Hoàn chính văn
← Ch.42 |
Cố Diên không ngờ tiệc Trung Thu này lại xuất sắc tới vậy, bởi vì sau đó có hai ngày nghỉ, hai người lại tới biệt thự Cảnh Hành ngắm trăng ngâm suối nước nóng, nhưng người còn đẹp hơn cả ánh trăng, không phải sao?
"Cảm ơn anh, anh Hi Niên." Cố Diên không ngốc, cô biết Phong Hi Niên đứng sau tất cả chuyện này.
"Anh Hi Niên thật tốt." Cô cảm thấy vốn từ của mình hạn hẹp, chỉ có thể nói thẳng.
Phong Hi Niên ôm lấy cơ thể mềm mại của thiếu nữ, chỉ cảm thấy Diên Nhi đã nghĩ anh quá hoàn mỹ rồi. Thật ra, lúc anh điều tra rõ tội của Bạch Toa và Cố Hân Nhiễm, anh chỉ muốn lợi dụng quyền uy, người như vậy không đáng sống ở trên đời.
Nhưng lại nghĩ, có lẽ, sống không bằng chết mới là kết thúc tốt nhất cho bọn họ, đương nhiên Phong Hi Niên đã chuẩn bị người "chăm sóc" cho bọn họ trong tù sẵn rồi.
"Nhưng Diên Nhi, anh ghen." Đầu lưỡi anh khẽ liếm vành tai cô.
"Hả...?" Cố Diên mơ màng, tối nay cô và Lâm Viễn còn không hề tới gần nhau mà.
"Em bảo cậu ta nghĩ lại, em cho cậu ta cơ hội." Cố Diên nào thấy Phong Hi Niên gây rối vô cớ vậy bao giờ.
"Đó là anh trai cùng cha khác mẹ của em." Rõ ràng báo cáo xét nghiệm ADN cũng là anh đưa cô.
"Diên Nhi, em cảm thấy, cho dù anh là anh trai ruột của em, anh sẽ vứt bỏ em sao?"
Cố Diên nghe anh hỏi lại, cứng họng không nói được gì.
Đáp án vô cùng rõ ràng, anh sẽ không từ bỏ cô, cho dù bọn họ có là anh em ruột đi chăng nữa.
Nhưng cô thì sao, cô sẽ đáp lại tình cảm của anh sao?
Trước khi đi ngủ, Cố Diên còn đang suy nghĩ về lời Phong Hi Niên nói, ngày nghĩ gì đêm mơ đó.
Trong mơ, anh là anh trai của cô, cô vẫn chấp nhận hết tình cảm và sự chiếm hữu của anh, cho dù là xuống địa ngục hay rơi xuống vực sâu, cô cũng đồng ý ở cạnh anh.
*
Chờ tới khi kỳ nghỉ Trung Thu ngắn ngủi kết thúc, hai người trở lại trường học, Tạ Yến Yến chia sẻ một cái video gắn mác 18+ cho cô.
"Video này tuyên truyền rộng khắp luôn, hình như có người cố xóa, nhưng ai cũng tải về cả rồi, nào xóa được chứ."
Nữ chính trong video là Cố Hân Nhiễm, cô ta vừa mới nộp tiền phạt, được bảo lãnh ra ngoài lại phát hiện ra video nóng mắt giữa cô ta và ba người đàn ông kia, thậm chí, không biết có người lấy số điện thoại ở đâu ra, gọi cho cô ta hỏi một đêm bao nhiêu tiền.
Cố Hân Nhiễm tới cục cảnh sát thẩm vấn, lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, vốn dĩ ở trường có không ít người theo đuổi cô ta, bây giờ ánh mắt của ai cũng khiến cô ta cảm thấy không ổn, còn bị đủ loại người quấy rầy, tinh thần như phát điên.
Cố Diên không rảnh quan tâm tới Cố Hân Nhiễm, bởi vì trường học đã đưa ra danh sách tuyển thẳng vào đại học T.
Tuy rằng mới học lớp 10, nhưng Phong Hi Niên tham gia rất nhiều cuộc thi, không có cuộc thi nào không đạt quán quân, lần này còn có giải thưởng ngôi sao trường học.
Cố Diên nhớ rõ, đời trước lúc nào Phong Hi Niên vì ở cạnh cô mà từ bỏ suất tuyển thẳng này, nhưng anh đã lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực cho cô rồi, không phải sao?
Thật ra, Cố Diên đã ngấm ngầm chuẩn bị từ sớm, đây cũng là lý do vì sao cô cố gắng tham gia thi đấu ngôi sao trường học.
Vừa mới lấy được thư trúng tuyển đại học X, cô đã vội vàng chạy đi tìm Phong Hi Niên.
Anh nhìn thiếu nữ chạy thẳng tới mình, tình cảm trong lòng lại bắt đầu sôi trào.
"Anh Hi Niên, em có tin tốt cần nói cho anh nghe." Cô chạy tới trước mặt anh, thở dốc nói.
Phong Hi Niên nhìn cô cười mà không nói, thật ra anh biết cô có giấc mơ và nguyên tắc của riêng mình, cô cũng đang cố gắng từng bước trở nên tốt hơn.
"Em nhận được giấy báo trúng tuyển đại học X rồi, chúng ta có thể cùng lên đại học."
Cô vốn định thi chung trường đại học với anh, nhưng Cố Diên biết, đời trước mình theo đuổi Lâm Viễn vào đại học F, còn phải học chuyên ngành mình không thích.
Cô biết như vậy là không nên, tốt xấu gì, cô cũng là người đã từng chết một lần, cô biết, muốn cố gắng sóng vai cùng anh, cô cũng phải hoàn thành giấc mơ của mình, cô muốn được tỏa sáng trên ánh đèn sân khấu.
Ánh mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ lướt qua.
Thiếu niên ôm lấy cô gái mình yêu, môi hôn lên vầng trán trơn bóng của cô. Cố Diên thầm nói trong lòng.
Anh Hi Niên, anh luôn chờ em nhiều năm như vậy, chờ em trưởng thành, chờ em yêu anh, từ giờ, tới lượt em theo đuổi anh.
— HOÀN CHÍNH VĂN —
← Ch. 42 |