Truyện:Dụ Trúc Mã - Chương 26

Dụ Trúc Mã
Trọn bộ 43 chương
Chương 26
Xe chấn
0.00
(0 votes)


Chương (1-43)

Cố Diên vừa thấy Phong Hi Niên, trong lòng đã có muôn vàn suy nghĩ, thế nhưng cũng quên mất mình đang bị trứng rung ✝️𝓇*𝒶 𝐭*ấ*ռ khiến huyệt nhỏ trống rỗng ngứa ngáy.

Rõ ràng là người kiêu ngạo lạnh lùng, quanh người tản ra khí chất tự phụ lại toàn làm ra chuyện không thể nói với cô.

Chỉ thấy thiếu niên đi về phía cô, đôi mắt thiếu nữ vẫn trong veo như cũ, hơi 🌴·𝒽·ở h·ổ·п h·ể·𝓃, cơn gió khẽ thổi làm rối mái tóc cô, anh đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai.

Chỉ nghe thiếu niên hỏi: "Diên Nhi đã không chịu nổi rồi sao?"

Không biết vì sao, giọng nói khàn khàn của anh cũng vô cùng dễ nghe.

Cố Diên đã không thể nói nên lời, chỉ có thể rưng rưng gật đầu, cô sợ mở miệng là tiếng 𝓇●ê●п 𝓇●ỉ bật ra khỏi miệng.

Thiếu niên dùng một tay bế cô lên.

"Nhưng... sẽ có người trong trường nhìn thấy."

Cố Diên lập tức được hơi thở mát lạnh của thiếu niên vây quanh, đầu óc mơ màng không kịp mở miệng.

"Diên Nhi, em còn đi được à?"

Cố Diên biết thời gian này trong trường ít người, nhưng vẫn sẽ thu hút sự chú ý.

Thiếu niên ôm cô vào trong xe, Cố Diên còn không kịp tự hỏi tại sao tài xế còn chưa lái xe đi, hoặc là, anh Hi Niêm đã sớm đoán được cô sẽ không chịu được bao lâu.

Trong không gian kín chỉ có cô và anh, trứng rung bị Cố Diên cố tình bỏ qua lúc này lại trở nên sinh động ngoài ý muốn.

Giữa hai chân cô đã ướt đến mức không thể ướt hơn được nữa, cô xốc váy đồng phục lên, cẩn thận ⓒ·ở·𝒾 զuầ·п lót ướt đẫm ra.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Phong Hi Niên, miệng nhỏ khép mở lượn lờ chỉ bạc, bởi vì 𝖈_ở_𝐢 ⓠuầ_𝐧 lót ra mà kéo sợi không đứt, đôi chân vừa thon dài lại vừa trắng, bàn chân nhỏ xinh đáng yêu, mới chỉ nhìn thoáng qua mà đôi mắt anh đã trở nên đỏ ngầu.

Thật ra, anh dạy dỗ cô như vậy còn không phải tự 𝖙ⓡ●ⓐ 🌴ấ●𝓃 bản thân sao?

Rất nhanh xe đã dừng lại, Cố Diên không vội xem cả hai đang ở đâu, đã từ ghế phụ bò sang người thiếu niên.

Không phải cô gấp gáp ăn thịt, mà là trứng rung kịch liệt như vậy làm cô tạm thời buông bỏ tâm tư thẹn thùng của mình.

Nói Phong Hi Niên không khiếp sợ với sự chủ động của cô thì là giả, anh ngả ghế ra sau, không gian xe hơi cao cấp rất lớn.

Cô tách hai chân, ngồi khóa trên đùi anh, mật dịch đã tràn lan ra khỏi âm h*, chảy lên lều trại dựng cao...

"Anh Hi Niên... xin anh... lấy nó ra đi..."

Phong Hi Niên nhìn khuôn mặt thanh thuần nhuốm đầy tình dục trở nên đỏ bừng của thiếu nữ.

Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, áo đồng phục của cô đã bị xé rách, nội y cũng treo ở một bên, hai vú trắng như tuyết chói lọi mê người.

"Diên Nhi không nói rõ trứng rung ở đâu thì anh lấy ra thế nào đây?"

Cố Diên thầm nghĩ anh Hi Niên đúng là thích bắt nạt người khác, lại chỉ có thể xấu hổ khẩn cầu, "Cầu xin anh Hi Niên lấy trứng rung trong âm h* Diên Nhi ra đi... ưm... Diên Nhi sắp không nhịn được rồi."

Cuối cùng Phong Hi Niên cũng hài lòng, ♓●ô●n mô●ï cô trấn an, "Bé ngoan, tách chân ra chút đi... môռ·𝐠 cũng nâng lên một chút."

Cố Diên cũng biết tư thế bây giờ của mình gợi tình như thế nào, làn da thiếu nữ trắng nõn, cả người trần như nhộng, hai chân mở lớn để hoa huy*t hoàn toàn đối diện với khuôn mặt anh tuấn của anh, cô có thể cảm nhận được hô hấp 𝐧_ó_𝓃_g 🅱_ỏռ_𝐠 của anh phả vào âm h* cô.

Cố Diên xấu hổ tới mức không dám gặp người, nhưng cơ thể muốn đạt cao trào rồi lại không thể cũng trở nên mãnh liệt hơn, Phong Hi Niên khống chế tần suất của trứng rung này quá tốt, lần nào cũng khiến cô cho rằng sắp cao trào nhưng lại không thể với tới.

"Ưm... anh Hi Niên... giúp Diên Nhi với..."

Phong Hi Niên đ.ú.✞ hai ngón tay vào trong âm h* của thiếu nữ, chỉ nghe thấy phụt một tiếng, bọt nước cũng bắn cả ra ngoài.

Trứng rung kia bị huyệt nhỏ không ngừng 𝖒.ú.t vào bên trong, Cố Diên cảm thấy ngón tay anh ngày càng vào sâu, cũng chạm vào rất nhiều điểm mẫn cảm.

"Hư... a... anh Hi Niên... em ngứa quá..."

"Muốn bị anh chơi như vậy sao?" Giọng nói lành lạnh của thiếu niên vốn nên đi đọc diễn cảm, lúc nào lại nói lời lưu manh, 𝖐íⓒ.𝒽 𝐭ⓗí.𝐜.ⓗ dây thần kinh của Cố Diên.

"Không... a... ha... em muốn..."

"Thế Diên Nhi muốn hay không muốn đây?"

Anh vừa nói, đầu ngón tay vừa chuẩn xác bắt được trứng rung trong huyệt nhỏ của cô, Cố Diên chỉ cảm thấy sung ş●ư●ớ𝓃●ɢ, đầu ngón tay anh bên trong cơ thể cộng thêm sự va chạm của trứng rung khiến cô đạt tới k𝒽●𝐨á●❗ 𝒸●ả●ɱ, lúc này cũng đạt tới cao trào, phun nước không ngừng.

Cố Diên chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh dính đầy mật dịch của mình, trong lòng càng chẳng biết làm sao.

Lại nghe thấy giọng nói khàn khàn đè nén của anh, "Bé ngoan, muốn thì tự mình động đi."

Phong Hi Niên bị thiếu nữ phun mật dịch lên mặt, chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt khiến ◗ụ·ⓒ 𝖛ọⓝ·ℊ của anh ngày càng mãnh liệt.

Nhưng anh còn muốn dạy dỗ cô, cho tới khi cả thể xác và tinh thần của cô đều không thể rời khỏi anh.

Sau khi Cố Diên được thỏa mãn ⓓụ·🌜 vọ·ռ·🌀, cả người đã mềm nhũn mất sức, nhưng chỉ trong chốc lát, cảm giác trống rỗng ngứa ngáy kia lại lần nữa ập tới, rất ngứa... rất muốn bị chơi.

Lúc này, cô ngồi trên đùi thiếu niên, bộ nⓖ·ự·𝖈 𝐠ợ-𝓃 şó-ⓝ-𝖌, đôi mắt mơ màng. Anh lại tiếp tục hướng dẫn, "Bé cưng, ngoan, ngồi lên tự mình động đi."

Tay cô bị anh dẫn dắt cầm lấy suối nguồn của ⓓ*ụ*🌜 ✌️*ọ*𝐧*𝖌, Cố Diên chỉ cảm thấy nó thô to lạ thường, ⓝ·ó𝐧·ℊ ⓑ·ỏ·ⓝ·🌀 khiến người ta khó có thể xem nhẹ.

Nhất định là anh Hi Niên đã nhịn rất vất vả.

Nhưng anh vẫn không chịu cho cô, nghĩ vậy, trong lòng Cố Diên lại ấm ức. Âm h* ẩm ướt, cửa huyệt như là vòi nước vậy.

Mật dịch chảy hết lên trên quy đ*u của anh.

Cố Diên vẫn rất ngượng ngùng, cô không dám nhìn mình nắm lấy dương v*t anh nhét vào trong huyệt nhỏ thế nào, chỉ dựa vào cảm giác.

Một chút lại một chút...

Cố Diên gấp tới mức muốn khóc.

Rõ ràng anh Hi Niên có thể đ_ú_𝐭 thẳng vào trong huyệt nhỏ của cô, nhưng bằng động tác của Cố Diên lại hết lần này tới lần khác trượt ra khỏi cửa huyệt.

Phong Hi Niên bị cô làm cho dục hỏa đốt người, rõ ràng chính là dạy không được mà còn bị tác động ngược.

"Diên Nhi... để anh..." Giọng nói của anh đã bị nhuốm đẫm ⓓ●ụ●🌜 𝐯ọ●n●🌀, mang theo khàn khàn 𝖌ợ●ℹ️ 𝖈ả●〽️.

Thiếu niên nắm lấy vòng ⓔ·🔴 𝖙·𝐡⭕·𝓃 nhỏ của cô, vật lớn va chạm mãnh liệt, thế như chẻ tre, chọc thẳng tới đỉnh hoa tâm của cô rồi chợt co rút.

"A..."

Cố Diên chỉ cảm thấy đường đi trống rỗng nháy mắt được lửa nóng lấp đầy, lập tức xua tan sự khó chịu trong người.

Nhưng Phong Hi Niên lại không dễ chịu như cô, được vách tường ấm áp vây lấy đương nhiên là thoải mái, nhưng trước đó đã nhẫn nại đã lâu, anh cần phải nhanh chóng chuyển động thì mới có thể phóng thích 𝖉.ụ.ⓒ vọ.ռ.ɢ được.

"Bé ngoan, em động đi." Nói rồi, bàn tay anh lại dừng trên 𝐦.ô𝖓.𝐠 vểnh của cô.

Trước nay đều là Phong Hi Niên ra sức chơi cô, Cố Diên bị tát 𝖒●ô𝓃●ⓖ, 𝖐·í🌜·♓ 𝐭·ⓗ·í𝒸·𝐡 nâng 𝖒ôⓝ*g lên, nhưng tốc độ kia đương nhiên vẫn kém hơn anh nhiều.

"Phụt - phụt -"

Phong Hi Niên nhìn ra cô cố gắng thế nào cũng không đủ.

Nhưng thiếu nữ cưỡi trên người anh thật sự xinh đẹp không gì sánh bằng, tóc đen nha thác nước, da trắng như tuyết, mỗi một tấc da thịt đều vô cùng mịn màng, cô giống như là tinh linh lẻn tới nhân gian, non nớt thuần khiết lại ℊợ●ℹ️ ↪️ả●ⓜ զ_𝐮_γế_𝖓 𝖗_ũ.

Phong Hi Niên đã không khắc chế nổi nữa, bắt đầu đẩy eo chơi cô khiến cả người Cố Diên bủn rủn.

"Anh Hi Niên... sâu quá... a... sâu quá rồi... dừng lại... ưm... chậm chút thôi mà..."

Thiếu nữ 𝖗ê_𝐧 𝓇_ỉ yêu kiều, đổi lại là bão tố mãnh liệt hơn nữa."Bé con, cúi người xuống."

Hồn vía Cố Diên đã lên mây, vẫn còn đang 𝐦-ê ɱ🔼-ⓝg nhưng lại làm theo những gì anh bảo, anh dùng một tay nắm lấy vú cô rồi nắn bóp.

Mãi cho tới khi cô thật sự không duy trì được nữa, anh mới ôm cô đổi tư thế, tuy rằng không gian trong xe rộng mở, nhưng cũng chỉ có hạn.

Cuối cùng, Cố Diên cũng không biết Phong Hi Niên đ·â·ⓜ chọc bao nhiêu lần, cả người cô bị ép khô, chỉ cảm thấy anh như một cái máy móc không bao giờ mất sức vậy.

Bắn một lần còn chưa đủ, rõ ràng anh đã bắn nhiều tinh d*ch như vậy trong tử c*ng của cô rồi, một lần nữa lại tiếp tục...

Một giây trước khi h.ô.𝐧 mê, Cố Diên chỉ có một suy nghĩ, làm người không thể thiếu nợ, nếu không sẽ không dậy nổi nữa.

Chương (1-43)