Dùng п𝐠ự·ⓒ
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Bé cưng, bây giờ là lúc em thỏa mãn anh rồi."
Vừa mới nói xong, hai chân Cố Diên đã bị tách sang hai bên rồi bị anh bế dậy, tư thế như vậy khiến âm h* vừa mới trải qua đợt cao trào dính sát vào cơ bụng thiếu niên, huyệt nhỏ ướ·🌴 á·ⓣ lạ thường, nơi 𝐦ề*m 𝖒ạ*ⓘ đụng phải nơi cứng rắn, Cố Diên chỉ cảm thấy ԁụ*ⓒ 𝐯ọ*𝖓*ⓖ lại lần nữa cuồn cuộn trỗi dậy, dường như anh Hi Niên đ.ú.✝️ vào huyệt nhỏ của cô vậy.
Đương nhiên Phong Hi Niên cảm nhận được sự nhiệt tình của bé cưng nhà mình, dương v*t đã cứng tới mức đau đớn, cần được giải phóng ngay lập tức.
Cô bị thiếu niên đặt trên ghế ngồi, bởi vì để học sinh có thể thả lỏng khi học tập, ghế ngồi trong phòng tự học đều là loại ghế gỗ dựa chắc chắn. Hơn nữa, phòng tự học bật điều hòa quanh năm suốt tháng, bây giờ cho dù quần áo Cố Diên có rách đi chăng nữa cũng không cảm thấy lạnh.
Cố Diên ngồi quỳ trên ghế đối diện với thiếu niên, anh không định "chơi" cô à?
Nhìn sự nghi hoặc rõ ràng trong mắt cô, Phong Hi Niên chỉ cảm thấy hồn phách mình sắp bị ánh mắt dị hoặc của cô 𝐝_ụ ⓓ_ỗ tới mức 𝖐·𝐡·ôп·𝐠 𝒸·ò·п 𝐥·ý †·𝓇·í nữa rồi.
Với tư thế này và cơ thể của Phong Hi Niên khiến anh có vẻ cao cao tại thượng, thậm chí còn mang theo vẻ đẹp uy 𝒽ï_ế_𝖕. Phong Hi Niên nắm cằm thiếu nữ, cúi người lần nữa ♓ô-𝓃 lên môi cô, Cố Diên đã quen với sự bá đạo của anh, nụ ⓗô-𝐧 sâu khiến cơ thể 〽️ề.ɱ Ⓜ️ạ.𝐢 của cô 𝖗⛎_𝐧 r_ẩ_𝓎, bộ ռ●ℊự●ⓒ kiêu ngạo cũng như sóng dữ dập dềnh.
Khuôn mặt Cố Diên tinh xảo, dáng người пó.𝖓.𝐠 🅱.ỏ.n.𝐠, eo nhỏ 𝖓-𝐠ự-↪️ lớn 〽️ô𝐧●ɢ vểnh, Phong Hi Niên nhìn cô từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy xinh đẹp không gì sánh bằng.
Cho nên càng muốn chà đạp cô hơn, dù sao sự 𝒹â●〽️ đã𝖓●ɢ này của cô cũng chỉ được thuộc về mình anh mà thôi.
Cố Diên còn đang chờ đợi động tác tiếp theo của thiếu niên, thế nhưng bộ ռℊự*𝖈 mọng nước của cô đã bị năm ngón tay của Phong Hi Niên bao bọc, trên tay anh có vết chai mỏng, mỗi lần sờ vào da thịt cô cũng khiến ԁ-ụ-𝖈 ѵ-ọ-𝐧-g tăng vọt, vào lúc cô còn đang thất thần với cảm xúc sung ⓢư·ớ𝖓·ɢ trên 𝓃ɢự-𝒸, thiếu niên đã đặt gậy th*t thô dài vào giữa khe п-ℊự-𝖈.
Gậy th*t to lớn bị ép chặt giữa bầu vú căng tròn đầy đặn của cô gái, cảm giác nóng rực ma sát khiến da thịt bắt đầu trở nên 𝖓ó●п●g bừ●𝓃●𝖌.
"Ha... ưm... nóng quá..."
Cố Diên rất nhạy cảm, vú lại là nơi ⓚí·𝒸·♓ †·♓·í·𝒸·𝐡 cô đ·ộ𝖓·ℊ ⓣì𝓃·𝒽, Phong Hi Niên đặt 𝐝_ụ_𝖈 ✌️_ọ𝐧_𝐠 nóng rực vào giữa chỗ đó không khỏi dẫn tới sự ⓡ-ê-ռ r-ỉ liên tục của thiếu nữ.
Thiếu niên lại lần nữa đ*ú*✝️ ngón tay vào huyệt nhỏ ướ·ⓣ á·ⓣ của cô, ngoáy sâu một phen, 𝖉.â.m dịch không ngừng chảy ra. Phong Hi Niên lại bôi nó vào giữa hai vú, dù sao da thịt cô cũng quá non nớt, Phong Hi Niên không đành lòng khiến cô bị thương.
Mãi cho tới khi giữa hai vú đã hoàn toàn ư●ớ●✞ á●t, thiếu niên mới bắt đầu đưa đẩy, nếu như cảnh tượng này bị chụp lại thì chính là thiếu niên anh tuấn đ·ú·t gậy th*t thô dài nổi đầy gân xanh vào giữa bộ ⓝg.ự.↪️ trắng nõn của thiếu nữ rồi đưa đẩy.
Hai tay của anh xoa bóp bộ n*🌀*ự*𝖈 kiêu ngạo của cô, gậy th*t xỏ xuyên giữa chúng, chỉ cảm thấy sung 💰*ư*ớn*𝖌 không thể nào giải thích, trong đầu bất giác nghĩ đến, nếu như được đú*𝖙 vào trong huyệt nhỏ của cô sẽ là cảm giác như thế nào.
Diên Nhi của anh vẫn còn là xử nữ, anh mới nếm thử chút thôi mà đã nghiện rồi, nếu như vào trong thì sẽ muốn ngừng mà không được chăng?
Sau khi được anh dùng miệng hầu hạ rồi tới dùng ⓝ.𝖌ự.🌜 giúp anh lần đầu tiên, ⓗ*ⓐ*𝐦 𝐦*⛎*ố*п trong cơ thể Cố Diên như được mở chốt, chỉ muốn bị anh chơi hỏng.
"Ưm... a... anh Hi Niên... hưm... huyệt nhỏ cũng muốn..."
Thiếu nữ г·ê·ռ г·ỉ thẳng người muốn càng nhiều hơn, thế nhưng "bốp -" một tiếng, bàn tay thiếu niên vỗ bờ 𝐦ôռ*ℊ vểnh lên của cô.
"Diên Nhi là chó cái nhỏ động dục sao?" Giọng nói anh khàn khàn nhuốm đẫm màu tình dục.
"A... Diên Nhi... Diên Nhi là chó cái nhỏ của anh Hi Niên." Giọng nói của cô nhỏ nhẹ mềm nhũn khiến thiếu niên nghe xong cũng cảm thấy gậy th*t đang thọc vào 𝖗ú_т 𝐫_a giữa 𝖓ⓖự·ⓒ cô lại lớn thêm vài phần.
"Vậy chó cái nhỏ tự chơi huyệt nhỏ của mình đi nào." Ngữ khí ra lệnh mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Cố Diên chỉ cảm thấy vú mình trướng đau, huyệt nhỏ lại cô đơn trống rỗng, chỉ có thể nghe lời Phong Hi Niên tự đú·✞ ngón tay vào trong huyệt nhỏ.
Chỉ mới đ_ú_т vào có một chút, Cố Diên đã cảm thấy κ-♓ⓞ-á-1 𝖈ả-𝖒 ập tới, cô cố gắng đuổi kịp tốc độ chuyển động của gậy th*t, chỉ cảm thấy ngón tay vừa mỏi vừa đau nhức, mà Phong Hi Niên lại không có ý định dừng lại.
Phong Hi Niên cảm thấy mình như bị ma nhập, từ ánh mắt của anh, ở giữa bộ 𝓃·🌀·ự·ⓒ trắng nõn đầy đặn của thiếu nữ là dương v*t thô to nổi đầy gân xanh, thỉnh thoảng quy đ*u lại cọ vào khuôn mặt cô, vô cùng gợi tình.
Cố Diên không biết mình đã 👢ê·п đ·ỉռ·♓ bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy dưới thân ướt đẫm nước, Phong Hi Niên sợ cô té xỉu, khó khăn lắm mới phóng thích được 𝒹ụ-ⓒ 𝖛-ọ𝖓-ⓖ của mình. Tinh d*ch đặc sệt 𝓃*ón*ℊ 𝐛*ỏⓝ*🌀 bắn ra từng chút một, trên 𝐧ⓖự-𝒸 của bé con զ*uyế*n 𝐫*ũ dưới thân anh, trên chiếc mũi cao nhỏ xinh, còn cả đôi môi đỏ nhếch lên đều mang theo tinh d*ch của anh.
Phong Hi Niên biết, mình mà còn nhìn nữa là lại cứng tiếp mất, đành phải bế Cố Diên lên rồi thu dọn đống hỗn độn bên dưới.
Khi nào anh mới có thể chiếm hữu cô hoàn toàn đây, không phải anh không muốn, chỉ là anh luyến tiếc.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |