Tâm trạng rối bời
← Ch.102 | Ch.104 → |
"Anh...thật đáng xấu hổ!" Lạc Tranh thấy từng lời của hắn quá mức trần trụi, không khỏi trầm giọng mắng.
"Người phải thấy xấu hổ không phải tôi, mà là Ôn Húc Khiên." Giọng Louis Thương Nghiêu tràn ngập ý mỉa mai, "Hắn vốn cho rằng bốn năm trước cô đã bán rẻ thân thể mình rồi. Nhưng mà cũng không thể oán hắn. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như vậy. Cô chủ động dụ dỗ Liệt mà vẫn có thể an toàn rút lui, thật khiến cho tôi không thể tưởng tượng được."
Lạc Tranh lúc này mới chợt hiểu ra. Thì ra, nhiều năm nay, Ôn Húc Khiên vẫn cho rằng nàng lấy được cuộn băng đó là nhờ quan hệ thân xác mà có. Nàng cũng không cảm thấy khó hiểu khi nhớ lại những lời nói lúc trước của Louis Thương Nghiêu... "tìm kiếm một chứng cứ khác...chứng minh cô rất...hạ tiện!"
Không riêng gì hắn nghĩ như vậy, mà ngay cả Ôn Húc Khiên cũng cho là như vậy. Nếu không vì sao sau khi kết hôn hắn liền nổi điên, hơn nữa còn nói ra những lời tục tĩu cực kỳ khó nghe đó.
Một lúc lâu sau...
"Anh quả nhiên được trời phú cho tài năng kinh doanh, âm mưu thủ đoạn đều khiến người ta không dám khinh thường. Louis Thương Nghiêu, lần này đã khiến anh hao tổn không ít công sức rồi. Tôi thừa nhận, anh đã thắng." Ánh mắt Lạc Tranh tràn ngập lãnh khí, lan tràn trên khoé môi và cả gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm Lạc Tranh, trong ánh mắt nổi lên chút nghi hoặc. Hắn còn tưởng rằng, sau khi nói ra hết thảy, nàng sẽ trở nên cuồng loạn. Nhưng mà từ đầu tới giờ, nàng vẫn luôn lý trí như vậy. Tuy tâm trạng cũng có xao động, nhưng không đến mức mất khống chế, giống như nàng chỉ gặp phải chút chuyện nhỏ mà thôi.
Lạc Tranh không nói gì thêm nữa. Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, lại thêm tiếng gió thổi qua những tán lá xào xạc khiến không gian lại càng tịch mịch.
Chẳng bao lâu, Lạc Tranh lại xoay người đi ra ngoài. Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng nàng, hắn không hề lo lắng việc nàng sẽ tự ý rời khỏi nơi này. Bởi vì không có sự cho phép của hắn, nàng không thể nào bước qua cửa lâu đài.
Bóng dáng của Lạc Tranh nhanh chóng khuất sau cánh cửa phòng khách. Một lát sau, khi trở lại, trong tay nàng cầm theo hộp thuốc gia đình.
Louis Thương Nghiêu hơi sững sờ, vô thức nhìn lướt trên người nàng, cũng không thấy có chỗ nào bị thương. Còn đang mải nhìn đã thấy Lạc Tranh tiến lại gần hắn, không nói lời nào để hộp thuốc xuống, sau đó mở hộp, lấy ra thuốc giảm đau, tiêu sưng...
"Áo sơ mi của anh, tự mình cởi hay để tôi cắt bỏ?" Lạc Tranh khẽ cất tiếng hỏi, bộ dạng lạnh lùng vừa nãy đã không còn.
Louis Thương Nghiêu sững người, bất giác nhìn lại bờ vai mình không khỏi có chút kinh ngạc. Thì ra, không biết từ lúc nào, máu trên vai đã thấm ra ngoài, khiến áo sơ mi ướt đẫm một mảng. Chỉ là hôm nay hắn mặc áo sơ mi tối màu cho nên dù đổ máu cũng không khiến nhiều người chú ý.
Không ngờ tới, nàng lại...
Từ ngày Lạc Tranh chính thức trở thành luật sư, nàng cũng đã hình thành thói quen quan sát tinh tế. Lúc nãy nói chuyện, nàng đã sớm nhìn ra vết thương trên vai hắn. Là vết thương lúc Liệt nổi điên mà cắn. Chảy nhiều máu như vậy, không biết hắn có đau hay không?
Lúc đầu, nàng cũng không muốn để tâm. Yêu có khiến người ta đau hay không, yêu có khiến người ta chết hay không? Nhưng mà, khi nàng thấy đuôi lông mày của hắn thoáng hiện nét cô đơn, lòng của nàng lại bất giác nhói đau. Cho nên cũng chỉ là muốn bình tĩnh lại giúp hắn xử lý vết thương một chút mà thôi.
Thấy Louis Thương Nghiêu liên tục dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, Lạc Tranh cũng không nói lời nào, cầm lấy cây kéo cắt bỏ áo sơ mi của hắn, sau đó đến gần xem miệng vết thương. Nàng chậm rãi giảm nhẹ lực tay, nhẹ nhàng nhấc phần áo sơ mi đã thấm ướt máu trên vai hắn lên, lại thấy hai hàng lông mày anh tuấn của hắn khẽ nhăn lại, không khỏi có chút giận dỗi, "Tôi còn tưởng, anh không biết đau là gì cơ đấy."
Louis Thương Nghiêu nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, cũng không nói gì, chỉ mặc cho nàng thay hắn xử lý miệng vết thương.
Lạc Tranh bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho tâm ý hoảng loạn. Không biết tại sao, nàng luôn nhắc nhở bản thân mình cần phải tức giận, phải tức giận. Ít nhất là bởi hành vi của hắn quá ác độc, quá đáng xấu hổ. Nhưng mà, nàng không cách nào hận được hắn, chẳng lẽ đơn giản bởi vì nàng yêu hắn?
Đây là một việc đáng buồn đến cỡ nào. Thì ra tình yêu của nàng lại luôn rơi vào bi kịch như vậy.
Tiếp theo nàng phải làm thế nào đây?
Tuy rằng nàng rất hận hành vi tiểu nhân của Ôn Húc Khiên, nhưng mà nàng vẫn tin tưởng ông trời rất công bằng, nàng không muốn đi trả thù ai, cũng không muốn làm cho mình cả ngày phải chìm trong sự đau khổ. Nhưng mà với Louis Thương Nghiêu, nàng phải làm sao để đối mặt đây? Cách duy nhất nàng có thể làm là nén chặt lòng mình lại, bảo vệ thật tốt để nó không phải chịu tổn thương, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Hơi lạnh từ thuốc sát trùng kích thích miệng vết thương khẽ giật giật. Có thể thấy vết cắn này cực kỳ sâu, không khó tưởng tượng ra khi Liệt cắn xuống đã dùng tới bao nhiêu sức lực. Đây coi như cũng không tính là gì, nàng chỉ thấy kỳ quái là Louis Thương Nghiêu lại không hề có chút than phiền, xem ra hắn thật sự rất yêu thương em trai mình.
Bởi thuốc sát trùng thấm vào vết thương, hai hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu vô thức chau lại, nhưng hắn cũng không ngăn cản hành vi của Lạc Tranh, chỉ mặc cho nàng đứng trước mặt mình, tuỳ ý rửa sạch miệng vết thương của hắn.
Cho tới giờ, hắn vẫn biết bàn tay Lạc Tranh rất mềm mại. Tuy nhìn qua thấy nàng luôn lạnh lùng cứng rắn như vậy, nhưng hắn đã từng thấy bộ dạng yếu ớt vô lực của nàng. Bởi vậy, không biết từ lúc nào, cứ nghĩ tới hình dáng nàng lúc đó, tim của hắn lại mơ hồ nổi lên một hồi đau đớn. Ngay lúc này, khi ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng chạm vào da thịt trên vai hắn, tim của hắn lại không khỏi đập rộn lên.
Hắn thích nàng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ việc nàng đã từng làm. Hắn thống hận nàng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thể động tâm vì nàng, mê đắm nàng.
Đây là một loại cảm giác cực kỳ phức tạp, phức tạp tới mức mỗi lần nghĩ tới, hắn lại thấy đau đầu, thậm chí hắn cũng không muốn bận tâm tới việc điều chỉnh lại cảm giác của mình, cho dù nguyên nhân thực sự là gì đi nữa.
"Hôm nay Liệt chủ động tấn công người khác, xem ra, tình hình của cậu ấy có vẻ nghiêm trọng hơn." Lạc Tranh nhẹ nhàng nói câu này bởi vì liên tục bị hắn nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy hoảng hốt, phải tìm một lý do nào đó để phân tán sự chú ý của hắn.
Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu vẫn không rời khỏi gương mặt Lạc Tranh, dường như ánh mắt hắn đang theo đuổi một suy nghĩ sâu xa nào đó, vô cùng khó hiểu.
Nghe những lời này của nàng, hắn cười lạnh một tiếng, "Sao rồi, bây giờ cô lại muốn thông qua Liệt để đền bù một chút cảm giác tội lỗi trong lòng sao?"
Lạc Tranh đem miếng băng gạc dán trên vai hắn xong xuôi, vừa lúc nghe thấy mấy lời lạnh lùng này, hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, ngón tay đang đặt trên miếng gạc liền tăng thêm chút lực.
"A..." Louis Thương Nghiêu không khỏi đau đớn kêu lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Lạc Tranh.
Lạc Tranh không nói thêm gì nữa, khóe môi chỉ hơi nhếch lên nụ cười lạnh, thu ngón tay về, "Anh tốt nhất trong ba ngày tới đừng nên tắm rửa. Nhưng mà, điều này với anh chắc là không thể. Cho nên, hãy vì vết thương của mình mà suy nghĩ một chút, tốt nhất là đừng để dính vào nước."
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 27 - Phần 2: Tâm trạng rối bời
Louis Thương Nghiêu vẫn im lặng như trước, ánh mắt ngưng lại trên gương mặt Lạc Tranh như thể muốn từ trên nét mặt bình tĩnh của nàng mà đọc lên suy nghĩ trong lòng nàng vậy.
Nhưng mà Lạc Tranh trước sau vẫn luôn bình tĩnh như vậy. Cho dù đã trải qua những chuyện khó có thể tin được cũng như chịu sự đả kích lớn lao, ánh mắt của nàng vẫn không có quá nhiều xao động.
Bất giác, hắn rất muốn phá vỡ vẻ mặt cố hữu này của nàng. Không hề nghĩ ngợi, hắn liền xoay người lại, dùng lực khá mạnh đem Lạc Tranh kéo xuống.
Lạc Tranh làm sao ngờ tới hắn sẽ có hành động kiểu này. Nàng mất thăng bằng cả người liền ngã xuống sofa. Ngay sau đó, Louis Thương Nghiêu liền lập tức áp xuống, thân thể to lớn ép lên thân thể mềm mại của nàng.
Tư thế của hai người họ lúc này thực sự rất ám muội, chỉ có người tình mới có loại tư thế như vậy.
Bị Louis Thương Nghiêu áp xuống trong nháy mắt, Lạc Tranh chỉ cảm thấy như không khí trong lồng ngực bị hắn ép hết ra ngoài. Nàng kinh hoàng đưa tay cố gắng đẩy ra lồng ngực vạm vỡ đang không ngừng ép xuống của hắn.
"Louis Thương Nghiêu, anh điên rồi. Anh muốn làm gì?"
Lẽ nào lại như vậy?
Nhớ lại lần trước lúc xử lý vết thương cho hắn, hắn cũng hành động như thế này. Nhưng mà ngày đó bộ dạng hắn vô cùng tà mị. Còn hôm nay, hắn lại có gì đó rất xa lạ khiến nàng phải kinh hãi.
Louis Thương Nghiêu cũng không buồn để ý tới việc Lạc Tranh đang giãy giụa, một bàn tay to đưa ra, đem hai tay đang chống đỡ lồng ngực hắn của nàng kéo ra, cố định lại trên đỉnh đầu nàng, sau đó cúi xuống thô lỗ hôn lên đôi môi anh đào của nàng.
"Uhm...không..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy môi quá đau, tính cả những sợi râu mới mọc trên cằm hắn, hết thảy đều châm vào làn da mềm mại khiến nàng nhức nhối, cả mảng lớn da thịt trắng mịn bị hắn cọ cho đỏ ửng. Lực của hắn so với trước kia thực sự rất lớn, dường như muốn tàn phá thân thể nàng hoặc là phát tiết hết thảy tâm tình bất mãn lên trên người nàng vậy.
"Đau quá...thả tôi ra..." Lạc Tranh thực sự lo lắng. Nàng cảm thấy hôm nay Louis Thương Nghiêu thực sự mất khống chế. Nhất là bởi vì nàng ở dưới thân hắn không ngừng giãy giụa, cọ xát vào thân thể hắn, nên rất dễ dàng cảm nhận được cự long đã sớm thức tỉnh, cứng rắn ngẩng cao đầu...
"Đau?" Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu đầy âm trầm, đột ngột ngừng chà đạp làn môi nàng, đôi môi mỏng khẽ áp lên đôi môi đỏ mọng, cười nhẹ...
"Yên tâm, cô sẽ không cảm thấy đau như tôi đâu." Nói vừa dứt, hắn lại há miệng, đem cánh môi nàng ngậm lấy, điên cuồng gặm cắn.
Lạc Tranh đau đến nỗi nước mắt nhanh chóng rơi xuống, nàng vô lực giãy giụa, hai tay hai chân đều bị hắp áp chặt cứng. Khí lực của đàn ông vốn đã lớn hơn phụ nữ rất nhiều, hơn nữa Louis Thương Nghiêu lại đang bạo phát như vậy, muốn đẩy hắn ra quả thực là chuyện không thể.
Nàng chỉ cảm thấy bàn tay to kia của hắn bắt đầu chạy loạn trên thân thể nàng, lửa nóng từ trên môi nàng rốt cục rời đi, rồi lại chuyển tới phần cổ trắng mịn. Sau đó, bàn tay hung hăng kia xé mở áo nàng, lộ ra bầu ngực căng tròn cùng khe rãnh ẩn hiện mê người khiến ánh mắt hắn càng trở nên mê muội. Hắn cúi xuống hoàn toàn vùi đầu vào ngực nàng, không chút thương tiếc mút vào...
"A..." Lạc Tranh ngửa đầu thống khổ kêu thành tiếng, lực đạo của hắn lúc này có thể coi là sự trừng phạt, so với sự ôn nhu ngày trước quả thực hoàn toàn đối lập.
Giờ khắc này, hắn dường như muốn tuỳ ý hành hạ thân thể nàng, dùng nỗi thống khổ của nàng làm thú vui cho mình..
"Biết vì sao tôi lại buông cái miệng nhỏ của cô ra không?" Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu, cười lạnh nhìn nàng, hơi thở thô cát mang theo chút rối loạn cùng một chút toan tính đang cố đè nén.
"Buông ra cái miệng nhỏ của cô, tôi mới có thể nghe được cô ở dưới thân tôi ngân lên những tiếng rên rỉ phóng đãng."
Lạc Tranh nghe ra ý mỉa mai trong lời hắn, trái tim như vỡ ra vì đau đớn. Nàng lại đi yêu một người đàn ông như vậy. Nhưng mà trong mắt hắn chỉ coi nàng như công cụ phát tiết mà thôi, không phải sao? Nếu quả thật là như vậy, nàng tình nguyện không cần yêu nữa.
Như vậy, trái tim nàng sẽ không phải đau đớn thế này.
"Louis Thương Nghiêu, anh...đừng ép tôi hận anh." Nàng cắn răng, khó nhọc nói từng lời.
"Hận đi, tôi thích người ta hận mình." Đáy mắt Louis Thương Nghiêu xẹt qua một tia đau xót, cảm giác không vui trong lòng khiến lời nói của hắn cũng có chút biến đổi, ánh mắt chằm chằm nhìn nàng.
"Cô cho rằng, tôi giữ cô lại bên cạnh là vì cái gì? Vì tôi tranh đấu giành thiên hạ? Tôi nói rồi, tôi chán ghét việc phụ nữ tham gia vào sự nghiệp của mình. Đúng như lời cô nói, cô chỉ là món hàng mà tôi dùng giá cao mua về mà thôi, một món hàng mà thôi."
"Louis Thương Nghiêu, anh là tên khốn kiếp!"
"Vậy cô chính là đồ chơi của tên khốn kiếp! Nếu không phải vì cô có vài phần nhan sắc, tôi đă sớm giết cô chôn theo Vũ rồi." Louis Thương Nghiêu càng nói càng quá đáng, bàn tay siết chặt lấy hai cổ tay nàng lại hung hăng tăng thêm lực, hài lòng nhìn thấy nàng vì đau đớn mà nhíu mày. Một bàn tay khác của hắn lại không chút an phận hướng về phía dưới dò xét, thậm chí ven theo quần lót của nàng chui vào...
Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân run bắn, hắn điên rồi sao? Lại muốn ở chỗ này? Hai cổ tay nàng đau đến mức như sắp đứt rời, mà giữa hai chân lại nóng rực lên bởi nhiệt độ của đầu ngón tay hắn, nhiệt độ nóng bỏng như thể muốn len vào tận nơi sâu thẳm trong lòng nàng.
"Tôi thường nghĩ rằng, đem một phụ nữ thông minh giữ lại bên người có phải điên rồi hay không. Nhưng mà, cô thật sự có bản lãnh khiến tôi điên cuồng. Lạc Tranh, dựa vào cái thân thể này, cô tạm thời sẽ giữ được tính mạng." Louis Thương Nghiêu càng nói càng quá đáng, ngón tay thon dài mạnh mẽ hướng về phía nhuỵ hoa tìm tòi, tuỳ ý hưởng thụ sự chặt chẽ cùng khẩn trương của thân thể nàng.
Lạc Tranh khẽ ngửa đầu cam chịu, mái tóc đen óng xoã trên sofa, phản chiếu cả khuôn mặt đã trắng bệch đi của nàng, Nàng khó có thể chống đỡ nổi sự chiếm hữu quá mức vội vã cùng thô bạo này, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, rất đau...
Hô hấp của Louis Thương Nghiêu bắt đầu trở nên dồn dập, hắn khẽ nheo lại đôi mắt thâm thuý, cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hồng đã sớm căng đứng trước ngực nàng tuỳ ý mút vào. Mà trong cơ thể nàng, ngón tay cũng không chút thương tiếc ra vào, rồi ngón thứ hai, thứ ba...
"A..." Lạc Tranh đau đớn hét lên, giãy dụa thân thể cố gắng tránh đi sự hành hạ thô lỗ của bàn tay kia. Nhưng làm gì được, hắn đã sớm đè nàng đến chặt cứng, một chút không gian trốn tránh cũng không có.
Bên tai, tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng trở nên đục ngầu, hơi thở xen lẫn mùi hoắc hương cùng nồng đậm ham muốn, lại thêm ánh mắt hắn, hoàn toàn có ý chiếm hữu...
Trái tim Lạc Tranh như đông cứng lại...
Đang khi nàng hết sức tuyệt vọng, quản gia vội vã xông vào.
"Ông chủ, ông chủ...." Nhìn thấy sự hỗn loạn giữa hai người bọn họ, quản gia đột ngột dừng bước, câu nói cũng ngẹn lại trong cổ, vẻ mặt lộ rõ sự lúng túng...
Sự kích tình tàn nhẫn trong nháy mắt bị cắt đứt, Louis Thương Nghiêu bất mãn ngẩng đầu, cặp mắt phát ra hàn ý lộ rõ sự không vui, mà Lạc Tranh thì khó nhọc thở hổn hển. Có trời mới biết, nàng cho tới giờ chưa từng cảm kích qua người nào như lúc này. Tuy nói, khung cảnh này nhìn vào có chút khiến nàng phải lúng túng...
"Chuyện gì?" Louis Thương Nghiêu lãnh đạm cất tiếng hỏi, nhưng cũng hơi buông lỏng Lạc Tranh ra. Hắn ngồi dậy, cũng không hoàn toàn có ý thả nàng.
"Liệt thiếu gia có vẻ rất bẩn ổn." Quản gia dè dặt lên tiếng. Làm quản gia ở nơi này nhiều năm như vậy, bà ta chưa từng thấy ông chủ chủ động đưa người phụ nữ nào tới đây cả.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, hơi nhíu mày, không nói lời nào, đứng dậy, sửa sang lại y phục một chút rồi theo quản gia rời đi.
Quản gia trước khi rời đi còn nhìn thoáng qua vẻ mặt tái nhợt của Lạc Tranh, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc...
Mà Lạc Tranh, trải qua một hồi kích tình điên dại, lúc này mới có thể ổn định lại hơi thở.
← Ch. 102 | Ch. 104 → |