Chủ động
← Ch.27 | Ch.29 (c) → |
Bùi Tây không cần nhìn vào gương cũng đủ biết đáy mắt mình lúc này đã là một mảnh tanh đỏ.
Cậu túm lấy cái chân đang làm loạn của Hứa Hâm, chậm rãi vuốt ve dọc lên phía trên, mãi cho tới khi chạm phải nơi ướŧ áŧ, mềm mại nào đó.
Hôm nay Hứa Hâm vô cùng nhiệt tình, vào lúc cậu tìm thấy nơi mẫn cảm phía dưới, dựa theo kinh nghiệm lần trước, khẳng định là cô sẽ khép chặt hai chân lại rồi giãy giụa một phen.
Thế nhưng ngay lúc này, Hứa Hâm lại ôm lấy cổ cậu, hai chân cố gắng mở rộng hết sức khiến cho động tác của Bùi Tây càng thêm thuận tiện.
Hứa Hâm nhắm mắt, cảm nhận ngón tay của Bùi Tây đang ra vào trong cơ thể mình, thỉnh thoảng lại hừ hừ hai tiếng.
Bùi Tây giống như đang cố tình tra tấn cô, động tác rất đỗi thong thả, nhẹ nhàng, chọc mãi mà vẫn chưa tới điểm cần tới khiến cho cô càng thêm khó chịu, càng muốn nhiều hơn nữa.
Cô mở mắt, ánh mắt mê ly nay đã bị che phủ thêm bởi một tầng hơi nước.
"Muốn?"
Hứa Hâm âm thầm dùng sức, bên dưới co rút, kẹp chặt lấy ngón tay của Bùi Tây thay cho câu trả lời.
"Giúp anh đeo vào."
Hứa Hâm rũ mắt, xé một cái áo mưa ra.
Vật to lớn của Bùi Tây đã sớm trở nên nóng rực từ lâu, lúc cô cúi người xuống để đeo vào cho cậu, vật thô to trong tay còn nhảy lên một cái.
Bùi Tây ngồi xuống ghế, kéo cô ngồi lên trên người mình.
Tư thế này, vẫn là lần đầu tiên.
"Để... Để em."
"Được." Hứa Hâm chủ động, cầu còn không được nữa là.
Hứa Hâm cầm lấy phân thân của Bùi Tây để đối diện với lối vào của mình, chậm rãi ngồi xuống.
Vách tường mềm mại chật hẹp từng chút từng chút cắn nuốt, bao bọc lấy cự vật.
Tư thế này khiến cho Bùi Tây cắm vào càng thêm sâu, lúc cô ngồi xuống, cả hai đều nhịn không nổi mà rêи ɾỉ một hơi dài.
Bùi Tây một tay ôm eo thon, một tay bóp ngực mềm, cực kỳ nghe lời, bên dưới không hề động đậy.
Hứa Hâm nắm chặt bả vai cậu, chậm rãi di chuyển.
Nâng người lên cao, sau đó lại ngồi xuống.
Chưa đạt được thỏa mãn, cô lại dùng lực lớn hơn một chút, eo thon vặn xoắn giống như một con rắn nước, phập phồng lên xuống trên người Bùi Tây.
Hứa Hâm lặp đi lặp lại động tác này được vài chục lần thì không muốn cử động nữa, cả người mềm như bông dựa vào người Bùi Tây, dù vậy dưới thân vẫn nhịn không nổi mà vặn vẹo.
Bùi Tây cười khẽ, lấy hai tay nhấc eo cô lên cao, sau đó lại mạnh mẽ áp xuống.
Bùi Tây giống như không biết mỏi mệt, một lần lại thêm một lần, lần nào vật to lớn của cậu cũng cắm tới tận cùng bên trong Hứa Hâm.
Trận chiến này rõ ràng là do cô khơi mào, thế nhưng cuối cùng người chịu thiệt lại chính là cô.
Bùi Tây ôm cô đặt xuống sàn nhà, hai chân Hứa Hâm run rẩy đứng không vững, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống, cũng may là được cậu giữ lấy kịp thời.
Cậu đè cô xuống mặt bàn, ngay sau đó liền đâm vào từ phía sau.
Hai khối mềm mại no đủ treo giữa không trung, theo từng lần va chạm mà đong đưa qua lại, rất nhanh đã bị đôi tay to từ sau lưng túm mạnh lấy.
Hứa Hâm bị cắm tới kiệt sức, thân trên bị đè chặt trên bàn, mông gắng sức vểnh lên, phối hợp với động tác của Bùi Tây.
Sau đó hai người đồng thời lên cao trào.
Bùi Tây từ phía sau ôm lấy cô, thân thể cả hai áp sát không có một kẽ hở.
Sau khi Bùi Tây ôm cô đi tắm rửa xong, cả hai nằm ở trên giường, nói chuyện câu được câu không.
Thế mà Hứa Hâm vẫn còn cố tình không an phận, hết cọ chỗ này lại cọ chỗ kia.
Tay Bùi Tây nhanh chóng luồn vào vạt áo Hứa Hâm, nhéo nhéo đỉnh hồng mai.
Hứa Hâm vội vàng xin tha: "Mệt lắm......"
"Mệt thì đừng lộn xộn." Bùi Tây chỉ dọa cô chứ thật ra cũng không muốn làm gì khác.
"Bùi Tây."
"Ừ?"
"Sau khi thi đại học xong anh có muốn đi đâu không?"
Bùi Tây trầm mặc một lúc, vào lúc Hứa Hâm cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời thì cậu lại mở miệng: "Trấn Y."
Sau đó cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Trấn Y, là nơi Bùi Tây lớn lên và trưởng thành, cũng là nơi mà cô từng lén lút bám theo cậu đi tới.
Cô từng nghe Hứa Tuệ Anh kể rằng, kể từ sau khi ông ngoại Bùi Tây qua đời, cậu rất ít khi trở lại đây.
Hứa Hâm chui vào trong lồng ngực người bên cạnh rồi ôm chặt lấy cậu, nghẹn ngào nói: "Chúng ta cùng nhau trở về nhé."
"Được."
← Ch. 27 | Ch. 29 (c) → |