Ám sát
← Ch.104 | Ch.106 → |
Quế nhi không muốn gặp lại Bạch Bạch lắm, nàng cảm thấy ở cùng Bạch Bạch một chỗ, luôn làm ý chí tinh thần nàng sa sút, đầu óc luôn nghĩ đến cuộc sống tự do tự tại, đồng thời đối với quyền hành hiện tại sinh ra chán ghét mà vứt bỏ, loại hiện tượng này cực kỳ không tốt, chẳng khác nào đang phủ định cố gắng nỗ lực của nàng gần mấy trăm năm!
Làm một con mèo có gì tốt?! Nàng còn nhớ mang máng ngày trước trước khi thành tinh ăn cũng không được no, ngược lại luôn luôn trong những ngày thiếu chút nữa trở thành đồ ăn của ác quỷ yêu thú đáng sợ, cùng với bối cảnh hiện tại đắc ý khi mấy vạn thủ hạ quỷ tốt yêu binh, một số lớn yêu ma pháp lực cao cường đối với nàng nói gì nghe nấy, quỳ rạp dưới chân nàng chỉ cầu nàng ưu ái, khác biệt đó quả thực giống như thiên đường với Địa Ngục vậy.
Loại cuộc sống này mới là cuộc sống nàng muốn! Ngọc Lưu Ly yêu phi nàng là một trong những yêu ma thực lực mạnh nhất ở địa ngục, không phải là một con mèo đen (hắc miêu) bình thường tên Quế Nhi.
Nghe được Mặc Yểm phân phó nàng hai ngày này ở đại điện Bình Đẳng Vương cùng Bạch Bạch thử chiêu, Quế Nhi lòng tràn đầy không muốn, nhẹ giọng nói: "Ngày mai chính là ngày tiên ma đại chiến lôi đài, các lộ nghĩa quân tập hợp, thuộc hạ nếu vắng họp, chỉ sợ..."
" Bạch Bạch đối với ta mà nói, so với một nhóm yêu ma thần tiên quan trọng hơn nhiều, ta không muốn nàng biết việc này, càng không thể để nàng tham dự vào." Mặc Yểm ít khi mở miệng giải thích với thuộc hạ, để Ngọc Lưu Ly yêu phi hiểu được ba việc: thứ nhất, mệnh lệnh này không để cho cự tuyệt, thứ hai, bảo hộ Bạch Bạch là chuyện quan trọng nhất trong mắt Mặc Yểm, thứ ba, hắn đem việc này ủy thác giao cho nàng, chính là chứng minh hắn đối với nàng có sự tín nhiệm vượt xa hơn hẳn so với những tên phản quân đầu mục đến quy thuận khác. Việc đã đến nước này, Quế Nhi chỉ đành cúi đầu vẻ mặt cung kính tiếp nhận hạ mệnh lệnh.
Bạch Bạch sớm đã ở trong hoa viên chờ rồi, Quế Nhi thấy nàng phe phẩy đuôi to, đôi mắt hồ ly cười tít, cảm thấy một bụng oán khí của mình bị kìm nén lại không phát tác ra được, tên ngốc đều có thể nhìn ra, Bạch Bạch là thật sự cao hứng khi nàng đến.
Duỗi tay không đánh khuôn mặt tươi cười... Hồ, quên đi!
Bạch Bạch thi triển kết giới phép thuật bay nhanh ở xung quanh người, đem mình cùng Quế Nhi bao bọc ở trong đó, lúc này mới biến ra hình người, chạy đến Quế Nhi bên người kéo tay nàng nói: "Quế nhi tỷ tỷ, ngươi mấy ngày này bề bộn nhiều việc sao? Như thế nào không đến chơi với ta?"
Bạch Bạch cảm giác được nàng cố ý xa cách, có chút không hiểu, nàng rõ ràng không có trêu chọc Quế Nhi tỷ tỷ tức giận a! Chẳng qua nghĩ lại, có lẽ là bởi vì Mặc Yểm phái quá nhiều chuyện cho nàng làm, cho nên tâm tình nàng không vui đi, vì thế cười tủm tỉm nói: "Được rồi! Mặc Yểm dạy ta mấy phép thuật chiến đấu, chỉ có điều cũng chưa có người giúp ta cùng luyện tập. Tỷ tỷ trước tiên nhìn xem ta sử dụng có đúng hay không?"
Quế nhi từng nghe Huyền Minh ma bức nói về pháp lực cao cường của Bạch Bạch, lúc trước trên đường đem nàng bắt về, nàng thi triển Phong Nhận (biến gió thành dao) thiếu chút nữa đem hắn cắt thành mấy mảnh, may mắn Mặc Yểm đúng lúc đuổi tới mới cứu hắn ra, nhưng nàng thấy Bạch Bạch thế nào cũng không giống cao thủ cực kỳ lợi hại như miệng Huyền Minh ma dơi đã nói, chỉ là hắn trước mặt Mặc Yểm mà cố ý thổi phồng nói ngoa lên, cũng không để ở trong lòng, đợi chứng kiến Bạch Bạch dùng tau pháp quyết, cả một đống phép thuật lợi hại thi triển ra, không ngờ rất là ra hình ra dáng, không khỏi đề cao tinh thần chú ý nhìn kỹ.
Mấy ngày nay Bạch Bạch đều là một mình luyện tập, sớm đem mấy phép thuật Mặc Yểm dạy luyện thuộc làu, luyện tập một lượt, từng bước tiến nhập trạng thái, pháp lực thi triển càng ngày càng tùy tâm như ý, Quế Nhi ở một bên nhìn cả một đám phép thuật uy thế dọa người tại dưới tay nàng tùy ý thi triển, trong lòng rung động không cách nào hình dung!
Loại pháp lực của Bạch Bạch này, chớ nói Huyền Minh ma dơi hoặc nàng không phải địch thủ, chính là hai người liên thủ cũng chưa chắc có thể giành thắng lợi! Nhìn nàng luôn là hình dáng đáng yêu mảnh mai ngây thơ, pháp lực không ngờ kinh người như thế, sợ rằng đạo hạnh không dưới hai ba ngàn năm!
Không thể tưởng được một tiểu Hồ Tiên bên người chủ nhân cũng cao cường như thế, trong lúc nhất thời Quế Nhi chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, nàng luôn tự cho là một trong số ít những cao thủ trong âm ty địa phủ, dưới tay chẳng biết đánh bại bao nhiêu mãnh tướng tiên giới Thiên Đình phái tới, chỉ xem trong tam giới có thể cùng mình địch nổi cũng không có mấy, không nghĩ tới thì ra chính mình kỳ thật là ếch ngồi đáy giếng, có thể hoành hành đến nay, chẳng qua là bởi vì vì không gặp phải cao thủ chân chính!
Bạch Bạch từ đầu tới cối luyện tập một lần, ngừng tay, giữ chặt Quế Nhi hỏi: "Tỷ tỷ, ta dùng chiêu có gì không đúng không?"
Quế Nhi cười khổ nói: "Đúng, rất đúng! Bạch Bạch muội có pháp lực như vậy, trong địa phủ sợ không có người là địch thủ của muội rồi!"
"Làm sao có thể như thế, sư huynh nói ta một chút kinh nghiệm đối địch đều không có, pháp lực dù tốt cũng vô dụng, vừa lên đến đã bị người đánh gục rồi." Bạch Bạch nhớ tới lời Vân Cảnh rất là buồn rầu buồn bực.
Quế nhi hồi tưởng một chút Bạch Bạch vừa rồi thi triển phép thuật, quả thật lợi hại vô cùng, nhưng nếu Bạch Bạch không có kinh nghiệm đối phó với địch, vậy khó trách sư huynh của nàng vì nàng mà lo lắng. Thực tế tình huống lúc đối phó với địch thiên biến vạn hóa, địch nhân không phải đứng để ngươi đánh, chẳng những sẽ đánh trả mà còn âm mưu quỷ kế ám khí đả thương người. Đấu pháp chân chính, không phải chỉ nhìn vào pháp lực phép thuật, tốc độ thi pháp, ứng biến năng lực song phương cũng cực kỳ quan trọng.
Quế Nhi tuy rằng lý trí muốn tránh né Bạch Bạch, kỳ thật trong lòng đối với nàng rất có hảo cảm, nhất là để một tiểu cô nương pháp lực hơn cả nàng với vẻ mặt khẩn cầu nhìn nàng, nàng nghĩ lòng dạ muốn cứng rắn cũng thật khó.
" Pháp thuật của muội dùng quen rồi sẽ được." Trước mặt có một cao thủ, Quế Nhi cũng nóng lòng muốn thử.
Pháp lực của Mặc yểm cùng nàng hơn kém quá xa, Bạch Bạch tuy rằng pháp lực cao cường, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến, mà nàng chính là từ trong vô số lần sinh tử đại chiến trổ hết tài năng trở thành một phương ngang ngược, song phương ai cũng có sở trường riêng lại đều có sở đoản, đối với nàng cũng là một cơ hội nâng cao pháp thuật rất tốt. :
Hai nàng ở trong kết giới đối chiêu, Quế Nhi thiệt tâm chỉ dẫn, nàng ở địa phủ đã lâu, đối với mưu mẹo nham hiểm của bọn yêu ma quỷ quái hiểu rõ ràng, thời cơ so chiêu bách biến vạn hóa, thường xuất hiện những hành động ngoài dự đoán mọi người. Bạch Bạch lúc bắt đầu dưới tay nàng ta nhiều lắm mười chiêu là bị đánh bại, nàng cũng không nổi giận, hấp thụ giáo huấn lại tiếp tục, bất tri bất giác một ngày liền trôi qua, Quế Nhi đều cảm giác trong cơ thể ăn không tiêu, Bạch Bạch vẫn như cũ không kêu một câu mệt, Quế Nhi nhìn cũng không thể không cảm thấy bội phục.
Bóng đêm Địa phủ đã phủ xuống, Quế Nhi vô luận dùng chiêu ám toán quái lạ gì, cũng vô pháp đánh bại Bạch Bạch.
*****
Bạch Bạch rất vui vẻ, vì thế Mặc Yểm đêm đó trở về trong điện cũng có được ưu đãi gần đây khó được- Bạch Bạch chủ động dán sát hắn cùng hắn nói chuyện, đề tài đương nhiên không ngoài chuyện nàng hôm nay cùng Quế Nhi tỷ tỷ luyện công, nói đến cuối cùng nàng cùng Quế Nhi đánh đã ngang tay, càng vui vẻ lay động cái đuôi to, một dạng hình dáng đắc ý "Ngươi mau khen ngợi ta đi".
Mặc Yểm nắm chặt cơ hội mang nàng ra ca ngợi thỏa thích một lượt, quả nhiên thu được sự vui vẻ của tiểu hồ ly, đêm đó Mặc Yểm đem nàng ôm vào trong ngực chơi đùa, nàng cũng không lãnh đạm kháng cự nữa, còn khó có được mà ở trong ngực hắn cọ vài cái.
Mặc Yểm thầm nghĩ, sớm biết bảo Ngọc Lưu Ly yêu phi tới cùng nàng so chiêu có thể cho nàng vui vẻ như vậy, vài ngày trước nên kêu người gọi đến!
Sáng sớm hôm sau, Mặc Yểm vẫn như mọi ngày rời đi, trước khi đi vừa lúc Quế Nhi đến, Mặc Yểm lẳng lặng nhìn nàng một cái, Quế Nhi hiểu được đó là ý nhắc nhở nàng cần chăm sóc tốt Bạch Bạch, liền khẽ gật đầu ý bảo tuân mệnh, vừa chuyển thân, Bạch Bạch đã bổ nhào vào trong lòng nàng, nũng nịu duyên dáng chào hỏi: "Chào Quế nhi tỷ tỷ!" Mặc Yểm bị thái độ nhiệt tình cuả nàng đối với Quế Nhi khiến cho trong lòng ăn dấm chua, thầm nghĩ: qua hôm nay, ta sẽ có càng có nhiều thời gian cùng nàng rồi, đến lúc đó xem ta như thế nào thu thập nàng tiểu hồ ly bất công này!
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay tốc độ thi triển phép thuật của Bạch Bạch nhanh lên không ít, phản ứng lại linh mẫn, nhưng thật ra Quế Nhi luôn quan tâm đến tình hình tiên ma lôi đài, luôn không yên lòng, vài lần thiếu chút nữa thua ở dưới tay Bạch Bạch. "
"Quế nhi tỷ, tỷ tỷ có tâm sự sao?" Bạch Bạch ngừng tay hiếu kỳ hỏi, đây đã là lần thứ tư Quế Nhi thất thần.
Quế nhi miễn cưỡng cười cười nói: "Không có gì, nhớ tới một chút việc vặt vãnh mà thôi."
Hôm nay tiên ma lôi đài địa phủ tất nhiên tinh anh ra hết, thanh danh Thiên Đình Thanh Lương Quan nàng ở địa phủ cũng có nghe thấy, mấy ngày qua thường xuyên cùng Vân Cảnh tiếp xúc, chút đó cũng coi như quen thuộc. Nàng chỉ cho rằng Vân Cảnh là sư huynh của Bạch Bạch, chắc chắn pháp lực càng hơn Bạch Bạch, tinh anh trong địa phủ phản quân cho dù là lấy ba địch một, chống lại đệ tử Thanh Lương Quan cũng chưa chắc có thể nói là hơn. Cao thủ như thế so đấu, nàng lại không thể có may mắn thấy, nói không tiếc nuối chính là gạt người. -
Đối với kết quả lôi đài, nàng ngược lại không chú ý, bởi vì nhìn ý tứ chủ nhân, địa phủ bên này không kể thắng thua, cũng không có cơ hội đến thế gian đi, chủ nhân đã sớm bố trí tốt, lôi đài lần này, nói cho cùng chẳng qua là chủ nhân muốn làm khó một chút các đệ tử Thanh Lương Quan thôi.
Còn chủ nhân vì sao vừa giúp bọn họ lại vừa làm khó dễ bọn họ, phỏng chừng chính là vì Tiểu Hồ Tiên trước mặt kia rồi.
Mạnh mẽ đề cao tinh thần cùng Bạch Bạch so chiêu, mắt thấy ban ngày địa phủ đã qua đi hơn phân nửa, Quế Nhi nghĩ đại khái qua không lâu nữa, sẽ có chiến báo truyền đến, nàng đã phân phó thủ hạ vừa có kết quả đầu tiên liền báo đến, hiện tại điều cần nghĩ chỉ là làm sao đem Bạch Bạch dời đi, để tránh nàng phát hiện việc này.
Đang nghĩ, ngoài điện liền truyền đến một trận dị động, như thế nào sớm như vậy?! Quế Nhi trong lòng vừa động, nói với Bạch Bạch: "Bên ngoài có người tìm ta, Bạch Bạch muội trước tiên luyện đi nha, ta đi một lát liền quay lại." Dứt lời chợt lóe thân ra khỏi đại điện Bình Đẳng Vương.
Phía trước Đại điện người tới không phải thủ hạ của nàng, nhưng lại là Vân Cảnh thân mang trọng thương.
Khóe miệng Vân Cảnh không ngừng trào ra máu tươi màu đen, trên mặt đã nổi lên một tầng hắc khí, lảo đảo hướng cửa đại điện chạy tới, phía sau hồng ảnh chợt lóe, Phi Du chợt hiện thân, tay cầm xích luyện xà mâu hướng về ngực Vân Cảnh đâm tới.
Theo lý thuyết tiên ma chính là tử địch, chẳng qua Vân Cảnh đã xem như khách của chủ nhân, lại là sư huynh của Bạch Bạc, Quế Nhi tự nhiên không thể nhìn hắn chết thảm trước mặt, đôi mắt vừa nháy, hai đạo ánh sáng ngũ sắc lưu ly như thanh kiếm sắc bén hữu hình, vừa vặn ngăn chặn xích luyện xà mâu, Vân Cảnh dựa vào một hơi chạy gấp đến nơi đây đã kiệt lực, trong miệng phun ra một đoàn huyết vụ, người liền hướng về phía trước gục ngay dưới chân Quế Nhi.
"Phi Du, ta không cần biết ngươi cùng hắn có thù hận gì, hắn là khách của chủ nhân, ngươi không thể động tới hắn!" Quế Nhi mặt lạnh quát.
Phi Du cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ta nói, là Yểm quân phân phó ta giết hắn thì sao?"
"Toàn lời xằng bậy!" Quế Nhi là tâm phúc của Mặc Yểm, bên trong địa phủ ngoại trừ Huyền Minh ma dơi, cũng chỉ có nàng rõ nhất tâm ý Mặc Yểm, không nói điều khác, với sự sủng sái của Mặc Yểm đối với Bạch Bạch, hoàn toàn không có khả năng phân phó thủ hạ ngang nhiên ám sát sư huynh của nàng.
Phi Du làm như vậy, tuyệt đối là có âm mưu khác!
← Ch. 104 | Ch. 106 → |