Của hồi môn của sư huynh
← Ch.095 | Ch.097 → |
Vân Sơ cùng Vân Cảnh, Vân Khởi trở lại quỷ môn quan. Vân Hư nhéo một cái vào tay Vân Cảnh nói: "Thiên Lý Nhãn nói các ngươi đồng ý cho Bạch Bạch lưu lại bên người Mặc Yểm, điều này sao có thể? Chúng ta nhanh đi cướp Bạch Bạch về!"
Vân Cảnh xoa xoa tay hắn, lười biếng nói: "Ngươi không cần khẩn trương, Bạch Bạch không có việc gì cả, một tháng sau có thể bình an trở về"
Vân Hư vừa nghe điều này, giọng đột nhiên cao vút: "Các ngươi sao có thể để Bạch Bạch ở bên cạnh tên đó? Hắn, hắn là đại ác nhân! Bạch Bạch chỉ là một nữ hài tử..."
Vân Cảnh nhìn hắn khẩn trương cũng có chút kì quái nhưng cũng không quá để, vỗ vỗ bờ vai của hắn, đắc ý nói: "Bạch Bạch biến thành người, thì đúng là một nữ hài tử, chẳng lẽ ngươi quên Bạch Bạch cũng là hồ ly sao? Hắc hắc! Nhị sư huynh đã phân phó Bạch Bạch, trong một tháng này nàng sẽ không biến thành người, Mặc Yểm kia sao có thể chiếm tiện nghi của nàng? Ha ha ha ha!"
Vân Cảnh nói đến đây liền đắc ý, nếu như không phải liến quan đến tiểu sư muội cùng thanh danh của Thanh Lương quan, hắn quả thực muốn thông báo cho toàn thiên hạ biết, có thể khiến cho Mặc Yểm ăn quả đắng như vậy thật sự rất là sảng khoái nha!
Vân Hư lớn tiếng nói: "Vạn nhất Mặc Yểm bắt nàng hiện ra hình người thì làm sao giờ? Mặc Yểm kia không phải người tốt, hắn lúc trước đã từng khi dễ Bạch Bạch, khiến cho nàng xém mất mạng!"
Vân Cảnh vừa nghe xong cả giận nói: "Tiểu sư đệ, ngươi còn biết cái gì?"
Vân Sơ và Vân Khởi không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Hư, những lời nói của Vân Hư đã khiến bọn họ thức tỉnh, và cũng biết, vị sư đệ này ắt là biết một số chuyện về Mặc Yểm, nhưng lúc ấy, tình thế khẩn cấp không kịp truy hỏi.
Vân Hư nhìn lướt qua những thiên binh thiên tướng gẩn đó, ấp úng không chịu lên tiếng. Mấy sư huynh đệ thấy, biết chắc chắn hắn có điều khó nói trước mặt mọi người, vì thế bọn họ cùng nhau đi đến, lại bảo Vân Lan, Vân Chỉ, hai người ở bên ngoài thi triển pháp thuật, ngăn cản người bên ngoài nghe trộm, lúc này mới hỏi Vân Hư nguyên nhân.
Vân hư chần chừ một lúc, mới bắt đầu kể khoảng thời gian trải qua ở nhân gian, lúc đến một thị trấn nhỏ gần kinh thành thì gặp huynh muội Lăng gia bị xà yêu bám theo, sau đó trong lúc vô tình gặp được Mặc Yểm cùng Bạch Bạch, sau đó Mặc Yểm trong lúc nguy cấp ra tay giết chết xà yêu cứu bọn họ, rồi sự việc sau đó sư phụ sai hắn hạ phàm đến Ngọc Sơn cứu Bạch Bạch đang nguy cấp, từng việc dần dần được kể lại.
Về sự việc ngày đó căn cơ Bạch Bạch bị hủy thế nào, tự nhiên cũng không thế che giấu, Vân Hư nói xong chuyệnđã qua, liền nói: "Sự việc này liên quan đến danh tiết của tiểu sư muội, ta, ta vốn không nên nói, xin các huynh đừng nhắc lại trước mặt Bạch Bạch..."
Vân Sơ nghe xong tức giận đến đen mặt, hắng giọng nói: "Mặc Yểm này thật đáng giận, hại tiểu sư muội khổ như vậy!" Hắn năm đó là từ một phàm nhân tu tiên thành công đã trải qua suốt ba trăm năm, sau được Minh Ất chân nhân nhìn trúng thu làm đồ đệ. Hắn biết rất rõ con đường tu luyện thành tiên gian khổ, tịch mịch cỡ nào, mà động vật, hoa cỏ muốn tu luyện thành công, thì còn gian khổ hơn người phàm gấp bội, Bạch Bạch đau khổ tu luyện năm trăn năm sắp đại thành, lại gặp phải chuyện như vậy, thiếu chút nữa mất mạng oan uổng trước thiên kiếp và tên của thợ săn.
Lúc trước không biết thì không sao, hiện tại biết được tiểu sư muội từng bị Mặc Yểm hại thê thảm như vậy, Vân Sơ không khỏi hận mình, vừa rồi không ngờ khiến cho tiểu sư muội lại ở bên ác nhân, giờ phút này không biết có phải lại bị khi dễ không?
Tưởng tượng như vậy, hắn rốt cuộc đứng ngồi không yên, suy nghĩ làm sao đoạt Bạch Bạch lại.
Vân Khởi năm chặt tay hắn, nhìn hắn lắc đầu. Vân Khởi nói: "Nhị sư đệ, chẳng lẽ ngươi muốn Bạch Bạch ở chỗ Mặc Yểm chịu khồ?"
Vân Cảnh tròng mắt di chuyển thành vòng tròn, nhỏ giọng: "Ta thấy... bây giờ Mặc Yểm không hại tiểu sư muội đâu..."
Vân Hư giơ chân nói: "Ngươi sao biết?"
Vân Cảnh kho khan hai tiếng: "Phương pháp Mặc Yểm hại Bạch Bạch rất lạ, mấy chục loại tiên đan, tiên thảo trân quý, quỳnh hương ngọc lộ đều cho nàng ăn như ăn cơm, chẳng phải là rất phiền toái và rất lãng phí? Ta nghĩ Mặc Yểm ban đầu lừa Bạch Bạch là có mục đích nhưng sau phát hiện căn cơ Bạch Bạch bị hủy, hắn chắc là muốn bồi thường nên mới tìm nhiều thư tốt như vậy cho nàng ăn, chẳng qua như vậy là vô ý hại Bạch Bạch, làm cho bệnh tình của nàng nặng thêm mà thôi..."
"Hắn đối với sư muội thấy sắc nảy lòng tham, làm việc hạ lưu vô sỉ như vậy, chẳng lẽ là chính nhân quân tử...?" Vân hư nhớ lại ba lần ít ỏi thấy Mặc yểm ở cùng Bạch Bạch, không muốn tin rằng Mặc yểm lại biết quý trọng Bạch Bạch Bạch.
"Ta chưa nói hắn là chính nhân quân tử... Bạch Bạch xinh đẹp như vậy, nam nhân nhìn chắc chắn sẽ động tâm... Đây là chuyện rất bình thường..." Vân cảnh nói đến đây cũng có chút chột dạ, nếu Bạch Bạch không phải tiểu sư muội của hắn, hắn nhìn thấy mĩ nhân như thế cũng sẽ không bỏ qua!
Vân Khởi thấy hai người bọn hắn càng nói càng không ra gì, Vân Sơ thì đen mặt gầm gừ, thì phải mở miện nói: "Lời Vân Cảnh nói không phải không có lý, Mặc Yểm cho Bạch Bạch ăn nhiều tiên dược trân quý như vậy là muốn Bạch Bạch thu hồi được căn cơ, hơn nữa Bạch Bạch bây giờ chẳng những đã được nhập tiên tịch, pháp lực căn cơ cũng tinh tiến không ít, ưu khuyết điểm của mấy cái tiên dược này coi như cũng bằng nhau".
Giương mắt nhìn quả nhiên thấy Vân Sơ và Vân Hư không dám gật bừa, bèn cười cười nói: "Trước khi nói gì thì chúng ta thử nhớ lại xem sự việc tại quỷ môn quan chúng ta đều thấy rằng Mặc Yểm đối với Bạch Bạch dường như không phải là thấy sắc mà nảy lòng tham, nếu không hắn đại sát ba huynh đệ chúng ta rồi đem Bạch Bạch đi, chúng ta cũng không thể cản trở hắn được?"
*****
Vân Sơ im lặng, lý trí giúp hắn nhận thức những điều Vân Khởi nói, nhưng tưởng tưởng đến cảnh mình và các sư huynh đệ chính mồm đáp ứng cho tiểu sư muội ở cùng với cái kẻ lòng lang dạ thú, trên phương diện tình cảm khó có thể chấp nhận.
Trong lòng sáu sư huynh đệ bọn họ đều xem Bạch Bạch như là sư muội của mình, thậm chí đối đãi như nữ nhi bình thường, vừa nghĩ có nam nhân can đảm nào có ý nghĩ muốn khi dễ nàng thì đã bốc hỏa chứ không nói là đã từng động thủ rồi, bây giờ lại nhân cơ hội uy hiếp bọn họ, một lần nữa bắt cóc Bạch Bạch!
Vân Hư tuổi còn nhỏ, không hiểu lắm tình yêu nam nữ, hắn chỉ là đơn thuần đối với Mặc Yểm có thành kiến, chung quy hắn lo lắng ở nới đó Bạch Bạch bị khi dễ
Vân Khởi biết muốn ngay lập tức thuyết phục bọn họ rất khó, chỉ có thể mang tình hình đại phủ ra phân tích, hy vọng bọn họ lấy đại cục làm trọng, bình tĩnh xem biến động.
Vân Cảnh đột nhiên cười nói: "Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ nếu lo lắng, ta có thể đi theo nhìn chằm chằm tiểu sư muội, dù sao Mặc Yểm chỉ nói muốn tiểu sư muội ở cùng với hắn, cũng chưa nói không cho chúng ta thấy tiểu sư muội nha!"
Vân Khởi gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, dù sao tình hình ở quỷ môn quan lúc này cũng đã tạm ổn định rồi, tam sư đệ tạm thời rời đi cũng không thành vấn đề, về phần Mặc Yểm bên kia, tam sư đệ đánh không lại nếu muốn trốn cũng có thể trốn được"
Trong mấy sư huynh đệ, Vân Cảnh mặc dù pháp lực không phải là cao nhất, nhưng mà khả năng bay rất đáng kể không giống một số người khác khó lòng học được quái chiêu, nhưng hắn luôn thuận buồm xuôi gió, đôi nhân xử thế, khả năng ứng biên linh hoạt, hơn nữa pháp lực cũng khá cao, chuyện này cũng không gây khó dễ cho hắn được.
Vân Cảnh tính tình nôn nóng, thấy sư huynh sư đệ không có ý kiến, lập tức nhích người, Vân Khởi nắm chặt tay hắn: "Bên cạnh Mặc yểm có không ít đầu lĩnh phản quân, ngươi một khi đã muốn qua bên kia, vừa lúc quan sát cẩn thận thực lực của bọn họ cùng tình hình bọn yêu binh. Chúng ta không thể mang hy vọng phó thác trên người Mặc Yểm, mình cũng phải có chuẩn bị mới được".
Vân Cảnh nghiêm mặt nói: "Đã biết!"
Môt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Mặc Yểm trước điện triệu tập những đầu lĩnh phản quân ở những vùng xung quanh, những người này chẳng những tính tình kiêu ngạo bất tuân, hơn nữa tướng mạo xấu xí chiếm đại đa số, hắn không muốn Bạch Bạch xuất hiện trước mặt những người này, vì thế bảo nàng chỉ ở hoa viên sau điệm chơi đùa.
Mới sáng sớm tinh mơ, Bạch Bạch đã đến chờ Quế Nhi tỷ tỷ, kết quả đợi đến giữa trưa cũng không thấy miêu ảnh, không khỏi có chút thất vọng. Mặc Yểm cũng nói Quế Nhi tỷ tỷ cũng là một trong những đầu lĩnh phản quân quan trọng, có thể hôm nay cũng tham gia cuộc họp của các đầu lĩnh, cho nên tạm thời không thể đến. Bạch Bạch nhìn hoa viên không một bóng người, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Đúng lúc này bên tai truyền đến một âm thanh, quay đầu nhìn thì thấy chính là cái đầu của tam sư huynh Vân Cảnh.
Vân Cảnh ở giữa không trung hoạt động vài cái, nhìn đúng phương vị, đáp xuống bụi cỏ cao đến đầu gối, Bạch Bạch nhìn trái phải xác định không có ai ở gần, hưng phấn chạy vào bụi cỏ, thấp giọng nói: "Tam Sư huynh, sao người lại tới đây? Những sư huynh khác khỏe không? Quỷ môn quan bây giờ không có việc gì chứ?"
Đầu Vân Cảnh khẽ run lên, đảo mắt biến trở về hình người, chẳng qua thân mình chỉ có bàn tay vươn ra, dễ dàng bao phủ bên trong cây cỏ, hắn duỗi tay sờ sờ Bạch Bạch cười nói: "Không có việc gì không có việc gì! Ngươi nằm úp sấp xuống cùng ta nói chuyện, bằng không ta ngửa đầu nhìn ngươi, hơn mệt nha!"
"Mặc Yểm đồng ý cho ngươi ở trong hình dạng này sao?" Đầu tiên, Vân Cảnh hỏi vấn đề mà sư huynh bọn hắn quan tâm nhất.
Bạch Bạch lắc đầu nói: "Không có, hắn đối với ta tốt lắm, ta không chịu biến thành người, hắn cũng không ép ta"
"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Vân Cảnh gật gật đầu, thầm nghĩ: Mặc Yểm này xem ra rất coi trọng tiểu sư muội"
Bọn họ lo lắng cho ngươi nên cử ta tới nơi này cùng ngươi!" Vân Cảnh hiên ngang lẫm liệt tuyên bố.
Bạch Bạch dĩ nhiên cao hứng, có sư huynh bên cạnh, không phải một mình đối mặt với Mặc Yểm, cảm giác an tâm hơn
"Ta thừa dịp Mặc Yểm đang ở cùng lũ yêu ma quỷ quái liền lẻn vào, nhưng tiểu sư muội à, muội phải che giấu ta cẩn thận a! Đúng rồi đại sư huynh cùng nhị sư huynh trước dạy ngươi phép thuật, ngươi luyện thế nào rồi?"
Bạch Bạch hổ thẹn nói: "Cả ngày hôm qua đến hôm nay ta cũng chưa luyện..."
"Không sao, vừa lúc luyện luôn bây giờ, sư huynh cùng ngươi luyện!" Này Đây cũng là chuyện trước khi Vân Cảnh đi, Vân Sơ đặc biệt giao cho, Bạch Bạch có một thân pháp lực nhưng không hiểu pháp thuật, tuy không cần nàng ra trận đấu pháp, nhưng mà cũng không thể bỏ không luyện được, nếu không sau này trở về Thanh Lương Quan, không có cách nào nói với sư phụ"
Bạch Bạch cũng hy vọng mình có thể trở nên mạnh mẽ, ít nhất không cản trở các sư huynh, cho nên hưởng ứng vô cùng tích cực, Vân Cảnh sợ pháp lực của nàng khi phát huy sẽ làm cho hoa viên này không còn hình dáng, khiến người khác chú ý, vì thế trước đó dạy nàng hạ kết giới bên ngoài, phòng ngừa pháp lực ảnh hưởng đến xung quanh, cũng tránh cho người bên ngoài rình mò, sau đó mới để Bạch Bạch tập thi triển pháp thuật ở trong hoa viên.
Thân hồ ly dường như bất lợi khi Bạch Bạch thi triển phép thuật, Vân Cảnh xác định kết giới không có vần đề, nhân tiện nói: "Ngươi biến ra thành người trước, sư huynh mới có thể cùng ngươi thử chiêu"
"Nhưng mà Nhị sư huynh..." Bạch Bạch lập tức nhớ đến lời nhị sư huynh dặn dò.
"Yên tâm, người mà nhị sư huynh ngươi đề phòng chính là Mặc Yểm, khi mà Mặc Yểm không để ý, ngươi biến thành người cũng không sao, nhưng nếu hắn xuất hiện, ngươi phải nhớ rõ là phải biến lại thành hồ ly!"
*****
Bạch Bạch nhu thuận gật đầu, biến thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Vân Cảnh âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, tấm tắc khen dung mạo của Tiểu sư muội. Thật là muốn làm cho người ta phải thất lễ! Nhưng hắn nghĩ đến Mặc Yểm cố sống cố chết mà không giành được, vậy mà hắn chỉ nói một câu nàng nghe lời liền, lòng tự phụ không khỏi nổi phồng lên - nói cho ngươi biết nha Mặc Yểm, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu, thì vẫn cứ kém Vân Cảnh ta! Tiểu sư muội rất biết nghe lời ta, ha ha!
Bạch Bạch không hiểu tại sao mình biến thành hình người lại khiến Tam sư huynh hưng phấn đắc ý như vậy. Đầu tiên nàng chăm chỉ ôn luyện pháp thuật của Đại sư huynh và Nhị sư huynh.
Phép thuật của Đại sư huynh dạy Bạch Bạch khá là đơn giản, chủ yếu muốn cho Bạch Bạch vận dụng nhuần nhuyễn pháp lực của mình, không cầu kỳ, tất cả đều là trực tiếp dùng pháp lực của mình hóa thành sức lực công kích hoặc đánh lui đối phương, tập trung các loại phép thuật cùng với phối hợp với cách hít thở và rèn luyện pháp lực, khống chế độ mạnh yếu của pháp lực. Bạch Bạch cùng với Đại sư huynh dùng các chiêu thức này để giao đấu với nhau, nhận thấy Bạch Bạch đã có kinh nghiệm, chỉ cần thêm rèn luyện là ổn.
Nhị sư huynh dạy Bạch Bạch cách chế ngự đồ vật, thông qua pháp lực có thể khống chế các đồ vật ở gần mình, khi luyện đến cảnh giới cao thâm thậm chí có thể khống chế cả vật còn sống. Bạch Bạch đã thử luyện qua ngự phong thành dao (khiến gió thành dao), thiếu chút nữa là loạn đao chém chết yêu ma cao thủ Huyền Minh của Âm ti Địa phủ, nhưng thật ra nếu như nàng không bị Huyền Minh bắt vào túi được làm từ da tê giác, phong lực không cách nào xuyên qua túi da làm tổn thương đến nàng, thì không chừng pháp thuật mà nàng gà mờ làm ra có thể chém nàng thành trọng thương.
Vân Cảnh nghĩ đến việc này mà sợ không thôi, nhận thức được điều này, hắn chăm chú giảng giải cho Bạch Bạch một lần nữa. Pháp thuật điều khiển sự vật của hắn còn kém xa so với Vân Khởi, nhưng so với Bạch Bạch thì hắn khá hơn nhiều. Ngộ tính học pháp thuật của Bạch Bạch thật sự rất tốt, chỉ cần nói một lần là hiểu. Vân Cảnh dạy cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng trong lòng không khỏi chua xót. Tiểu sư muội sinh ra đã mang một dáng vẻ làm cho người khác cực kỳ hâm mộ, không những thế học pháp thuật so với một thiên tài như hắn còn nhanh hơn nhiều, chỉ sợ không bao lâu nữa nàng sẽ vượt qua vị sư huynh này.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Vân Cảnh không hề dấu diếm đến nửa chiêu thức, ngược lại hắn còn hăng say dạy Bạch Bạch hơn. Một đám sư huynh bọn họ ai cũng muốn được gánh trách nhiệm bảo vệ nàng, nhưng suy cho cùng cách bảo vệ tốt nhất là giúp nàng mạnh lên.
Hai người trong kết giới khi thì đối chiêu, khi thì thảo luận các kỹ năng pháp thuật, không hề để ý đến một buổi chiều đã trôi qua, ngẩng đầu lên nhìn thấy bầu trời xanh đậm đã lác đác những đám mây u ám, buổi đêm của Địa phủ đã đến.
Vân Cảnh lo Mặc Yểm sẽ quay lại bất thình lình, nên hắn bảo Bạch Bạch trở lại hình dạng hồ ky, còn hắn thu nhỏ người lại, tìm một góc trong hoa viên mà ẩn nấp, định chờ cho Mặc Yểm xuống tiền điện thì nhìn lén tư liệu phản quân.
Cho đến đêm khuya Mặc Yểm mới quay về tiền điện, lúc này Bạch Bạch đang ngủ say, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi rượu và mùi phấn son của nữ nhân, nàng mở hờ mắt thì thấy Mặc Yểm đang đứng trong bóng tối nhìn mình.
"Người ngươi thật là thối..." Bạch Bạch mơ hồ phàn nàn nói, nhưng không trực tiếp hỏi tại sao trên người hắn lại có mùi phấn son.
Mặc Yểm vừa bực mình vừa buồn cười, nếu như không phải vì tiểu hồ ly này thì hắn cần gì phải đi xã giao với những tên yêu ma quỷ quái kia, cả ngày cực khổ trở về chẳng có thân thể nhuyễn ngọc ôn hương đón chờ hắn, đã thế lại còn chê hắn thối?!
Mặc Yểm cố chịu đựng, một tay đặt Bạch Bạch lên trên người hắn, cười mắng: " Cho nàng cũng thối như ta, xem nàng còn dám chê không!"
Bạch Bạch bị sặc liền hắt xì hơi hai cái, tứ chi vặn vẹo kết hợp cùng cơ thể ra sức giãy dụa, kêu lên: "Bại hoại, bại hoại, mau buông ra"
"Không buông, trừ khi nàng đi tắm cùng ta!" Mặc Yểm nửa uy hiếp, nửa dẫn dụ nói.
" Được" Bạch Bạch đáp ứng một cách cực kỳ sảng khoái, không hề chú ý đến giọng điệu tán tỉnh trong lời nói của Mặc Yểm. Nàng cũng muốn ngâm mình trong nước để tắm rửa.
"Địa phủ cũng có nước sao?" Bạch Bạch nhớ là mình chỉ thấy dưới Địa phủ có mỗi con sông Vong Xuyên, nước sông đỏ đỏ vàng vàng, cực kỳ hôi thối, ngoài ra còn rất nhiều thứ khác nữa...Trong hoa viên cũng không có giếng nước, hồ nước, phải nói là các tòa đại điện gần đó cũng không có nguồn nước bình thường, vậy nước tắm ở đâu mà có?
"Nàng cho ta chút lợi lộc ta sẽ làm ảo thuật cho nàng xem" Mặc Yểm ôm Bạch Bạch vào trong lòng
" Ngươi muốn ta làm gì?"
"Nàng biến thành người hôn nhẹ ta một cái là được rồi!"
"Không được... Nếu không, ta, ta một tháng sau sẽ hôn ngươi, ta nợ ngươi hai cái hôn nhẹ..." Bạch Bạch cực kỳ giữ nguyên tắc, không để cho được phép thương lượng.
Mắc Yếm khinh khỉnh liếc một cái, cái con tiểu hồ ly này, đột nhiên lại không dễ dàng mà lừa gạt được, thật chẳng đáng yêu! Nhưng mà hắn vẫn cứ chân thành làm ảo thuật cho nàng.
Hắn tiện tay ném chén trà xuống mặt đất, chén trà rơi xuống đất quay đúng nửa vòng, miệng chén hướng lên trên rồi dừng lại, sau đó cái chén không ngừng to lên, trong nháy mắt cao đến nửa người, miệng chén rộng bằng mặt bàn.
Mặc Yểm luồn vào tay áo lấy ra một bình hoa nhỏ màu xanh, đẩy nắp bình ra thì có một dòng nước trong lành tuôn ra, chảy vào trong chén. Dòng nước kia cũng giống như cái chén, trong nháy mắt biến thành một cái bồn nước lớn, còn hơi nước nóng trắng xóa tràn ngập phía trên.
Bạch Bạch hoan hô một tiếng, muốn nhảy vào trong chậu tắm, Mặc Yểm một tay ôm chặt nàng, đưa nàng đứng lên bàn, đích thân hắn vào thử nước thấy ấm, mới nói: " Nàng không sợ nước nóng quá, nhảy vào sẽ bị nấu thành một chậu canh hồ ly sao"
Bạch Bạch rất muốn bĩu môi lên, nhưng hiện tại nàng đang trong hình dạng của hồ ly nên nàng muốn nhéch mép thì cũng không nhìn thấy. Mặc Yểm ngông nghêng đi đến trước mặt Bạch Bạch, ngang nhiên cởi áo, nới dây lưng, động tác có phần mê hoặc, đáng tiếc lúc này trong mắt Bạch Bạch chỉ có hình ảnh của bồn nước nóng hôi hổi thôi, hình ảnh mỹ nam tuấn tú thoát y Mặc Yểm chẳng khác gì đang để trước mặt người mù, quả là có phần đáng tiếc.
Bất đắc dĩ nhảy vào trong bồn, Mặc Yểm vẫy tay với Bạch Bạch nói: " Tới đây!"
Bạch Bạch thấy tâm trạng của hắn không được tốt, nàng cứng đầu, nhảy ùm vào bồn, khiến cho một luồng nước bắn lên, bắn vào mặt Mặc Yểm.
Mặc Yểm vuốt hết nước trên mặt thì thấy Bạch Bạch đang cười giòn tan vì trò đùa thành công, hắn cười mắng: " Được lắm! Xem ta thu phục tiểu hồ ly xấu xa nàng như thế nào!" Nói xong hắn duỗi tay về phía Bạch Bạch.
Kỹ năng bơi lội của Bạch Bạch rất tốt, thân thể nàng co lại, lặn xuống nước. Một người một hồ ở trong chậu lúc nổi lên, lúc lặn xuống chơi trò đuổi bắt, chén trà biến thành một một cái chậu đủ lớn để hai người chơi đùa cho đến khi nước lạnh mới ra khỏi chậu lau khô người.
Mặc Yểm đưa tay chỉ vào cái lư hương, bên trong lư hương ngay lập tức tỏa ra ánh lửa hồng hồng, hơi lạnh liền bị luồng khí ấm thay thế. Bạch Bạch đứng bên cạnh lư hương hong khô thân thể, hâm mộ nhìn Mặc Yểm nói: "Ngươi thật là lợi hại, dạy ta được không? Ta nợ ngươi ba cái hôn nhẹ nhé?" Nàng thực sự muốn học pháp thuật của Mặc Yểm nên chủ động đưa ra điều kiện, nhưng mà nàng vẫn muốn được ghi nợ.
Mặc Yểm chỉ muốn trổ tài trước mặt nàng, khiến nàng vui vẻ, nghe vậy hắn cười mắng: " Hồ ly xấu xa càng ngày càng giảo hoạt, ta không chấp nhận điều kiện của nàng đấy, bây giờ nàng không hiện thân thành người đến hôn ta, ta sẽ không dạy cho nàng đâu!"
Bạch Bạch hừ một tiếng không để ý đến hắn, nhảy lên giường định nối lại mộng đẹp vừa bị cắt đứt, Mặc Yểm không muốn để nàng đi ngủ, gẩy gẩy vào móng vuốt nho nhỏ của nàng, hỏi: " Hôm nay ta không có ở đây, nàng đã làm được những việc gì?"
" Quế Nhi tỷ tỷ không chịu chơi với ta, ta ở trong hoa viên luyện công, ta muốn học pháp thuật thật giỏi, sau này còn lợi hại hơn cả ngươi!" Vân Cảnh đã cảnh báo nàng không được lộ ra cho hắn biết tin tức, tuy nhiên Bạch Bạch nói như vậy cũng không phải là nói dối, nàng quả thật có luyện công chỉ là nàng không nói ra người cùng luyện công với nàng thôi.
Mặc Yểm vuốt ve thân thể nàng nói: " Nàng nghĩ được như vậy là tốt lắm, nhưng muốn lợi hại hơn ta thì nàng còn kém quá xa!"
" Phụ thân ta nói rằng có thể cải thiện được, ta cần chăm chỉ luyện công, về sau sẽ có tiến bộ!" Bạch Bạch không phục lắm, nhưng nàng cũng biết Mặc Yểm đang nói thật. Hôm nay Vân Cảnh tiếp tục dạy nàng phép thuật chế ngự đồ vật, có nói rằng muốn đạt đến được trình độ khống chế vật còn sống, nhất là con người, thì thần tiên hay yêu ma phải đạt được pháp lực cực kỳ cao. Nhị sư huynh tu luyện loại pháp thuật này đã mấy trăm năm cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được những loài động vật ít có linh tính, còn muốn khống chế người thì quả thật là gian nan, chứ chưa nói là khống chế thần tiên yêu ma.
Vậy mà Mặc Yểm có thể nhẹ nhàng khống chế được, trình độ như vậy quả là cách nhau quá xa.
Mặc Yểm không biết suy nghĩ của nàng, thản nhiên nói: " Nàng ở lại bên cạnh ta, muốn có gì cũng được, học pháp thuật hay không cũng không vấn đề gì."
Bạch Bạch nhìn hắn nghĩ thầm: Nếu về sau ngươi tâm tính tốt thì tự nhiên ngươi đối tốt với ta, nhưng nếu tâm tính ngươi không tốt, thì cầu xin ngươi còn khó hơn cả lên trời! Sư huynh nói đúng, hay nhất là tự mình học, dựa vào chính mình là tốt nhất!
Sau tối hôm đó, mấy ngày tiếp theo ngày nào Mặc Yểm cũng đi sớm về muộn, còn Bạch Bạch thì mỗi ngày cùng với Vân Cảnh luyện công. Pháp thuật của Đại sư huynh, Nhị sư huynh nàng đã luyện được có phần thành thục, Vân Cảnh rất muốn dạy Bạch Bạch sở trường kiếm bay của hắn.
Dựa vào phong cách của Vân Cảnh, muốn bước vào việc chính thì không thể tránh được một màn tự biên tự diễn: " Sư huynh của ngươi ngoại hiệu là "ngọc diện kim kiếm bế nguyệt phi tiên", đấy cũng không hoàn toàn là hư danh, ngoại trừ việc lớn lên đẹp trai, phong lưu, tinh tế, mỹ nhân tam giới ái mộ, đón chào, nhưng điều quan trọng nhất là sư huynh ta có hai tuyệt kỹ, một là kiếm thuật, hai là pháp thuật phi thiên (thần bay). Trước tiên hôm nay sư huynh sẽ dạy ngươi kiếm thuật."
Sau khi Vân Cảnh nói khoác xong, hắn giương tay phải lên, một thanh trường kiếm trong nháy mắt xuất hiện, ánh kiếm lóe sáng, khóe mắt hắn liếc nhìn khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của Bạch Bạch đang hiện lên vẻ sùng bái, trong lòng hắn tự hào không thôi.
Đầu tiên hắn biểu diễn thái cực kiếm pháp một lần. Bộ kiếm pháp này chiêu số thong thả mà cũng tương đối đơn giản, tổng cộng chỉ có mười tám chiêu, tập trung vào phòng thủ cùng mượn lực, là một trong những bộ kiếm pháp nhập môn của hắn. Một bên thì hắn múa kiếm, một bên thì hắn giảng giải phải tập trung pháp lực như thế nào cho chiêu kiếm trên, phải đối ứng với các loại pháp lực của địch ra sao. Hắn múa xong bộ kiếm pháp thì cũng vừa vặn giảng giải xong.
Hắn đưa thanh kiếm cho Bạch Bạch nói: " Tiểu sư muội, ngươi đến luyện thử xem nhớ được mấy chiêu, không phải sợ, từ từ sẽ làm được, năm đó sư huynh chỉ cần luyện ba lần là học thuộc hết, rất đơn giản!"
Bạch Bạch cầm kiếm, dựa vào dạng bức tranh hồ lô múa lên, nàng biểu diễn không thể gọi là trơn tru như mây trôi nước chảy nhưng từ đầu đến cuối không sai một chiêu thức nào, hơn nữa những vấn đề mấu chốt mà Vân Cảnh đề cập nàng đều chú ý đến, ngoại trừ tiết tấu chưa phối hợp nhịp nhàng, động tác có phần hơi cứng nhắc, còn lại hoàn toàn không giống người lần đầu tiên học bộ kiếm pháp này.
Vân Cảnh gãi gãi đầu nói: " Tiểu sư muội, bộ kiếm pháp này ai đã dạy qua cho ngươi rồi à, sao ngươi không nói sớm?"
" Đâu có, không phải là sư huynh vừa mới dạy ta đấy sao?" Bạch Bạch vẻ mặt khờ dại nói.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |