Hồ gặp hồ
← Ch.047 | Ch.049 → |
Hồng Hồng chia tay Lăng Thanh Giám ở trước cửa Lăng phủ, đi theo chân tường hơn mười bước, liền gặp một người mặc y phục trắng đi tới từ ngã ba trước mặt, khí tức hồ tiên đúng là do trên người hắn phát ra. Chẳng qua người áo trắng này chắc chắn là nam tử, Hồng Hồng vừa nhìn đã cảm thấy thất vọng, nhưng hắn cũng lập tức phát giác được người áo trắng này cùng tiểu bạch hồ xinh đẹp chắc có chút ít quan hệ. Những thứ khác không nói, nhưng gương mặt làm điên đảo hết thảy chúng sinh cùng phong độ khí chất và cử chỉ mị mà không yêu, nên biết rằng, hồ ly tinh có thể mỹ đến trình độ này, cũng là đã ít càng thêm ít.
Người áo trắng đúng là Bạch Nguyên Tùng, ông ta đứng lại trước mặt Hồng Hồng, mỉm cười nói: "Không biết có được vinh hạnh thỉnh Tiểu công tử uống cùng chén rượu?"
Người áo trắng này nói không chừng chính là người nhà Bạch Bạch, Hồng Hồng tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh. Hai người dắt tay nhau đến một tửu lâu gần đó, tìm một gian ngồi xuống. Bọn họ đối với thân phận đối phương thập phần hiểu rõ, Bạch Nguyên Tùng cũng không có tâm trạng quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: "Công tử có từng gặp qua Bạch Bạch nhà ta không?"
Hồng Hồng sững sờ nói: "Nàng ấy thật sự gọi là Bạch Bạch?" Hắn vẫn nghĩ Bạch Bạch là nghe thấy hắn gọi "Hồng Hồng", cho nên mới thuận miệng trêu đùa hắn mà báo tên lung tung.
Bạch Nguyên Tùng nói: "Đúng, ta họ Bạch, trong tên của phu nhân ta cũng có chữ viết nhầm, cho nên nữ nhân liền đặt tên là Bạch Bạch. Ngươi có gặp qua nó ở trong Lăng phủ không, hiện giờ nó đang ở trong Lăng phủ sao?" Nếu như không phải sợ phá hỏng việc Bạch Bạch tu hành ở thế gian, ông ta đã sớm ẩn vào Lăng phủ xem xét đến cùng.
Hồng Hồng nói: "Thì ra là thế bá. Khi ta gặp được nàng, nàng cùng Lăng tiểu thư đã mỗi người đi một ngả."
"Ngươi có biết bây giờ nó ở nơi nào không?" Bạch Nguyên Tùng khẩn trương, vợ chồng bọn họ dự cảm không sai, Bạch Bạch quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Hồng Hồng cũng không hoàn toàn biết rõ việc liên quan đến Bạch Bạch, chỉ có thể sẽ đem những gì mình mắt thấy tai nghe nói cho Bạch Nguyên Tùng biết, kể cả Bạch Bạch vốn đúng là ở bên cạnh Lăng Thanh Ba chờ đợi một thời gian, về sau vô cớ mất tích, sau đó lại ở bên một công tử áo đen tên là Mặc Yểm, về sau xà yêu muốn thương tổn huynh muội Lăng thị, hắn cùng với Vân Hư không đủ sức ngăn cản, may mắn có Bạch Bạch mời Mặc Yểm ra tay tương trợ.
Lại sau đó ở ngoài động phủ U Lan tiên tử nhìn thấy Bạch Bạch lẻ loi một mình, bởi vì muốn tách khỏi Mặc Yểm chạy ra, hắn đưa Bạch Bạch về động phủ của mình an trí, ý định đưa nàng đến kinh thành tìm Lăng Thanh Ba.
Trước mặt cha người ta, tất nhiên là không muốn nói mình có ý đồ làm loạn, hời hợt sơ lược, chỉ nói Mặc Yểm tìm đến động phủ, hiểu lầm hắn cùng với Bạch Bạch cấu kết, vô cùng nổi giận, hắn ngăn cản không được liền bỏ chạy, Bạch Bạch ở lại giải thích hiểu lầm với hắn ta...... Sự tình sau đó cũng không biết.
Nói đến đây, Hồng Hồng vô cùng hổ thẹn, dù sao để một mình Bạch Bạch đối mặt Mặc Yểm, bất luận như thế nào đều là không thể nào nói nổi. ạch Nguyên Tùng nghe được, trên mặt lúc trắng lúc xanh, chuyện tình ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra, Bạch Bạch cùng người đàn ông kia ở cùng một chỗ, tình hình cụ thể Hồng Hồng tuy không rõ ràng lắm, nhưng từ một ít chi tiết, tỉ mỉ nghe được, Bạch Bạch tám chín phần mười bị người đàn ông kia lừa thân thể! Chỉ cầu việc đó là sau khi nó vượt qua Thiên kiếp, tu vi đại thành, nếu như là trước...... Bạch Nguyên Tùng quả thực cảm thấy khó có thể tưởng tượng!
"Bạch Bạch cùng Mặc Yểm kia..... , ở chung có tốt không?" Bạch Nguyên Tùng hỏi han một cách khó khăn.
Hồng Hồng có thể hiểu được ông ta đang lo lắng cho con gái, vì vậy an ủi: "Ách, hắn có chút hung với Bạch Bạch, tuy vậy hắn rất quan tâm Bạch Bạch, ông xem hắn vì Bạch Bạch mà chịu ra tay giết xà tinh, lại không thích Bạch Bạch ở gần người khác, chắc là hắn thích Bạch Bạch!"
Bạch Nguyên Tùng cười khổ một tiếng, ông ta nhớ vừa rồi Hồng Hồng từng nói, lần cuối cùng nhìn thấy Bạch Bạch, là vì Mặc Yểm bận chuyện yêu đương, để Bạch Bạch chạy đi...... Nếu quả thật hắn quý trọng Bạch Bạch, làm sao lại như thế được?!
Mặc Yểm...... Mặc Yểm, hôm nay Bạch Bạch rơi vào trong tay người đàn ông này, ông ta nhất định phải mau chóng tìm được Bạch Bạch, nữ nhi đáng thương của ông, nhất định chịu rất nhiều ủy khuất!
Nếu như ngày đó không phải vì mau chóng làm cho con gái thành tiên lên thiên đình cùng vợ chồng bọn họ đoàn tụ, họ cũng sẽ không nghe theo đề nghị của Minh Ất chân nhân, để Bạch Bạch tu luyện đồng tử công, hồ ly tinh trời sinh đa tình nặng dục, bọn họ chỉ nghĩ để nàng không biết đến chuyện nam nữ có thể khiến nàng tĩnh tâm tu luyện, tìm một nữ quý nhân trên thế gian che chở cho nàng để có thể bình yên vượt qua Thiên kiếp, không nghĩ tới chuyện xấu trầm trọng, hiện tại hối hận cũng đã muộn......
Lên tiếng hỏi e rằng Hồng Hồng cũng không biết Mặc Yểm giờ ở chỗ nào, Bạch Nguyên Tùng cũng không muốn chậm trễ một khắc nào, đứng dậy cáo từ định đi tới động phủ U lan tiên tử nghe ngóng hành tung của Mặc Yểm. Yêu tinh hoa lan này đã có quan hệ với Mặc Yểm, chắc hẳn biết rõ lai lịch của người này.
Đáng tiếc Hồng Hồng cũng không biết Vân Hư cùng Minh Ất chân nhân là quan hệ thầy trò, nếu không kết quả rất nhiều chuyện có lẽ đã hoàn toàn khác.
Bên kia, Bạch Bạch cùng Mặc Yểm quan hệ tiến triển cực nhanh, thời gian qua luôn tiêu diêu tự tại. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, trước tiên cùng Mặc Yểm luyện đan đọc sách, buổi chiều đến vườn hoa tìm Bích Bích chơi, đến buổi tối lại cùng Mặc Yểm chăm chỉ luyện phương pháp song tu, thời gian thật vui vẻ.
Nàng cảm giác vận rủi của mình dường như đã kết thúc rồi, mỗi ngày có gà nướng thơm ngon để ăn, còn có hoa yêu Bích Bích cùng chơi đùa, mắt thấy thời hạn trên thế gian chỉ còn ba tháng, nàng thường xuyên đến vườn hoa chơi, đợi không lâu nữa có thể lên Thiên đình gặp cha mẹ!
Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, căn cơ của mình so với trước hình như kém rất nhiều, mỗi ngày ngồi trụ luyện công đều không có lấy nửa điểm hiệu quả, xem ra phương pháp song tu tuy là rất vui vẻ, nhưng lại không thích hợp cho mình luyện lắm, chờ đến lúc lên Thiên đình nhất định phải thỉnh giáo cặn kẽ thần tiên sư phụ, làm thế nào để khôi phục lại pháp lực.
Hôm nay Bạch Bạch đang ghé vào bên cạnh vườn hoa phơi nắng, Bích Bích như thường lệ ngồi trên người nàng đọc sách. Bích Bích là tiểu cô nương hiếu học, tuy bây giờ còn chưa thể rời khỏi chân thân của mình quá xa quá lâu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của nàng đối với thế giới rộng lớn bên ngoài cùng lý tưởng vĩ đại đi khắp thiên hạ, trước mắt biện pháp tốt nhất đương nhiên là đọc sách đã ghiền á!
Nàng bây giờ so với lúc mới biến thành hình người thì lớn hơn một chút, cũng đã cao hơn, nhưng là so với một quyển sách bình thường mà nói, thì thân thể của nàng vẫn là quá nhỏ, cho nên phương pháp đọc sách chính là đặt sách bên cạnh Bạch Bạch, mình ngồi trên người Bạch Bạch "quan sát" sách vở, xem hết một trang lại nói Bạch Bạch thay nàng giở sang trang kế tiếp.
Tính tình Bạch Bạch rất tốt, cũng rất có tính nhẫn nại, chưa bao giờ ngại nàng phiền.
"Bạch Bạch, trong sách nói đi hết vùng đồng bằng phía đông chính là biển màu xanh lam, đó là một hồ rộng mênh mông, tuy nhiên nước đều rất mặn! Thật sự sao? Ngươi gặp qua biển chưa?" Bích Bích tò mò hỏi. Trước đây nhất định Bạch Bạch sẽ trả lời vấn đề của nàng trước tiên, hôm nay đợi nửa ngày vẫn không thấy Bạch Bạch lên tiếng.
Bích Bích kỳ quái quay đầu xem xét, chỉ thấy Bạch Bạch đang vểnh tai, có vẻ đang tập trung tinh thần nghe âm thanh gì đó, vì vậy cũng nghiêng đầu chú tâm đi nghe. Nghe nửa ngày, ngoại trừ tiếng gió, âm thanh cành lá bị gió thổi động sàn sạt, thanh âm kỳ quái gì cũng đều không có!
Nhịn không được lấy tay đi đâm đâm vào lỗ tai Bạch Bạch, Bạch Bạch đang hết sức chăm chú đột nhiên bị người quấy rầy, sợ tới mức nghiêng người nhảy dựng lên. Đáng thương cho Bích Bích còn chưa kịp phản ứng, liền rớt xuống từ trên người Bạch Bạch, cái đầu đập lên quyển sách.
"A!" Tiếng kêu ai của Bích Bích cuối cùng làm cho tinh thần Bạch Bạch phục hồi lại.
Bạch Bạch cúi đầu duỗi chân trước đỡ Bích Bích đang đè lên trên sách dậy, hổ thẹn nói: "Hình như ta nghe thấy tiếng cái còi của Phụ thân, nhất thời không chú ý, ngươi không sao chứ?"
"Ta có sao! Ô ô, âm thanh gì vậy! Ta không nghe được gì hết!" Bích Bích ôm đầu ai oán nói.
"Thật sự có! Bích Bích, ta phải đi nhìn xem, nhanh chóng sẽ trở về!" Bạch Bạch lại lần nữa nghe được âm thanh quen thuộc vang lên trong tai vội vàng nói lại một câu, trong hưng phấn, chạy nhanh như chớp ra ngoài sân.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |