← Ch.47 | Ch.49 → |
Trở về căn hộ.
Cố Quyết đang thu dọn hành lý mấy ngày nay, đột nhiên nghe tiếng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Gia Mạt đang nằm ở bệ cửa sổ.
"Anh ơi" Cô nhẹ nhàng gọi anh "Bên ngoài có tuyết rơi kìa."
Cố Quyết đi tới, ôm cô từ phía sau, nhìn thấy ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, "Được rồi, sáng mai em dậy có thể xuống lầu đắp người tuyết."
Cô nhẹ nhàng áp mặt vào cửa sổ, "Nhưng lỡ như sáng mai em không dậy được, tuyết dưới lầu đã bị bẩn hết rồi thì sao?"
"Vậy thì dùng đống tuyết trên ban công đi."
"Thế thì em chỉ có đắp người tuyết nhỏ thôi."
"Người tuyết nhỏ cũng được, anh làm cho em và Mập Mập chơi cùng nhé."
"Được ạ."
"Anh...." Khi cô đang nói, một bông tuyết xuyên qua tấm kính tình cờ rơi xuống chóp mũi cô, cô ngây thơ cười, quay người lại, chạm vào chóp mũi lạnh buốt, nói: "Em yêu anh."
Anh đột nhiên cứng đờ.
Tim đập nhanh đến căng lên, vừa chua xót vừa ngọt ngào.
"Anh cũng yêu em." Cố Quyết cúi đầu 𝖍ô·п lên mặt cô, chóp mũi và trán chạm vào cô, "Gia Mạt, anh cũng yêu em."
Rồi thế là họ lại â.n á.ℹ️ trong phòng tắm hai lần.
Lần cuối cùng là ở bồn rửa mặt, tư thế doggy khiến dương v*t sưng nhức đâ·ⓜ xuống chỗ sâu nhất, lúc đó cô đã bất tỉnh, nhưng k♓●0á●ℹ️ 𝐜●ả●𝐦 ập đến như sóng nước dâng cao, ép âm đ*o cô phải s❗·ế·т 𝖈·♓ặ·t.
Cố Quyết nhẹ nhàng 🌴𝒽·ở 𝖉·ố·𝖈 vì sung ⓢ·ướⓝ·🌀, từ trong khung cảnh trước gương, anh nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô trong sương mù, bộ 𝐧🌀-ự-𝒸 trắng nõn đầy đặn của cô đè vào thành bồn, từng chuyển động của bộ пⓖ.ự.c 🌀*ợ*п 𝖘ó*ⓝ*ℊ, đầu ti của cô đã bị anh ⓛℹ️_ế_𝖒 sưng ướt lên, tay Cố Quyết vừa chạm vào cô bèn run lên, phun ra một dòng nước nhỏ, khàn giọng ⓡ.ê.ռ r.ỉ: "𝒮ướ.ռ.𝖌 quá...anh... anh à nhanh lên được không?"
Cố Quyết nắm lấy hai bầu ⓝ·gự·c sữa lắc lư, rút dương v*t ra rồi đẩy vào nữa. Âm thanh đập liên hồi rất tàn bạo dã man giữa da thịt vang lên không ngừng. Cô cong ngón chân hết lần này đến lần khác trong â●𝖓 á●ℹ️ không thể kiểm soát này, côn th*t ra vào trong như bị hàng ngàn miệng nhỏ m_ú_т ⅼ_𝒾_ế_m.
Cố Quyết thậm chí không đếm được mình đã ✖️υ_ấ_✝️ т_1_ⓝ_h bao lần, chỉ thấy đống bao cao su chảy ✞-ℹ️-𝓃-♓ 🅓ị-𝒸-h đặc quánh khắp sàn nhà.
Anh gọi cô là bé yêu trong tiếng nức nở trầm thấp.
Anh nắm lấy cằm cô và buộc cô quay đầu lại ♓ô*n anh.
Nhưng anh vẫn cảm thấy như này vẫn chưa đủ.
Ham muốn ngày càng mạnh mẽ hơn, đến mức anh nhận thấy một bản chất săn mồi không thể kiểm soát đang trỗi dậy trong mình.
Ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.
"Gia Mạt..." Trong lần cao trào cuối cùng, toàn bộ dương v*t được đ●ư●🅰️ ⓥ●à●⭕ rồi 𝖗●ú●† 𝖗●ⓐ hoàn toàn, anh thở mạnh, nói vào tai cô: "Em à, anh trai giúp em l*𝐢ế*𝖒 nhé?"
"Dạ......"
Không thể làm được nữa.
Phần thịt âm đ*o vốn ⓜ●ề●ɱ ɱạ●❗ khép kín giờ đã lộ ra ở tư thế xoay người, anh quỳ xuống 𝐡ô-ռ cô thật mạnh, sau đó nắm chặt tay cô, đầu lưỡi bắt chước động tác 🌀i🔼_🅾️ ♓ợ_p, đẩy vào trong khe lỗ huyệt, l.ïế.ⓜ vách thịt trong.
Cùng lúc đó, đôi môi mề_m mạ_𝐢 và ⓝ●ó𝓃●ℊ 𝒷●ỏn●ⓖ 𝐡.ô.ⓝ vào âm đ*o của cô và cọ nhẹ vào.
Bùi Gia Mạt toàn thân yếu ớt, nhưng lỗ thịt bên trong cô không ngừng bị cái lưỡi mềm ⅼ.𝖎.ế.ɱ ⓜú-t.
Cố Quyết nửa quỳ, cọ chóp mũi vào hột le sưng đỏ, hơi thở hòa lẫn với hơi nước trong phòng tắm.
"Ah...." Bùi Gia Mạt rùng mình гê.ⓝ г.ỉ, bụng dưới ⓝ.ó.𝓃.𝖌 𝖇ừ.𝖓.🌀, lúc đầu huyệt thịt cô co rút mạnh, rất nhanh đã bắn nước ra.
Sau khi 🦵·ê·п đ·ỉ·𝖓·♓, cô mất sức lực ngã xuống, anh đưa tay ôm lấy cô, ôm cô vào lòng.
"Anh ơi, em mệt quá......" Cô mệt đến mức dựa cả trọng lượng vào người anh.
Cố Quyết cầm chiếc khăn tắm bên cạnh quấn quanh người cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên người cô rồi bế cô vào phòng ngủ.
Lúc này, Mập Mập chen vào qua khe cửa, vẫy đuôi nhảy 𝖑*ê*ⓝ 𝖌*ℹ️*ườ*п*𝐠, chui vào giường của cậu chủ.
Cố Quyết vừa rút tay ra, cô liền ôm chặt lấy anh, lẩm bẩm như mèo con: "Anh ơi, ôm...."
"Anh trai đi dọn phòng tắm rồi lại ôm em ngủ nhé?' Anh giơ tay sờ trán cô, trong lòng cảm thấy ɱ-ề-𝖒 ɱạ-1.
"Không......" Cô buồn ngủ đến không mở mắt được, giây tiếp theo cô ôm cánh tay anh ngủ thiếp đi.
Một luồng ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở trên cửa sổ, Cố Quyết ngồi ở bên giường vỗ lưng cô, cho đến khi hơi thở của cô dần dần bình tĩnh lại, anh gọi cô lần nữa cũng không có phản ứng, Cố Quyết liền rút tay ra, nhặt con gấu bông ở đầu giường, lặng lẽ nhét vào tay cô.
Dọn dẹp phòng tắm xong rồi bước ra.
Sau khi tắt đèn trên cao, Cố Quyết đi đến bên giường đặt lại chăn cho cô, bế Mập Mập đang ngủ bên cạnh vào ổ mèo dưới giường, rót một cốc nước ấm rồi đặt ở cạnh giường.
Làm xong tất cả việc này, cô vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, ôm chặt gấu bông trong tay.
Màn hình điện thoại sáng lên trong ánh sáng mờ ảo.
Là tin nhắn của Cố Bội Cẩn: "Mẹ đã hạ cánh rồi."
Anh trả lời: "Vâng, cảm ơn hôm nay mẹ đã đến đây."
"Không có gì, cuối tuần vui vẻ nhé con."
Anh và Cố Bội Cẩn không thường xuyên gửi tin nhắn, trang gần đây chỉ có mấy câu.
Nguyên nhân là vào tối chủ nhật tuần trước, anh chủ động gửi tin nhắn.
"Mẹ, nếu thứ sáu tuần sau mẹ có thời gian, mẹ có thể đến gặp Gia Mạt được không?"
"Chuyện gì thế con?"
"Không có gì ạ nhưng con chỉ nghĩ nếu hôm đó Gia Mạt có thể thấy mẹ, tâm trạng cô ấy sẽ tốt hơn."
"Thứ sáu à, có chuyện gì vậy?"
Sau đó, hộp thoại trống rỗng hồi lâu, Cố Bội Cẩn cũng không tiếp tục hỏi, mãi đến tận đêm khuya hôm đó Cố Quyết mới gửi tin nhắn:
"Hôm ấy là ngày giỗ của mẹ Gia Mạt."
Ba phút sau, bà trả lời: "Mẹ biết rồi, mẹ sẽ đến."
Cố Quyết tắt điện thoại, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô và con gấu trên ⓝⓖ*ự*↪️ cô vào lòng.
"Ngủ ngon nhé bé yêu." Một nụ ♓ô*п nhẹ nhàng rơi lên má cô.
Phải mơ đẹp.
Mãi mãi có giấc mơ đẹp nhé.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |