Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trước cửa sổ
← Ch.42 | Ch.44 → |
Buổi sáng thức dậy, Cố Quyết ngồi trước máy tính.
Khi Bùi Gia Mạt bước tới, cô thấy anh đang mua một cây vợt tùy chỉnh trên trang web chính thức của Wilson.
"Anh muốn đổi vợt à?" Cô ôm anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh.
Anh quay lại, 𝖍·ô·ռ lên khóe môi cô, kéo cô ngồi vào lòng mình, "Không, anh mua cho Lâm Dược, sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi."
"À" Cố Quyết chưa hề nói chuyện này, cô gần như quên mất Lâm Dược luôn rồi.
Hai mươi phút sau, sau khi tắt máy tính lại, Cố Quyết nhìn thấy Bùi Giai Mạt đang tựa vào пⓖự_🌜 anh đọc sách, có lẽ đêm qua cô ngủ không ngon giấc, hàng mi rũ xuống in bóng lên sống mũi, hơi nóng mùa hè như thiêu đốt bị chặn bởi cửa sổ, chỉ còn lại âm thanh của những trang sách lặng lẽ lật trong không khí.
Mập Mập chật vật chui vào phòng qua khe hở trên cửa, đi vòng qua vòng lại rồi rúc vào góc bàn chợp mắt.
Máy điều hòa mang lại luồng không khí mát mẻ.
Cố Quyết ôm cô như vậy, cho đến khi ngoài vườn vang lên giọng nói của người giao hàng.
Sau khi đọc nửa cuốn "Du hành trên dãy núi Harz" ném sang một bên, Bùi Gia Mạt chân trần đứng dậy khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng chạy đến cửa sổ và hét lên: "Để ở ngoài cửa đi ạ!"
"Được, vậy cô nhớ xuống lấy nhé." Ngoài cửa sổ có người đáp lại.
"Cái gì thế em?" Cố Quyết đi tới bên cạnh, đeo dép vào cho cô.
Cô không trả lời, chỉ ậm ừ vài tiếng, giây tiếp theo biến mất vào phòng ngủ.
Lúc quay lại với thùng lớn trên tay.
Ngồi ở góc phòng khách đầy nắng, Cố Quyết giúp cô mở thùng, sau khi nhìn thấy những thứ đó, anh sững người.
Trong thùng là còng tay, roi, dây thừng......
Ngoài ra còn có một số "đồ chơi nhỏ" với hình dạng ái muội.
Cố Quyết nhìn cô nhặt một trong những chiếc hộp đóng gói màu xanh nhạt mà không hề thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn hướng dẫn sử dụng rồi cất đi.
"Anh trai ơi, em đói quá." Trong mắt cô có chút ươn ướt khi nhìn sang.
Trên mặt anh có một luồng nhiệt khó tả, Cố Quyết mím môi nắm lấy tay cô: "Bây giờ?"
Cô nghiêng đầu, "Hả?"
"Bây giờ hay là?"
"Gì đấy anh?"
Anh ngừng nói, ngón tay nóng hổi của anh vừa 🌜-𝒽ạ-𝖒 ✔️-à-0 đ-ù-❗ cô, cô đã cau mày né tránh: "Anh đang làm gì đấy..."
"Ủa...Không phải em muốn làm chuyện đó à?"
"Ai nói chúng ta sẽ làm chuyện đó thế?" Cô tức giận nhìn anh, "Ý em là em đói, em đói bụng."
Lần này Cố Quyết hoàn toàn im lặng. Anh bất lực cúi đầu, hơi nóng trên mặt truyền đến tận mang tai.
"Anh đang nghĩ đâu vậy?" Cô lại nghiêng người, giơ hai tay lên ôm cổ anh dịu dàng, "Anh trai ơi, sao anh không để ý đến em thế?"
Anh im lặng một lúc, yết hầu trượt lên xuống.
"Chúng ta đi ăn thôi."
Dì giúp việc làm xong bữa trưa rồi rời đi. Lúc này hai người ngồi ở hai đầu bàn ăn, lặng lẽ ăn cơm, ăn được một nửa, Bùi Gia Mạt đột nhiên ngồi bên cạnh anh, tay bưng bát, đôi chân đong đưa dưới bàn không ngừng đá và ↪️_ọ x_á_🌴 vào người anh: "Em thích ngồi cùng hàng với anh cơ"
Cố Quyết cười thầm, múc một thìa trứng cho cô, nhìn cô chậm rãi ăn, trong lòng cảm thấy 𝐦*ề*𝐦 Ⓜ️ạ*i vô cùng.
Không biết vì sao, anh muốn khoảnh khắc bình thường này trở thành vĩnh viễn.
Suy cho cùng, chiếc hộp đó chẳng có tác dụng gì nhiều.
Cố Quyết sẽ không bao giờ sử dụng nó trên người cô, dù cô có cố gắng nài nỉ thế nào, anh cũng từ chối sử dụng những đạo cụ đó.
Giống như bây giờ, Bùi Gia Mạt đang quỳ trên giường, dựa lưng về phía anh, đưa cho anh một chiếc máy rung, "Anh trai ơi, dùng cái này giúp em."
Màu xanh nhạt, cán có hình giống một con cá voi nhỏ.
Cầm thứ trong tay, Cố Quyết cứng người, sau đó nhẹ nhàng đặt nó trở lại giường: "Không được."
"Em nghe nói 💲-ư-ớ-𝐧-🌀 lắm đấy" Cô gái cúi thấp eo, cặp ɱ.ô𝖓.𝖌 〽️ề*𝐦 ɱ*ạ*ℹ️ nhẹ nhàng chạm vào phía dưới của anh, "Anh trai à, thử xem đi, chờ 𝐥·ê·п đỉп·♓ thì anh cứ nhét thẳng vào nhé?"
"Em đã dùng bao giờ chưa?" Anh nhẹ nhàng nói, anh lấy một chiếc gối mềm đặt dưới cánh tay cô.
"Em đã dùng rồi, ở nhà em có một chiếc máy rung nhỏ, nhỏ hơn cái này nhiều. Em tưởng tượng ra thứ đó là anh nên mới т-𝖍-ủ ⓓâ-Ⓜ️ thôi."
Anh im lặng, lòng bàn tay anh che phủ một điểm ⓜ·ề·m m·ạ·❗ nhỏ phía trên đốt sống phía sau eo cô. Bùi Gia Mạt 𝐫_ⓤ_n 𝓇_ẩ_𝖞, cúi thấp hơn nữa, nghiêng Ⓜ️*ô*п*𝖌 về phía anh, "Anh trai à....." Anh quen thuộc với từng điểm nhạy cảm trên người cô anh biết cô muốn gì.
Cánh tay thoáng dùng sức ôm cô vào lòng.
Đầu ngón tay 𝐯υ·ố·† 𝐯·𝐞 âm đ*o dính đầy nước 𝒹â_〽️, anh cúi xuống, khuôn mặt điển trai tựa vào tai cô, т𝐡·ở ◗ố·𝖈 nặng nề.
"Ha..... 💰ướⓝ*ℊ thật đấy......" 𝒦*h𝖔*á*𝖎 𝒸*ả*〽️ tích tụ dưới bụng dưới của cô, phần thân dưới của cô đau nhức sưng tấy, cô quay mặt lại như mèo con đang cầu xin lòng thương xót, dùng ngón tay của anh cọ mép thịt âm đ*o ướt đẫm của mình, "Anh trai ơi đ_ú_т vào đi."
Cố Quyết lặng yên nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cái lỗ ⓜ*ề*ɱ mạ*ℹ️ chủ động nuốt đầu ngón tay của anh, sau đó nhẹ nhàng ấn vào eo cô, rút tay anh ra: "Em muốn anh hay món đồ chơi đó?"
Giọng anh khàn khàn, thậm chí còn lạnh lùng.
Nhưng cô rất hào hứng.
Nhìn anh, ánh mắt cô hiện lên vẻ qⓤ*🍸ế*𝓃 𝖗*ũ bị ◗ụ-c 𝖛-ọ𝖓-🌀 ăn mòn: "Em muốn ngón tay của anh trai."
"Được." Rèm cửa trong phòng được đóng lại, anh hơi cúi đầu xuống, ngón giữa thăm dò từng chút một cái lỗ non mềm, quen thuộc ấn vào phần thịt ⓜ●ề●𝐦 𝖒●ạ●ı vào sâu bên trong.
Nước ◗_â_Ⓜ️ không ngừng chảy lênh láng làm ướt tấm ga trải giường.
Cô gục xuống giường, mái tóc dài xõa sang hai bên, để lộ chiếc cổ trắng nõn 𝖒-ề-𝖒 ɱạ-1 cùng bộ 𝓃𝐠ự_𝒸 căng tròn.
Hơi thở của anh phả vào tai cô, thấp giọng nói: "Muốn ⓛ-❗-ế-ɱ không?"
"Muốn ạ ......"
"ℒℹ️ế●m ở đâu?"
"👢𝐢●ế●ɱ 𝓃🌀ự-↪️..... còn cả tiểu huyệt nữa...." Cô nói những lời mệnh lệnh đáng xấu hổ mà không hề che giấu.
Anh cúi xuống.
Đôi môi và chiếc lưỡi dày của anh móc lấy đầu ti, xương lông mày cao hơi chìm vào thịt vú khi m_ú_𝖙. dương v*t cứng như sắt dưới háng anh chọc vào khe lỗ thịt.
Bùi Gia Mạt bị anh 👢.𝖎ế.ɱ 𝖒●ú●† đến khi eo mềm nhũn ra, cô không nhịn được mà khuỵu chân, lộ ra bên dưới ướ-ⓣ á-ⓣ.
Lúc Cố Quyết đến gần hơn, anh ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào và nóng rực.
Chóp mũi anh cọ nhẹ vào khe hở âm đ*o, cũng không vội 👢iế·Ⓜ️ mà chỉ trầm giọng hỏi: "𝒮ư_ớ_𝐧_ɢ không?"
"Ha......" Cô kiễng ngón chân lên, chủ động nâng eo lên, ↪️-ọ x-á-t âm đ*o của mình vào sống mũi thẳng tắp của anh, "💲ư·ớ·𝐧·🌀 lắm, anh trai ơi, 🦵_i_ế_m nữa đi."
Anh nghe lời làm theo.
Anh đưa đầu lưỡi vào trong lỗ thịt hồng phấn rồi ⅼiế-Ⓜ️ m·ú·✝️, anh rất thích như này, dùng môi, lưỡi và ngón tay liên tục khiến cô ⓢư.ớ.ⓝ.g đến lên mây.
Liệu đống đồ chơi nhỏ lạnh lẽo đó có khiến cô 𝐬*ư*ớп*𝖌 như này không?
Anh không biết.
Anh chỉ cảm thấy cảm xúc vô cớ này có chút không chịu nổi.
Sợ bị cô phát hiện. Anh không còn cách nào khác ngoài việc vùi mặt vào giữa hai chân cô, ⓗ_ô_ⓝ vào âm đ*o ẩm ướt, đỏ tươi và sưng tấy của cô, rồi đưa lưỡi 𝖑𝒾ế.ɱ mú●† vào sâu hơn.
"A..... Ha...Anh trai ơi, şư.ớ𝐧.ɢ 𝒸♓.ế.𝖙 mất..... em sắp ra rồi...."
"Nhanh lên......"
"Ⓛⓘ*ế*𝐦 mạnh nữa đi."
Tiếng 𝐭*♓*ở 𝒽ổ*𝓃 hể*п của Cố Quyết đều bị bóp nghẹt ở phía dưới non mềm ư_ớ_т á_🌴 của cô, khi lỗ thịt co giật, dưới mép thịt 𝐫⛎●𝓃 𝖗●ẩ●y bắn từng dòng nước ԁ●â●𝐦, anh nhẹ nhàng đưa hột le đang nhô lên vào miệng, chiếc lưỡi 𝐦ề*ⓜ 〽️ạ*ı bao phủ toàn bộ tiểu huyệt, n𝐠𝖍·ï·ế·ⓝ 𝐫·ăռ·g 👢ⓘế.𝐦 rất nhẹ nhàng.
"Anh trai à, lại đây đi." Cô đưa tay xoa đầu anh.
Cố Quyết im lặng ngẩng mặt lên, còn chưa kịp lau chỗ ướt quanh môi, anh đã đưa dương v*t to dài của mình vào trong âm đ*o cô, mọi 🎋●𝐡●⭕á●ℹ️ cả●m đều ùa vào.
Ngoài hơi thở nặng nề và dồn nén, anh hầu như không phát ra bất kỳ âm thanh nào khi â-𝐧 á-ℹ️.
Nhưng hôm nay, anh cúi đầu ghé sát vào tai cô, trầm giọng hỏi: "Anh có phải là người khiến em sư_ớ_𝖓_ɢ không?"
"Gì ạ?" Cô khó hiểu nhìn anh.
Vẻ mặt ngây thơ và ngơ ngác này khiến anh cảm thấy xấu hổ, như có cục nghẹn trong cổ họng.
"Không có gì đâu." Anh h-ô-ռ lên má cô, dùng tay ôm lấy bờ vai thon thả của cô rồi đặt cô ngồi lên người anh.
Cô rất nhẹ, ngồi trên đùi anh, Cố Quyết có thể dễ dàng đâ.𝖒 ⓥ.à.ο điểm sâu nhất
Anh dừng lại.
Tay trái của anh thò vào ngăn tủ thấp cạnh giường, dưới cái nhìn của cô, anh lấy ra một chiếc cà vạt.
Kiểu dáng quen thuộc với họa tiết ca rô đậm trên nền xanh.
Đó là thứ ban đầu cô để lại cho anh.
"Anh trai ơi?"
"Em muốn dùng cái này không?" Cố Quyết ngước mắt lên, ánh mắt dường như có thể chứa đựng tất cả: "Bịt mắt hoặc trói tay, em thích kiểu nào?"
Bùi Gia Mạt sững người mấy giây.
Nhận ra rằng anh đang thỏa hiệp với chính mình. Nắng chiều oi bức đã tắt, làn gió nhẹ nhàng lùa vào qua cửa sổ, cô cảm nhận được một cảm giác Ⓜ️ề*𝖒 m*ạ*i chợt tràn ngập mọi ngóc ngách trong trái tim cô.
Cúi đầu tựa vào trong 𝖓_🌀ự_🌜 anh, Bùi Giai Mạt nhẹ giọng nói: "Em muốn cả hai."
"Được." Anh dường như chỉ nói những điều tốt đẹp với cô.
Cái gì cũng được hết.
Chỉ cần cô vui là được.
Cố Quyết lấy một chiếc bịt mắt màu đen từ trong hộp "đồ chơi nhỏ" bị bỏ quên, đeo vào cho cô.
Cô ngồi ở mép giường, hai tay bị trói ra sau lưng bằng cà vạt.
Tia sáng cuối cùng trong mắt cô đã mất đi.
Cà vạt được thắt chặt, anh ôm cô vào lòng, khiến cơ thể trần trụi của cô hơi ngả về phía sau khi anh di chuyển.
dương v*t nhẹ nhàng đư-🔼 ⓥ-à-𝑜 âm đ*o, sau đó dùng sức làm, giọng nói của anh vang bên tai: "Em có muốn mạnh hơn không?"
"Ưm......" Cô bị đ*â*𝖒 mạnh đến mức vỡ giọng, nhưng cô vẫn nói: "Mạnh hơn nữa đi anh."
dương v*t thô cứng hoàn toàn đ.â.𝐦 ѵà.ο bên trong, như thể muốn đem mỗi nếp thịt đều kéo căng ra, xương mu trắng nõn dưới thân bị làm cho đến khi đỏ bừng, sưng tấy và m·ề·Ⓜ️ 〽️ạ·1.
"Ha...To quá...."
"Anh trai đ·â·ɱ em mạnh quá đi mất......" Cô bị bịt mắt, ngẩng cao cái cổ ướt đẫm mồ hôi, 𝐫*ê*п 𝖗*ỉ bối rối giữa những đợi va chạm: "Tiểu huyệt em bị anh trai làm 💲ư.ớ𝓃.ɢ quá đi mất..... A.... A.... Chỗ, chỗ đó..... Đ-â-ⓜ mạnh vào đi anh...."
Cố Quyết kìm nén hơi thở, chặn môi cô lại, "Đừng nói nữa..."
Anh vừa chạm vào môi cô, đầu lưỡi non mềm đỏ tươi ấm áp của cô tiến vào si mê quấn lấy anh, lỗ thịt cũng chuyển động hút lấy trục thịt.
Những tiếng ⓡ.ê.𝖓 г.ỉ tan đi như sương mù.
Nhưng Cố Quyết vẫn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Thứ lộ ra trước mặt anh là cổ, ⓝ_ɢ_ự_𝐜, bụng và gương mặt ướt đẫm ◗*ụ*𝒸 ⓥ*ọ*ⓝ*ℊ của cô, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.
Cố Quyết đưa tay chạm vào nước 𝖉â-ⓜ ở nơi 𝐠*𝖎𝐚*o hợ*🅿️ của họ, bế cô lên bước ra khỏi giường.
Với mỗi bước đi, dương v*t to lớn gớm ghiếc của anh sẽ tiến thêm một chút vào âm đ*o non mềm của cô.
Bùi Gia Mạt không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô được anh ôm trong vòng tay rồi làm mạnh đến lên mây, những ngón tay cô ghim sâu vào da trên vai anh.
Mãi đến khi lớp vải 〽️_ề_m ⓜ_ạ_𝖎 chạm vào lưng cô, Cố Quyết mới đặt cô xuống, lớp vải được ✔️⛎ố*t ✔️*𝑒, sau một tiếng động nhẹ nhàng, Bùi Gia Mạt chợt tỉnh lại.
Anh mở rèm ra. dương v*t cứng như sắt lao vào â-〽️ 𝖍-ộ đang rỉ nước của cô từ phía sau.
Họ 𝖐.𝖍ỏ.@ †.h.â.n đứng trước cửa kính trong suốt trong phòng ngủ của anh.
"Không! Đừng!" Bùi Gia Mạt vùng vẫy vô ích, trong lúc di chuyển, bộ 𝐧g●ự●ⓒ của cô dán vào cửa kính.
Bầu пɢự*𝒸 trắng mềm bị ép phẳng, nước dâ-𝖒 rỉ ra càng nhiều hơn, 𝖐♓●ⓞ●á●ℹ️ cả●Ⓜ️ mãnh liệt và kì lạ này là điều cô chưa từng trải qua.
Anh ôm chặt cơ thể cô trong những cú thúc mãnh liệt của mình, nhẹ nhàng an ủi cô: "Đừng sợ, chỉ là kính một chiều thôi em, từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì đâu."
Lúc này cô mới bình tĩnh lại.
Cố Quyết tháo khăn bịt mắt ra, 𝐡ô●п nhẹ từ gáy cô, "Bé yêu à, ngoài cửa sổ đang mưa kìa."
Mưa phùn rơi trước cửa sổ, làm ướt bệ cửa sổ bên ngoài. Những vệt mưa lốm đốm và uốn lượn, dính chặt vào người cô.
Mặt đất ướt sũng.
Sương mù bao phủ toàn bộ khu vườn, bóng cây đung đưa trong mưa.
dương v*t anh đâ.ⓜ sâu vào trong cô từng phút giây, bắp đùi cô ướt đẫm vết nước dâ_ɱ, dường như trên đời chỉ còn lại 🎋𝒽*🔴*á*❗ ↪️*ả*Ⓜ️ 🌀1🅰️-🔴 𝒽-ợ-p.
Cuối cùng lúc đâ.ɱ dữ dội, Cố Quyết 🅱️ắ·ⓝ 𝐭·𝒾ⓝ·𝒽, nằm trên vai cô 🌴●𝖍●ở h●ổ●ռ 𝐡●ể●ռ.
Cô quay đầu lại ♓_ô_ⓝ anh trong cơn cự-↪️ 𝖐-𝒽🅾️-á-𝖎 kéo dài, trao đổi hơi thở và nước bọt.
"Anh trai cũng đang mưa trong người em mà."
← Ch. 42 | Ch. 44 → |