Truyện:Dụ Anh Vào Biển Tình - Chương 37

Dụ Anh Vào Biển Tình
Trọn bộ 50 chương
Chương 37
Lần đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Gió chiều chậm rãi thổi qua khe cửa sổ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của gỗ mộc.

Cố Quyết lúc này ⓚ𝒽ỏ·🔼 𝐭hâ·𝐧 đứng trước mặt Bùi Gia Mạt, hai tay đưa ra sau chống đỡ trên mặt bàn.

dương v*t căng cứng dữ tợn dưới háng được cô cầm lấy, nhẹ nhàng tuốt lên xuống, vài giọt 𝐭●❗●ⓝ●h 🅓ị●𝒸●𝒽 lập tức rỉ ra.

Đây cũng là lần đầu Bùi Gia Mạt quan sát dương v*t của anh kỹ càng như vậy giữa ban ngày, khác với màu da của anh, dương v*t gớm ghiếc thật sự có màu hồng nhạt.

Những đường gân chạy dọc từ trên xuống dưới 𝐠ợ·𝖎 🌜ả·ⓜ đến mức cô không thể rời mắt.

"Anh ơi, thứ này của anh trông đẹp thật đấy." Ngay cả những đường nét nhỏ 〽️ề-〽️ ɱạ-ℹ️ trên quy đầu cũng trẻ trung và đẹp hơn những nam diễn viên trong phim.

Anh 𝖗ê●ⓝ 𝓇●ỉ một tiếng "Ha" mơ hồ, cánh tay với những đường cơ bắp khỏe khoắn duỗi ra.

Bùi Gia Mạt nhìn anh, hơi nhếch môi.

Thứ đó dần dần sưng lên và căng trướng trong tay cô, Cố Quyết kiên nhẫn ôm cô vào lòng, sau đó là nụ ♓ô_𝖓 nhẹ nhàng.

Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng môi lưỡi đan vào nhau và tiếng 𝐫ê.𝖓 𝐫.ỉ nhẹ nhàng của cô gái.

Cố Quyết dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bộ n🌀ự_c tròn trịa và Ⓜ️_ề_𝖒 𝖒ạ_𝒾 của cô, đưa đầu ti vào miệng ⓛ.ℹ️ế.𝖒 một lúc lâu mới buông ra.

"Anh ơi, chúng ta bắt đầu đi."

"Đợi thêm chút....." Cố Quyết ♓_ô_n lên bụng trắng nõn 〽️ề.𝐦 ⓜạ.𝒾, ngước mắt nhìn cô: "Anh ⅼ●❗●ế●ɱ cho em trước đã."

Nói xong, môi và lưỡi di chuyển đến vùng kín ngượng ngùng khép mở.

Anh l𝒾.ế.ɱ đầu lưỡi dọc theo khe hở đến âm đế, ngậm vào miệng không chịu buông ra, 𝒽●ô●ռ như thể đó là người yêu, cho đến khi viên thịt mề.𝖒 𝖒ạ.ℹ️ thấm đẫm nước bọt và nước ◗*â*〽️ rồi sưng lên, anh mới dừng lại.

Nhưng chẳng bao lâu, đầu lưỡi của anh đã chạm tới bên trong hoa huy*t, anh dùng chút lực trực tiếp xuyên vào.

"A....." Bùi Gia Mạt chẳng thèm đè nén thanh âm của mình, toàn bộ vách thịt trong ş𝖎-ế-𝐭 ⓒ𝐡ặ-𝖙, âm đ*o của cô từ trong cái lưỡi 〽️-ề-Ⓜ️ 〽️-ạ-ℹ️ của anh rỉ ra dòng nước nhỏ.

Nhìn xuống, cô có thể thấy đầu Cố Quyết đang nằm giữa hai chân cô, từ sau gáy cho đến cơ lưng rắn chắc và dữ tợn khi anh dùng lực hết mình ngay trước mắt cô. Lúc này Bùi Gia Mạt cũng hiểu sự k·í·𝐜·𝖍 †·𝒽·í·𝐜·♓ do ⓛ*𝒾ế*𝐦 huyệt mang lại vượt xa tất cả.

"Được rồi......" Sau khi bị 🦵𝒾·ế·ⓜ, cô liên tục t·𝒽·ở 𝒽·ổ·𝖓 h·ể·ⓝ, như có hàng triệu con kiến ​​đang gặm nhấm ⓓụ●c 𝐯●ọ●𝓃●🌀 trong bụng cô, "Vào đi anh."

"Ừ." Giọng anh hoàn toàn khàn khàn, anh cầm bao cao su bên giường lên rồi bóc ra.

Bùi Gia Mạt đứng dậy nhận lấy: "Em đeo giúp anh nhé."

Lòng bàn tay của cô gái đặc biệt ɱề●𝐦 m●ạ●𝐢, dường như xuyên qua một lớp màng mỏng cũng có thể cảm nhận được hơi nóng của cô, cô cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt ngoan ngoãn như thể cô đang giải quyết một bài tập khó khăn nhất. Nghĩ đến đây dương v*t to dài chợt giật giật trong lòng bàn tay cô.

"Đừng cử động." Đầu ngón tay cô chạm vào quy đầu, "Anh à, phải ngoan chứ."

"Ừ......" Trả lời xong câu này, Cố Quyết nhíu mày càng chặt, sau khi cô đeo bao vào cho anh, anh cúi xuống 𝖍.ô.𝓃 lên trán cô: "Nếu em không thoải mái thì cứ nói với anh, anh sẽ dừng lại."

"Vâng ạ." Cô ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, cảm nhận được dương v*t đang ấn vào chân mình, chủ động nâng eo lên cọ.

Ngay khi dương v*t mạnh mẽ và dày được đ●ư●𝒶 νà●0 nửa cây để chui vào tiểu huyệt liền có thể cảm nhận sự co thắt bên trong.

Cảm giác 🔀â_ⓜ n♓ậ_ρ mạnh mẽ và xa lạ khiến Bùi Gia Mạt không chịu nổi, Cố Quyết cúi đầu ♓_ô_𝖓 lên môi cô rồi đâ-m v-à-ⓞ một nửa.

Lỗ hẹp được mở căng rộng ra, màu sắc tươi sáng lạ thường.

Cố Quyết vùi mặt vào 𝐧gự_🌜 cô, nhẹ nhàng thở dài.

Mỗi lần anh di chuyển, dương v*t cứng rắn và 𝖓ó_𝐧_🌀 🅱ỏ𝐧_ɢ cọ vào phần thịt Ⓜ️ề·Ⓜ️ Ⓜ️·ạ·𝐢 trong âm đ*o cô, mang đến một cảm giác kh-🅾️-á-𝒾 ↪️ả-𝐦 kỳ lạ. Loại κ𝒽𝐨·á·𝐢 c·ả·〽️ này khác với cảm giác cô thường thấy khi xoa hột le và †_♓_ủ ⓓ_â_m, đó là sự thỏa mãn sau khi được 𝖙_𝒽â_〽️ 𝖓_♓_ậ_𝖕 và 𝖌.i.a.ⓞ ♓.ợ.𝖕.

Hơi thở nóng hổi và nặng nề của anh phả khắp n.gự.𝖈 cô, chóp mũi ấn vào bộ 𝐧_🌀_ự_c 〽️·ề·ⓜ ɱ·ạ·ℹ️ rồi 𝐜*ọ 𝐱*á*𝐭 vào đó, như thể đang tìm kiếm sự an ủi.

Bùi Gia Mạt đưa tay chạm vào cơ bắp căng cứng do anh cứ kìm nén, "Anh à... đừng sợ..."

Yết hầu anh giật giật lên mấy lần rất rõ, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán, âm đ*o 𝓃ó●ⓝ●ɢ 𝒷●ỏ●ⓝ●𝐠 và trơn trượt đang co rút lại, khiến anh khó mà tiếp tục.

Anh sợ cô khó chịu, anh cũng sợ sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc.

Trong lúc giằng co, dương v*t từ từ bắt đầu di chuyển

Ánh sáng lờ mờ chiếu vào từ giữa những tấm kính, ánh sáng và bóng tối lơ lửng trên tường, thay đổi vị trí từng chút một theo chuyển động của hai người trên giường.

Mỗi lần anh cọ vào thịt mềm, dường như trong lỗ nhỏ lại có một cái miệng nhỏ tham lam hút lấy anh.

Cô lơ đãng 𝖗●ê●𝓃 𝓇●ỉ, má cô vô thức cọ vào cánh tay anh bên cạnh, những mạch ⓜá●⛎ r-𝐮-ⓝ гẩ-γ đập loạn xạ đáng sợ trên làn da trắng 𝖒_ề_ɱ 𝐦_ạ_ı của cô, sự tương phản rõ rệt khiến dương v*t anh chôn trong cơ thể cô sưng to lên.

"Chỗ đó..... Đau quá..... anh ơi.... nhanh lên đi....." Cô vội vàng lắc eo, khuôn mặt tràn đầy 𝖍*@*ɱ ɱ*ц*ố*𝖓.

Nhưng Cố Quyết căng cánh tay, dương v*t của anh lập tức 𝓇ú●ⓣ ⓡ●@ khỏi lỗ của cô.

"Anh ơi?" Sau khi dương v*t ⓡú·† r·🔼, một cảm giác khó chịu dâng lên trong người cô, Bùi Gia Mạt khó hiểu nắm lấy cổ tay anh.

Cố Quyết không nói gì, nhặt chiếc gối bên cạnh giường đặt dưới eo cô.

Giây tiếp theo, dương v*t thô tó ấn vào cái miệng nhỏ ư-ớ-† á-ⓣ, đ_â_𝖒 thẳng vào mà không cho cô kịp phản ứng, nó cố ý tấn công vào nơi sâu thẳm non nớt nhất, khiến toàn thân cô ⓡu●ռ г●ẩ●ÿ, đầu ngón tay để lại vết 𝐦●á●⛎ trên lưng anh.

Phần thân dưới của cô được nâng lên, giúp anh dễ dàng đâ-ⓜ ✌️à-0 cô sâu hơn, nhưng cũng giúp cô giảm bớt lực lên eo mình.

Cô bị đ·â·𝐦 đến mức giọng tràn ngập tiếng khóc nức nở, âm đ*o 𝐬*ℹ️*ế*† 🌜𝖍*ặ*𝐭, cô ngửa cổ lên.

"A..... Ôi......𝐒.ướ.ռ.𝖌 quá...... Anh ơi...... Chỗ đó, chỗ đó, đừng dừng lại......" dương v*t thô to đ●â●ⓜ ⓥ●à●𝑜 hoa huy*t đến mềm nhũn, trên đời này không có lãnh thổ nào yếu ớt hơn cổ cô gái, Cố Quyết cúi người, áp môi vào phần da thịt 〽️ề·𝖒 ⓜạ·❗ bên cổ cô, ôm chặt vai cô rồi nhanh chóng đâ.m trong mấy chục lần.

"Không......" 𝐊hοá·ℹ️ 🌜·ả·𝐦 mãnh liệt ập đến dữ dội hơn bình thường, Bùi Gia Mạt nghiêng đầu, nước mắt sinh lý tràn ra khỏi mắt, cô thậm chí còn không kịp thở, hét lên rồi ⓛê.п đỉ.п.h.

Chất lỏng ấm áp bắn lên quy đầu to lớn ở trong người cô, Cố Quyết ⓝằ-𝖒 đ-è ⅼ-ê-𝓃 cổ cô, ✞ⓗ-ở h-ổ-n 𝖍-ể-𝖓 𝐱𝐮ấ.𝖙 𝖙.iп.𝐡.

Dòng sông ngoài cửa sổ gỗ phản chiếu bầu trời đêm, khi gió thổi vào, hương thơm của gỗ mộc trong không khí càng lúc càng nồng.

Bùi Gia Mạt rúc vào trong ⓝɢự.c anh, mũi cô nhẹ nhàng chạm vào môi và má anh, "Anh à..."

"Ừ." Anh nắm lấy bàn tay đang ⓡu●п 𝐫ẩ●🍸 của cô, ôm cô vào lòng, lặng lẽ ✞h-ở 🅓ố-𝖈.

"Trên người anh có mùi rất thơm, có phải là nước hoa không?"

Mùi thơm của mùn cưa được trộn lẫn với dược liệu sảng khoái, rất đặc biệt.

Cố Quyết khó hiểu cau mày, "Anh không có." Một chàng trai vụng về thô kệch như anh có lẽ cả đời anh cũng chưa từng đụng vào nước hoa nào, anh do dự một hồi nói: "Có lẽ là sữa tắm."

Chóp mũi cô lại cọ vào 𝓃-g-ự-𝒸 anh, một lúc sau, cô cúi đầu ngậm núm vú bên trái màu hồng nhạt vào miệng.

Một cảm giác chua xót kỳ lạ dâng lên trong cơ thể, Cố Quyết vội vàng đẩy đầu cô ra, trốn sang một bên: "Chỗ này không được làm."

"Đi mà." Cô đẩy tay Cố Quyết ra, ✔️ù·❗ ѵà·ο 𝐧ⓖ-ự-🌜 anh, tiếp tục 👢𝒾·ế·ⓜ 𝐦_ú_т, ậm ừ như mèo con chưa cai sữa, ôm lấy eo anh, "Anh ơi, đừng trốn chứ, em chỉ muốn nếm thử thôi."

Đôi mắt cô ướ●✝️ á●𝐭, lập tức khiến Cố Quyết nhớ tới lần đầu khi anh mang con mèo về nhà, nó luôn trốn trong góc, nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt như vậy.

"Được rồi" Anh đành đồng ý vậy.

Anh xoa những sợi tóc trên đỉnh đầu cô, ôm cô cho đến khi tiếng chuông cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn khoảnh khắc t●♓●â●𝐧 〽️ậ●† này.

"Khó chịu thế nhỉ." Bùi Gia Mạt thất vọng đi xuống giường.

Cố Quyết mặc quần áo vào, nghiêng người ♓ô_n lên khóe môi cô, "Cục cưng, bánh đến rồi."

-

Chiếc bánh sinh nhật có hình một nàng tiên cá đang nhảy xuống biển.

Một chiếc bánh kem hai tầng, đuôi của nàng tiên cá màu lam và được trang trí bằng những viên ngọc trai, bên cạnh bánh có một vết nứt nhỏ, dưới ánh nễn chiếu rọi giống như con đường trải bởi hàng ngàn mảnh thủy tinh mà nàng tiên cá phải bước đi.

Bùi Gia Mạt cảm thấy nó giống một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong hộp kính triển lãm hơn là một chiếc bánh sinh nhật mừng mười tám tuổi.

Cố Quyết cẩn thận cắm cây nến cuối cùng vào, "Em có muốn ước trước không?"

Bùi Gia Mạt lắc đầu, cô muốn mượn ánh nến để nhìn lại chiếc bánh kem này.

"Sao anh lại mua cho em cái này thế?" Cô nhẹ nhàng hỏi, khuôn mặt ẩn trong ánh sáng lập lòe.

"Bởi vì hôm nay là sinh nhật của em mà." Cố Quyết mỉm cười.

"Không ....."

"Bởi vì nó đẹp nhất. Trong số tất cả những chiếc bánh anh từng thấy, nó là đẹp nhất." Anh tìm rất nhiều cửa hàng, xem qua rất nhiều kiểu dáng, nhưng chỉ có chiếc này được trưng bày trên tủ, vừa nhìn thoáng qua đã lọt vào mắt anh.

Khi đó, anh cảm thấy chiếc bánh này qua tủ trưng bày rất giống Bùi Gia Mạt

Xinh đẹp không thể tả được.

Nhưng cũng xinh đẹp đến mức chẳng thể chạm tới.

Dù có bao nhiêu rào cản, anh luôn có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Có lẽ vì anh rất thích nó, hoặc có lẽ vì lúc đó tiệm bánh sắp đóng cửa nên người đầu bếp bánh ngọt đã trực tiếp đưa ra một mức giá không hợp lý.

Không ngờ chàng trai cao lớn vừa tập luyện xong đang t𝒽*ở ♓*ổ*п hể*п này đã đồng ý ngay lập tức.

"Cháu chỉ lấy cái này thôi." Cho dù bao nhiêu tiền cũng được.

Ánh nến lung linh.

Ngọn nến sắp tắt.

Bùi Gia Mạt nhắm mắt lại và chắp tay trước пg.ự.ⓒ.

Chẳng mấy chốc đã ước xong rồi.

Cô mở mắt ra và đi thổi nến.

Chỉ là cái cuối cùng không thể dập tắt được, cô lo lắng đến mức chỉ dành cúi người, lúc đó Cố Quyết cũng nghiêng người tới thổi nhẹ giúp cô dập tắt cái cuối cùng.

Trong bóng tối sau đó, anh theo nhịp thở của cô mà h●ô●ռ cô, nhẹ nhàng ngậm môi dưới của cô vào miệng, vừa ♓ô·ռ vừa kéo cô ngồi vào lòng mình.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ, Bùi Gia Mạt." Anh lại nói với cô.

Cô ôm lấy cổ anh và vùi mặt vào đó.

"Cảm ơn anh "

"Em có muốn bật đèn lên không?"

"Không muốn"

"Sinh nhật em muốn gì?"

"Chẳng muốn gì hết."

"Được, anh sẽ không hỏi nữa." Cố Quyết vỗ lưng cô, như thể nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của cô: "Nếu nói ra điều ước sinh nhật của em sẽ không có tác dụng đâu."

"Cho dù em không nói thì cũng chẳng có tác dụng gì cả."

Bầu không khí trùng xuống, nỗi buồn cô tịch phảng phất những gợn song nhỏ.

Cố Quyết muốn đứng dậy bật đèn, lại có cảm giác như đang c_♓ế_t đuối dưới biển, từng hơi thở thoát ra khỏi lồng nɢự-𝒸 đều bị nước biển chôn vùi.

Trong bóng tối, anh nghe thấy giọng nói của cô, như đang trôi nổi trong một khoảng không khác ngoài biển.

"Anh nhớ không, trên xe buýt anh hỏi mẹ em có đi nước ngoài cùng con thứ hai và bố dượng không."

Anh nhớ chứ.

Anh thậm chí còn nhớ rằng Bùi Gia Mạt đã mỉm cười khi nghe câu hỏi này.

Nhưng cô không trả lời

Anh cẩn thận không nhắc lại chuyện đó nữa.

Im lặng thật lâu, giọng nói của Bùi Gia Mạt ẩn trong bóng tối, nhẹ nhàng nói:

"Bây giờ em có thể nói với anh, không có."

"Bà ấy chưa bao giờ rời bỏ em."

"Bởi vì bà ấy đã mất rồi."

Chương (1-50)