👢ïế-𝐦
← Ch.34 | Ch.36 → |
Nhịp tim đột ngột ngừng lại một giây.
Đầu óc 𝐧·ổ †𝖚·𝐧·🌀.
Bùi Gia Mạt vội vàng đóng trang video lại, xóa hết lịch sử xem. Khi đứng dậy khỏi ghế sofa, cô vô tình vấp phải cặp sách trên mặt đất, đập đầu gối xuống sàn nhà lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc bò dậy, chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa được mở ra.
Khuôn mặt Cố Quyết hiện ngay trước mắt.
Anh đang đứng ngoài cửa đóng ô lại, nước mưa để lại trên mặt đất một vết ướt nhỏ dọc theo thân ô.
Anh ngước đôi mắt đang bị mưa làm ướt, tiến lại gần 𝒽ô·𝐧 lên má cô.
"Anh......" Giọng cô rất nhỏ, che giấu chút hoảng sợ khó phát hiện, "Sao anh lại đến đây?"
Anh bước vào nhà, đóng cửa lại, đặt hộp kẹo đang cầm trên tay để lên tủ trước cửa, "Em không trả lời tin nhắn anh, anh đến qua xem thử."
Vai và trán của cô gái dựa vào khung cửa, nhìn anh hỏi: "Vậy tí nữa anh có về sớm không?"
Cố Quyết quay người lại, sững người rồi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, "Anh sẽ không về đâu."
Sau đó, anh bước đến ghế sofa, mở một trong những hộp tráng miệng được đóng gói tinh xảo, mùi thơm ngọt ngào lập tức lan ra, Bùi Gia Mạt nhìn thấy sáu chiếc bánh rán có màu sắc khác nhau được đặt ở đó.
Cô mím môi, tất cả những gì muốn nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Em muốn ăn cái nào trước?" Cố Quyết quay đầu lại, thấy cô vẫn đứng đó, anh bước tới đưa chiếc hộp ngay trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Tay anh bẩn lắm, em tự cầm lấy ăn nhé."
Bùi Gia Mạt đã chọn một cái màu đỏ.
Cô ngửi thấy mùi thơm của quả mâm xôi trên mũi, nhưng thay vì ăn, cô lại đưa miếng đầu tiên lên miệng Cố Quyết.
Anh sững sờ, không từ chối.
Sau đó, Bùi Giai Mạt cắn một miếng nhỏ, hương vị ngọt ngào mà cô chưa từng nếm qua ngập tràn trong miệng, anh quan sát vẻ mặt của cô, phát hiện trong mắt cô hiện lên chút kinh ngạc.
Sau đó, anh bỏ hết kẹo ở túi còn lại ra.
Cô ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, hai mắt mở to, kinh ngạc nói: "Sao anh mua nhiều đồ ngọt thế? Em ăn không hết."
Cố Quyết nghiêng người, dùng khăn giấy lau đi vết bẩn trên môi và đầu ngón tay cô, rồi kéo cô vào lòng mình: "Không ăn hết cũng không sao, em thích gì thì ăn một miếng."
Được bao quanh bởi hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh, Bùi Gia Mạt lặng lẽ nhếch môi, nhớ lại "Làm thế nào để an ủi một cô gái khi cô ấy khóc?" Câu trả lời đầu tiên dưới mục là: Mua cho cô ấy thật nhiều món tráng miệng.
Nhưng rất nhanh, nụ cười bị thay thế bằng sự lo lắng, cô hạ giọng: "Nhưng... Sẽ lãng phí mất."
"Không có đâu." Anh kiên quyết nói.
Mọi thứ anh giành cho cô sẽ không bị coi là lãng phí.
Bao gồm cả thời gian ở bên cô.
Những hạt mưa nhỏ ban đêm đập vào bệ cửa sổ, chẳng mấy chốc một lớp sương mù trong mắt cô.
Cô vùi đầu vào п*𝖌ự*𝒸 anh, lẩm bẩm nói: "Em xin lỗi......"
"Sao vậy?" Cố Quyết cúi đầu, muốn nhìn biểu cảm của cô.
Đôi má trắng nõn 〽️ề*ⓜ 𝖒ạ*𝒾 của cô gái dụi vào 𝓃_🌀_ự_𝖈 anh, cô xin lỗi anh về hành vi hèn hạ trước đây của mình: "Lúc anh không ở đây, em đã xem trộm điện thoại của anh."
Nghe thấy lời này, Cố Quyết hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh ôm đầu cô xoa xoa: "Không sao đâu mà."
"Nhưng mà em đã đọc hết lịch sử tìm kiếm trên điện thoại của anh." Cô dừng lại vài giây: "Bao gồm......ba video trên album của anh nữa."
Quả nhiên, sau khi nói xong lời này, cả người Cố Quyết bỗng nhiên cứng đờ.
Anh không biết để tay và mắt vào đâu.
Sự xấu hổ đột ngột này khiến anh không thể ngẩng đầu lên trước mặt cô gái mình thích nữa.
Khi không khí hoàn toàn tĩnh lặng, Bùi Gia Mạt kiễng chân lên, nhẹ nhàng thở vào tai anh: "Em không hề biết anh trai lại thích mấy nữ diễn viên mũm mĩm đấy."
Cô cúi đầu xuống, như thể nhìn dáng người của mình, "Mà......Không biết anh có ghét bỏ em quá gầy không"
"Không, anh không có!" Trong lòng anh vừa hoảng sợ vừa xấu hổ đan xen, khẩn trương đến mức lưỡi cứng đờ: "Anh không thích mấy nữ diễn viên đó."
Bùi Gia Mạt đến gần anh, bộ 𝓃.𝐠ự.🌜 mề.ɱ ɱạ.i của cô nhẹ nhàng cọ vào cánh tay anh, "Vậy anh trai thích ai ạ?"
Anh nín thở, giọng nói trầm thấp như sắp chạm đất: "Anh thích em."
Với câu trả lời này, tay cô cũng chạm vào dương v*t cương cứng qua quần anh.
"Anh trai cứng nhanh thế, là do anh đã lâu không t𝖍.ủ ԁâ.𝖒 sao?"
Toàn thân Cố Quyết cứng đờ.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra khép lại, cô tiếp tục nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt: "Tối qua lúc anh trai giúp em, em cũng cảm nhận được đấy, thứ này luôn đẩy em từ phía sau."
Mọi lời bào chữa của anh lúc này đều nghẹn lại trong cổ họng, anh chỉ có thể cảm nhận được lòng bàn tay 𝖒ề●ⓜ 𝐦ạ●ⓘ và ấm áp 𝐯.υ.ố.† ✌️.3 qua lại dọc theo hình dáng sưng tấy của dương v*t mình, "Nhưng lúc đó anh quá mệt..."
Anh không để để cô nói chuyện nữa.
Nhịp tim của anh không còn bình thường, Cố Quyết cảm thấy một luồng nhiệt dọc khắp sống lưng trong cơ thể.
Trong tầm nhìn của anh, đôi môi 𝖒ề*m 〽️*ạ*𝐢 của cô gái dường như đã bị mưa làm ướt, mỗi khi cô cử động, anh vẫn có thể nhìn thấy chiếc lưỡi 𝐦·ề·Ⓜ️ m·ạ·❗ đỏ tươi và ư-ớ-t á-🌴.
Cảm giác như có cái gì đó vỡ vụn trong đầu.
Trong không gian trống rỗng, Cố Quyết cúi xuống, đột nhiên 𝐡ô_п lên môi cô.
Sau một cái chạm nhẹ, cảm giác 〽️ấ*✞ 🎋❗ể*Ⓜ️ 💰ο*á*✝️ do sự 𝐱.â.ⓜ ռⓗ.ậ.𝖕 của môi và lưỡi anh lại càng mạnh mẽ hơn, Cố Quyết đè lên vai cô, ôm chặt cô vào lòng, buộc cô phải ngẩng mặt lên để đón nhận nụ 𝒽-ô-𝖓 dịu dàng và cháy bỏng này.
"Ưm......"
Dưới sự ⓧâ_〽️ ռ_𝐡ậ_🅿️ mạnh mẽ của anh, Bùi Gia Mạt không thể nói được một câu nào hoàn chỉnh, mùi thơm của quả mâm xôi trao đổi giữa môi và răng cô, trộn lẫn với chất lỏng, khiến chân cô yếu đến mức khó đứng vững, nhưng cô không thể đẩy anh ra.
Ngay khi chút oxy cuối cùng trong lồng n*𝐠ự*c cô sắp cạn kiệt, anh mới nới lỏng sự giam cầm giữa hai cánh tay, nhưng đôi môi vẫn tham lam không chịu tách ra.
Cô bị 𝒽.ô.ⓝ đến mất đi sức lực, lùi lại một bước, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, không hề để ý rằng tư thế của mình không đúng.
"Em cẩn thận."
Chỉ một giây trước khi cô chuẩn bị va vào tay vịn của ghế sofa, Cố Quyết đã vội vàng cúi xuống, dùng tay bảo vệ phía sau đầu cô.
Anh bảo vệ cô nhưng mu bàn tay của anh lại va vào mép bàn vịn do trọng lực.
"Anh ơi!"
Bùi Gia Mạt hoảng sợ mở to mắt, định đứng dậy nhưng bị anh ngăn lại.
Bàn tay ấm áp xoa sau gáy cô, nhẹ nhàng an ủi cô: "Không sao, anh không sao đâu."
Chiếc ghế sofa kiểu cũ chật hẹp và tồi tàn chỉ có thể chứa được một người, Cố Quyết chỉ có thể dang nửa tay nằm trên người cô.
Nụ ♓ô●ⓝ lại rơi xuống.
Lần này anh không quá mãnh liệt mà chỉ giữ lại sự dịu dàng thường ngày.
Trước khi 𝐡_ô_𝖓 lên cổ cô, anh nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Được không em?"
Anh có thể đi quá giới hạn được không?
"Được ạ."
Cô vừa nói xong, hơi nóng bao trùm một bên cổ, giống như ♓ô●n những cánh hoa mỏng manh nhất, cẩn thận ⓗ-ô-ⓝ từ bên cổ đến xương quai xanh của cô.
Cùng lúc đó, tay của Bùi Gia Mạt đã chạm vào chiếc cúc đầu tiên trên đồ ngủ của cô, nhận ra hành động của cô, hơi thở của Cố Quyết đột nhiên trở nên nặng nề hơn, cho đến khi chiếc cúc cuối cùng được cởi ra, làn da trắng nõn ɱ●ề●〽️ 𝐦●ạ●i của cô gái lộ ra dưới tầm nhìn của anh.
Đây là lần đầu tiên Cố Quyết nhìn thấy cơ thể cô trực tiếp như vậy mà không cần nhìn qua màn hình, đó là một cơ thể đẹp đến chói mắt mà anh không thể diễn tả bằng lời.
Đường viền xương ở điểm nối giữa vai và xương quai xanh giống như một đôi cánh bướm.
Bên dưới dáng vẻ mảnh mai là bộ 𝐧𝐠-ự-🌜 🌀●ợ●i 🌜ả●m của cô gái.
Anh nhớ mình đã ⓗô*n*, bóp nắn, ɱ●ú●ⓣ, ⓛı·ế·〽️ trong bóng tối.
Trong bóng tối, đôi mắt cô trong veo và ướ-† á-ⓣ, cô thì thầm nhẹ nhàng vào tai anh: "Anh ơi, em vẫn muốn nhiều hơn nữa."
Điều hòa trong phòng khách liên tục truyền nhiệt vào đêm đông với âm thanh vù vù.
"Được." Cố Quyết 𝐫⛎*ռ 𝖗*ẩ*🍸 ⓗ-ô-n ⓜô-ℹ️ cô.
Xuống hết đ●ư●ờ𝓃●𝖌 ⓒ⭕●𝖓●g.
Hôn đến chỗ giao nhau giữa cổ và xương quai xanh, anh bám lấy làn da ở đó, nhẹ nhàng ɱú*† ra vết đỏ.
Cô giơ bàn tay to đang che eo mình hướng lên trên, khi dừng lại, miệng hổ vừa chạm vào mép dưới 𝖓-🌀ự-ⓒ cô: "Hôn ở đây."
Một luồng hơi nóng tràn vào cơ thể anh, Cố Quyết cúi đầu h*ô*n lên bộ 𝖓●🌀ự●🌜 𝖒*ề*ⓜ 𝐦*ạ*𝐢, theo bản năng đưa đầu ti vào miệng lïế·ɱ láp.
Cái miệng ấm áp và ẩm ướt quấn quanh bộ ⓝ🌀*ự*𝖈 𝐦ề_ɱ 〽️ạ_𝐢 của cô gái là cảnh tượng anh đã nhìn thấy vô số lần trong những giấc mơ gần đây mà không rõ lý do.
Rơi vào 𝒹ụ.ⓒ 𝐯.ọ.𝖓.g, lý trí của anh dần dần biến mất, sau khi cô 𝓇ê*ռ r*ỉ, anh bắt đầu khao khát 𝖐_h🔴á_ï 👢_ạ_ⓒ sâu sắc hơn.
Sau khi rút môi và lưỡi ra, anh dùng tay xoa bóp nhẹ để làm dịu.
Sau đó, anh bắt đầu 𝖍-ô-п đến eo và bụng cô.
Với mỗi nụ hôⓝ*, bụng cô bắt đầu run lên không thể kiểm soát.
Khác với tất cả những bộ phim κ♓-ı-ê-υ 𝖉â-〽️ anh từng xem.
Giọng nói của cô thực ra đã khàn khàn, cô không phải giả vờ զцÿ*ế*n г*ũ mà là bị dụ●𝒸 𝐯ọ●ⓝ●ℊ vô tận đốt cháy, hơi khàn khàn, nhẹ nhàng.
"Anh ơi, giúp em với."
Anh biết cô muốn gì.
Khi cô đang 𝒸ở·❗ 🍳·ⓤ·ầ·ⓝ ngủ, cô đưa tay 𝒸·ở·i 🍳·⛎·ầ·n lót của mình rồi ném sang một bên.
Anh cảm thấy thích thú trước hành động có phần trẻ con của cô, cúi xuống nhặt quần áo trên đất, đặt lại trên ghế sofa rồi sắp xếp lại, anh nửa quỳ xuống dưới cô, cúi đầu ♓-ô-𝓃 lên bắp chân trắng như tuyết của cô.
Để lại vết ướt đến tận giữa chân.
Bùi Gia Mạt hơi mở chân về phía anh.
Không có lớp vải mềm mỏng, vùng kín của cô bị phơi trần trước mắt.
Khiêu gợi và xinh đẹp, ngập tràn sắc hồng 🍳𝐮·𝓎ế·𝖓 r·ũ.
Cố Quyết mím môi, yết hầu khẽ giật giật.
Anh cẩn thận đưa đầu ngón tay vào mép thịt 〽️-ề-𝐦 m-ạ-𝖎, nhẹ nhàng trêu chọc thứ đó, từng đường nét thô ráp trên đầu ngón tay đều nhúng sâu vào da thịt âm đ*o trơn trượt của cô.
"𝐒*ư*ớ*п*ɢ quá...." Cô nôn nóng ngẩng đầu lên, những sợi tóc vương vãi trên cô ướt đẫm mồ hôi, giống như những sợi chỉ đen dày buộc chặt cổ họng cô.
Anh còn chưa làm gì cả, nước ◗â_𝖒 mang theo 𝐤-𝒽-𝑜-á-𝖎 𝒸-ả-𝖒 không thể dập tắt đã trào ra khỏi cơ thể cô, khiến ngón tay anh ướt đẫm.
Cố Quyết dừng lại.
Ngẩng đầu lên, anh thấy khuôn mặt cô tràn đ_ê 〽️_ê, một bộ phận nào đó trên cơ thể cô nhanh chóng hưng phấn và sưng tấy lên. ♓*🔼*ɱ 〽️⛎*ố*ռ khiến anh phải vùi đầu xuống thấp hơn cho đến khi chóp mũi anh chạm vào cái lỗ ướt đẫm của cô.
Anh mở mồm mú*✞ lấy hột le vào trong miệng, nhớ lại những đoạn video mình đã xem, 𝐥ⓘế*𝐦 và Ⓜ️ú_ⓣ nhẹ nhàng nhất có thể, sau khi l·𝐢ế·Ⓜ️ 〽️ú_ⓣ mấy lần, khoang mũi anh lập tức tràn ngập mùi thơm ngọt ngào, đầu lưỡi càng lúc càng ẩm ướt và 𝓃óռ_𝖌 𝐛_ỏ𝖓_𝖌.
Lỗ hoa non nớt đang vặn vẹo không chịu nổi dưới môi và lưỡi của anh, đầu lưỡi vừa tiến vào, cái lỗ tham lam bắt đầu nóng nảy nuốt chửng anh.
Mọi ý chí đều sụp đổ.
Tất cả những gì anh biết là anh thích phản ứng của cô. Anh giơ tay lên khống chế vòng eo đang cựa quậy của cô, cúi xuống phía dưới cơ thể cô 𝐥ℹ️●ế●m mạnh hơn.
Trong một khoảnh khắc nào đó, đầu lưỡi của anh như chạm vào phần da thịt nhạy cảm nhất của cô, toàn bộ vách thịt bên trong đột nhiên như sụp đổ, şⓘế·т 𝒸·h·ặ·𝐭 lấy chiếc lưỡi Ⓜ️·ề·ⓜ ⓜạ·𝐢 của anh, khiến anh khó có thể tiếp tục đẩy vào.
"Không......" Cô giữ chặt đôi vai và cánh tay rắn chắc của anh, đôi mắt đẫm lệ, lạc giọng: "Anh... Em sắp ra rồi... Dừng lại đi anh...."
Cố Quyết tựa hồ không nghe gì hết, trong tai chỉ nghe thấy âm thanh ⓓâ*ɱ đã*𝓃*ⓖ khi môi và lưỡi chạm vào vùng kín của cô, anh ước gì mình cũng có thể đưa ngón tay vào, bản năng tồi tệ nhất thúc giục anh tiếp tục tiến vào bên trong.
"Đừng ⅼ𝐢ế*Ⓜ️ nữa..... xin anh đấy, dừng lại đi....."
Nhưng cho dù cô có khóc lóc và cầu xin như thế nào, anh vẫn nhắm mắt làm ngơ.
Mãi cho đến khi eo cô run lên dữ dội sau một hồi căng thẳng, một dòng chất lỏng rỉ ra khỏi lỗ của cô, anh mới vội rút lui, nước bắn thẳng vào mặt như 𝖒ấ·🌴 𝐤iể·〽️ 💰·ο·á·†.
Nhạy cảm thật đấy....
Anh sững người hơn mười giây, cuối cùng anh cúi đầu 🦵❗ế.m lấy thứ nước ngọt tanh chảy ra từ người cô.
Sau khi lên mây ngón chân hồng hào của cô gái co lại thành quả bóng, cô vẫn 𝐭h_ở hổ_𝖓 𝐡ể_𝐧 trong k♓●🅾️●á●𝖎 c●ả●ɱ không thể kiềm chế.
Cố Quyết ♓ô*ⓝ từ bụng đến cổ cô, cuối cùng anh 𝒽ô_ⓝ lên môi cô, hỏi: "Cảm giác vừa rồi có giống với tưởng tượng trong mơ của em không?"
Bùi Gia Mạt ôm lấy anh, rúc vào trong 𝐧𝖌ự_🌜 anh, nhỏ giọng nói: "Anh đang nói gì cơ?" Cô không hiểu.
Cố Quyết chỉ mỉm cười, áp đôi môi ấm áp lên má cô, anh trìu mến nói: "Nhưng anh rất thích."
Cơn mưa không ngừng rơi lộp độp bên ngoài nhà làm mờ cửa sổ, dường như tách biệt họ khỏi thế giới trong khoảnh khắc.
Sau khi tỉnh lại, trong đầu Bùi Gia Mạt đột nhiên xuất hiện một câu:
[Trong giấc mơ, em đã 𝒽ô.𝐧 anh, ⓗô·𝐧 từ trán, mặt, đôi môi, cho đến 𝐧𝐠·ự·c và cổ. Môi anh rất mềm, ướ●𝐭 á●t và ấm áp. Mọi thứ trong mơ đều dịu dàng như nụ 𝖍●ô●ռ của anh. Cuối cùng, như mấy lần trước, em mơ thấy anh vùi đầu vào giữa hai chân em, ⓛ●𝖎●ế●𝖒 Ⓜ️ú_🌴 tiểu huyệt của em, anh nói anh rất thích chỗ đó, có đúng không Cố Quyết?]
Bùi Gia Mạt ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt dịu dàng của anh.
"Cố Quyết....."
Hoá ra anh vẫn nhớ từng lời cô từng nói với anh.
Giúp cô biến tất cả những giấc mơ tục tĩu và sai lầm của mình thành hiện thực.
Thời điểm anh nói đã là nửa đêm.
Chiếc đồng hồ cũ treo trong phòng khách vừa chạy xong vòng cuối cùng.
Cố Quyết đợi vài giây, cầm điện thoại bên cạnh ghế sô pha lên xem, nghiêng người 𝒽ô●𝖓 lên má cô.
"Chúc mừng sinh nhật, bé cưng."
Ánh mắt Bùi Gia Mạt rơi vào điện thoại vẫn đang bật, thấy ngày là 31 tháng 12.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |