Xoa b**m lúc ốm
← Ch.30 | Ch.32 → |
Đêm hôm đó, nửa đêm Bùi Gia Mạt đột nhiên lên cơn sốt, cô mơ hồ biết rằng Cố Quyết luôn ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng dùng tăm bông ngâm nước để làm ẩm môi cô.
Ba giờ sáng, cô tỉnh dậy một lần, nhìn thấy Cố Quyết mặc quần áo đầy đủ ngồi ở mép giường, trong bóng tối, sắc mặt anh có vẻ ủ rũ.
"Anh ơi." Phía dưới truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, Cố Quyết mở mắt ra.
"Sao thế em?" Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, anh cúi người xuống chạm vào trán và gò má hơi ướt đẫm mồ hôi của cô, "Cơn sốt đã giảm một xíu rồi, em còn khó chịu không?"
Sau khi cơn sốt cao qua đi, đôi mắt cô gái như tia sáng trên mặt hồ tĩnh lặng, cô kéo góc áo của anh về phía mình rồi nói: "Anh lên đây ngủ đi."
"Quần áo anh bẩn lắm, tựa vào đây là được rồi." Lúc nãy anh định mượn phòng tắm nhà cô để tắm rửa một lát nhưng vì không có quần áo thích hợp để thay nên anh chỉ có thể mặc bộ quần áo cũ từ hôm qua.
"Anh ơi......" Cô nắm lấy lòng bàn tay rộng lớn của anh, áp vào ⓝ_𝖌_ự_𝒸 mình: "Em lạnh quá."
Xuyên qua một lớp áo ngủ mỏng, bầu 𝐧g_ự_𝒸 cô gái bị lòng bàn tay anh bao phủ, hơi nóng dường như thiêu đốt từ lòng bàn tay đến trái tim, tai Cố Quyết lập tức nóng lên, anh muốn rút tay về nhưng lại bị cô ấn chặt.
Trong im lặng, anh cảm nhận được trái tim cô gái ốm yếu đang đập mong manh và phập phồng dưới lòng bàn tay mình.
Sau khi hít một hơi, anh hỏi: "Lạnh lắm à?"
"Vâng, nếu anh không lên đây em sẽ không ngủ đâu." Cô vùi mặt vào mép gối, làm bộ như một kẻ lưu manh.
Cố Quyết do dự một hồi, trái tim anh dường như bị cô xẻ làm đôi, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong bóng tối, anh quay lưng về phía cô, 🌜ở*ı á*𝖔 khoác ra, bên trong chỉ còn chiếc áo phông ngắn tay, để lộ cánh tay rắn chắc.
Lúc anh quay lại, anh nghe thấy cô thì thầm từ phía sau: "Quần cũng nên cởi ra nữa."
Cố Quyết đột nhiên dừng lại, khuôn mặt anh đỏ bừng.
"Không được." Anh chỉ mặc một chiếc quần, nếu anh cởi ra chỉ còn lại quần lót thôi.
"Nhưng quần anh cũng bẩn rồi......" Cô nhẹ nhàng nói, "Em bị bệnh mà, em không làm gì anh đâu, anh đừng lo."
Anh vẫn đứng bất động, ánh trăng qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào anh, nóng hơn cả cái nắng gay gắt của mùa hè oi bức.
Cuối cùng, anh vẫn không thể làm gì được. Anh đành phải đỏ mặt, lợi dụng màn đêm bao ngủ ngồi xuống mép giường 𝒸ở·𝐢 🍳𝖚ầ·n.
Vừa bước ⅼ●ê●ⓝ 🌀1●ư●ờ●ⓝ●🌀, hương thơm của cô gái lập tức bao trùm lấy anh.
Cố Quyết biết bản thân anh chẳng rút lui được.
Anh chỉ có thể để cô áp cơ thể ⓜề-ɱ 〽️-ạ-ⓘ của mình lên người mình, nghe cô mê hoặc: "Em sẽ không làm gì anh đâu, em chỉ muốn ôm anh như này thôi."
Nói xong cô ôm eo anh, ♓_ô_п lên yết hầu của anh.
Nơi cô ♓*ô*𝖓 bỗng nhiên giật giật.
Nụ 𝖍·ô·ռ của cô đi dọc theo cổ xuống quai hàm anh đến: "Thật mà, em thật sự không làm gì đâu...." Sau đó cô 𝒽ô-𝖓 lên mặt anh, khóe môi, cuối cùng cô phủ lên môi anh.
Cô mỉm cười và nhìn vào ánh mắt của anh, đột nhiên trở nên ngây ngô mà ái muội.
Sợi dây vẫn luôn căng chặt trong đầu Cố Quyết đã hoàn toàn đứt gãy.
Anh ôm cô vào lòng, 𝒽-ô-𝐧 thật sâu, theo chiếc lưỡi 𝐦*ề*𝐦 ⓜ*ạ*ℹ️ ẩm ướt của cô rồi ⓜ_ú_𝖙, môi lưỡi quấn vào nhau phát ra những âm thanh ư·ớ·𝖙 á·✞ 𝖉â●𝐦 đ●ãn●ⓖ.
Khi họ tách ra, cô vùi đầu vào cổ anh thở nhẹ, mái tóc Ⓜ️ề_𝐦 Ⓜ️_ạ_𝐢 ν𝖚·ố·т ✔️·3 khuôn mặt anh. Cô cọ thân mình vào chăn như mèo con đang động dục, đá văng thứ gì đó ra.
"Anh ơi, tim em đập nhanh quá."
Cố Quyết không dám động tay, chỉ có thể liên tục vuốt lưng cô. nói: "Em bị ốm nên nhịp tim sẽ đập nhanh hơn bình thường."
"Không phải." Cô lắc đầu tựa vào cổ anh, đôi môi căng mọng của cô nhẹ nhàng 🌜_ọ ⓧ_á_ⓣ vào yết hầu của anh, như có như không ♓ô●ռ lên.
Sau đó cô lại nắm tay anh, thăm dò xuống tận eo đến mép quần lót, cuối cùng để đầu ngón tay chạm vào âm đ*o ɱề●m 𝐦●ạ●ï: "Là anh làm em bị ốm."
Đầu ngón tay anh bị ép chạm vào mị thịt 𝐦ề.ⓜ 〽️ạ.ℹ️, nóng đến mức anh muốn rút tay về.
Đây là lần đầu tiên Cố Quyết chạm vào vùng kín của cô. Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, chỉ cảm thấy 𝐦ề·𝐦 ⓜạ·𝖎, ấm và ẩm ướt.
Cô ấn tay anh và di chuyển nó vào bên trong, phần thịt mềm non trong âm đ*o cô co lại rồi hút ngón giữa của anh.
Bùi Gia Mạt nhìn anh, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ԁ_ụ_↪️ νọ_ⓝ_g: "Chỗ này nhớ anh muốn khóc đấy."
Hơi thở của anh đột nhiên trở nên hỗn loạn, cổ họng ngứa ngáy vô cùng.
"Đã đến giờ đi ngủ rồi."
"Em không ngủ được, em khó chịu quá." Cô tiến tới 𝐡ô·𝖓 anh, nhưng lần này lại là dái tai anh bị cô ngậm trong miệng, tiếng 𝖗●ê●п 𝓇●ỉ ɱề*〽️ ⓜ*ạ*𝐢 kéo dài của cô tràn ngập trong ống tai, nói: "Anh ơi, giúp em đi."
Người bệnh làm gì cũng được tha thứ đúng không nhỉ?
Cố Quyết bị cô quậy đến mức thật sự không nhịn được.
Cuối cùng gật đầu: "Chỉ một lần thôi, sau khi thoải mái thì phải đi ngủ được không?"
"Vâng."
Bùi Gia Mạt nằm nghiêng trong vòng tay Cố Quyết, quay lưng về phía anh, một tay anh ôm cô, tay còn lại nhét vào giữa hai chân trơn trượt.
Tất cả sự tỉnh táo của anh buộc phải tiêu tan ngay khi gặp cô.
Lúc này, anh thì thầm vào tai cô: "Em dạy anh đi, anh không biết làm." Trước đây anh chỉ xem vài bộ phim nóng nhưng chưa bao áp dụng vào thực tế.
Nhưng anh không biết câu này đánh trúng cô như thế nào, hơi thở của Bùi Gia Mạt lập tức thay đổi, cô nắm chặt lấy bàn tay mà Cố Quyết đang mò vào, khẽ nói: "Anh à, anh xoa nhẹ hạt đậu đó đi, anh có thể tìm thấy không?"
Đầu ngón tay thành công mở lỗ hoa 𝖒·ề·m m·ạ·𝖎 ẩm ướt, chạm vào lõi mềm hơi sưng lên, anh vừa ấn vào, cô gái trong vòng tay anh bắt đầu kêu lên.
"Cái này đúng không?" Anh ♓_ô_𝐧 lên sau tai cô, đầu ngón tay xoa nhẹ vào hạt đậu kia của cô.
"Ừ, đúng rồi...." Cô vùi mặt vào trong n-ɢự-c anh: "Xoa nắn nó đi, anh à, anh làm được không?"
Đầu ngón tay thô ráp, anh nghiền xuống hạt đậu m_ề_𝖒 〽️ạ_ⓘ và bắt đầu xoa nhẹ, cảm thấy nó dần cứng và nhú lên dưới ngón tay mình.
Anh nghĩ thứ này thật kì diệu.
Ngoài ra còn có một lớp da thịt ⓜề*〽️ 𝖒*ạ*ⓘ ẩn trong phần thân dưới của cô thay đổi theo 𝒹_ụ_𝐜 v_ọ𝓃_ℊ.
Cố Quyết vùi mặt vào sau gáy cô, hơi nóng trong cơ thể anh nhất thời khó tiêu tan được, thậm chí anh thật sự muốn cúi xuống 👢1ế*𝐦 Ⓜ️_ú_t thứ đó.
"Bùi Gia Mạt." Trong bóng tối, anh đột nhiên gọi tên cô
Trái tim anh bắt đầu ngứa ngáy.
So với việc chạm vào vùng kín mỏng manh của cô gái, anh cảm thấy sung ⓢư·ớռ·ɢ và thỏa mãn hơn khi biết rằng người trong vòng tay mình là Bùi Gia Mạt.
"Ha...... Nhanh lên......" K·𝖍·𝖔á·𝐢 ⓒả·ɱ chồng chất ở nơi sâu thẳm bên trong, cô căng thẳng cong ngón chân, cả người cuộn tròn trong vòng tay anh, hơi thở dần dần trở nên nặng nề hơn.
Anh ngoan ngoãn tăng tốc, dường như tiểu huyệt của cô lại chảy nhiều nước hơn.
Trong lúc hoảng hốt, âm đ*o của cô đau nhức và sưng tấy lên đến đỉnh điểm, cô gần như 💰·iế·✝️ ⓒ·𝖍·ặ·ⓣ cánh tay anh, cảm giác 𝖐.♓⭕.á.𝐢 𝖈.ả.Ⓜ️ đột nhiên cứng đờ lại khiến cô choáng váng đầu óc.
"Ahhh......Anh ơi..... Không.... Dừng lại......."
Cố Quyết không biết tại sao, nhưng vẫn ngoáy hột le, dưới sự vùng vẫy của cô, đầu ngón tay anh vô tình chui vào âm đ*o của cô.
Cô cắn cánh tay anh, bắn ra d*m thủy lỏng khắp giường.
Ga trải giường ướt đẫm.
Cô vẫn còn ⓡ_ц_ⓝ rẩ_ⓨ trong vòng tay anh, lòng bàn tay Cố Quyết chạm vào cái bụng đang co giật của cô. Xoay người cô lại và ôm cô trong vòng tay anh.
Vì đang bị bệnh nên cơn buồn ngủ sau khi đạt ↪️·ự·ⓒ k𝐡·⭕·á·𝖎 xâm chiếm suy nghĩ của cô rất nhanh.
Bùi Gia Mạt ngủ thiếp đi như thế.
Cố Quyết gạt đi mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên má cô, đứng dậy xuống giường, tìm khăn giấy rồi giúp cô lau khô phía dưới ướt đẫm.
Anh bế cô đến chiếc giường sạch sẽ đến chỗ lúc nãy anh ngủ.
Còn anh ngủ ở giường bị ướt đẫm của cô.
Dưới ánh trăng, anh 𝖍-ô-𝖓 lên gương mặt cô, "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Bùi Gia Mạt ngủ đến chín giờ rưỡi sáng mới tỉnh dậy.
Lúc đó, Cố Quyết đã rời đi, cô ngồi dậy, đầu óc choáng váng nhất thời không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua, cho đến khi kí ức dần dần hiện lên, cô mới thấy đầu giường là xấp tiền mà cô đã đưa cho Cố Quyết tối qua, còn có một chiếc điện thoại còn nguyên vẹn nữa.
Bên dưới là một tờ giấy note được xé ra từ bàn học của cô.
Chữ viết tay được viết vụng về và nghiêm túc:
"Đừng nghĩ đến việc trả tiền cho anh nữa. Nếu hành vi của anh tạo cho em gánh nặng tài chính, anh cảm thấy rất có lỗi, lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa."
"Điện thoại của em hình như không thể bật được, anh để của anh lại cho em, anh tháo thẻ SIM ra rồi, điện thoại của em ở cạnh giường, em nhớ lắp vào nhé."
"Anh đi đây. Hôm nay em đừng đến trường, ở nhà nghỉ ngơi đi nhé?"
"Tạm biệt, Bùi Gia Mạt."
← Ch. 30 | Ch. 32 → |