Phá hồn
← Ch.048 | Ch.050 → |
Giằng co hơn mười hiệp, Phượng Lại Tà càng đánh càng hăng, Khắc La Lạp dần dần rơi vào thế hạ phong. Quang tiên đảo qua bên tai Khắc La Lạp, cắt đứt sợi tóc của cô, cô vất vả xoay kiếm tránh né, trên gương mặt lại xuất hiện một vết máu.
"Ngươi! Ngươi dám đánh bị thương mặt của ta." Khắc La Lạp sờ sờ mặt, vệt máu đỏ tươi xuất hiện ở đầu ngón tay làm cho cô tức giận đến trợn trừng mắt, cả người run lên.
Khuôn mặt là nơi mà cô cảm thấy tự hào nhất, đứa nhân loại khốn kiếp này lại dám thương tổn nó.
"Được rồi, đã đến giờ, ngươi tránh ra." Hắc Linh Vũ đứng ở một bên đã sớm lo lắng, thời gian vừa đến thì liền lao vào chiến cuộc.
"Đợi một chút, ta có đồng ý cho ngươi vào đâu." Thẹn quá hóa giận, Khắc La Lạp hiển nhiên cũng không chịu tránh ra. Bị một đứa nhóc nắm mũi dẫn đi, còn làm bị thương khuôn mặt, ngày hôm nay bất kể thế nào cũng không thể đem người giao cho Hắc Linh Vũ xử trí.
"Ngươi chậm quá, nếu không cam lòng thì cả hai ta cùng lên." Hắc Linh Vũ cười nhạt, mục đích ngày hôm nay không phải là tranh cao thấp với Khắc La Lạp mà là giải quyết Phượng Lại Tà, cho nên... Chỉ cần nhanh chóng khiến con nhóc đó chết không có chỗ chôn, dùng phương pháp gì, cô cũng không chú ý.
Phượng Lại Tà nhìn hai người đang tới gần, âm thầm điều tiết hô hấp, đồng thời chăm chú quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Một mình Khắc La Lạp còn có thể ứng phó được, thế nhưng nếu như Hắc Linh Vũ cùng Khắc La Lạp liên thủ thì kết quả thế nào không thể biết trước được. Theo cảm giác mà nói, sức chiến đấu của Hắc Linh Vũ cao hơn Khắc La Lạp, cộng thêm tính cách cẩn thận âm hiểm của cô ta, không thể nào vội vã hấp tấp như Khắc La Lạp được, cho nên mình cần phải chú ý nhiều hơn.
"Hừ, ngươi đánh trước đi, chờ ngươi đánh không lại, bản tiểu thư lại ra tay giúp ngươi." Khắc La Lạp giả vờ cao ngạo lùi lại, đem chiến cục giao cho Hắc Linh Vũ, kì thực là muốn mượn cơ hội này để phục hồi thể lực, nhân tiện để cho Hắc Linh Vũ nếm thử chiêu thức của Phượng Lại Tà. Thật lòng mà nói, thực lực của Phượng Lại Tà cùng với ngoại hình của cô nhóc hoàn toàn bất đồng, tay cầm kiếm của Khắc La Lạp tới giờ vẫn còn đang run rẩy.
Hắc Linh Vũ hừ lạnh, hoàn toàn không đoán được ý đồ của Khắc La Lạp, lập tức phóng tới giao chiến.
"Mạng của ngươi, ta đã định rồi." Hắc Linh Vũ cười tàn nhẫn, sát khí trong mắt lộ rõ.
"Chị Linh Vũ thật là tàn nhẫn nha, người ta với ngươi không oán không cừu, vậy mà ngươi lại muốn giết ta." Cẩn thận quan sát hành động của Hắc Linh Vũ, Phượng Lại Tà giống như vô tội mở miệng, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Nhân giới các ngươi không phải có câu "độc nhất là lòng dạ đàn bà" sao? Thế nào? Không lẽ ngươi không biết?" Cả người Hắc Linh Vũ dày đặc sát khí, cổ tay không ngừng chuyển động điều khiển roi da như một con rắn độc hung hăng đánh về phía Phượng Lại Tà.
"Ồ... Thật không hổ là họ Hắc, tên của ngươi không nên là Hắc Linh Vũ mà là Hắc quả phụ." Phượng Lại Tà nhanh nhẹn né tránh sợi roi kia, quay đầu nhìn lại vị trí vừa bị roi đánh trúng, nơi đó đã bị một vết lở thật sâu. Trong lòng Phượng Lại Tà không khỏi lạnh xuống, Hắc Linh Vũ quả nhiên hạ sát tâm, vừa ra tay đã hung ác như vậy.
"Miệng lưỡi sắc bén, ta xem ngươi có thể nói tới khi nào." Hắc Linh Vũ cười nhạt, roi da trong tay một giây cũng không dừng lại, liên tục bay lượn trên không trung theo sau bóng dáng của Phượng Lại Tà.
"Chuyện đó không cần chị Linh Vũ phải bận tâm." Lần thứ hai tránh thoát chiêu thức của Hắc Linh Vũ, nhưng lần này cánh tay của Phượng Lại Tà bất hạnh bị roi đánh trúng, để lại một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cốt. Đau nhức bắt đầu xuất hiện làm cho Phượng Lại Tà đổ mồ hôi lạnh.
"Thế nào? Mùi vị roi của ta có tốt không?" Hắc Linh Vũ hít thật sâu thưởng thức mùi máu người đang tràn ngập trong không khí. Cô liếm răng nanh, máu của con nhóc này thật sự không tồi, nếu như không phải nóng lòng muốn giết chết nó thì mình cũng rất sẵn lòng biến nó thành cơm trưa.
"Ai da, chị Linh Vũ thích roi như vậy thì hãy nếm thử mùi vị quang tiên của ta xem sao." Phượng Lại Tà dĩ nhiên không phải là người dễ dàng cho qua như vậy. Bỏ lại vết thương đau nhói trên cánh tay, Phượng Lại Tà điều khiển quang tiên đánh thẳng về hướng Hắc Linh Vũ.
Nhưng mà, vừa rồi lúc Khắc La Lạp đối chiến với Phượng Lại Tà, Hắc Linh Vũ đã đứng một bên nghiên cứu thuộc tính của quang tiên trên tay Phượng Lại Tà một lúc lâu, đương nhiên biết không thể lấy cứng đối cứng. Cô ta lập tức mềm mại lắc mình tránh thoát, đồng thời quất roi về phía Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà vì phòng thủ đành phải rút quang tiên về ngăn chặn roi da của Hắc Linh Vũ.
Lúc roi da và quang tiên đan vào nhau, roi da trong tay Hắc Linh Vũ không hề bị đứt như trong tưởng tượng của Phượng Lại Tà mà là cứng cỏi đối chiến cùng quang tiên.
Hắc Linh Vũ nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Phượng Lại Tà, lập tức cười to nói: "Ha ha... Phượng Lại Tà, ngươi quá coi thường Huyết tộc chúng ta, ngươi cho là cái thứ vũ khí kia của ngươi có thể chặt đứt roi của ta hay sao? Nói cho ngươi biết, đây là roi da do Long tộc chiến sĩ chế tạo, ngươi đừng mong chặt đứt được nó."
Phượng Lại Tà nghe thấy lời nói của Hắc Linh Vũ thì liền biết được địa vị của sợi roi kia cũng không nhỏ, thảo nào có thể làm cho mình cảm thấy đau đớn như vậy.
Hai người đều dùng roi nhưng độ thông thạo của Hắc Linh Vũ hiển nhiên cao hơn Phượng Lại Tà rất nhiều. Dù sao, khi Phượng Lại Tà lấy được thủ hoàn, cô bé cũng không bỏ thời gian nghiên cứu cách thức sử dụng nó.
"Chết tiệt, tại sao lại lợi hại như vậy." Phượng Lại Tà cắn răng, có vẻ lo lắng.
Có điều...
Sau khi suy nghĩ một lát, Phượng Lại Tà lập tức thay thế thái độ nghiêm trọng bằng một khuôn mặt tươi cười không gì sánh được.
"Để em chơi với chị một lát nhé, chị Linh Vũ."
Vừa dứt lời, Phượng Lại Tà xoay người, quát khẽ: "Phá hồn!" Theo tiếng nói của cô bé, màu sắc của quang tiên thình lình biến đổi từ màu vàng chói mắt sang màu xám trong suốt, đồng thời, roi da sức mạnh vô địch như trong lời nói của Hắc Linh Vũ cũng đột nhiên bị đứt làm đôi.
"Cái gì?" Hắc Linh Vũ bị đánh văng ra, trợn mắt kinh ngạc nhìn vũ khí của mình.
"Không thể nào! Không thể nào! Làm sao ngươi có thể chặt đứt roi của ta?" Hắc Linh Vũ nổi giận nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Phượng Lại Tà, bất kể thế nào, cô cũng không tin nổi thứ vũ khí được Long tộc khen ngợi là cứng cỏi nhất này lại có thể biến thành hư vô trước một con nhóc nhân loại.
"Chị Linh Vũ, không biết mùi vị roi của ta có đủ thỏa mãn ngươi không?" Phượng Lại Tà híp mắt, liếm môi nói.
"Phá phong", "Phá mộc", "Phá giới", "Phá kim" - "Phá hồn", "Phá thần", "Phá..."
...
Lúc sư phụ đưa vũ khí này cho nó, người đã dặn là ba câu khẩu lệnh cuối cùng không được tùy tiện sử dụng. Vốn dĩ, nó cũng không định dùng, kết quả là Hắc Linh Vũ liên tục lấn tới, để tự bảo vệ mình, nó đành phải sử dụng "phá hồn". Nếu như ngay cả linh hồn cũng có thể trảm phá, vậy thì tất cả những gì thuộc về vật chất trên thế gian này còn có gì là không thể đứt chứ.
Hắc Linh Vũ hít một hơi khí lạnh, trừng mắt nhìn nụ cười của Phượng Lại Tà. Là cô đã quá mức xem thường đứa nhóc này, thật không ngờ, nếu như nó đã lọt được vào mắt xanh của vị bá tước thần bí Phượng Lại thì nhất định cũng có chút gì đó khác với bình thường. Cô đã bị hận thù làm cho mê muội, dẫn đến phán đoán sai lầm cho nên mới tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Phượng Lại Tà nheo mắt, bước lại gần Hắc Linh Vũ, thế nhưng lại xuất hiện một cơn gió lạnh lướt qua người ngăn cản không cho cô bé đi tới.
"Hắc Linh Vũ, ngươi cũng có hơn gì con nhỏ này, nếu đã thế, bản tiểu thư đành giúp ngươi một tay vậy." Nhìn hồi lâu, Khắc La Lạp cuối cùng cũng lao vào. Tuy rằng cô rất mong Phượng Lại Tà giết quách Hắc Linh Vũ cho xong, nhưng dù sao với thân phận là đồng mưu, chính cô cũng khó có thể tránh thoát sự trả thù của Phượng Lại Tà. Vậy thì trước mắt cứ phải liên thủ tiêu diệt Phượng Lại Tà cái đã.
"Nhất định, nhất định phải giết nó, nếu không, kẻ chết chính là chúng ta..." Hắc Linh Vũ níu cánh tay của Khắc La Lạp mà đứng lên, nheo mắt nhìn trường kiếm Khắc La Lạp giơ ra ngăn cản bước tiến của Phượng Lại Tà.
"Vũ khí của các ngươi đều đã hỏng, còn muốn giết ta bằng cách nào?" Phượng Lại Tà nhẹ nhàng nghiêng đầu, quang tiên đập vào trường kiếm của Khắc La Lạp, trong nháy mắt, trường kiếm đã biến thành một mảnh tro tàn.
"Đóng băng!" Hắc Linh Vũ bắt chéo hai tay đặt trước ngực, khẽ quát một tiếng, Phượng Lại Tà liền bị đông lại bên trong một khối băng thật lớn, ý cười trên mặt cũng cứng lại.
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta là con người như ngươi sao?" Hắc Linh Vũ cười xem thường. Đây chính là một trong những sự khác biệt lớn nhất giữa loài người và bọn họ - ma pháp. Có điều, công kích đối thủ bằng ma pháp cần rất nhiều tinh lực, trừ phi là Ma Pháp sư cao cấp nhất, bằng không thì căn bản không thể dùng ma pháp để chiến đấu hết cả trận đánh, nếu không, đối phương còn chưa có chết thì chính bản thân mình đã kiệt sức mà ngã xuống rồi.
Cho nên, chỉ khi nào bọn họ gặp phải tình huống nguy hiểm tới tính mạng thì mới sử dụng tới ma pháp phòng vệ.
Nhưng mà... Tình huống hiện tại không cho phép bọn họ lo ngại nữa. Cái thứ quang tiên quỷ dị trong tay Phượng Lại Tà đủ lợi hại để ép bọn họ phải sử dụng ma pháp công kích mà chính bọn họ cũng chưa hiểu rõ được.
← Ch. 048 | Ch. 050 → |