Vay nóng Homecredit

Truyện:Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Chương 190

Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy
Hiện có 217 chương (chưa hoàn)
Chương 190
Phượng Ca
0.00
(0 votes)


Chương (1-217 )

Siêu sale Shopee


"Có thật là cả đời anh không muốn nhìn thấy bọn họ?" Trong căn phòng mờ tối, Hoả Đề ngồi ở trên ghế nhìn bóng lưng cao ngất đang đứng trước cửa sổ, trong giọng nói có chút tò mò.

"À... Có lẽ vậy." Lời nói lười biếng lại mang theo vẻ tuỳ ý.

Hoả Đề thở dài, ánh mắt chuyển đến trên thân thể một người ở một bên bị trói thành cái bánh chưng.

"Bọn họ đều tưởng cậu ta giết công chúa tộc mỹ nhân ngư."

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Bóng dáng kia nhún vai, vô tội nói: "Cậu ta muốn công kích tôi, tôi chỉ né tránh đúng lúc mà thôi, l, q"đ vì vậy Công chúa mỹ nhân ngư mới làm kẻ chết thay, vì vậy...."

"Đúng lúc..." Chỉ sợ là quá đúng lúc đi. Hoả Đề cười cười, rõ ràng là không tin lý do thoái thác của hắn ta. Hắn đứng lên tự rót cho mình một ly rượu.

"Tôi cho rằng anh sẽ không nhúng tay vào chuyện của Ma giới."

"Tôi có nhúng tay sao?" Người nọ hỏi lại.

"..." Hoả Đề không nói gì, tức giận dùng ma pháp đưa ly rượu trong tay đến sau lưng người kia.

Chậm rãi xoay người, gương mặt tươi cười mang theo nét ngả ngớn lại có chút vô lại, Phượng Ca tiếp nhận ly rượu.

"Phượng Tê đang phái người tìm anh khắp nơi." Hoả Đề uống một ngụm rượu, hảo tâm nhắc nhở người bạn có thói quen tản mạn kia. Hiện tại, chỉ sợ trong toàn Ma giới có một mình hắn biết Phượng Ca không biến mất.

"Tôi biết." Khẽ thở dài, Phượng Ca nâng ly: "Tôi không muốn lộ diện."

"Vì sao?" Hoả Đề nghiền ngẫm nhìn hắn: "Anh muốn nói với tôi rằng đúng lúc anh đi ngang qua thuận tiện đi tìm Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ, l-q/đ sau đó lại ma xui quỷ khiến đánh nhau với bọn họ khiến cho một người chết một người bị thương?" Nói xong, đôi mắt Hoả Đề nhìn về phía Sóc Ngôn đã ngất đi đang bị nhốt trong phòng.

"Anh muốn hiểu như vậy cũng được." Phượng Ca nhún nhún vai, không nói đúng hay sai.

"Tôi muốn nhìn xem anh có thể mạnh miệng tới khi nào." Hoả Đề nhe răng cười một cái, xoay người rời đi.

"Anh không ở lại nói chuyện với tôi sao?" Thấy Hoả Đề đi về phía cửa, Phượng Ca cười hỏi.

"Có cậu ta và anh là đủ rồi." Nói xong, bóng dáng Hoả Đề biến mất.

Phượng Ca nhìn Sóc Ngôn bị trói chặt không nhúc nhích được đang quỳ trên mặt đất, nét ngả ngớn trong đáy mắt bị thu hồi lại, l, q. đ thay vào đó là sự bất đắc dĩ lướt qua.

Đột nhiên xuất hiện sự kiện giết người khiến "võ đạo đại hội" lần này làm cho người khác cảm thấy quỷ dị. Sóc Ngôn vốn đã là một tuyển thủ trong top 20 người đứng đầu, bây giờ lại hư hư thực thực trở thành hung thủ, mà bây giờ lại không biết tung tích. Mọi người suy đoán trận đấu của top 20 sẽ chính thức bắt đầu khi nào, ở đâu.

Mà Sóc Ngôn mất tích lại khiến cho Phượng Lại Tà càng thêm tự do. Vì lo lắng Sóc Ngôn ẩn nấp tại nơi bí mật làm hại cô nên Phượng Lại gần như không cho cô chạy loạn khắp nơi, l-q;đ trừ khi có hắn đi cùng.

Tiểu Tà vừa kêu rên mình không có tự do, vừa âm thầm đắc ý Phượng Lại quan tâm và khẩn trương vì mình, hạnh phúc trong lòng không ngừng bay lên.

Vừa xem xong trận đấu của Phượng Lại, trận đấu này không có bất cứ lo lắng gì liền kết thúc.

Phượng Lại Tà kéo cánh tay Phượng Lại chuẩn bị rời đi thì bỗng thấy được hai bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa đại hội.

"Bệ hạ Già Duệ?? Ly Mạt??" Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Già Duệ, lần thi đấu này ông ta không tham gia. l/q;đ Mà thiếu nữ mỹ lệ đứng bên cạnh ông ta lại trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà, hai mắt như muốn rớt ra.

"Tiểu... Chị Tiểu Tà??" Ngập ngừng gọi cô gái tuyệt mỹ trước mắt, Ly Mạt khó có thể tin. Đây là chị Tiểu Tà của cô sao?? Tại sao lại càng ngày càng đẹp vậy.

"Hì hì, thật là em nha." Cười tủm tỉm buông cánh tay đang khoác trên tay Phượng Lại ra, đôi tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà không chút khách khí bò lên gương mặt ngày càng xinh đẹp của Ly Mạt mà chà đạp, l3q4đ không hề để ý đến cha của đối phương đang đứng ở bên cạnh.

"A..." Gương mặt nhỏ nhắn bị đôi tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà nắn bóp, nhưng nội tâm Ly Mạt lại rất vui vẻ. Cô cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại Tiểu Tà nữa, thật không ngờ lời nói của phụ vương là sự thật, thật sự chị ấy đã trở về.

"Bệ hạ Già Duệ." Phượng Lại gật đầu với Già Duệ.

Đôi mắt Già Duệ mỉm cười nhìn Phượng Lại đứng ở trước mặt mình. Vẫn chói mắt như vậy, tuấn mỹ như vậy, Bá Tước sống sót một cách kỳ tích.

"Phượng Lại, khoẻ không?"

"Tốt." Mặc dù kinh ngạc với sự xuất hiện của Già Duệ, thế nhưng Phượng Lại cũng không chán ghét vị Huyết chủ sảng khoái này.

"Nghe nói cậu tham gia lần thi đấu này?" Già Duệ cười hỏi.

Phượng Lại gật đầu, hiểu rằng Già Duệ đã biết cái gì đó, nếu không ông ta sẽ không đột ngột xuất hiện ở đây. Nhưng hắn vẫn không rõ mục đích của ông ta là gì.

"Mục tiêu là vị trí thứ nhất?" Già Duệ khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy." Phượng Lại không có dự định che giấu mục đích của bản thân. Từ lúc bắt đầu tham gia trận đấu này, mục đích của hắn chính là lấy được danh hiệu đệ nhất.

"Ha ha, ta rất chờ mong." Già Duệ chân thành nhìn Phượng Lại, tiếp tục nói: "Nếu như có gì cần giúp, lúc nào cũng có thể tìm ta."

Già Duệ vừa nói xong, Phượng Lại hơi sững sờ, chẳng lẽ ý của ông ta là...

Phượng Lại nheo mắt nhìn Già Duệ. Ý của ông ta đã rất rõ ràng, ông ta biết nguyên nhân hắn tham gia lần thi đấu này, cũng biết hắn nhất định phải lấy được danh hiệu đệ nhất, có được binh quyền của Ma giới, nhưng ông ta biết được điều này từ đâu?

Trước khi trận đấu ngày hôm nay kết thúc hắn không nhận được tin tức Già Duệ sẽ đến. Bỗng nhiên xuất hiện, đồng thời câu nói mang theo hàm nghĩa ủng hộ không khỏi khiến Phượng Lại kinh ngạc.

"Bệ hạ Già Duệ." Phượng Lại vừa định mở miệng muốn nói gì đó thì Đệ Nhị đi tới. Hắn vẫn ở trên thính đài quan sát Phượng Lại thi đấu, nhưng đợi một lúc sau mới đi ra.

Chẳng lẽ Đệ Nhị nói cho ông ta biết?? Phượng Lại nhìn Đệ Nhị nghĩ.

"Quốc sư Đệ Nhị, không ngờ cậu cũng ở đây." Giọng điệu Già Duệ có chút kinh ngạc, chân thực đến mức không ai có thể hoài nghi, ngay lập tức đã bác bỏ suy đoán của Phượng Lại.

"Tiểu Tà." Mắt thấy Phượng Lại Tà ở một bên đã chà đạp Tiểu Ly Mạt hai mắt đẫm lệ, Phượng Lại đành đưa tay ôm cô bé vào ngực tránh cho cô bé lại mang đến tai hoạ cho người khác.

"Lại!!" Phượng Lại Tà vô tội chớp chớp mắt to, cô chỉ "thân thiết" với Ly Mạt một chút thôi mà.

Đáy mắt sủng nịch nhìn cô, tình ý kia không chút che lấp. Điều này khiến Già Duệ ở một bên nhìn đến choáng váng, chẳng lẽ hai người này...??

Đệ Nhị khẽ cười chứng thực suy đoán của Già Duệ. Già Duệ xấu hổ lại có chút vui mừng. Nhìn đôi tình nhân đang nhìn nhau thì cảm thấy quyết định lúc trước của mình quả là đúng đắn. May mà ông ta không tiếp tục hôn ước giữa Phượng Lại và Ly Mạt, nếu không như bây giờ chẳng phải sẽ rất khó nhìn ư??

Nhưng, không ngờ người ngàn năm băng sơn trong truyền thuyết - Phượng Lại sẽ yêu thích một người, hơn nữa cô bé kia lại từng là dưỡng nữ của hắn, điều này khiến Già Duệ sợ hãi than một tiếng.

Chắc hẳn bất kỳ kẻ nào cũng không nghĩ Phượng Lại sẽ yêu thích một người, cho dù hắn đã từng có phu thê là nữ quỷ hấp huyết, thế nhưng ấy cũng chỉ vì để hắn kéo dài sức mạnh nên mới miễn cưỡng tiếp nhận. Thậm chí khi những vị hôn thê ấy chết, ngay cả mắt hắn cũng không nháy một cái. Mà hôm nay, hắn lại trút bỏ lớp khôi giáp lạnh lẽo ấy, dùng ánh mắt dịu dàng chưa từng có kia nhìn cô bé trong lòng. Bỗng nhiên ông ta cảm thấy Phượng Lại cũng là một "người" có máu có thịt mà không phải là một công cụ mạnh mẽ.

"Chị Tiểu Tà, Tiểu Tiểu Bạch... Có ở đây hay không?" Ánh mắt Ly Mạt lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô nhỏ giọng hỏi Phượng Lại Tà.

Mà Phượng Lại Tà rúc ở trong ngực Phượng Lại vừa vặn nhìn thấy bạn học Tiểu Tiểu Bạch - Sí Viêm từ đài tỷ võ đi tới. Có thể là đúng lúc nghe được lời nói của Ly Mạt, hắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt có chút kỳ quái, sau khi nhìn thấy ánh mắt mờ ám của Phượng Lại Tà bay qua, hắn lập tức - chạy.

Chạy cái gì mà chạy, chẳng qua để hắn gặp mặt tiểu mỹ nhân mà thôi, cũng không phải bán hắn cho Ly Mạt, có cần phải chạy nhanh như vậy không? Phượng Lại Tà quyết định sau khi trở về vương cung ma tộc nhất định phải nghiêm túc thảo luận với Tiểu Tiểu Bạch có được hay không. Dù sao ngay cả Sóc Ẩn cũng đã biến thành ngân lang đi tản bộ với cô, như vậy Sí Viêm hi sinh một chút hắn không có vấn đề gì.

Nhìn cô bé trong lòng nở một nụ cười quỷ dị, Phượng Lại biết có người gặp chuyện không may. Nhưng so với sự tà ác của Tiểu Tà, bao dung của hắn vượt lên tất cả.

"Không bằng chúng ta trở về vương cung trước rồi nói sau." Phượng Lại đảo mắt về phía Đệ Nhị và Già Duệ. Hiện tại bọn họ đang đứng trước mặt mọi người nên không thích hợp để bàn luận.

Ba người ngâm hiểu gật đầu với nhau, ngay sau đó một tay Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà, một tay tạo nên một cơn gió lốc, chỉ trong nháy mắt đã đưa mọi người về đến vương cung.

Cả một buổi chiều, Phượng Lại đều ở cạnh Già Duệ và Đệ Nhị bàn luận chuyện gì đó. Giống như bình thường, Phượng Lại Tà tất nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài, chẳng qua lần này bên cạnh cô còn có một người - Ly Mạt.

Tuy vậy Phượng Lại Tà không chút nhàn rỗi, cô mang theo nụ cười quỷ dị lôi kéo Ly Mạt còn không hiểu chuyện gì đi về phía cửa phòng Sí Viêm.

"Sí Viêm, anh ở đâu?? Mở cửa!!" Đập cửa loạn xạ, cô chắc chắn rằng Sí Viêm ở bên trong.

Mà Sí Viêm ở trong phòng thì không nhịn được trợn trắng mắt chuẩn bị giả chết. Nhưng hắn bỗng nhớ tói Phượng Lại Tà hiện tại không phải là Phượng Lại Tà ba năm trước, muốn biết hắn có ở trong phòng hay không quả thật dễ như trở bàn tay.

Rơi vào đường cùng chỉ có thể mở cửa lộ ra gương mặt tuấn tú, nhìn Phượng Lại Tà lôi kéo Ly Mạt vào phòng.

"Ly Mạt, em xem, Sí Viêm cũng có tai và đuôi nha, mặc dù bây giờ Tiểu Tiểu Bạch vẫn chưa về, nhưng anh ấy rất phóng khoáng, cũng rất tốt, anh ấy cũng có thể cho em mượn sờ một cái." Cười hì hì kéo Ly Mạt đến trước mặt Sí Viêm, Phượng Lại Tà thỏa mãn nhìn gương mặt Sí Viêm đầy hắc tuyến. Chạy à chạy, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được.

Phượng Lại Tà âm thầm đắc ý, cũng không chú ý đến Ly Mạt bên cạnh đang co quắp. Cô nhìn Sí Viêm trước mắt cao hơn mình rất nhiều, lại nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn. Cho dù hắn có một đôi tai dễ thương và chín cái đuôi xù lông nhưng cô vẫn bị sắc mặt của hắn lui từng bước về phía sau, núp ở sau lưng Phượng Lại Tà.

"Sí Viêm, anh dọa người ta rồi!!" Cười hì hì nhìn Sí Viêm, Phượng Lại Tà hảo tâm nhắc nhở.

"..." Sí Viêm im lặng không nói, đây cũng không phải hắn muốn thế.

Cho rằng lộ ra vẻ mặt lạnh băng là có thể được giải thoát, nhưng Sí Viêm lại phát hiện ra rằng ý nghĩ của mình đã hoàn toàn sai. Mặc dù Ly Mạt bị sắc mặt hắn dọa không dám nói, thế nhưng Phượng Lại Tà lại bắt đầu quậy phá. Mượn lý do giúp cho gương mặt không chút biểu tình của hắn trở nên sinh động, bàn tay của cô rất không khách khí tạo nên một trận chà đạp cuồng phong bão táp trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của hắn, khiến hắn khóc không ra nước mắt.

Cho đến khi cuộc đàm luận của Phượng Lại với Già Duệ và Đệ Nhị kết thúc, tiểu nha đầu bướng bỉnh mới chịu chạy đi.

Mà Ly Mạt cũng bị hai người trêu chọc cười đến rạng rỡ, lưu luyến không rời theo Già Duệ ly khai.

"Lại, mọi người nói chuyện gì vậy?? Tại sao lúc nào cũng phải giữ bí mật với em" Bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, Phượng Lại Tà không khách khí đam đam lồng ngực hắn.

Phượng Lại khẽ cười, không trả lời. Nếu không thể nói tất cả cho cô bé biết, nhưng vậy trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất. Bởi vì như vậy hắn sẽ không lừa gạt cô, bất luận là lời nói dối nào, hắn cũng không muốn nói với cô...

Cho nên hắn lựa chọn trầm mặc.

"Vô lại." Rõ ràng là không muốn nói với cô. Phượng Lại Tà bất mãn đứng im tại chỗ không đi, đôi mắt tròn to trừng hắn. Cô muốn nhìn hắn chột dạ, không ngờ Lại có điều giấu diếm cô.

Bất đắc dĩ nhìn cô có hành động như đứa trẻ nổi giận, hắn dở khóc dở cười.

Một tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, hắn ôn nhu nói: "Khi nào đến lúc, tôi sẽ nói cho em biết."

Các tộc âm thầm liên minh, hắn sẽ lôi kéo được càng nhiều chủng tộc sẵn lòng xuất ra đại binh. Già Duệ đại biểu cho phuong Tay Huyết tộc, Đệ Nhị đại biểu cho phương Tây Ma tộc, còn có phương Đông Huyết tộc - Phượng tê, bộ tộc yêu hồ - Sí Viêm, bao gồm người đã có khế ước với hắn - Sóc Ẩn.

Tập hợp được càng nhiều lực lượng thì thành công càng thêm chắc chắn, nhưng tất cả những chuyện này hắn không muốn cô biết, hắn cũng không muốn cô phải gánh thêm bất kỳ chuyện gì, hắn tình nguyện cô vẫn tiếp tục như hiện tại.

"Như vậy... Em muốn được bồi thường." Mắt to loạn chuyện, Phượng Lại Tà giảo hoạt cười một cái, tự động nhắm mắt, chu môi đòi hôn.

Phượng Lại nhìn bộ dáng cô bé làm nũng không khỏi động tâm, nụ hôn dịu dàng phủ lên cái miệng nhỏ nhắn vì bất mãn mà chu lên của cô.

Giống như che chở trân bảo, cái lười linh hoạt đảo qua từng cái răng của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua chiếc răng nanh nhạy cảm kia.

Vừa chạm nhẹ vào đã khiến cả người cô không kìm được run lên, hai chân mềm yếu ngã vào trong ngực hắn.

Một loạt tiếng bước chân, một đám người hầu vương cung đi qua bên người họ. Phượng Lại ưu nhã nhấc lên chiếc áo choàng che đi dáng vẻ động lòng người của cô, bá đạo độc chiếm tất cả tốt đẹp của cô bé trong lòng.

"Anh.. Học em." Hồi tưởng lại nụ hôn lúc trước bản thân mình đã len lén liếm hôn chiếc răng nanh của hắn, lay động lừa tình của hắn. Phượng Lại Tà phải thừa nhận, kỹ năng hôn của Lại cao hơn cô rất nhiều. Nụ hôn như vậy, tình cảnh tái hiện giống như lúc đó, nhưng lúc này người bị khơi gọi lửa tình lại là cô.

Đôi mắt to tròn ướt át nhìn Phượng Lại, vẻ mặt Tiểu Tà vừa ngọt ngào lại có chút ngượng ngùng.

"Em là một cô giáo giỏi." Phượng Lại khẽ nhếch khóe miệng thuận theo lời nói của cô.

"Như vậy..." Phượng Lại Tà híp mắt, sức lực từ từ khôi phục, đôi tay nhỏ bé vòng lên cổ Phượng Lại, ánh mắt quyến rũ: "Học sinh nhỏ, theo cô đến phòng, cô sẽ dạy em hai chiêu." Hơi thở ám muội được cô phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nhìn Phượng Lại không ngừng than thở.

"Lại..." Sau khi làm xấu, cô nũng nịu dựa vào ngực hắn.

"Hửm?" Phượng Lại nhìn cô.

"Anh có cảm thấy em một chút cũng không trưởng thành hay không?" Phượng Lại Tà giả vờ ngây thơ hỏi, nhưng đáy mắt lại âm thầm cất dấu ánh sáng tà ác.

"Ừm" Không thấy ánh sáng tà ác trong mắt cô bé, Phượng Lại cho rằng cô bé đang nói đến tuổi của mình nên gật đầu thừa nhận.

"Thật sao?" Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng xinh đẹp giống như ngôi sao.

"Thật." Không rõ vì sao cô bé lại để ý vấn dề này như vậy, nhưng Phượng Lại vẫn khiên nhẫn đáp.

"Hì hì, em hiểu." Phượng Lại Tà giảo hoạt cười, không đợi Phượng Lại phản ứng đã nắm tay hắn đặt lên ngực mình.

"Vậy anh nói em, có lớn hơn chút nào không??" Mắt to vô tội chớp chớp, người trước mặt lập tức cứng ngắc, khóe miệng khẽ giật.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Phượng Lại Tà mở đôi mắt to "ngây thơ" nhìn Phượng Lại từ từ hóa đá.

"Tiểu tà..." Phượng Lại chậm rãi mở miệng.

"Lại, anh biết?" trong lòng cười đến khoái trá, nhưng Phượng Lại Tà vẫn giả vờ trấn tĩnh.

"Em hẳn là..." Phượng Lại khẽ nheo mắt.

"Hẳn là lớn hơn??" Kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy bầu nhiệt độ hạ thấp xuống, biểu tình của Lại thoạt nhìn có chút nguy hiểm, cô có một loại dự cảm không lành.

"Hẳn nên bắt lại, đánh vào mông." Cô nhóc hoang đường này, không ngờ dám làm hành động to gán như thế. Lẽ nào cô không biết mình bây giờ mê người cỡ nào, cứ khiêu khích hắn một cách táo bạo như vậy rất dễ tự dẫn lửa thiêu thân. Nhưng hiện tại hắn không thể tổn thương cô bé được, dù sao cô bé vẫn còn nhỏ.

"Hả?!" Không phải chứ?? Tại sao không giống với những gì cô tưởng tượng, không phải Lại sẽ biến thành sói ôm chặt cô tiến vào phòng ăn xong lau sạch sao? Như thế nào thoáng cái lại muốn đánh tiểu PP của cô??

"Không nên!!!" Phượng Lại Tà thầm kêu không ổn, dưới chân cô đã được bôi dầu chuẩn bị chạy trốn.

"Nhất định." Không để ý Phượng Lại Tà kháng nghị, một tay Phượng Lại ôm cô đi về phía căn phòng của mình.

"A!!! Bạo lực gia đình, cứu mạng!!!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-217 )