Đệ Nhị
← Ch.180 | Ch.182 → |
Vào ngày "võ đạo đại hội" chính thức bắt đầu, Phượng Lại Tà và Phượng Lại không xuất hiện ở nơi rút thăm.
Phượng Lại ôm bả vai Tiểu Tà, nhìn người đang từ từ đi vào, đáy mắt hiện lên nụ cười.
"Đệ Nhị." Giọng nói Phượng Lại trầm thấp, Phượng Lại Tà nghe được tâm tình hắn hiện tại rất tốt.
Một thân trắng noãn, Đệ Nhị giống như một tiên nhân rơi xuống phàm trần, có một khí chất thần thánh khiến không ai dám tới gần. Ai có thể tưởng tượng được, một người thánh khiết như vậy cư nhiên lại là người bị thượng đế nguyền rủa, có dòng máu ô uế - "đứa con cấm kỵ".
"Phượng Lại." Dường như đối với sự xuất hiện của Phượng Lại, Đệ Nhị cũng không cảm thấy bất ngờ. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, quay về phía Phượng Lại lộ ra một chút ý cười.
"Ngươi quả nhiên không chết."
"Ta nghĩ rằng ngươi sớm đã biết." Phượng Lại hơi nhướng mi, khả năng tiên đoán của Phượng Lại không ai có thể sánh bằng, hắn sao có thể không biết.
Đệ Nhị hơi sửng sốt, vừa cười vừa nói: "Ta biết, cũng không phải vì khả năng tiên đoán của ta. Lúc trước ta xem bói cho ngươi, kết cục của ngươi là tử vong. Nhưng ta tin rằng ngươi sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy."
Lúc trước xem bói cho Phượng Lại hắn thấy được vào ngày "săn bắn thiên sứ" Phượng Lại sẽ chết. Nhưng hắn lại không tin, lần đầu tiên không tin vào những gì bản thân mình đã thấy. Xem ra hôm nay, bản thân mình quả nhiên đã đúng.
Đáy mắt Phượng Lại hiện lên một chút ý cười.
"Tiểu Tà cũng tới? Ta ở phương Tây Ma tộc nghe được tin tức về Đông phương Huyết tộc, chợt nghe nói có một dưỡng nữ của bá trước trở về." Đôi mắt không có tiêu cự của Đệ Nhị nhìn về phía Phượng Lại Tà.
Tiểu Tà le lưỡi nhìn hắn: "Đệ Nhị quốc sư, đã lâu không gặp." Ba năm trước không từ mà biệt, nó cảm thấy có chút áy náy.
"Đã lâu không gặp." Đệ Nhị mỉm cười gật đầu.
Một luồng không khí vi diệu chậm rãi chuyển động giữa ba người, cuối cùng vẫn là Phượng Lại mở miệng nói: "Ta đưa ngài đến phòng của ngài."
Xoay người ôm Tiểu Tà đi về phía sau vương cung.
Sáng sớm sau khi nhận được tin tức Đệ Nhị đến đây bọn họ liền ở chỗ này chờ đợi. Tuy rằng Phượng Lại Tà không biết vì sao Lại lại vội vã gặp Đệ Nhị như vậy, nhưng mình chỉ cần đi theo hắn là được rồi, những cái khác thì không cần quản.
Phượng Lại rất nhanh đưa Đệ Nhị đến căn phòng đã chuẩn bị cho hắn.
Phượng Lại Tà đi bên cạnh hắn, cuối cùng cảm thấy có chút kỳ quái. Hai ngày nay nó vẫn ở cùng với Lại, hầu như là như hình với bóng, nhưng vì sao nó vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Mang theo tâm tình suy tư đi đến căn phòng Đệ Nhị ngồi xuống, cung nữ trong vương cung chuẩn bị trà cho ba người, âm ấm, hương vị rất ngọt ngào.
Trong khi uống trà, ánh mắt Phượng Lại Tà rơi vào tấm thảm trong phòng Đệ Nhị. Đó là một tấm da hổ trắng như tuyết, trên đó có hoa văn màu đen có vẻ dữ tợn.
Hoàn hảo trong phòng mình không có vật này, nếu không Đại Bạch thấy được tấm da hổ này chẳng lẽ lại không gầm thét?
Cười híp mắt suy nghĩ, bỗng nhiên Phượng Lại Tà đứng lên, cái chén trong tay cũng bị nó làm rơi trên mặt đất.
"Tiểu Tà, sao vậy?" Phượng Lại nhìn hành động có chút hoảng sợ của cô bé, khẽ nhíu mày.
"A!! Lại, em có chuyện, ngài và Đệ Nhị quốc sư nói chuyện trước đi, em đi một lát sẽ trở lại."
Giống như thái sơn áp đỉnh, Phượng Lại Tà cảm thấy thực đau đầu, ra vẻ sẽ gặp lại sau.
Không thấy hình dáng bạn học Đại Bạch nhà nó đâu cả. Nhìn nhìn tấm da hổ trên đất, nó cứng rắn nuốt nước miếng xuống, hi vọng mỗ cọp sẽ không vì lạc đường mà rơi vào kết quả như này.
Nhìn Phượng Lại Tà rời đi, đáy mắt Phượng Lại hiện lên cưng chiều.
"Lại?" Đệ Nhị lặp lại xưng hô của Phượng Lại Tà. Khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu không khó nghe ra một chú thú vị.
"Ngài có ý kiến gì?" Phượng Lại mặt không đổi sắc uống một ngụm trà.
"Không, chỉ là cảm thấy... Tốt!!" Đệ Nhị nhún nhún vai, sự việc so với dự liệu của hắn xem ra còn tốt hơn.
"Sao ngài lại đến Đông phương Ma tộc, không phải ngài từ bỏ quyền thi đấu sao?" Phượng Lại không dấu vết nói sang chuyện khác.
"Không phải ta đã nói rồi sao. Ta ở Tây phương Ma tộc nghe được tin tức của Tiều Tà, vì vậy muốn đến đây xem."
Hắn biết rõ Phượng Lại Tà sớm không trở lại, muộn không trở lại, hết lần này đến lần khác trở về vào lúc này, đơn giản là vì "võ đạo đại hội" này. Mục đích tham gia "võ đạo đại hội" của cô bé, hắn rát rõ ràng.
Đối với cô nhóc, quân đội Ma giới là một sự trợ giúp rất lớn.
"Cuộc thi năm nay, ta tham gia." Phượng Lại mở miệng lại làm cho Đệ Nhị run lên, nét kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
"Vì sao?" Hắn chưa bao giờ cảm thấy, Phượng Lại sẽ nhìn trúng danh hiệu đệ nhất kia. Hiện tại hắn không có nghĩa vụ phải tham gia, không phải sao.
"Ta đã đến vương thành băng." Phượng Lại nhàn nhạt mở miệng.
"Ngài đi gặp Lucifer đại nhân." Thanh âm Đệ Nhị có chút kích động. Vương thành băng, Lucifer, đối với hắn và Phượng Lại mà nói là có ý nghĩa bất đồng.
"Đúng."
Đệ Nhị mím môi, mi tâm không tự giác nhăn lại vào nhau.
Không có chuyện gì lớn, hắn và Phượng Lại chắc chắn sẽ không trở lại vương thành băng. Xem ra, Phượng Lại đi đến vương thành băng, nhất định là đã xảy ra chuyện.
"Vì sao?" Đệ Nhị hỏi.
Phượng Lại đặt ly trà trong tay xuống bàn, đứng dậy nói: "Ta nói với hắn, ta muốn từ bỏ thân phận bá tước Đông phương Huyết tộc, ta muốn rời khỏi Ma giới."
Đệ Nhị sửng sốt, cười khổ lắc đầu.
"Hắn sẽ không đồng ý, hắn bồi dưỡng ta và ngươi là để duy trì sự cân bằng sức mạnh giữa Thiên giới và Ma giới không phải sao? Chuyện này so với ta năm đó rời khỏi Tây phương Huyết tộc, liên tục chiến đấu ở các chiến trường phương Tây Ma tộc còn khó hơn."
Thỉnh cầu năm đó hắn đã mất đi một nửa sức mạnh, cũng hoàn toàn mất đi ánh sáng. Yêu cầu của Phượng Lại so với mình còn khó khan hơn. Chỉ sợ chuyện này bỏ ra một nửa sức mạnh cũng không giải quyết được.
"Hắn đồng ý." Phượng Lại mở miệng. Sau khi Đệ Nhị lộ ra biểu tình kinh ngạc mà khó hiểu thì nói tiếp:
"Thế nhưng điều kiện trao đổi chính là ta phải giết sáu đại Thiên sứ ngoại trừ Gabriel, cho nên ta cần sự ủng hộ của quân đội Ma giới." Cho dù hắn có cường đại cỡ nào, trước mặt đại quân Thiên giới cũng không thể không cúi đầu. Cho nên hắn cần nhiều lợi thế hơn nữa.
"Quá khoa trương rồi." Sáu trong bảy đại Thiên sứ? Bao gồm cả kẻ khiến người khác phải khiếp sợ - Thiên sứ trưởng Micheal?
Hắn đã cùng Phượng Lại vào thời kỳ mạnh mẽ nhất đối chiến với Micheal, kết quả là bọn hắn bị thương buộc phải rời đi, còn Micheal chỉ bị thương nhẹ.
Mà bây giờ, không chỉ một mình Micheal, mà còn năm đại Thiên sứ khác và quân đội Thiên giới. Đây là một sức mạnh khổng lồ cỡ nào, muốn san bằng, nói dễ vậy sao.
"Đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành." Đệ Nhị lắc đầu, hắn cảm thấy chuyện này không thể thực hiện. Lucifer nhất định không muốn đồng ý với yêu cầu của Phượng Lại nên mới làm khó hắn.
"Ta đã đáp ứng rồi." Phượng Lại thản nhiên đáp.
"Cho dù ngài đã đáp ứng thì sao? Ngài cho rằng ngài có thê giải quyết được sáu đại Thiên sứ ư? Cho dù Lucifer tự mình động thủ cũng chỉ có thể ứng phó được năm đại Thiên sứ trừ Micheal. Hơn nữa một mình Micheal hắn cũng không phải đối thủ, cư nhiên giao nhiệm vụ này cho ngươi." Tâm tình Đệ Nhị có chút kích động. Hắn không thể hiểu được, có phải Phượng Lại điên rồi hay không? Cư nhiên tiếp nhận nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
"Ta không có lựa chọn nào khác." Thanh âm Phượng Lại rất nhẹ, nhưng cũng rất trầm trọng.
Muốn rời khỏi Ma giới, muốn vứt bỏ thân phận của mình, hắn phải chấp nhận tất cả yêu cầu của Lucifer.
"Ta nghĩ Tiểu Tà cũng sẽ không ngại ở lại Ma giới cùng với ngươi." Đệ Nhị thở dài.
"Thế nhưng ta để ý." Phượng Lại nhíu mày. Hắn không muốn lại bị ràng buộc bởi trách nhiệm. Hắn không thể cam đoan, nếu như tiếp tục ở lại đây, tiếp tục mang theo trách nhiệm, hắn có thể chăm sóc Tiểu Tà thật tốt, còn có thể ở bên cạnh cô nhóc hay không.
Cho nên hắn cần tự do, trở thành một người có thể đứng cạnh cô bé, bảo vệ cô bé. Thứ hắn cần, chính là...
Tự do.
"Ngài..." Đệ Nhị không còn lời nào để nói. Nếu như nói hắn không rõ tình cảm của Phượng Lại đối với Tiểu Tà thì hắn còn có thể tiếp tục khuyên giải. Nhưng khi hắn thấy những chuyện trong ba năm trước, hắn đã không còn bất kỳ lý do gì để ngăn cản hắn.
"Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi. Ta có chuyện muốn hỏi ngài." Phượng Lại nhìn biểu cảm đè nén của Đệ Nhị, thở dài nói:
"Ta không muốn để Tiểu Tà chạm vào người khác, vậy ta phải làm cách nào để duy trì máu của bản thân?"
Thực tế thì đây mới là nguyên nhân để hắn nóng lòng đi tìm Đệ Nhị. Bởi vì mỗi lần Tiểu Tà ăn cơm thì máu của hắn không ngừng giảm xuống. Thế nhưng hiện tại đang ở Ma tộc, hắn cũng không tiện động thủ.
Đệ Nhị "a" một tiếng, áp lực lúc trước bị quét sạch không còn một mống, có chút buồn cười nhìn hắn nói: "Các ngươi trực tiếp hút máu lẫn nhau không phải tốt sao?"
Hắn có thể hiểu câu nói "ta không muốn Tiểu Tà chạm vào người khác" có nghĩa là Phượng Lại đặc biệt thể hiện tinh yêu cùng ham muốn độc chiếm không?
"Lẫn nhau?" Phượng Lại nhíu mày, hắn đối với điều này cũng không phải quá rõ ràng.
"Không sai, bởi vì máu của Tiểu Tà so với bất kỳ kẻ nào càng thêm tinh khiết, vì vậy một giọt máu của cô bé cách xa so với nửa lít thuần huyết mà ngươi hút vào." Đệ Nhị mở miệng giải thích."Đứa con cấm kỵ" cần chính là chắt lọc dòng máu tinh khiết cùng với sức lực từ trong máu tươi, cũng tươg tự như ăn cơm. Nhưng lại có chút bất đồng, có thể nói chỉ cần lấy được đầy đủ năng lượng thì chỉ cần một lượng máu nhỏ cũng đủ để duy trì các chức năng bình thường của bọn họ, không giống như những Vampire thông thường khác, nhất định phải ôm lấy cổ người khác hút cho đến khi thỏa mãn mới thôi.
"Trước kia ngàu hút máu của người khác, bởi vì năng lượng trong máu của họ quá ít cho nên chỉ có thể ăn một lượng lớn mới có thể thỏa mãn. Thế nhưng đừng quên, Tiểu Tà là ai? Cô bé so với những người khác thì càng thêm tinh thuần - "đứa con cấm kỵ"."
Phượng Lại dường như đã hiểu rõ ý tứ của Đệ Nhị.
"Ý ngài là, nếu ta hút một chút máu của cô bé, thì cô bé sẽ không gặp nguy hiểm?"
Đệ Nhị gật đầu: "Mỗi ngày chỉ cần hấp thu năng lượng như thường, đồng thời không bị thương nặng, thì sẽ không gây ra thương tổn gì với cô bé, đồng thời có thể từ từ cân bằng nồng độ máu của hai người."
Giống như một vòng tuần hoàn, máu ở trong người hai người sẽ không ngừng tuần hoàn.
Phượng Lại gật đầu, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Nếu quả thật như vậy, sự việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |