Phượng Lại
← Ch.167 | Ch.169 → |
Mang theo một thân lửa giận, Hoả Đề tức giận vội vàng đi như sao xẹt xuyên qua hành lang.
Ngay chỗ ngã rẽ chợt có một bóng dáng nhỏ nhắn đụng vào ngực hắn. Tóc bạc tung bay...
Hoả Đề vô thức muốn giáo huấn người đụng vào hắn.
Trong lòng đã tức giận sẵn, tính tình tự nhiên sẽ không dễ chịu. Nhưng ngay khi hắn định mở miệng rống thì lại sững sờ nhìn cô gái che mặt đứng trước mặt hắn.
Tử mâu loé lên cười khanh khách nhìn hắn.
"Tiểu Tà..." Trong giây phút ấy, ngực như bị đánh mạnh một cái. Hoả Đề nhìn đôi tử mâu quen thuộc kia, trong lòng bỗng chấn động. Lẽ nào... cô nhóc... đã trở về?
Tay run rẩy muốn kéo chiếc khăn che mặt xuống thì cô lại lui về sau né tránh động tác của hắn.
Ba năm không gặp, Hoả Đề thật cao lớn!!
Nhìn Hoả Đề cao lớn sừng sững, đáy mắt Phượng Lại Tà hàm chứa ý cười. Một câu "Tiểu Tà" của hắn khiến cô giật mình. Bản thân mình đã che mặt, màu mắt và màu tóc cũng đã thay đổi, tại sao hắn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra mình? Lấy lại bình tĩnh, cô cũng không hy vọng nhanh như vậy đã bị Hoả Đề phát hiện thân phận của mình.
Cho nên, Phượng Lại Tà quyết định lúc này phải giả ngu, phải mỉm cười bí ẩn.
Giả làm Mona Lisa!!!(1)
Đáy mắt hiện lên ý cười, Phượng Lại Tà điềm đạm thản nhiên vuốt vuốt sợi tóc. Ánh mắt như vậy... Trong khoảng thời gian ngắn khiến Hoả Đề cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ...
Là hắn nhận lầm người sao?
Hắn từng thấy qua đôi tử mâu của Phượng Lại Tà, nhưng hắn tuyệt không nói cho người khác biết. Đó là giao hẹn giữa hắn và ngân lang.
Chờ một chút! Tử mâu! "Đứa con cấm kỵ" bỗng nhiên xuất hiện? Đông phương Huyết tộc... Những đầu mối liên tiếp lướt nhanh trong đầu Hoả Đề, ánh mắt Hoả Đề chăm chú nhìn vào thiếu nữ thần bí trước mặt, hai tròng mắt dị sắc muốn tìm được đáp án trong đôi mắt màu tím kia.
Nhưng ngoài ý cười, hắn không tìm ra được cái khác.
"Ngươi là ai?" Ưỡn ngực, Hoả Đề dùng thân phận Tam hoàng tử Đông phương Ma tộc dò hỏi. Nghi ngờ trong lòng quanh quẩn bất định, hắn không muốn bỏ qua một chút khả năng nào. Bởi vì... hắn đã chờ rất lâu.
A? Trong đáy mắt hắn là hoài nghi có phải không? Tâm tư Phượng Lại Tà thay đổi, lúc này quyết định...Dưới chân bôi dầu chuồn đi. Nói đùa, nếu cô mở miệng chẳng phải sẽ lộ ra tất cả ư.
Cô mới tắm rửa xong, chuẩn bị tự do hoạt động trong vương cung Đông phương Ma tộc một phen, không ngờ kết quả lại trùng hợp như vậy. Vừa mới vòng qua ngã rẽ lại để cô gặp phải Hoả Đề, không nói hai lời, trực tiếp đụng phải người không nói, không ngờ câu nói đầu tiên lại gọi tên cô.
Trái tim run rẩy nha.
Lúc này không chạy thì còn đợi đến bao giờ, cô cũng không muốn trong thời điểm nguyệt hắc phong cao, tại nơi này nói chuyện trời đất với hắn - vị hôn phu của mình đâu.
Thấy thiếu nữ thần bí xoay người bỏ chạy, Hoả Đề sao có thể đồng ý thả người, vì vậy lập tức đuổi theo. Hai chân thon dài mở ra, có thể tưởng tượng được tốc độ nhanh đến mức nào. Thế nhưng...
Đúng là gặp quỷ, đối phương có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng tốc độ tuyệt không chậm, giống như một con chim yến giương cánh, tốc độ nhanh đến mức khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ đây là sức mạnh của "đứa con cấm kỵ"??
Thiếu nữ thần bí bỏ trốn càng khiến Hoả Đề sinh nghi. Bất luận như thế nào cũng không muốn để người rời đi, trên đường theo sát không ngừng. Vào giữa đêm khuya, trong vương cung to lớn như vậy, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn và một bóng dáng cao lớn đang diễn ra một màn truy đuổi kịch liệt.
Đáng chết! Hoả Đề điên rồi phải không? Hay là lâu lắm rồi chưa nhìn thấy nữ nhân, tại sao lại đuổi theo cô không ngừng. Tốt xấu gì hắn cũng là Hoàng tử Đông phương Ma tộc vậy mà lại đuổi theo một cô gái - một tuyển thủ của tộc khác vào lúc hơn nửa đêm. Đã vậy còn chạy như điên trên đường, nếu bị người khác nhìn thấy còn không cười chết.
Tuy rằng trong lòng mắng Hoả Đề ngàn vạn lần, nhưng Phượng Lại Tà chỉ có thể kiên trì chạy tiếp.
Nhưng thật bất hạnh, vì chưa quen thuộc kết cấu trong vương cung Đông phương Ma tộc nên cô đã chạy tới một hành lang không có đường đi ở phía cuối. Nhìn cái gương thật to ở phía cuối hành lang, lại nhìn Hoả Đề đã đuổi tới phía sau, Phượng Lại Tà khẽ cắn môi. Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Tiên hạ thù vi cường!!!
Khi Hoả Đề tới, trong nháy mắt một cú ném qua vai hoàn mỹ được thực hiện.
Ngay khi Hoả Đề còn chưa kịp phản ứng là lúc hắn bị ném ra ngoài cửa sổ, thuỷ tinh bể nát loé lên ánh sáng rực rỡ. Đồng thời trong lúc đó, ngón tay hắn khẽ động kéo rơi khăn che mặt của cô.
Sa mỏng rơi xuống, hai mắt hiện lên nét kinh ngạc, Hoả Đề ngây ngốc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc kia, đáy mắt dần hiện ra kinh hỉ.
Nhưng....
Rất nhanh, Hoàng tử Hoả Đề vĩ đại của chúng ta lại rơi vào sông đào bảo vệ xung quanh toà thành một lần nữa.
"Rào Rào!!" Tiếng nước ấy là quen thuộc như vậy.
Trong lòng Phượng Lại Tà thầm kêu hỏng bét, không ngờ bị hắn nhìn thấy gương mặt thật của mình. Trước khi rơi xuống nước, đáy mắt hắn có ánh sáng hiện lên thì cô biết, cô đã bị nhận ra!!
Nuốt nuốt nước miếng, thò đầu ra từ cửa sổ bị vỡ.
Trong sông đào bảo vệ toà thành, Hoả Đề lưu loát nhảy lên khỏi mặt nước, đứng ở bên bờ ngẩng đầu nhìn cô.
Hai tròng mắt dị sắc và tử mâu trong nháy mắt giao nhau, dường như cô thấy được sự mừng rỡ trong mắt hắn. Chẳng lẽ là bị ngã đến choáng váng?
Phượng Lại Tà quyết định trước khi Hoả Đề xông lên tìm bản thân tính sổ, cô vẫn nên ba sáu kế chạy là thượng sách thôi.
Lặng lẽ chạy xa cửa sổ, trong lúc không có ai phát hiện ra sự việc cô liền chạy về phòng mình.
Bên kia, Hoả Đề bò lên từ trong sông đào bảo vệ thành, nhìn cái đầu nhỏ thò ra từ cửa sổ, trong lòng vui sướng như hoa nở. Trên khuôn mặt anh tuấn dần hiện lên sự mừng rỡ chưa từng xuất hiện trong suốt ba năm qua. Thật sự là cô nhóc!
Phượng Lại Tà! Cô nhóc đã trở về? Căn bản không kịp suy nghĩ về tử mâu cùng mái tóc màu bạc của cô nhóc, hiện tại điều duy nhất mà Hoả Đề biết được chính là: cô nhóc đã trở về!!! Cô nhóc đang ở cạnh mình, cô nhóc không biến mất vĩnh viễn!!!
Không có buồn bực khi bị quẳng xuống sông đào bảo vệ thành, không có lửa giận khi bị rơi xuống nước, trên mặt Hoả Đề toàn là bọt nước, nở rộ trên đó là một nụ cười thật rạng rỡ.
Sáng sớm ngày hôm sau, người hầu Ma tộc lễ phép gõ cửa từng phòng của các tuyển thủ, gọi tuyển thủ các tộc đã ngủ cả đêm thức dậy dùng bữa.
Phượng Lại Tà ở trên giường ôm chăn một hồi lâu mới lưu luyến không rời bò dậy, nửa ngủ nửa tỉnh rửa mặt thay quần áo, đeo cái khăn che mặt lên, ngay sau đó vẫy vẫy tay gọi Đại Bạch cùng nhau đi ra cửa.
Cửa vừa mở, khi người hầu đứng chờ ở bên ngoài thấy bạch hổ bên người cô thì nụ cười hoàn mỹ trở nên cứng ngắc.
"Không cần lo lắng, nó rất kiêng ăn." Ý là, không cần lo lắng nó sẽ ăn ngươi, Phượng Lại Tà "tốt bụng" giải thích. Thật ra nếu thực sự có chuyện như vậy xảy ra, cô sẽ càng lo lắng. Hệ tiêu hóa của Đại Bạch yếu ớt, cô sợ nó sẽ không thể tiêu hoá hết xương thịt của Ma tộc.
Người hầu nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nở một nụ cười dẫn Phượng Lại Tà và bạch hổ đi đến phòng ăn.
Phượng Lại Tà là người cuối cùng đến đó, cô được an bài ngồi bên cạnh Phi Mặc, đối diện cô là Sóc Ly và Sóc Ẩn. Cô cười híp mắt chào hỏi ba người, cô đang đợi bữa sáng mỹ vị lấp đầy cái bụng đói kêu vang của mình.
Nhưng khi cô thấy người tiếp theo tiến vào phòng ăn thì nụ cười trên mặt không thể rực rỡ được nữa.
Bắt đầu từ lúc nào thì tuyển thủ "võ đạo đại hội" và chủ nhà dùng cơm cùng nhau?
Hoả Đề và Xưng Quân mang theo hơi thở vương giả tự nhiên thiên thành đi tới vị trí chủ vị ngồi xuống. Xưng Quân cười khách khí nói vài lời mở đầu.
Một tay Phượng Lại Tà đỡ lấy cái trán, nghiêng mặt đi không muốn đối diện với Hoả Đề. Cô tin rằng với trí nhớ đầy sức sống tuổi trẻ của Hoả Đề nhất định sẽ không quên tất cả những chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Nhưng thật kỳ quái, khi dùng cơm Hoả Đề không hề nhắc tới chuyện kia, hơn phân nửa thời gian đều là Xưng Quân nói chuyện phiếm với mọi người, còn Hoả Đề chỉ an tĩnh ngồi một bên ăn cơm. Điều duy nhất khiến cô buồn bực chính là, hắn có thể không cần ăn một miếng lại liếc nhìn cô một cái hay không. Cô là người, không phải đồ ăn trong đĩa của hắn.
Khi Hoả Đề nhìn chằm chằm vào Phượng Lại Tà thì đáy mắt hiện lên vô số nụ cười vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang.
Tuy vậy vẫn có một người chú ý tới sự bất thường của hắn, người kia chính là Sóc Ẩn. Hắn và Hoả Đề cũng được coi là có quen biết, có điều Hoả Đề không biết hắn chính là con ngân lang kia.
Theo góc nhìn của hắn, ánh mắt của Hoả Đề từ lúc ăn cơm đến giờ chưa từng rời khỏi gương mặt Phượng Lại Tà. Ánh mắt càn rỡ khiến Sóc Ẩn cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng gương mặt bình tĩnh lấy miếng xương trong đĩa cắn "rắc rắc" vang dội.
"Ẩn?" Sóc Ly phát hiện em trai mình ăn cơm thập phần "oán giận" không khỏi tò mò nhìn hắn. Đúng lúc này hắn lại chú ý tới ánh mắt của Hoả Đề ở phía đối diện Sóc Ẩn, mà lúc này tầm mắt của Hoả Đề lại hướng về phía Tiểu Tà, trong lòng hắn liền hiểu rõ, âm thầm cười một tiếng.
Một đám thiếu niên nhiệt huyết dâng trào đây mà.
Hắn lại nghĩ đến Phượng Tê - cô gái đã có hành động ngoài dự đoán của mọi người trong ba năm trước. Mặc dù trước khi đến đây hắn cũng đoán được cô sẽ không đến, thế nhưng khi không thấy bóng dáng cô trong đội ngũ Đông phương Huyết tộc, trong lòng Sóc Ly vẫn không nhịn được cảm thấy tiếc nuối.
"Hoả Đề!" Xưng Quân hô.
Hoả Đề đang chuyên chú quan sát Phượng Lại Tà căn bản không nghe được tiếng gọi của Xưng Quân, điều này khiến Xưng Quân cảm thấy đau đầu. Ngày hôm qua tuy hắn đã nói "đứa con cấm kỵ" là một thiếu nữ, thế nhưng Hoả Đề cũng không cần dùng thời gian ăn cơm dính lấy người ta không tha đi.
Để che giấu xấu hổ, Xưng Quân nhẹ "khụ" một tiếng, âm thầm dùng chân đá đá Hoả Đề. Bị cắt ngang trong lúc nhìn ngắm, Hoả Đề cũng không nhận thấy có gì không thích hợp. Hắn nhăn mặt nhíu mày nhìn về phía nhị ca, rất không bình tĩnh nói: "Sao lại đá em?"
Tha cho hắn đi! Trên trán Xưng Quân phủ đầy vạch đen. Hoả Đề bị làm sao vậy? Đêm qua vẫn còn tốt, tại sao sáng nay khi dùng điểm tâm thì lại trở nên quỷ dị như vậy.
Vì giữ lại thể diện cho Đông phương Ma tộc, Xưng Quân chỉ có thể nhẫn nại, cho rằng không có việc gì xảy ra nói: "Phiền em nói cho mọi người biết về lịch trình được sắp xếp trong trận đấu lần này."
"Võ đạo đại hội" lần này được tổ chức tại Đông phương Ma tộc, mỗi người trong số bọn họ đều được phân việc. Hắn chịu trách nhiệm an bài chỗ ở cho tuyển thủ và người hầu các tộc, ứng đối ngoại giao. Hoả Đề tạm thời chịu trách nhiệm an bài lịch trình trong ngày và địa điểm thi đấu.
Hoả Đề bừng tỉnh hiểu ra, ngay sau đó nghiêm trang phổ biến thời gian thi đấu. Tốc độ nói chuyện của hắn cực nhanh, cũng may năng lực lĩnh ngộ của mọi người đang ngồi ở đây không tệ, rất nhanh liền hiểu ý của hắn.
"Nếu nói như vậy, chúng ta còn ba ngày nghỉ ngơi?" Sóc Ly nhìn Hoả Đề hỏi.
Hoả Đề gật đầu.
"Nếu cần, chúng ta có thể an bài người đưa các vị đi xung quanh khu vực Đông phương Ma tộc." Ý tứ chính là, nếu các ngươi muốn hoạt động tự do tại khu vực Đông phương Ma tộc, có thể được, nhưng nhất định phải mang theo người của bọn họ. Thay vì nói là đi cùng, không bằng nói là giám sát. Xem ra chiến sự "ngày săn bắt Thiên Sứ" lần trước đã khiến nguyên khí của các tộc bị thương nghiêm trọng. Nếu các tộc đã có chuẩn bị, Đông phương Ma tộc cũng sẽ có phòng bị tương ứng.
Sóc Ly gật đầu, cũng không có dị nghị gì đối với điều kiện này.
Mọi người dùng cơm xong thì chuẩn bị rời đi, Phượng Lại Tà cũng cảm thấy vui mừng, cuối cùng vẫn có thể tránh người. Thế nhưng rất nhanh, mộng đẹp của cô bị đập nát.
Ngay khi cô vừa đứng lên, trong nháy mắt Hoả Đề đã tiến lên nắm lấy cổ tay cô.
"Em, ở lại." Đôi mắt dị sắc của Hoả Đề nheo lại nhìn đôi mắt giảo hoạt như mèo của Phượng Lại Tà, đáy mắt hiện lên ý cười.
Bỉ ổi!! Phượng Lại Tà thật muốn đập hắn một cái, thế nhưng lại sợ như vậy sẽ dẫn đến tranh chấp không cần thiết, vì vậy không thể tránh được đành gật đầu.
Thế nhưng Đại Bạch bên cạnh cô lại phát ra âm thanh tức giận.
Hoả Đề nhìn cô, mặt nhăn mày nhíu.
"Em đổi dủng vật khi nào? Con ngân lang kia đâu?"
Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to nhìn Sóc Ẩn ở một bên đang trừng mắt Hoả Đề.
Ngân lang kia không phải ở phía sau hắn sao? Chỉ là tam hoàng tử hắn không nhận ra mà thôi.
"Ta ở đây." Từ lúc Sóc Ẩn nghe được Hoả Đề gọi một mình Phượng Lại Tà ở lại thì trong lòng cảm thấy bất mãn, lại thấy hắn nhắc đến thân sói của mình thì hai chân thon dài bước ra tiến về phía hai người, cằm khẽ nhếch lên khiến người khác cảm thấy cao ngạo.
Hoả Đề sửng sốt nhìn Lang Vương trẻ tuổi trước mắt - người đã dùng tốc độ nhanh chóng thống nhất Đông Tây phương Lang tộc trong vòng ba năm. Khó mà tin được hắn lại chính là con ngân lang rắm thúi trước kia. Nhưng.... (mình thế cái từ rắm thúi này là của t/g -_-)
Dáng vẻ kiêu ngạo kia, đúng là có vài phần tương tự.
"Hoả Đề, Tiểu Bạch." Phượng Lại Tà cười nhẹ một tiếng giới thiệu họ với nhau. Cô nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một người so với một người càng thêm kiêu ngạo, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình của mình cũng không tệ lắm. Cảnh tượng như vậy, đã bao lâu chưa từng xảy ra?
Năm đó khi còn ở Đông phương Huyết tộc, ngay từ đầu Hoả Đề và Tiểu Bạch đã không hợp nhau, xem ra tình huống hiện tại cùng lúc trước là như nhau. Mặc dù vật đổi sao dời, thế nhưng bản tính vẫn không thay đổi chút nào.
"Không được gọi anh là Tiểu Bạch." Sóc Ẩn nhíu mày. Hiện tại hắn cũng đã biến thành hình người, cô nhóc này còn dùng cái tên như tên con "cún" gọi hắn khiến hắn rất không hài lòng.
"Anh nghĩ em có thể gọi anh là "vị hôn phu"." Híp mắt lại, Hoả Đề cười nhìn Phượng Lại Tà, kéo khăn che mặt của cô xuống.
"Vị hôn phu?!" Phượng Lại Tà kinh hô một tiếng. Không riêng gì cô mà ngay cả Sóc Ẩn đang đứng một bên cũng dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoả Đề.
Hắn đang nói đùa à? Không ngờ hắn lại nhớ kỹ chuyện này.
Phượng Lại Tà cảm thấy rất là đau đầu.
Sóc Ẩn cũng biết hôn ước giữa Hoả Đề và Phượng Lại Tà. Nhưng hắn thật không ngờ qua ba năm rồi mà Hoả Đề vẫn nhắc đến chuyện này với Tiểu Tà.
Mặc dù từ lúc hắn thấy Hoả Đề dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Phượng Lại cũng đã hiểu rõ, thế nhưng chuyện này...
Trong lòng hắn vẫn hết sức khó chịu.
"Chẳng lẽ không đúng?" Hoả Đề nhướng một bên mắt lên, hài lòng nhìn nét kinh ngạc trong mắt Phượng Lại Tà. Cảm giác có thể gặp lại cô nhóc thật tốt. Lần này, bất kể như thế nào hắn cũng phải bắt cô nhóc ở lại bên cạnh mình, tuyệt đối không để cô nhóc trốn thoát khỏi mình lần nữa.
"Đại Bạch! Cắn hắn." Là do hắn khơi mào trước. Lúc này, cô nhất định phải xoá bỏ hôn ước buồn cười này.
Vừa nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, bạch hổ như có Thần trợ giúp há cái miệng to như máu nhào về phía Hoả Đề. Hoả Đề có thể một phát đánh chết con bạch hổ này, thế nhưng nó lại là sủng vật của Tiểu Tà, hắn biết rõ Tiểu Tà có bao nhiêu bao che khuyết điểm đối với sủng vật của mình, cho nên chỉ có thể dùng chính sách trốn tránh. Hắn tránh thoát công kích của bạch hổ, sau đó dùng ma pháp định thân khiến bạch hổ đứng nguyên tại chỗ.
Trừng mắt nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của Phượng Lại Tà, hắn hận không thể bóp chết cô nhóc. Cô nhóc một chút cũng không thay đổi, dung túng sủng vật hành hung người khác.
Thật ra tâm tình Sóc Ẩn giờ phút này rất phức tạp, hắn hận không thể lập tức biến thành ngân lang, dùng thân phận sủng vật của Phượng Lại Tà tiến lên cắn chết Hoả Đề.
Thế nhưng, điều này cũng chỉ có thể ở trong tưởng tượng mà thôi.
Bằng không, một Lang Vương còn trẻ tuổi vật lộn với một hoàng tử Ma tộc, chỉ sợ truyền ra sẽ trở thành một chuyện cười.
"Em có thể dịu dàng như một cô gái không hả?" Hoả Đề cười bất đắc dĩ, tính cách bướng bỉnh của Phượng Lại Tà một chút cũng không thay đổi. Mà hắn, đáng chết lại yêu thích tính cách có chút mạnh mẽ, có chút bướng bỉnh, lại có chút đáng yêu của cô nhóc này.
Ngay khi Hoả Đề cười bất đắc dĩ chuẩn bị đến gần Phượng Lại Tà, thì trong nháy mắt, một ánh sáng lấp lánh...
Một gương mặt tuyệt mỹ bỗng xuất hiện ở phía sau Phượng Lại Tà.
Cánh tay hữu lực chậm rãi ôm cô vào trong lòng, âm thanh xa xăm mà bình thản: "Rất đáng tiếc. Tiểu Tà của ta không bao giờ hiểu được ý nghĩa của hai chữ dịu dàng."
Tử mâu dịu dàng, nhàn nhạt xa cách và chiếm giữ.
Thời gian, giống như dừng lại tại thời khắc này.
Phượng Lại.....
← Ch. 167 | Ch. 169 → |