Soán ngôi
← Ch.160 | Ch.162 → |
"Phốc!!" Sau khi nghe xong lời nói của Phượng Tê, Phượng Lại Tà rất không hình tượng phun ra một ngụm trà sữa vừa mới vào miệng, toàn bộ trà sữa đều hiến thân cho y phục hoa mỹ của Phượng Tê.
"Anh nói cái gì?" Chớp chớp mắt to, nó hoài nghi cái tai mình xuất hiện ảo giác, Phượng Tê nói Phượng Ngâm chưa chết. Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là...
Phượng Tê còn nói muốn bản thân nó đi gặp ông ta một lần? Gặp đại ma vương? Đây là đang nói giỡn?
Lắc đầu như trống bỏi, Phượng Ngâm chính là bóng ma trong lòng Phượng Lại Tà. Nếu như có thể, nó ước gì cả đời này cũng không nhìn thấy ông ta.
Việc Phượng Lại Tà cự tuyệt cũng không ngoài dự đoán của Phượng Tê. Hắn biết rõ những việc trước đây Phượng Ngâm đã làm với Phượng Lại Tà để lại ấn tượng không tốt trong lòng cô bé. Mặc dù Phượng Lại Tà không biết Phượng Ngâm đã từng trăm phương nghìn kế thiết kế hãm hại Phượng Lại, thế nhưng những việc khác cũng đủ để Phượng Lại Tà e sợ. Nếu như cô bé phát hiện cái chết của Phượng Lại có liên quan đến Phượng Ngâm, chỉ sợ việc cô bé giết ông ta.
Nhưng, hắn đã đáp ứng yêu cầu của Phượng Ngâm.
"Tiểu Tà, em không cần lo lắng ông ấy sẽ làm gì em. Hiện tại ông ấy đã bị anh giam lại." Để cho tâm tình mâu thuẫn của Phượng Lại Tà hạ xuống mức thấp nhất, Phượng Tê cố gắng để cô bé hiểu rõ Phượng Ngâm hiện tại cùng quá khứ hoàn toàn khác nhau, ông ta đã không còn khả năng làm hại cô bé.
"Vì sao lúc trước anh muốn làm phản?" Vừa nói đến Phượng Ngâm, Phượng Lại Tà lại nhớ đến việc Phượng Tê làm phản. Trong trí nhớ, Phượng Tê vẫn luôn là người nhẫn nhục và chịu đựng, Phượng Ngâm nói gì nghe đó. Nhưng trong ba năm, tất cả đều đã biến hoá nghiêng trời lệch đất, hắn không chỉ cãi lại mệnh lệnh của Phượng Ngâm, thậm chí còn lật đổ ông ta, thống trị Huyết tộc.
Nếu nói trong ba năm qua chuyện gì khiến nó cảm thấy kinh ngạc nhất, vậy đó chính là sự thay đổi của Phượng Tê. Lúc trước nó cho rằng do tính tình của hắn đại biến nên mới làm ra chuyện như vậy, nhưng từ lần trước gặp lại Phượng Tê thì nó phát hiện hắn vẫn là Phượng Tê lúc trước, không có bất kỳ sự thay đổi đặc biệt nào.
Phượng Tê sửng sốt, hắn thật sự không ngờ Phượng Lại Tà sẽ hỏi hắn vấn đề này. Trong khoảng thời gian ngắn hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn vẻ mặt tò mò của Phượng Lại Tà. Miệng khẽ mở, lại không nói ra được một chữ.
Vì sao phải phản loạn?
Bao nhiêu năm chịu đựng dằn vặt cùng chèn ép, hắn vẫn lặng im không lên tiếng, tại sao trong một đêm lại làm ra chuyện như vậy.
Hắn phải giải thích tất cả những chuyện này như nào cho cô bé?
Một luồng khí huyết bị kìm nén dưới ngực trong thời gian dài vào giờ khắc này đè lên Phượng Tê khiến hắn không thở được. Ba năm trước vào ngày mà cô bé mất tích, lời nói của Đệ Nhị trong nháy mắt như nước vỡ đê tràn vào đầu hắn, trong con ngươi màu tím của hắn dần có dấu hiệu của sự tan vỡ.
Hắn phải nói với cô bé như thế nào đây?? Khi cô bé biến mất hắn đã điên cuồng tìm kiếm nhưng lại bị Đệ Nhị ngăn cản. Đệ Nhị chậm rãi nói tất cả mọi chuyện của cô bé cho hắn biết, đó là quá khứ mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Đôi mắt to màu hổ phách trong lần đầu gặp gỡ giống như đã từng quen biết cùng đôi tử mâu đẫm lệ tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng hòa nhập vào nhau.
Vào năm đó, khi Phượng Ngâm tìm được Liên Kiều trong ngôi nhà trên nhân giới thì hắn cũng có mặt, đích thân hắn đã giết chết cha nuôi của Phượng Lại Tà - Tả An. Đồng thời, hắn còn mở to hai mắt nhìn Liên Kiều chết trước mặt mình. Cuối cùng, một mồi lửa đốt trụi cả toà biệt thự.
Nếu như...
Nếu như năm đó không phải vì đôi mắt to màu hổ phách khiến hắn cảm thấy thương tiếc thì chỉ cần cánh tay hắn chém xuống thì hồn Phượng Lại Tà đã về quê cũ từ lâu rồi.
Vừa nghĩ tới lúc đó có khả năng chỉ vì ý niệm nhất thời mà giết chết Phượng Lại Tà tuổi nhỏ, từ trong xương tủy Phượng Tê không nhịn được toát ra một luồng khí lạnh bao lấy hắn.
Khi biết Phượng Lại Tà chính là bé gái năm đó hắn đã bỏ qua trong lúc vô ý thì hắn cảm thấy choáng váng với những gì mình nghe được.
Nhưng, một sự thật kinh khủng hơn nữa còn ở phía sau. Bé gái được hắn thả nay đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp, chính là em gái cùng cha khác mẹ của hắn.
Thật là hết sức buồn cười. Sau khi nghe được tất cả những chuyện này thì hắn hoàn toàn mất hết khí lực. Hắn ngã ngồi dưới đất run rẩy nhìn Đệ Nhị, không dám tin tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Hắn là anh trai Tiểu Tà, anh trai ruột của cô bé.
Hai tay nắm lại thật chặt. Phượng Tê biết từ đó về sau hắn đã hoàn toàn mất đi tư cách ôm cô. Sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện hắn đã hạ quyết tâm giải quyết hết thảy những uy hiếp của Phượng Ngâm đối với Phượng Lại Tà. Hắn biết Phượng Ngâm cảm thấy rất hứng thú với cô, tất cả chỉ vì gương mặt của cô quá giống Liên Kiều lúc bấy giờ. Phượng Tê biết, nếu như hắn tiếp tục ẩn nhẫn thi Phượng Ngâm nhất định sẽ không buông tha cho Phượng Lại Tà.
Hắn biết rõ Phượng Ngâm có bao nhiêu hung ác và quỷ kế. Nếu như không loại bỏ tất cả những uy hiếp này, Phượng Lại Tà vĩnh viễn sẽ không có sự an toàn tuyệt đối.
Vì vậy, vào một ngày nào đó hắn đã ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời.
Hắn phải lấy được vương toạ Đông phương Huyết tộc, một mình nắm lấy quyền lực, ngăn chặn tất cả uy hiếp đối với cô bé.
Đó cũng là diều duy nhất hắn có thể làm....
Hắn không cần cô bé phải cảm tạ, hắn chỉ hi vọng có thể chuộc lại lỗi lầm.
Hai tay nắm chặt giấu trong tay áo, gương mặt Phượng Tê trở nên tái nhợt. Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Lại Tà, mở miệng khẽ nói: "Mị lực của vương toạ rất to lớn, là do anh động tâm mà thôi." Xin hãy tha thứ cho lời nói dối của hắn, hắn không có cách nào nói ra tất cả mọi chuyện. Một khi tất cả chân tướng bại lộ trước mặt cô bé thì hận ý, khinh thường của cô sẽ đẩy hắn vào địa ngục vô tận. Hắn thà đứng ở phía xa, yên lặng dùng sức mạnh của mình bảo vệ cô bé chứ tuyệt không muốn trở thành tình cảnh như vậy.
Phượng Lại Tà chớp mắt mấy cái, lẳng lặng nhìn gương mặt cười khẽ của Phượng Tê.
Mị lực của vương toạ? Trên nhân giới việc hoàng tử vì vương vị mà sát huynh giết cha cũng không ít, chuyện như vậy không có gì phải ngạc nhiên. Thế nhưng nếu người đó là Phượng Tê...
Bất giác cự tuyệt ý nghĩ này trong đầu. Phượng Lại Tà làm cách nào cũng không thể liên tưởng người giỏi tâm kế và Phượng Tê lại với nhau.
Nhất định là anh ấy đang nói dối. Nhưng đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến anh ấy không thể nói cho mình biết? Phượng Lại Tà cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nó cũng không có sở thích đào khoét việc riêng tư nhà người ta. Nhất là khi nó chú ý thấy sắc mặt về sau của Phượng Tê trở nên tái nhợt, nó càng sẽ không cố gắng truy vấn.
Nó nở một nụ cười rực rỡ, nói: "Được rồi, em sẽ đi gặp ông ta. Nhưng nếu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng đừng có trách em nha." Sờ sờ mũi, Phượng Lại Tà ý tại ngôn ngoại. Nếu như nó nhất thời "không cẩn thận" đánh Phượng Ngâm một trận, như vậy Phượng Tê cũng không nên trách nó.
Phượng Tê cười cười gật đầu. Cũng may Phượng Lại Tà không tiếp tục tra hỏi, Hắn biết khả năng nói dối của bản thân không tốt, nếu lại tiếp tục truy vấn khó tránh sẽ lộ ra sơ hở.
"Vậy bây giờ em cùng anh đi vương cung được không?" Nhìn sắc trời bên ngoài còn sớm, Phượng Tê đưa ra lời mời. Có lẽ sau khi cô bé gặp Phượng Ngâm còn có thể trò chuyện cùng hắn một lát.
Một kỳ vọng giản đơn...
"Được rồi." Phượng Lại Tà gật đầu. Dù sao ở phủ Bá Tước cũng không có chuyện gì để làm."Võ đạo đại hội" còn hai ngày nữa mới xuất phát, hai ngày này nó cũng không có chuyện gì quan trọng. Vỗ vỗ đầu bạch hổ, Phượng Lại Tà để cho Đại Bạch "cùng" Hồ Tư về phủ Bá Tước. Hồ Tư cùng Đại Bạch - một quỷ hấp huyết một bạch hổ nhìn nhau. Cô bé muốn chuồn đi một mình thì nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ như vậy.
Vẫy vẫy tay chào Hồ Tư và Đại Bạch, Phượng Lại Tà bước vào xe ngựa của Phượng Tê đi về phía vương cung.
Sau khi đến vương cung, Phượng Lại Tà phát hiện cơ quan thần kỳ trong thư phòng thì thích thú đứng ở cửa nghiên cứu hôi lâu khiến Phượng Tê ở một bên cười khổ. Lòng hiếu kỳ của cô bé vẫn thế, vẫn giống như khi cô bé ở hội trưởng lão, vì nhất thời ham thích đồ lạ nên đã phá vỡ tất cả những món đồ quý giá nhất ở đó khiến các trưởng lão đau lòng đấm ngực dậm chân thiếu chút nữa thì thổ huyết.
"Ông ta ở bên trong?" Phượng Lại Tà đi đến phía sau giá sách nhìn cánh cửa thật lâu rồi xoay người hỏi Phượng Tê ở đằng sau.
"Đúng vậy." Phượng Tê gật đầu đi tới phía trước, cánh cửa "két" một tiếng được mở ra, Phượng Lại Tà vô ý thức chau mày lại. Sau khi đi theo Phượng Tê vào nó liền thấy được một người ngồi trên ghế sofa trong phòng đang lạnh lùng nhìn bọn họ. Người đó chính là Phượng Ngâm.
"Đã lâu không gặp, Tiểu Tà." Nhếch miệng nở một nụ cười tà tứ, Phượng Ngâm híp mắt nhìn Phượng Tê đứng ở phía sau. Gã bước tới gần Phượng Lại Tà, ánh mắt càn rỡ dao động trên người cô.
Ánh mắt như vậy khiến Phượng Lại Tà vô thức rùng mình.
Phượng Tê bước vào trong phòng nhìn Phượng Ngâm thì cảm giác được có gì đó không đúng. Nhưng cụ thể là ở đâu hắn lại không thể nói rõ được, hắn chỉ có thể cảnh giác đứng ở trước người Phượng Lại Tà, ngăn cản ánh mắt càn rỡ của Phượng Ngâm.
"Thế nào? Ngươi quên ta rồi sao?" Phượng Ngâm khẽ hất cằm lên nhìn Phượng Lại Tà đã hoàn toàn thay đổi trước mắt cảm thấy vui vẻ.
"Ta sao có thể quên ngài, Huyết chủ Phượng Ngâm vĩ đại." Phượng Lại Tà cố ý nhấn mạnh hai chữ "Huyết chủ", đâm vào cái chân đau của Phượng Ngâm.
Quả nhiên, sự nham hiểm thoáng qua trên mặt Phượng Ngâm. Thế nhưng rất nhanh gã lại nở nụ cười, Phượng Lại Tà rất không thích nụ cười hoàn mỹ này của gã.
Nụ cười mang theo mùi vị hứng thú khiến nó không nhịn được muốn xoay người rời đi. Nó không thích cảm giác cùng đứng chung phòng với Phượng Ngâm, nhưng nó đã đáp ứng với Phượng Tê. Hơn nữa hiện tại Phượng Ngâm cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng, nó cũng không có cớ để rời đi.
Nhẫn nại!!!
Phượng Lại Tà nhìn xung quanh thì thấy căn phòng này không có cửa sổ. Khó trách mọi người đều nói sau khi Phượng Ngâm chiến bại thì không thấy tung tích của ông ta, cũng không biết sống chết ra sao. Thì ra Phượng Tê đã nhốt ông ta tại chỗ này từ lâu.
Nhìn lưới ánh sáng chắn ngang giữa ba người thì nó biết đó là Phượng Tê tạo nên để phòng ngừa Phượng Ngâm chạy trốn.
Chắc hẳn người cao ngạo như Phượng Ngâm bị giam tại một nơi như này sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vừa nghĩ đến Phượng Ngâm chỉ có thể ngoan ngoãn ở nơi này, một người cao ngạo tôn quý như ông ta bị một cánh cửa ngăn cách với thế giới bên ngoài ba năm thì tâm tình Phượng Lại Tà liền tốt lên. So với hoàn cảnh của Phượng Ngâm thì bản thân nó sống dễ chịu hơn nhiều, nó cần gì phải tức giận với một người ngay cả tự do cũng không còn.
Nụ cười nhẹ nhõm lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà. Sau khi nhìn thấy nụ cười của nó thì ánh mắt Phượng Ngâm trầm xuống.
Ánh mắt loé lên, bỗng nhiên gã nở một nụ cười.
"Không ngờ bề ngoài của ngươi lại thay đổi thành như này, như vậy lại có vài phần giống với Phượng Lại và Phượng Tê."
Bỗng nhiên nghe thấy Phượng Ngâm nhắc tới tên của daddy, Phượng Lại Tà vô thức nheo mắt lại nhìn Phượng Ngâm mưu ma chước quỷ.
"Màu tím rất đẹp, nếu như Phượng Lại nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi chắc rằng hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc." Phượng Ngâm cười ác ý, gã cố tình lặp đi lặp lại nhiều lần cái tên Phượng Lại.
Gã vừa nói xong, sắc mặt Phượng Lại Tà liền thay đổi: "Cảm ơn đã khích lệ." Phượng Lại Tà nghiến răng hận không thể nhào tới cắn ông ta một cái. Mỗi khi tên của daddy được nhắc đến, trong lòng nó không tự chủ cảm thấy kiêu hãnh.
"Chao ôi, đáng tiếc Phượng Lại đã chết, nếu không..." Phượng Ngâm híp mắt cười khẽ, giọng điệu mờ ám không minh bạch khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Phượng Tê đứng ở một bên bất giác nhíu mày, không rõ đến tột cùng Phượng Ngâm muốn làm gì, thái độ của gã không giống với những gì hắn đã nghĩ. Hắn cho rằng sau khi biết được tất cả sư thật thì gã sẽ sám hối đón nhận Phượng Lại Tà. Nhưng từng câu nói của gã đều ngấm ngầm mang theo ý tứ châm chọc, hai lần ba lượt nhắc đến tên Phượng Lại, không thể nghi ngờ là đã giẫm lên quả bom trong lòng Phượng Lại Tà.
Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
"Daddy không chết!" Nhịn không được phản bác lại câu nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà đỏ lên, con ngươi tử sắc bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Nó hận nhất chính là người khác không ngừng nhắc nhở bên tai chuyện daddy đã chết. Bọn họ căn bản không tận mắt nhìn thấy thi thể daddy, dựa vào cái gì mà phán đoán hão huyền.
Đáy mắt Phượng Ngâm âm thầm nhìn Phượng Lại Tà kích động, bên môi xẹt qua nụ cười quỷ dị, gã híp mắt lại chậm rãi đứng lên.
← Ch. 160 | Ch. 162 → |