Ba năm sau
← Ch.148 | Ch.150 → |
An Bắc học viện.
Một buổi lễ tốt nghiệp vui vẻ đưa tiễn những học sinh hoàn thành khóa học ra trường, đại bộ phận học sinh đều vui sướng và kích động, cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái mũ học sinh, nghênh đón bọn họ sẽ là một cuộc sống mới.
Đây vốn nên là một ngày làm cho người ta vui mừng, nhưng lại có hai người, một ngồi trên ghế, trên tay cầm chiếc mũ học sĩ.
Long Toa Toa hạ mi mắt, mắt to ngập nước thoáng hiện lên một nỗi hoài niệm sâu sắc, lỗ mũi truyền đến từng trận chua xót. Cô cắn môi, bên tai truyền đến thanh âm reo hò của các bạn học, đối với cô mà nói, đó chính là châm chọc.
"Toa Toa, chúng ta đi thôi." Hàn Ngự vỗ vỗ bả vai, kéo cô ra khỏi phòng học.
Lưu luyến không rời nhìn cái mũ học sĩ vốn thuộc về người kia, Long Toa Toa nén nước mắt rời đi.
Sau khi tất cả học sinh tản đi, trong căn phòng vắng vẻ, cửa đã bị khoá.
Một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện bên cạnh chiếc mũ học sĩ đặt trên bàn, cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng nhấc lên cầm chiếc mũ trong tay.
Bờ môi hoàn mỹ hiện lên một độ cong ngọt ngào, khẽ xoay người một cái, một cơn gió từ cửa sổ thổi vào, thổi bay sợi tóc bạc như đang bay múa của người kia, dưới ánh mặt trời loé lên ánh sáng mỹ lệ.
Thế nhưng, không có ai biết có người đã tới.
"Cậu đừng khóc có được hay không!" Hàn Ngự quả thực muốn điên lên rồi, Long Toa Toa trước mắt vừa lau nước mắt vừa khóc thút thít, không có ý định trở về.
"Cậu cho rằng ai cũng giống cậu vô tâm vô phế, không có lương tâm sao. Tốt xấu gì chúng ta cùng Tiểu Tà cũng là bạn tốt lâu như vậy, cậu cho rằng đó là diễn kịch không có cảm tình? Cậu cái tên hỗn đản này, sớm biết vậy đã không hợp tác với cậu, gặp phải cậu không có chuyện gì là tốt."
Tức giận giương đôi mắt hồng hồng trừng hướng Hàn Ngự đang có vẻ mặt phiền muộn. Lòng của cô đang tối tăm phiền muộn, tức thì bị cô bạo phát ra.
"Cái gì gọi là không lương tâm, cậu nghĩ rằng tớ vui sướng gặp chuyện như vậy? Tớ làm sao biết được Tiểu Tà lại biến mất, cậu nghĩ rằng tớ chưa đi tìm sao? Hơn hai năm, tớ tìm hơn hai năm, nhưng chết tiệt chính là không tìm được chút đầu mối. Đừng nói là chúng ta, chính là cái lão bất tử Thiên giới kia còn không phải là đang tìm tung tích của cậu ấy ư. Kết quả thì sao, một chút manh mối cũng không có!"
Tìm! Tìm! Tìm!
Phượng Lại Tà bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người. Lúc đầu, bọn họ còn biết cô ở Ma giới, thế nhưng từ hai năm trước kể từ ngày "săn bắt Thiên Sứ" chấm dứt, bóng dáng cô đã hoàn toàn biến mất.
"Cũng đều tại đám người khốn kiếp kia, lão cổ hủ, còn bảo chúng ta giám thị Tiểu Tà, giám thị cái quỷ ông ta. Hiện tại mọi người cũng bị ông ta vứt bỏ, tớ không tìm bọn họ đòi bồi thường là không thể!" Long Toa Toa ánh mắt đỏ hồng, tức giận đến mức hàm răng cũng ngứa ngáy.
Đúng vậy, hai người bọn họ cũng không phải nhân loại, bọn họ là Thiên Sứ, sinh vật xinh đẹp nhất Thiên giới, bọn họ là thủ hạ trực tiếp làm việc dưới tay bảy đại Thiên Sứ, là Thiên Sứ chỉ đứng sau bảy đại Thiên Sứ.
Lúc trước bọn họ nhận được một nhiệm vụ, đó chính là đến nhân giới giám sát một cô bé, một bé gái so với bọn họ còn giống Thiên Sứ hơn. Bọn họ thành công dùng thân phận loài người đến cạnh cô bé. Thế nhưng trải qua một khoảng thời gian dài sau khi tiếp xúc, từ đáy lòng bọn họ đã không tự chủ thích cô bé đáng yêu này. Có chút tà ác, có chút dễ thương, có chút tuỳ hứng, có chút hư hỏng.
Cho đến sau này, khi Thiên giới hạ xuống một nhiệm vụ bất lợi đối với cô bé, thì Long Toa Toa và Hàn Ngự đều lặng lẽ lừa gạt cho qua.
Nhưng hai năm trước ở Thiên giới, sau khi đám hỗn đản kia đạt được mục địch của họ, Phượng Lại Tà hoàn toàn mất tích. Chuyện này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhiều lần bày ra sắc mặt không tốt cho đám Thiên Sứ phía trên xem.
"Cậu đừng làm loạn, kỳ thực Tiểu Tà biến mất cũng không phải chuyện xấu. Nếu như cậu ấy còn ở đó, đám người Thiên giới nhất định sẽ nghĩ cách bắt cậu ấy đi. Ngược lại cậu ấy biến mất lại là một việc an toàn. Dù sao mất đi sự che chở của Phượng Lại, cậu ấy cũng quá nguy hiểm." Hàn Ngự bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nói chuyện này trong cái rủi còn có cái may. Tái ông mất ngựa không phải hoạ thì là phúc.
Vừa nghe đến cái tên kia, dù cho Long Toa Toa có oán hận hơn nữa thì cũng biến mất. Cô cúi thấp đầu, buồn buồn mở miệng: "Không biết Thiên Sứ trưởng Michael đang nghĩ gì, bắt người lại nhưng vẫn không có hành động gì. Chẳng lẽ là để nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của người ta?"
"Có gan ngươi nói câu vừa rồi cho Thiên Sứ trưởng Michael nghe." Bỗng nhiên một thanh âm nguy nghiêm từ phía sau hai người truyền đến.
Hàn Ngự cùng Long Toa Toa xoay người thì thấy người đến là một trong bảy đại Thiên Sứ - Gabriel.
"Gabriel đại nhân, xin tha thứ cho sự thất lễ của chúng ta." Hàn Ngự mở miệng trước, chỉ sợ lời nói vừa rồi của Long Toa Toa khiến cho Gabiel bất mãn.
Gabriel là một Thiên Sứ có tính khí nóng nảy nhất trong bảy đại Thiên Sứ ôn hoà. Cô cũng chỉ thở dài một hơi không nói lời trách cứ. Dù sao hai tiểu gia hoả này tuổi còn quá nhỏ, đồng thời còn đảm nhiệm giám thị Phượng Lại Tà trong một khoảng thời gian khá lâu. Ở nhân giới lâu dài tất sẽ bị tình bạn lây nhiễm, tất cả chuyện này về tình có thể tha thứ, chỉ là...
"Lời nói vừa rồi của các ngươi, ở Thiên giới tuyệt không được nói nửa chữ, có nghe hay không??!!"
"Dạ!" Long Toa Toa và Hàn Ngự đồng thanh nói.
Hài lòng gật đầu, Gabriel tiếp tục nói: "Hiện tại các ngươi theo ta cùng trở về Thiên giới, các ngươi ở tại nhân giới tu hành đã lâu giờ cũng nên kết thúc. Từ giờ trở đi, các ngươi trở lại hàng ngũ Thiên Sứ."
Hai người nhìn nhau, đáy mắt đều có một chút cô đơn. Thật ra mà nói, so với Thiên giới không có tình lý kia, bọn họ yêu thích nhân giới phong phú này hơn. Thế nhưng đại Thiên Sứ đã ra lệnh, hai người không thể không nghe, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Gabriel giương cánh bay về phía đám mây, hai người cũng lộ ra cánh chim trắng như tuyết ẩn giấu đã lâu, lập tức giương cánh bay cao, vẫn lưu luyến không rời quay đầu nhìn xung quanh.
"A! Hình như tớ thấy được một người tóc bạc." Long Toa Toa nghi ngờ nhẹ giọng nói.
"Là ánh sáng phản chiếu thôi, trường học chúng ta không có ai có mái tóc bạc." Hàn Ngự bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thương tiếc cho cuộc hành trình tại nhân giới của mình cứ như vậy mà kết thúc.
"Ừ!!" Long Toa Toa buồn bã thu hồi ánh mắt. Thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy người có mái tóc màu bạc kia có bóng dáng rất quen thuộc. Nhưng trong thời gian ngắn lại nghĩ không ra mình đã gặp ở đâu.
Ngẩng đầu nhìn ba Thiên Sứ đã bay cao, sợi tóc bạc bay múa, tử mâu xinh đẹp có chút kinh ngạc, lại có chút hứng thú.
Thì ra hai người này là Thiên Sứ nha!!!
"Đại Bạch, thấy không, trong ba con chim kia, có hai người là bạn của ta nha." Thanh âm thanh thuý dễ nghe mang theo tiếng cười như chuông bạc, không coi ai ra gì nhiệt tình giới thiệu với bóng dáng màu trắng đang nằm một bên kia.
Bóng dáng màu trắng kia chỉ tuỳ ý giật giật cái tai, dường như đã quen với giọng điệu quỷ dị của người nào đó.
Ánh mặt trời rực rỡ, chim hót hoa thơm.
Ma giới.
"Võ đạo đại hội" ba năm một lần sắp bắt đầu, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn sợ hãi với chuyện xảy ra vào ba năm trước."Võ đạo đại hội" lần đó có thể nói là cuộc chiến đỉnh cao, nhưng ngày "săn bắt Thiên Sứ" lại thảm hại trước nay chưa từng có. Trừ bỏ Minh Hoàng cùng Phi Mặc, những người còn lại toàn quân bị diệt sạch, bao gồm cả người cực kỳ thần bí - Bá Tước Phượng Lại.
Vị Bá Tước thần bí Phượng Lại này năm đó đã chắp tay nhường danh hiệu đệ nhất cho người khác. Mất đi một cao thủ, hơn nữa ở trong top 5 đã có ba vị trí lên tiếng không tham gia, chỉ còn lại Tam hoàng tử Ma tộc Hoả Đề tiếp tục tham dự lần tranh tài này. Bất luận là Minh Hoàng năm đó chiến bại, hay Đệ Nhị vẫn đang ẩn cư tại phương Tây Ma tộc, hay trong vòng hai năm ngắn ngủi dấy lên trận huyết chiến soán vị - Phượng Tê. Ba người này không tham gia lần tranh tài này. Trận chiến năm nay khiến cho mọi người có chút thất vọng, lại có chút bất đắc dĩ. Nếu trong vòng ba năm ngắn ngủi này có thể thay đổi cái gì, vậy ngươi làm thử đi. Ba năm này, không nói đến toàn bộ Ma giới, chỉ ở Đông phương Huyết tộc cũng đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Một người đã từng nghe theo mọi mệnh lệnh của Phượng Ngâm, đoạt được danh hiệu đệ nhất "võ đạo đại hôi" - Phượng Tê, vào hai năm trước, sau ngày "săn bắt Thiên Sứ" kết thúc không lâu đã khiêu chiến với Huyết chủ Phượng Ngâm - cha của mình, một mình quét sạch toàn bộ đại quân Huyết tộc.
Quỷ thần xui khiến, máu nhuộm toàn bộ Đông phương Huyết tộc!!!
Phượng Tê không bao giờ là người đứng ở phía sau Phượng Ngâm, là công cụ làm việc nghe theo sai bảo của Phượng Ngâm nữa. Cô chân chính trở thành người đứng trên vương toạ. Máu nhuộm một mảnh, dùng sinh mệnh cùng máu tươi làm đại giá đẩy Phượng Ngâm xuống ngôi vị Huyết chủ, trở thành Nữ Hoàng đầu tiên ở Đông phương Huyết tộc.
Sau khi một mình cô huyết tẩy vương cung, mọi người sôi nổi phán đoán xem Phượng Ngâm sẽ bị xử trí như nào, thái tử Phượng Ca là ứng cử viên đầu tiên cho vương vị đã đi nơi nào?
Không ai biết tất cả những chuyện này, trong đêm huyết tẩy vương cung Huyết tộc, Phượng Ca biến mất, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của mọi người. Mà kết quả suy đoán đối với Phượng Ngâm, mọi người lại có nhiều cách nói. Thế nhưng, những điều ấy cũng đã không còn quan trọng.
Dù sao trong ba năm này, chuyện tình thay đổi triều đại cũng nhiều lắm. Ví như Thiên Hàng Thần Binh Cửu Vỹ Yêu Hồ trở về Yêu Hồ tộc đoạt lại vương quyền, lại ví như Hoàng tử hỗn huyết của Đông phương Lang tộc càn quét Đông Tây Lang tộc, thành công thống nhất hai nơi phân ly đã lâu của Lang tộc.
Rất nhiều việc kinh người xảy ra, cơ hồ đều tập trung trong ba năm này. Ba năm ngắn ngủi, Ma giới đã thay hình đổi dạng.
Tại Bá Tước phủ....
Vì Bá Tước phủ đã mất đi chủ nhân nên có vẻ quạnh quẽ, quản gia Hồ Tư vẫn tẫn trách, mỗi ngày an bài người hầu quét dọn phòng ở, quét phủ Bá Tước từ trong ra ngoài không dính một hạt bụi, ngăn nắp sạch sẽ, hoàn toàn không vì Phượng Lại rời đi mà cô đơn. Nhưng chỉ có mình Hồ Tư biết. Ở đây quá an tĩnh, an tĩnh đến mức trái tim ông cũng dần mục rữa.
Mọi người đều nói ông ngu xuẩn giữ lấy một căn nhà vô chủ, thậm chí thần kinh đến nỗi ngay cả phòng ở cũng quét dọn sửa chữa. Hồ Tư làm như không nghe, những người cười nhạo đều bị Phượng Tê ném vào trong hồ, để cho cá sấu đang đói bụng ăn, tất cả mọi người không hiểu vì sao.
Vì sao Nữ Hoàng của bọn họ lại để ý đến một Bá Tước phủ đã chết như vậy, vì sao không ngừng ủng hộ và viện trợ cho họ.
Mọi người ngoại trừ không giải thích được, vẫn là không giải thích được.
Nhưng cũng không có ai có can đảm đến hỏi Phượng Tê vì sao. Tuy rằng cô ấy là một Nữ Hoàng ưu tú, một Huyết chủ thành công, thế nhưng mọi việc liên quan đến phủ Bá Tước, cô tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào có ý bất kính và vũ nhục.
Nếu không, giết không tha!!
Hôm nay Hồ Tư vẫn như ngày thường an bài người hầu chăm chỉ dọn dẹp từ trên xuống dưới trong phủ Bá Tước, phụ trách kiểm tra hoa cỏ trong hoa viên đã cắt sửa xong xuôi.
"Hồ Tư tổng quản." Phi Mặc đi về phía Hồ Tư, nhìn lão giả cố chấp lại bảo thủ cung kính chào.
"Phi Mặc đại nhân." Hồ Tư theo thói quen gật đầu với Phi Mặc. Nếu như nói những năm gần đây còn có ai tới Bá Tước phủ, như vậy cũng chỉ có người này. Hắn nói không nhiều lắm, đối nhân xử thế thành khẩn - thị vệ trưởng đại nhân.
Sau "ngày săn bắt Thiên Sứ", Phi Mặc đã trở thành khách quen của Bá Tước phủ. Thường xuyên đến Bá Tước phủ hỏi Hồ Tư có cần trợ giúp hay không, sau đó sẽ ở đại sảnh trầm mặc uống ly trà rồi cáo lui.
Trước đây, Phi Mặc cũng là người đầu tiên đứng về phía Phượng Tê chiếm lấy Đông phương Huyết tộc. Trong lúc Phượng Tê đang cùng Phượng Ngâm chiến đấu kịch liệt, hắn liền đảo phe cánh, mang đi đội lính phòng giữ vương cung hoàn mỹ nhất, trở thành quân đội đầu tiên của Phượng Tê.
Rất nhiều quý tộc cho tới bây giờ vẫn một mực ở phía sau mắng hắn là một chó săn. Chó săn trung thành của Nữ Hoàng. Hiển nhiên Hồ Tư đối với những lời đồn đại này không có hứng thú, ông vẫn rất lễ phép tiếp đãi Phi Mặc.
Ngay khi Phi Mặc chuẩn bị cáo từ, bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện trước cổng chính của phủ Bá Tước. Cô đi xuyên qua hoa viên xinh đẹp, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Một mái tóc bạc bay múa, con ngươi màu tím híp lại, khoé môi mang theo nụ cười ngọt ngào kiều diễm, trong sự khiếp sợ của Phi Mặc đi tới trước mặt bọn họ.
"Ông Hồ Tư, anh Phi Mặc, đã lâu không gặp." Nụ cười như nắng gắt tháng ba kia khiến cho người ta không thể mở mắt.
So với Phi Mặc đang khiếp sợ, Hồ Tư khẽ cong người xuống một góc tiêu chuẩn chín mươi độ. Trên khuôn mặt già nua không nhìn ra biểu tình gì, đáy mắt ông lại có chút ý cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Hoan nghênh về nhà, Phượng Lại Tà tiểu thư."
← Ch. 148 | Ch. 150 → |