Ẩn nấp
← Ch.137 | Ch.139 → |
Làn gió ấm áp thổi qua biển cả màu xanh, phất qua bãi cát màu vàng, chim hải âu màu trắng tung cánh bay lượn, thực vật xanh biếc trên hải đảo màu vàng lộ vẻ cực kỳ mỹ lệ.
Trên bờ biển, trong bãi cát vàng, một đôi chân trần nhỏ nhắn trắng nõn si ngốc dẫm lên cát mịn.
Cát mịn màu vàng bao lấy đôi chân khéo léo. Chân nhỏ trắng nõn trong tiếng cười thanh thúy nâng lên.
Bỗng một bóng dáng cao lớn đến gần, một tay ôm chủ nhân của đôi chân nhỏ lên.
"A! Daddy." Gió biển lướt qua bên tai thổi tung sợi tóc đen. Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn người bỗng nhiên đến. Trên gương mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười tuyệt mĩ.
Phượng Lại mỉm cười, thấy khí sắc Tiểu Tà dần dần khôi phục, trong lòng không khỏi thả lỏng.
Đi đến bản địa của mĩ nhân ngư đã hơn mười ngày, ngày thứ ba tại đây Tiểu Tà đã tỉnh lại. Có thể là bởi vì lúc trước mất máu quá nhiều nên khí sắc của cô bé vẫn không tốt lắm. Sau khi trải qua cuộc điều trị giữa sự hợp tác của Sí Viêm cùng Tát Nạp, tình trạng thân thể Tiểu Tà mới có bước đầu chuyển biến tốt.
Hắn vuốt ve gò má mềm mại của cô bé, nhìn nụ cười y hệt như hoa.
Bây giờ giải độc dị nhân ngư trong cơ thể cô bé là nhiệm vụ thiết yếu. Nhiệm vụ này cần nhất chính là thời gian, nhưng bản thân hắn...
Mày khẽ nhíu lại, đáy mắt Phượng Lại hiện lên một tia lo lắng.
"Daddy, đây không phải là bản địa của mỹ nhân ngư sao? Vì sao cho tới bây giờ chưa gặp qua nhân ngư nào ngoài Tát Nạp??" Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to, nghi hoặc khó hiểu. Tới đây mười ngày, nó cũng chỉ thấy một mình Tát Nạp. Đừng nói đến cái bóng của nhân ngư, trừ Daddy, Sí Viêm cùng Tát Nạp, ngay cả một sinh vật sống nó cũng không thấy.
Khóe miệng Phượng Lại khẽ nhếch lên, trên mặt hiện lên đường cong mềm mại khác thường.
"Ở đây chỉ là tiểu đảo nhân ngư, nơi ở chính của họ đều ở trong nước. Tát Nạp sợ con bị quấy rầy nên không cho phép bọn họ lên bờ." Tộc nhân ngư nổi danh ở Ma giới là hiếu khách và thân thiện.
Phượng Lại Tà giật mình hiểu ra mở to hai mắt. Thì ra là như vậy, khó trách một nhân ngư nó cũng không gặp. Chỉ là....
"A, Daddy, con nghĩ Tát Nạp tiên sinh không cần khoa trương như vậy đi. Con cũng không cảm thấy như vậy là bị quấy rầy nha." Cố gắng che giấu đốm lửa hiện lên trong đáy mắt. Nó cũng không muốn để cho daddy thấy ánh mắt hưng phấn của mình, nó đối với nghiên cứu cấu tạo nhân ngư cảm thấy rất có hứng thú nha.
Phượng Lại làm sao lại không biết được tâm tư nhỏ bé của cô nhóc. Chẳng qua để làm cho cô bé vui, hắn lập tức gật gật đầu.
"Ta sẽ nói với Tát Nạp."
Phượng Lại Tà cười hì hì gật đầu. Nó thập phần chờ mong làm bạn cùng nhân ngư nha. Tuy nhiên nhớ lại lần thân mật tiếp xúc đầu tiên kia cũng không phải thật tốt đẹp.
Nghĩ đến thiên sứ dị nhân ngư trong nháy mắt biến thành ma quỷ kia, Phượng Lại Tà không nhịn được rùng mình một cái.
Vùng vịnh xinh đẹp, bờ cát màu vàng làm cho toàn bộ thể xác và tinh thần Phượng Lại Tà theo đó thả lỏng, tựa vào trong ngực daddy ngửi mùi vị gió thổi trên biển, nó nheo mắt lại.
Hình như....
Có phải nó thấy được một vật thể bay không rõ?
Nghi hoặc mở to hai mắt, Phượng Lại Tà nhìn chằm chằm vào bóng dáng càng bay càng gần kia.
Đến khi đối phương đáp xuống trên bờ cát, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tiểu Vũ?" Hắc, khéo như vậy? Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to nhìn Phi Vũ trước mắt phong trần mệt mỏi.
Phi Vũ kinh ngạc không kém nhìn Phượng Lại Tà, nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh dừng trên người Phượng Lại ở phía sau, có điều...
Đáy mắt đã không có oán hận như trước. Hắn thu lại tầm mắt dò xét, cực kỳ có lễ nói: "Tiểu Tà tiểu thư, Phượng Lại bá tước."
Thái độ mặc dù không niềm nở, nhưng hoàn toàn không có sự khinh bỉ như trước khiến cho Tiểu Tà có chút kinh ngạc. Nếu nó nhớ không lầm, Phi Vũ trước kia vẫn hết sức chống đối daddy. Hiện tại như thế nào lại không có biểu tình gì?
Phượng Lại không cảm thấy bất ngờ, nhẹ gật đầu với hắn.
"Tiểu Vũ, sao anh lại tới đây?" Tiểu Tà thấy Phi Vũ đã không còn mâu thuẫn với daddy nữa liền cười híp mắt hỏi.
Phải biết rằng sau khi nó tỉnh lại, thì hết sức bất ngờ thấy mình đang ở tại bản địa của nhân ngư, nó liền hỏi daddy tình huống của Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch.
Kết quả lại làm cho nó thất vọng. Tiểu Bạch ở phủ bá tước chăm sóc Sóc Ly, sau khi Sóc Ly tỉnh lại hai người liền rời khỏi phủ bá tước, rời khỏi Huyết tộc đi đến Lang tộc.
Trong lòng nó không khỏi có chút mất mát. Tiểu Bạch rời đi rồi, vì lúc trước nó lưu lại chỉ một thời gian ngắn nên cũng chỉ có một mảng hồi ức ngắn có thể nhớ lại.
Mà Tiểu Tiểu Bạch thì không biết đã chạy đi đâu. Bởi vì lo lắng cho vết thương của nó nên daddy cũng không phí tâm tìm kiếm.
Chẳng qua là dựa theo tình huống gần đây Tiểu Tiểu Bạch thườngng xuyên mất tích, Tiểu Tà cũng không lo lắng nó sẽ gặp chuyện gì. Tóm lại nó vẫn có thể trở lại phủ bá tước, ông Hồ Tư sẽ giúp nó chăm sóc Tiểu Tiểu Bạch.
Phi Vũ run run cánh nói: "Ta tới đây để giải sầu"
Nói xong con mắt xanh lam khẽ rũ xuống, giống như né tránh tròng mắt to lấp lánh của Phượng Lại Tà.
"Giải sầu?" Tiểu Tà nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn nhìn daddy.
Khi hai người đang nói chuyện với nhau, Tát Nạp từ căn nhà gỗ nhỏ trên đảo đi tới, hắn cười nhìn Phi Vũ, thân thiện đi tới.
"Hoàng tử Phi Vũ, ngài đã đến, so với dự tính của ta sớm nửa ngày."
"Ừm, trong khoảng thời gian này làm phiền ngài." Phi Vũ kéo lên một nụ cười lễ phép nói.
"Nói gì vậy, đúng rồi. Tiểu Tà tiểu thư, đã đến giờ uống thuốc. Như vậy đi, chúng ta cùng nhau trở về." Tát Nạp chuyển hướng Phượng Lại Tà đang ở một bên, đúng giờ nhắc nhở.
Nghe được lời nói của Tát Nạp, Phi Vũ kinh ngạc nhìn Phượng Lại Tà. Uống thuốc? Cô bé làm sao vậy?
Tiểu Tà gật gật đầu, có lẽ daddy ở trên bờ cát tìm mình cũng là vì đã đến giờ uống thuốc.
Ném cho Phi Vũ một nụ cười ngọt ngào, Tiểu Tà liền dựa vào lồng ngực Phượng Lại hướng nhà gỗ nhỏ đi đến.
Trong phòng Sí Viêm đã chuẩn bị thuốc cho Phượng Lại Tà, đó là một ly nước màu xanh đậm, đựng ở trong chén lưu ly thật to.
Sớm đã thành thói quen, Phượng Lại Tà bưng cái chén lên ngửa đầu uống. Hương vị chua sót làm nó nhíu nhíu mày, nhưng ngay sau đó miệng của nó bị Phượng Lại nhét vào một viên kẹo, hương vị ngọt ngào rất nhanh đẩy lui vị đắng trong miệng nó.
Sau khi uống xong nước thuốc, Phượng Lại Tà liền cảm thấy buồn ngủ, ở trong ngực Phượng Lại ngang nhiên ngủ thiếp đi, bộ dáng ngọt ngào giống như thiên sứ mùa hè.
Phi Vũ vẫn đứng ở một bên nhìn thấy tất cả, quan hệ giữa Vũ Linh tộc cùng bộ tộc nhân ngư vô cùng tốt, sự hiểu biết của hắn đối với bộ tộc nhân ngư cũng hết sức rõ ràng. Chén nước màu xanh đậm kia, rõ ràng chính là thuốc giải độc dị nhân ngư.
Như thế nào Phượng Lại Tà....
"Phi Vũ hoàng tử, xin ngài giữ bí mật về việc này, Tiểu Tà tiểu thư cũng không biết chính mình bị trúng độc." Tát Nạp biết việc này không thể giấu được ánh mắt của Phi Vũ, để phòng ngộ nhỡ, hắn có lòng tốt nhắc nhở.
Phi Vũ mặc dù đối với nước thuốc kia hoài nghi, nhưng cũng không nghĩ đến việc Phượng Lại Tà trúng độc dị nhân ngư, trên mặt không tránh được có chút kinh ngạc.
"Cô bé trúng độc dị nhân ngư?"
"Đã được một thời gian."
Tát Nạp một bên vừa thu dọn đồ đạc, một bên vừa giải thích: "Đó là lí do vì sao sau khi võ đạo đại hội chấm dứt, Phượng Lại bá tước liền đưa Tiểu Tà tiểu thư tới đây, để cô bé có thể trị liệu thật tốt."
Phi Vũ nghĩ đến điều này, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện đã xảy ra tại võ đạo đại hội trước đó, cực kì kinh ngạc trừng mắt nhìn Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà.
Vì sau khi hắn chiến bại, tâm lí trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận tất cả mọi việc. Hắn tự nhốt mình ở trong phòng, không đi xem trận đấu tiếp theo. Thế nhưng từ trong miệng anh trai đã nghe được tin đồn liên quan đến Phượng Lại.
Nghe đồn trong trận quyết chiến cuối cùng, lúc hắn đang cùng Phượng Tê quyết đấu là lúc Tiểu Tà bị thương, vì chú ý đến sự an toàn của Tiểu Tà hắn liền buông tha thắng lợi đã nắm chắc trong tay.
Hắn cho rằng đây chẳng qua là lời đồn, suy cho cùng Phượng Lại và Phượng Tê cùng thuộc Đông phương Huyết tộc, theo lí mà nói, Phượng Lại thân là bá tước tặng vị trí đệ nhất cho Phượng Tê cũng là việc không có gì đáng trách. Hắn cho rằng tất cả chẳng qua là một lí do thoái thác, nhưng tất cả sự việc ngày hôm nay lại làm cho hắn hiểu rõ, tất xả những tin đồn kia, đều là sự thực.
Người này...
Có thật chỉ vì Phượng Lại Tà mà buông tha vinh quang cùng thắng lợi đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Trong ánh mắt màu xanh lam tràn ngập khó hiểu. Cuối cùng Phượng Lại là người như nào.
Bọn họ ở trong trận đấu mang tài năng ra trợ giúp hắn đạt được danh hiệu đệ nhất, hắn lại vì một dưỡng nữ là loài người mà từ bỏ danh hiệu đệ nhất võ đạo đại hội.
Hắn ngày càng không hiểu được ý nghĩ của Phượng Lại.
"Tát Nạp." Thanh âm Phượng Lại vang lên, Tát Nạp buông đồ trên tay xuống nhìn về phía Phượng Lại.
"Không cần người của quý tộc tách khỏi tiểu đảo, Tiểu Tà cũng không sợ nhìn thấy bọn họ." Phượng Lại vẫn cúi đầu nhìn cô nhóc đang ngủ say, từ trong miệng truyền lại lời nói của Tiểu Tà.
"Đã như vậy, các ngươi cũng có thể đi đến cung điện dưới nước." Tát Nạp cười đề nghị. Lúc trước hắn lo lắng Phượng Lại Tà không thích ứng với hình tượng nhân ngư bọn họ nên hắn mới cố ý không để cho người nào xuất hiện trên bờ biển màu vàng. Nếu như cô bé không ngại, hắn ngược lại rất là vui lòng mang cô bé đi đến cung điện dưới nước dạo chơi. Dù sao quê hương chân chính của tộc nhân ngư vẫn là thành thị trong nước biển, nơi đó mới chính là chỗ bọn họ sinh hoạt.
"Được." Phượng Lại gật đầu. Hắn biết Tiểu Tà đối với việc này nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Trìu mến mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mượt của cô bé, đáy mắt Phượng Lại một mảnh dịu dàng.
Chỉ là hắn cúi thấp đầu nên một mảnh dịu dàng kia, cho dù ai cũng không nhìn thấy.
Bởi vì.... Nó chỉ thuộc về một mình Phượng Lại Tà.
--- ------ ------ -------
Sau khi Phượng Lại Tà tỉnh lại, Phượng Lại liền truyền đạt lại lời nói của Tát Nạp. Trong nháy mắt, cặp mắt to màu hổ phách toả ra ánh sáng hưng phấn, không kịp chờ đợi liền lôi kéo tay của Phượng Lại chạy tới bờ biển, Sí Viêm đi theo phía sau chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn bóng lưng Phượng Lại cùng Phượng Lại Tà, bộ dáng tâm sự nặng nề.
"A? Tiểu Vũ chạy đi đâu rồi?" Sau khi tỉnh lại cũng chưa gặp lại bóng dáng Phi Vũ, Phượng Lại Tà hết nhìn đông đến nhìn tây.
"Hắn và Tát Nạp đã đi trước đến vương cung dưới nước." Phượng Lại ôm lấy bả vai yếu ớt của cô bé nói.
Không nghĩ tới hắn so với mình lại đi trước một bước, Phượng Lại Tà chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Phượng Lại.
"Daddy, chúng ta đi xuống như thế nào? Trực tiếp nhảy xuống sao?" Bơi lội đối với nó không có vấn đề gì, chỉ có điều nó không có mang áo tắm nha.
Nghĩ đến áo tắm, mắt to của Phượng Lại Tà không tự chủ nhìn đến trên người daddy, không có ý tốt quan sát trên dưới một phen. Không biết daddy chỉ mặc quần bơi sẽ có bộ dáng gì, khẳng định cực kỳ mê người đi.
Nghĩ nghĩ, Phượng Lại Tà nhịn không được lộ ra nụ cười háo sắc.
Hắc hắc, nó chỉ là muốn nghĩ đến...
Phượng Lại Tà khẽ kéo khoé miệng, tay tại bả vai cô bé khẽ động một chút, nó lập tức cảm giác được trên người mình giống như được một lớp màng mỏng che phủ. Giơ tay lên thì thấy một tầng ánh sáng màu tím nhàn nhạt bao quanh thân thể của nó, làm cho nó kinh ngạc mở to hai mắt.
Đây là cái gì?
"Đi thôi." Một tay ôm lấy Tiểu Tà còn đang trong trạng thái kinh ngạc, Phượng Lại tiêu sái nhảy vào nước biển màu xanh lam, Sí Viêm cũng nhảy xuống theo.
Sau khi tiến vào trong nước không giống như dự đoán bị nước xâm chiếm của Phượng Lại Tà. Nó vẫn như cũ giống như ở trên đất liền, làn da vẫn khô ráo như trước. Nó kinh ngạc giơ tay lên nhìn tầng tử quang mỏng kia, giống như một tầng lá mỏng tách da thịt nó cùng làn nước.
Càng làm cho nó ngạc nhiên chính là, nó lại có thể hô hấp, hơn nữa không khí hít thở cũng là vô cùng trong sạch.
"Daddy, tại sao con lại có thể hít thở không khí?" Nó mở miệng hỏi.
"Ma pháp." Phượng Lại cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi cô bé, nhẹ giọng nói.
Phượng Lại Tà chớp chớp hai mắt, nó đối với câu trả lời có lệ của daddy hết sức buồn bực. Thế nhưng những cảnh trước mắt làm cho nó không còn tâm tình để mà buồn bực nữa.
Dưới đáy biển, vương cung giống như được khắc từ băng được bao quanh bởi san hô mỹ lệ, màu sắc sặc sỡ loá mắt.
Từng nhóm mỹ nhân ngư lướt qua bên người nó, làm nó vui mừng không thôi.
"Oa, thật sự là nhân ngư, thật nhiều nha." Nó vung vẩy đôi tay nhỏ bé ở trong làn nước bập bềnh. Nhìn nhân ngư xinh đẹp trước mắt bơi qua bơi lại, thậm chí nhân ngư còn vẫy tay cùng nó chào hỏi nó liền vui mừng giống như đứa trẻ nở nụ cười ngây thơ, phát ra tiếng cười sạch sẽ ngọt ngào.
"Đẹp quá." Phượng Lại Tà híp mắt nhìn cảnh vật trước mắt xinh đẹp giống như trong mộng.
"Con thích nơi này sao?" Phượng Lại ghé vào bên tai cô bé nhẹ giọng hỏi. Bộ dạng kích động của Tiểu Tà dường như cũng lây sang cho hắn, làm lo lắng trong lòng hắn cũng theo đó tốt lên rất nhiều.
"Thích." Phượng Lại Tà ngay lập tức gật gật đầu. Nó dĩ nhiên là thích, nơi này xinh đẹp giống như cảnh trong mộng làm nó thực vui vẻ. Nó là cỡ nào muốn lớn tiếng thét lên, trút hết kích động ngay lúc này.
"Thích là tốt rồi." Trong mắt Phượng Lại loé lên ánh sáng, nhanh đến mức không ai chú ý đến, Tiểu Tà lại càng không chú ý tới. Trong lòng Phượng Lại thở dài một tiếng yếu ớt.
Thích sao? Cũng tốt.
Khi bọn họ tiến đến cỏng chính toà thành dưới nước, hai nhân ngư nam cầm đinh ba trong tay uy vũ đứng hai bên, thấy bọn người Phượng Lại liền gật đầu chào hỏi.
Tiểu Tà được ôm trong ngực Phượng Lại tiến vào bên trong toà thành thuỷ tinh màu lam mộng ảo. Nó kinh ngạc nhìn thị nữ cùng người hầu bên trong toà thành, bọn họ đều có một cái đuôi xinh đẹp, bận rộn bơi ở trong nước.
Khi nhóm bọn họ đi vào đại điện, Tát Nạp đã đứng ở trong đó chờ đợi. Đứng một bên là Phi Vũ, trên người Phi Vũ tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, chắc hẳn tác dụng cũng giống như ánh sáng màu tím của Phượng Lại.
"Các ngươi đã tới." Tát Nạp tiến lên chào hỏi.
Phượng Lại gật gật đầu đáp lại.
"Thật có lỗi, vương đang cùng những người khác tổ chức hội nghị, không bằng để ta mang các ngươi đi thưởng thức phong cảnh dưới nước." Tát Nạp cười vươn tay ra.
Phượng Lại Tà lúc này mới để ý đến đuôi cá khỏe mạnh mỹ lệ ở nửa người dưới của Tát Nạp.
"Ha ha, nhìn đã quen chưa?" Tát Nạp vung vẩy cái đuôi cá của mình, trong mắt là vẻ tự hào, hỏi Phượng Lại Tà đang nhìn đuôi cá của hắn đến ngẩn người ra.
Nhân ngư đối với đuôi cá của mình là thập phần kiêu ngạo, đây là tượng trưng mà chỉ riêng bộ tộc hắn mới có.
Đi theo phía sau Tát Nạp, Phượng Lại Tà quan sát đám người mỹ lệ và thế dưới nước thần kỳ.
Phượng Lại Tà giống như một đứa trẻ ngây thơ mở to hai mắt nhìn nhân ngư và san hô xinh đẹp. Nhìn bầy cá bơi qua bên cạnh mình, nó không nhịn được thò tay ra làm rối loạn đội ngũ bầy cá đi tới. Bầy cá bị quấy rối phân tán ra lại tụ tập lại, nhìn Tiểu Tà si ngốc cười ngây ngô.
Khi đi đến một nơi do một cái vỏ sò thật lớn tạo thành, Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên nhìn thấy vỏ sò cao cao đứng vững, vỏ sò giống như một bức tranh nữ thần Venus từ từ mở ra. Nước ở bốn phía nhẹ nhàng lay động.
Một vầng sáng chiếu xuống, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mắt Phượng Lại Tà.
Mái tóc dài xinh đẹp giống như tảo biển xoã xuống, da thịt trắng nõn như ngọc, một đôi mắt long lanh mỹ lệ vô tội nhìn qua đoàn người trước mắt.
Nhân ngư xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện làm cho Tát Nạp kinh ngạc.
"Mễ Hiết Nhĩ công chúa, sao ngài lại ở nơi này?" Tát Nạp nhanh chóng bơi về phía nhân ngư mỹ lệ đang ngồi trong vỏ sò, trong lúc kinh ngạc không khỏi có chút lo lắng.
Mỹ nhân ngư có mái tóc xinh đẹp nở một nụ cười thuần khiết đẹp đẽ, khoát tay tỏ ý không có gì.
Tát Nạp hiểu rõ ý của nàng, không nhịn được bất đắc dĩ thở dài: "Ngài vẫn là sớm quay trở về đi, nếu Vương phát hiện sẽ lại trách cứ ngài đấy."
Mễ Hiết Nhĩ khéo léo gật đầu một cái, tầm mắt của nàng rơi vào trên đám người Phượng Lại phía sau Tát Nạp. Trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi vấn.
"A, Mễ Hiết Nhĩ công chúa, bọn họ là bằng hữu ở tộc khác đến bản địa nhân ngư chúng ta làm khách."
Tát Nạp ngầm hiểu giải đáp cho cô, sau đó hắn chuyển hướng về phía đám người Tiểu Tà cười lên giới thiệu: "Đây là Tam công chúa bộ tộc nhân ngư ta - công chúa Mễ Hiết Nhĩ."
"Công chúa nhân ngư." Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to không khỏi liên tưởng đến công chúa nhân ngư trong truyện cổ tích, nếu như công chúa đó thật sự tồn tại, vậy cũng sẽ xinh đẹp giống cô ấy thôi.
"Xin chào, em tên là Phượng Lại Tà, chị cũng có thể gọi em là Tiểu Tà." Nhếch lên một nụ cười hoàn mĩ một trăm lẻ một độ, Phượng Lại Tà thân thiện hướng về phía cô gái chào hỏi.
Mễ Hiết Nhĩ mỉm cười gật đầu một cái, nhưng cũng không lên tiếng.
Tiểu Tà không lịch sự có chút tò mò, vị công chúa này rất cao ngạo sao? Tại sao không nói lời nào?
Tát Nạp nhận thấy nghi ngờ của Tiểu Tà, hắn cười lên lại mang theo tiếc hận nói: "Công chúa Mễ Hiết Nhĩ từ bé đã không thể nói chuyện, vì vậy xin đừng để bụng."
Phượng Lại Tà hiểu ra gật gật đầu, thật đúng là cùng vận mệnh với người đẹp mà. Cô ấy bây giờ không phải là giống như ở trong truyện cổ tích Grimm ư?
Phượng Lại Tà nhìn nhìn công chúa nhân ngư xinh đẹp kia, thân thiện nở ra một nụ cười, vậy mà làm nó cảm thấy kỳ lạ là tầm mắt của công chúa vẫn luôn dừng lại trên người chính mình, giống như không nhìn thấy Daddy cùng Phi Vũ, Sí Viêm bên cạnh nó.
Ánh mắt lấp lánh này làm cho nó thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ công chúa này là đồng tính luyến ái? Đối với daddy vô cùng tuấn mỹ cùng Phi Vũ mỹ lệ vô song không có hứng thú chút nào? Tại sao vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó?
Có lẽ là trực giác của phái nữ, Phượng Lại Tà đối với việc này có chút kì quái, có điều nó cũng không nói gì, đem nghi vấn đặt ở trong lòng. Nhưng là không lâu sau, nó liền giải đáp được nghi vấn này. Công chúa xinh đẹp đương nhiên cũng gia nhập đoàn người bọn họ, cô tự nhiên kéo cánh tay Phượng Lại Tà, thân thiết đi theo nó khắp mọi nơi.
Phượng Lại khẽ nhíu mày, nhìn Tiểu Tà bị công chúa nhân ngư cướp đi, lại nhìn nhìn trong ngực chính mình trống không.
Bên trong tử mâu có tia sáng xẹt qua.
"Xin lỗi, công chúa không có bạn bè, có thể là bởi vì Tiểu Tà là bé gái, cho nên mới..." Tát Nạp vẫn luôn đi theo một bên bén nhạy phát hiện Phượng Lại không vui, trong khoảng thời gian này hắn cùng Phượng Lại chung sống, hắn biết rõ Phượng Lại đối với Phượng Lại Tà cưng chiều cùng quan tâm đến mức nào, còn có tính độc chiếm không dễ dàng phát giác.
Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc Tiểu Tà đều dựa vào trong ngực hắn, hai người từ đầu đến cuối đều không tách ra.
"Không sao." Phượng Lại lạnh lùng mở miệng, nếu như hắn là người tới nhân ngư tộc tìm kiếm thuốc giải, cũng sẽ không tính toán như vậy. Dù sao cũng là có việc cầu người, hắn càng hy vọng độc trong người Tiểu Tà sớm có thể giải.
Chỉ có điều...
Không dấu vết nắm chặt tay lại, hắn thật sự rất không thích cảm giác Tiểu Tà bị người khác mang đi từ trong vòng tay mình.
Bị công chúa nhân ngư xinh đẹp lôi kéo cánh tay, Phượng Lại Tà cười buồn, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười rực rỡ, nó cũng không thể không cảm kích mà đẩy ra, tuy nhiên nó vẫn muốn hỏi một câu: Bọn họ thực sự rất quen thuộc sao?
Nhưng người ta tốt xấu gì cũng là công chúa một tộc, nó hỏi như vậy chỉ sợ sẽ bị ném ra ngoài một cách không khách khí đi.
Bất đắc dĩ, Phượng Lại Tà không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhẫn nại bị công chúa xinh đẹp làm phiền.
Chỉ là trong thời điểm không một ai chú ý, đáy mắt Mễ Hiết Nhĩ hiện lên một nụ cười, ý cười như vậy cùng nụ cười trên mặt nàng hoàn toàn bất đồng.
← Ch. 137 | Ch. 139 → |