Tiếp theo
← Ch.122 | Ch.124 → |
Tiểu Tà nằm trong lòng Phượng Lại, ngoan ngoãn để hắn ôm mình về phòng.
Phượng Lại buông Tiểu Tà xuống, sau đó quét mắt nhìn trang phục trên người cô bé.
"Bỏ đi." Hắn không muốn nhìn thấy bộ lễ phục này nữa, nhất là thấy nó trên người Tiểu Tà.
"Biết rồi mà." Phượng Lại Tà cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, nhưng trên mặt nhịn không được tràn ra một nụ cười trộm. Nó có thể lý giải phản ứng của daddy thành đang ghen hay không?
Phượng Lại hài lòng gật đầu, sờ sờ tóc của Tiểu Tà, sau đó xoay người chuẩn bị ra ngoài.
"Daddy." Bỗng nhiên, một đôi tay nho nhỏ từ đằng sau ôm lấy hắn, cả gương mặt đều dán trên lưng hắn.
"Tiểu Tà?" Giọng nói hơi ngờ vực, cô bé làm sao thế?
"Daddy, con cảm thấy rất may mắn, ngày nào đó, con gặp người." Phượng Lại Tà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, giống như một cô gái đang đắm chìm trong hạnh phúc. Vẻ mặt thư giãn của cô bé làm cho người khác cảm thấy thật ấm áp. Nếu như không có ngày hôm đó, nếu như không có những chuyện đó, bọn họ có lẽ vĩnh viễn không thể gặp được nhau. Tuy rằng trước đó, nó đã phải trải qua một thảm kịch bi thương, thế nhưng thượng đế cũng không có vứt bỏ nó, một cánh cửa khác đã được mở ra cho nó.
"Tiểu Tà, con làm sao vậy?" Phượng Lại rõ ràng cảm giác được tâm trạng của Tiểu Tà có gì đó không đúng. Hắn quay đầu ôm cô bé vào lòng, ánh mắt tràn đầy lo âu. Là vì chuyện xảy ra vào tối nay sao? Tại sao cô bé lại đột ngột nói những lời này?
Tiểu Tà lắc đầu, tựa vào lòng daddy, nhắm mắt lại nói rằng: "Con không sao cả, con chỉ đang cảm thán một chút mà thôi." Cho dù tất cả những gì daddy làm đều xuất phát từ một tờ khế ước, thế nhưng, hắn đã làm quá nhiều. Nó không hề có một câu oán hận, khi thời điểm phải thực hiện khế ước tới, nó sẽ hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
"Nếu không có việc gì thì đừng nghĩ lung tung, đi nghỉ đi." Phượng Lại vén sợi tóc bên tai Tiểu Tà, sự lo âu trong mắt hắn cũng tản đi.
"Người ta biết rồi mà." Tiểu Tà gật đầu, nó chẳng qua là cảm thấy thật ấm áp khi biết daddy vì nó mà làm những chuyện như vậy, nhưng lại không thể công khai vạch trần hảo ý của hắn, cho nên chỉ có thể giả vờ không biết.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay con cũng mệt mỏi." Phượng Lại khẽ cười, ôm cô bé đặt lên giường, nhưng Phượng Lại Tà lại kéo tay hắn lại, không chịu nằm yên.
Ánh mắt của hắn chạm vào đôi mắt màu hổ phách, toát ra chút nghi hoặc.
"Daddy đừng đi." Nó luôn hi vọng daddy có thể ở bên cạnh nó lâu thêm một chút, cho nên xin tha thứ nó ngẫu nhiên bướng bỉnh, nó biết daddy bận rộn nhiều việc, hắn luôn luôn tới vô ảnh đi vô tung, không nói một tiếng đã biến mất khỏi tầm nhìn của nó. Nó chưa bao giờ hỏi daddy đi đâu làm gì, bởi vì nó biết, daddy có chuyện phải làm, sau khi làm xong, hắn sẽ lại trở về.
Thế nhưng đêm nay, nó muốn bướng bỉnh giữ hắn lại bên cạnh mình.
"Tiểu Tà." Phượng Lại cảm nhận được sự khẩn cầu trong giọng nói của Tiểu Tà. Ánh mắt lơ đãng lướt qua Tiểu Tiểu Bạch, hắn biết Tiểu Tiểu Bạch có tin tức muốn báo với mình, thế nhưng...
"Được rồi, ta đợi con ngủ rồi mới đi." Phượng Lại mỉm cười đồng ý, việc gì gấp gáp cũng không cần phải vội vã nhất thời.
Phượng Lại Tà lúc này mới buông tay ra, cười tủm tỉm nằm xuống. Daddy đồng ý nha, tuy rằng nó cũng biết hắn sẽ không cự tuyệt một yêu cầu nho nhỏ như vậy, thế nhưng đáy lòng vẫn vì vậy mà cảm thấy ngọt lịm. Kỳ thật, nó vẫn là một người rất dễ dàng thỏa mãn.
"Ngoan ngoãn ngủ đi." Phượng Lại ngồi bên giường, cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên đó, ngón tay khẽ động, đem chăn phủ lên người Tiểu Tà.
Tiểu Tà nhu thuận gật đầu, kỳ thật nó cũng không muốn ngủ rất nhanh, bởi vì nó rất mong ở cạnh daddy lâu thêm chút nữa, nhưng mà... Khi một mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng, không chỉ là Phượng Lại Tà, ngay cả Tiểu Bạch đang nằm úp sấp dưới giường cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Chẳng bao lâu sau, một người một lang đều nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trên gương mặt của Phượng Lại Tà vẫn còn giữ lại nụ cười ngọt ngào trước khi ngủ, tựa như cô bé đang có một giấc mộng tuyệt đẹp.
Phượng Lại nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay Phượng Lại Tà. Con bé này trước khi ngủ không ngờ lại lặng lẽ nắm lấy tay hắn. Nhìn gương mặt ngây thơ trong lúc ngủ của Phượng Lại Tà, ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng. Không kìm lòng được, hắn cúi người xuống, đặt một chiếc hôn lên trán cô bé.
Nếu như ở ma giới này có tồn tại thiên sứ, vậy thì Tiểu Tà chính là thiên sứ duy nhất trong lòng hắn.
"Chủ nhân." Sau khi Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch đã ngủ, Tiểu Tiểu Bạch liền biến thân thành hình người, xuất hiện trước mặt Phượng Lại.
Ánh mắt của Phượng Lại khi nhìn Sí Viêm rõ ràng lạnh lùng hơn xưa.
"Tu chỉnh lại bản thân, sau đó tới thư phòng gặp ta." Nói xong, hắn rời khỏi phòng ngủ của Phượng Lại Tà nhanh như một cơn gió, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng để tránh đánh thức cô bé.
Vẻ mặt của Sí Viêm rất tối tăm, hắn nhìn người thiếu nữ đang chìm trong giấc ngủ yên bình trên giường, ánh mắt thoáng có chút ưu thương, nhưng rất nhanh, hắn rút lại toàn bộ biểu cảm, trở lại căn phòng của mình, thay đổi trang phục, sau đó vội vàng đi tới thư phòng gặp Phượng Lại.
Khi đẩy cửa vào, Sí Viêm nhìn thấy Phượng Lại đang ngồi ung dung trên ghế, lạnh lùng nhìn hắn.
"Chủ nhân." Hắn quỳ một gối xuống.
"Ngươi hẳn nên giải thích cho ta những chuyện xảy ra vào tối nay." Phượng Lại lạnh nhạt quét mắt về phía Sí Viêm. Mâu thuẫn giữa Hỏa Đề và Phi Vũ tồn tại đã lâu, thế nhưng gần đây bởi vì Võ đạo đại hội, hai người đều tạm gạt mâu thuẫn qua một bên, chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu, có thấy mặt nhau cũng chỉ xem đối phương như không khí, căn bản không thể nào xảy ra xung đột đến nông nỗi như hôm nay, trực tiếp lao vào đánh nhau bất kể thời gian địa điểm.
Sau lưng Sí Viêm đã ướt đẫm mồ hôi, hắn tự biết sự việc không thể tiếp tục giấu giếm, đành phải cắn răng thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Khi hắn đã giải thích xong tất cả, ánh mắt của Phượng Lại càng thêm lạnh lùng.
"Ý của ngươi là: lúc trước ngươi cũng đã bị phát hiện?" Phượng Lại nheo mắt lại, rõ ràng Sí Viêm đã cố tình che giấu, trước ngày hôm nay, hắn chưa từng nhắc tới chuyện bị Hỏa Đề bắt gặp. Xem ra, lá gan của Sí Viêm càng lúc càng lớn, bây giờ thậm chí còn dám che giấu không báo.
"Chủ nhân thứ tội, ta vốn nghĩ việc nhỏ như vậy không cần phải kinh động chủ nhân, nếu cần thiết sẽ mang mặt nạ tham dự trận chiến, nhưng thật không ngờ lại phát sinh chuyện ngày hôm nay." Trên trán Sí Viêm cũng bắt đầu đổ mồ hôi, hắn không có ý che giấu, chẳng qua là ban đầu cảm thấy chuyện này không có gì quan trọng, dù sao nhiệm vụ của hắn thường xuyên chỉ là thu thập tình báo, trên cơ bản không bao giờ lộ diện trước mặt người khác, cho nên cũng không có cơ hội chạm mặt Hỏa Đề. Thật không ngờ người tính không bằng trời tính, bây giờ chỉ còn biết trách số hắn thật không hay ho.
Phượng Lại nhìn hắn, biết rằng mặc dù Sí Viêm có phạm sai lầm, nhưng nếu muốn truy cứu ngọn nguồn, tính bướng bỉnh của Tiểu Tà cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy mọi chuyện phát sinh, cho nên...
"Thôi đi, kể từ ngày mai, ngươi cũng giống Sóc Li, mang mặt nạ đi thi đấu." Để phòng ngừa có bất trắc phát sinh, có lẽ hắn cần phải thay đổi kế hoạch. Lúc trước, hắn dự định để Sí Viêm lọt vào nhóm mười tuyển thủ mạnh nhất, nhưng hôm nay xem ra để tránh gây chú ý, hắn sẽ phải để Sí Viêm rời khỏi cuộc thi đấu ngay trong vòng hai mươi người.
"Tuân lệnh." Sí Viêm trả lời, bản thân hắn cũng có ý định như vậy, chẳng qua là lúc này khá sớm so với kế hoạch.
"Còn nữa, từ nay về sau bất kể có sự kiện tiệc tùng gì, ngươi đều không đi, ta sẽ lấy cớ từ chối cho ngươi, Hỏa Đề cũng sẽ không lưu ý một tuyển thủ ở bộ tộc khác có hiện diện hay không. Ngoại trừ thời điểm thi đấu, những lúc khác, ngươi không được lộ diện dưới hình thái con người." Nếu như thân phận của Sí Viêm bị Hỏa Đề vạch trần thì sẽ mang lại rất nhiều phiền toái. Hắn không sợ Hỏa Đề, mà là Phượng Ngâm rất có thể sẽ bắt lấy cơ hội này mà gây sự, như vậy sự tình sẽ càng ngày càng phức tạp.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Sí Viêm cũng biết sự việc có chút phiền phức.
"Chủ nhân, lần này là thuộc hạ làm việc không tốt, thỉnh chủ nhân trừng phạt." Sí Viêm dứt khoát cúi đầu, trên mặt tràn đầy hổ thẹn, thân là một trong tứ đại hộ pháp của chủ nhân, đặc biệt lại là người được hắn tin cậy nhất, vậy mà lại phạm vào sai lầm ngu xuẩn như vậy, hắn tự thấy hổ thẹn.
Phượng Lại nhìn hắn, phất tay: "Lui ra đi."
Tuy rằng hắn không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra, dù sao một mình Phượng Ngâm cũng đủ làm hắn bận rộn, nhưng hắn cũng không phải là người tùy tiện trừng phạt thuộc hạ chỉ vì một vài sai lầm nhỏ bé.
Sí Viêm còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Phượng Lại thì hắn tự động câm nín, an tĩnh lui ra ngoài. Nếu như ban đầu ở lại Ma giới là Tiểu K mà không phải là hắn, như vậy kết quả có thể tốt hơn không?
Nhìn Sí Viêm lui ra ngoài, Phượng Lại nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên tay vịn chiếc ghế dựa. Trong đầu hắn nhớ lại cuộc đối thoại với Phượng Ngâm vào tối nay, đôi môi cong lên một nụ cười nhạt.
Thật không hổ là Đông phương huyết chủ của bọn họ.
"Lựa chọn - chưa bao giờ nằm trên tay ta." Chậm rãi mở mắt, ánh mắt của Phượng Lại lạnh lẽo băng giá, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười tàn nhẫn, hai mắt hắn lóe lên sát ý.
Nếu như đã đến nước này, như vậy hắn cũng chỉ có thể để cho nó tiếp tục như vậy."Phượng Ngâm bệ hạ, ngài khiến ta chuẩn bị tốt cho trận chiến này, ta nhất định sẽ phụng bồi tới cùng."
Sắc tím trong mắt hắn lộ ra ý cười, nhưng lại lạnh buốt như giá rét mùa đông.
← Ch. 122 | Ch. 124 → |