Vinh dự
← Ch.120 | Ch.122 → |
"Buông." Sí Viêm vừa kêu sợ hãi vừa giãy giụa muốn thoát ra, tiếc rằng hai tay của Phượng Lại Tà luôn gắt gao kéo hắn, khi hắn muốn dùng vũ lực thì lại sợ sẽ gây tổn thương cho cô bé, cho nên hắn chỉ biết kêu gào suông chứ không có hành động phản kháng thực tế nào.
"Ôi chao ơi, trời nắng hè chói chang, anh đừng chống cự vô ích nữa, chắc anh không muốn em "niêm phong" miệng anh lại chứ?" Phượng Lại Tà cười tủm tỉm liếc nhìn Phượng Tê. Phượng Tê đành bất đắc dĩ giúp cô bé trói chân Sí Viêm lại.
"A..." Sí Viêm hoảng sợ, nhìn gương mặt thiên sứ của Phượng Lại Tà, một lần nữa sâu sắc cảm nhận được nội tâm ác ma bên trong vẻ ngoài trong sáng của cô bé. Khi Phượng Lại Tà lại gần tai Phượng Tê nói nhỏ, hắn đã cảm thấy lạnh cả người, nhưng đến khi Phượng Lại Tà chuyển sang nhìn hắn với vẻ áy náy thì hắn mới biết người gặp xui xẻo ngày hôm nay là hắn.
"Anh yên nào, em sẽ dịu dàng thôi mà." Phượng Lại Tà nói với Sí Viêm, hai mắt nheo lại đầy vẻ gian ác.
"Cánh tay." Phượng Tê đối phó xong hai chân của Sí Viêm, bắt đầu chuyển sang hai tay của hắn.
"Tiểu Tà tiểu thư, người rốt cuộc muốn làm cái gì?" Sí Viêm khóc không ra nước mắt, trong lòng hắn bồn chồn không yên, cứ cảm thấy còn có chuyện tệ hại hơn sắp sửa phát sinh.
Phượng Lại Tà thấy Phượng Tê đã trói gô hắn xong rồi, liền yên tâm buông tay ra, nhưng sau đó chợt nghĩ tới cái gì đó, cô bé liền chạy tới cạnh cột đèn đường ngoài sân, kéo đoạn vải trang trí màu hồng xuống, sau đó quay trở lại với vẻ mặt đầy âm mưu, cầm đoạn vải quàng lên cổ Sí Viêm, thắt một cái nơ con bướm thật to.
Phượng Lại Tà lui về phía sau vài bước, nhìn lễ vật đã được chuẩn bị chu đáo của mình, mỉm cười thật hài lòng.
"Tiểu Tê Tê, lưu manh, hai người cảm thấy phần lễ vật này có tốt hay không a?" Phượng Lại Tà ngả ngớn hỏi ý Phượng Tê cùng Phượng Ca.
"Lễ vật? Em chuẩn bị đưa cho ai?" Phượng Ca cảm thấy tạo hình của Sí Viêm rất buồn cười, thế nhưng hắn hiện tại càng cảm thấy hứng thú với người sẽ thu được phần lễ vật này.
Phượng Lại Tà nhẹ nhàng giơ tay đẩy nhẹ, Sí Viêm lập tức rơi vào trong lòng người đứng sau lưng hắn là Phượng Tê.
Phượng Lại Tà nheo mắt lại, gian ác liếm môi, đầy ẩn ý nhìn Phượng Ca: "Đương nhiên là đưa cho vị hôn phu thân mến của em rồi."
Phượng Ca cùng Sí Viêm đồng thời trợn to mắt, người trước là vì quá kinh ngạc trước "sáng ý" của Phượng Lại Tà, người sau lại là vì quá sợ hãi trước số phận sắp tới của mình. Sau đó, Sí Viêm còn chưa kịp thét lên thì đã bị Phượng Lại Tà dùng miếng vải che miệng lại, hắn sợ sệt mở to đôi mắt ngập nước của mình nhìn Phượng Lại Tà.
"Lưu manh, lại đây hỗ trợ vận chuyển lễ vật." Phượng Lại Tà ngoắc ngoắc ngón tay, hợp lý hợp tình lợi dụng tất cả tài nguyên sẵn có. Những ai đứng ở chỗ này đều là đồng phạm, ai cũng đừng vọng tưởng thoát thân.
Phượng Ca bất đắc dĩ thở dài, đành chấp nhận số phận, ung dung bước tới cạnh Sí Viêm, khiêng hắn lên vai. Được rồi, hắn phải thừa nhận, hắn tương đối tò mò muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hỏa Đề sau khi nhận được phần "quà" này.
Phượng Ngâm đứng tại một góc trong sảnh, nâng ly rượu nhìn Phượng Lại, vẻ mặt của vị bá tước trước mặt hắn này ngàn năm nay vẫn chưa cải biến, đến hiện tại vẫn là cái vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt làm cho người khác muốn đập nát đó.
"Phượng Lại bá tước, ngài quyết định thế nào?" Phượng Ngâm nhếch môi hỏi.
Phượng Lại nhìn nụ cười trên gương mặt Phượng Ngâm, biết rõ sau khi đồng ý thì sẽ phải đối mặt tất cả, nhưng mà...
"Đây là vinh hạnh của ta." Hơi cúi đầu thi lễ, hắn lạnh nhạt nhận lời. Đây là nghĩa vụ của hắn, là ý nghĩa cho hắn tồn tại, như vậy, hắn không có lý do nào để phản bác, hắn phải tiếp tục thực hiện nghĩa vụ như trăm ngàn năm qua hắn vẫn làm.
Phượng Ngâm không hề tỏ ra bất ngờ, xưa nay hắn không làm những chuyện không nắm chắc. Quyết định của Phượng Lại đã nằm trong dự liệu của hắn, cho nên hắn ở đây chỉ để sắm vai một diễn viên quần chúng mà thôi.
"Vậy làm phiền Phượng Lại bá tước." Phượng Ngâm ôn hòa cười, sau đó hắn nhìn thấy người thiếu nữ ngọt ngào đang đi cùng Phượng Tê và Phượng Ca trở về. Bóng hình nàng thiếu nữ khả ái kia, hắn không thể nào quên được. Ánh mắt của Phượng Ngâm lúc này tràn đầy những tình cảm bất minh.
"Daddy, người còn chưa trò chuyện xong với Phượng Ngâm bệ hạ sao?" Phượng Lại Tà mặt mày hớn hở, cho dù lúc này nó muốn che giấu tâm trạng vui vẻ của mình thì cũng khó mà không kích động được. Không biết vị hôn phu tự xưng của nó có cảm thấy hài lòng với phần quà kia không.
Nhào vào lòng Phượng Lại, Tiểu Tà vừa kéo tay hắn vừa làm nũng.
"Nói xong rồi." Phượng Lại lặng lẽ ôm Tiểu Tà vào lòng, thân hình cao lớn của hắn ngăn trở tầm mắt của Phượng Ngâm.
"Tiểu Tà." Bỗng nhiên, Phượng Ngâm cúi thấp người xuống, nhìn cô gái khoác áo choàng đang nấp sau lưng Phượng Lại, mỉm cười hòa ái nói: "Nếu con có thời gian rảnh thì hãy tới hoàng cung chơi, khi nào muốn tới, ta sẽ bảo Phượng Tê ra đón."
Chao ôi, Phượng Ngâm điện hạ bây giờ trông giống hệt một gã đàn ông đầy khả nghi đang cầm kẹo que lừa gạt trẻ con vậy, chỉ có điều đối tượng đáng ngờ này lại tuấn tú quá đi mất - Phượng Lại Tà vừa nghĩ thầm, vừa mỉm cười, giả vờ nhu thuận gật đầu: "Vâng."
Nằm mơ đi, trừ khi đầu óc của nó bị nước vào, bằng không nó tuyệt đối sẽ không tới hoàng cung thêm lần nào nữa. Chưa nói tới chuyện daddy hiện tại lại bảo nó tránh xa Tê Tê một chút, chỉ cần nghĩ tới trong hoàng cung có mặt vị huyết chủ này, nó đã cảm thấy rùng mình rồi. Nó không phải là thiêu thân, sẽ không đâm đầu vào lửa tự tìm đường chết.
Phượng Ngâm đứng lên, thưởng thức tiếng nhạc vang lên ngoài sàn nhảy, hắn mỉm cười nheo mắt lại, sau đó đột nhiên đưa tay hướng về phía Phượng Lại Tà.
"Đã lâu rồi không hề khiêu vũ, Tiểu Tà, con có đồng ý nhảy cùng ta một khúc nhạc không?" Đôi mắt màu đỏ đậm của hắn chứa đựng ý cười, dường như hắn đang rất chân thành mời Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà chớp mắt mấy cái, cảm thấy cánh tay của daddy khẽ tăng lực, trong lòng của nó cũng bắt đầu bồn chồn.
"Người ta không rành khiêu vũ đâu, nếu sơ sót cũng mong Phượng Ngâm bệ hạ đừng phật lòng nha." Phượng Lại Tà tiến lên một bước, mỉm cười vươn tay. Nó biết daddy bắt đầu tức giận, nhưng nó không muốn nhìn thấy daddy vì chuyện của nó mà lại xung đột với Phượng Ngâm.
Phượng Ngâm thỏa mãn gật đầu, nắm tay Phượng Lại Tà cùng bước ra sàn nhảy.
Phượng Lại nhìn theo bóng dáng của hai người, ánh mắt lạnh lẽo tựa hàn băng, hiện lên nét sắc bén nguy hiểm.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một bàn tay của Phượng Lại Tà đặt ở phía sau đang ra dấu chữ "V" với hắn. Hành động đơn giản này của cô bé trong nháy mắt đã hòa tan hơn phân nửa sự lạnh lẽo của Phượng Lại.
Tiểu nha đầu này thật là...
Âm thầm bật cười, Phượng Lại khoanh tay tựa vào tường, đưa mắt nhìn về phía Phượng Tê, hắn biết Phượng Tê vẫn luôn nhìn chăm chú vào hắn kể từ lúc quay trở lại. Màu mắt vô cùng quen thuộc kia khiến cho hắn hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
"Phượng Lại bá tước..." Phượng Tê định nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn cảm thấy bản thân hắn không có tư cách gì để nói, cánh tay vừa vươn ra cũng rụt trở về. Hắn đã trở thành thế này, còn có thể làm cái gì nữa.
Phượng Ca chứng kiến tình trạng giằng co giữa hai người, không khỏi có chút lo lắng, nhưng hắn rất nhanh che giấu tất cả cảm xúc, lại cười hì hì bước tới cạnh Phượng Lại: "Phượng Lại bá tước, gần đây ngươi có đi gặp vị hôn thê bé con của mình không vậy?"
Phượng Lại nghe vậy mới chợt nhớ tới tiểu công chúa Ly Mạt - hiện thời đang ở cùng Già Duệ. Đối với vị hôn thê trên danh nghĩa này, hắn hầu như đã quên không sót một chút gì, nếu hôm nay Phượng Ca không nhắc tới, chỉ sợ hắn sẽ chẳng bao giờ nhớ được rằng còn một nhân vật như vậy.
"Phượng Lại bá tước đừng chê ta lắm miệng, nhưng mà các ngươi dù sao cũng là hôn phu hôn thê mà, nếu như xa cách quá mức thì cũng không hay cho lắm, nhất là..." Nói tới đây, Phượng Ca đưa mắt về phía Già Duệ, vị huyết chủ này giờ đang nâng chén giữa một đám đông ở bên kia phòng. Giọng nói của hắn không lớn, vừa đủ cho ba người nghe rõ: "Già Duệ bệ hạ hôm nay cũng có mặt, ngươi có cần tới đó thể hiện một chút không?"
Nói xong, Phượng Ca cười hì hì uống thêm một hớp rượu, sau đó nhe răng cười với Phượng Lại.
"Cảm ơn Phượng Ca hoàng tử đã quan tâm." Phượng Lại hờ hững gật đầu, vị hoàng tử lúc nào cũng chơi bời lêu lổng này lại luôn là người rất khôn khéo. Đúng vậy, thái độ lạnh nhạt của hắn đối với Ly Mạt không phải là chuyện tốt, dù sao hôn ước này không chỉ là chuyện giữa hai người bọn họ mà còn đại biểu cho quan hệ giao hảo giữa huyết tộc Đông phương và Tây phương.
Nhưng mà... Ánh mắt của Phượng Lại dõi về phía đôi bạn nhảy Phượng Ngâm và Phượng Lại Tà, hai mắt hơi nheo lại.
"Vậy là được rồi, đợi sau khi top 20 đã được xác định, chúng ta sẽ cùng tới nơi ở của Già Duệ bệ hạ vấn an, đồng thời ngươi cũng có thể dành thời gian ở chung với công chúa Ly Mạt." Phượng Ca cười tươi đưa ra ý kiến. Phượng Lại nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Tuy rằng Già Duệ cùng hắn đều biết ý nghĩa chân chính của cuộc hôn nhân này, nhưng lễ nghi cơ bản ở mặt ngoài vẫn cần phải giữ.
"Ta đây đi an bài. Phượng Tê, em theo anh lại tâm sự cùng Già Duệ bệ hạ nào." Phượng Ca cười tủm tỉm kéo Phượng Tê rời khỏi. Trong chớp mắt sau khi xoay người, ý cười trong mắt hắn hoàn toàn biến mất, nếu như có thể, Phượng Tê cùng Phượng Lại không nên tiếp xúc quá nhiều với nhau. Tuy rằng như vậy cũng không thể thay đổi được cái gì, nhưng chí ít cũng sẽ không làm tình hình tệ hơn. Phượng Ca âm thầm thở dài, hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
"Phượng Ca, các ngươi đang làm gì?" Hỏa Đề vốn đang trò chuyện cùng Xưng Quân và Minh Hoàng, nhưng cuối cùng không chịu nổi lời nói dông dài của Xưng Quân, hắn quyết định tìm cơ hội thoát thân. Vừa nhìn thấy Phượng Ca cùng Phượng Tê, hắn lập tức lấy cớ chạy tới, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy? Lại bị Xưng Quân răn dạy?" Phượng Ca hiểu rõ bạn tốt của mình, hắn vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hỏa Đề là đã đoán được nguyên nhân.
"Thôi, đừng nhắc nữa." Hỏa Đề bất đắc dĩ thở dài, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao nhị ca luôn luôn lo lắng về hắn nhiều như vậy. Tuy rằng hắn lỗ mãng hơn so với đại ca, nhưng hắn đâu phải một đứa ngốc hoàn toàn không có trí tuệ. Mỗi lần nghe thuyết giáo là hắn lại chịu không nổi, nhất là khi Xưng Quân dùng giọng điệu ôn hòa tao nhã nói với hắn những câu chữ thật nặng nề và áp lực, khiến cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi.
"Các ngươi đang chuẩn bị làm gì?" Hỏa Đề vừa rồi nhìn thấy bọn họ đang đứng cùng Phượng Lại bá tước, tại sao chớp mắt đã đi sang bên này?
Phượng Ca nhún vai, nhìn về nơi Già Duệ đang đứng: "Đi thỉnh an Già Duệ bệ hạ, dù thế nào thì chúng ta cũng là vãn bối mà." Tuy rằng thoạt nhìn vẻ bề ngoài, Già Duệ chỉ lớn hơn bọn hắn tối đa là ba tuổi, thế nhưng đối với quỷ hút máu thì tuổi tác thường thường là không đáng chú ý.
"Vậy hai người đi đi, ta về phòng nghỉ ngơi một lát." Hỏa Đề bị thuyết giáo tới mức nhức đầu, bây giờ cái gì cũng ăn không vào. Hắn nhìn Phượng Ngâm cùng Phượng Lại Tà khiêu vũ cùng nhau, trong lòng lại thêm bực bội. Ban đầu hắn đang định mời cô bé khiêu vũ, nhưng nhìn tình thế hiện tại thì đợi cho tới lúc bữa tiệc này kết thúc cũng không có khả năng mời được. Cho dù hắn không biết trời cao đất rộng là gì thì cũng không thể chạy tới cướp người cùng Đông Phương huyết chủ giữa chốn đông đúc thế này được. Cho nên, hắn quyết định ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi, đây mới chính là thượng sách.
Vừa nghe thấy Hỏa Đề phải về phòng, ánh mắt của Phượng Ca cùng Phượng Tê đồng loạt biến đổi.
Phượng Ca cố nén cười vỗ vai hắn: "Ngươi đi đi." Trời ơi, hắn thật muốn cùng đi tới đó nhìn xem phản ứng của Hỏa Đề sau khi thấy được "lễ vật" trên giường hắn nha.
Hỏa Đề phất tay tạm biệt, sau đó rời đi.
Sau khi Hỏa Đề đi khỏi, Phượng Ca cuối cùng không nhịn được, nhếch môi cười tươi.
"Em nói Hỏa Đề sẽ nhận món quà đặc biệt kia hay không?" Phượng Ca đẩy đẩy Phượng Tê, hỏi.
Phượng Tê nhìn theo bóng dáng của Hỏa Đề, sau đó lại nhìn vẻ mặt háo hức chờ xem hài kịch của Phượng Ca, âm thầm tự hỏi Phượng Ca thật sự là bạn thân của Hỏa Đề sao? Tại sao hắn cảm thấy Phượng Ca thậm chí còn hưng phấn hơn cả Phượng Lại Tà nữa?
Trên sàn nhảy, Phượng Lại Tà lúc này cũng chú ý tới hướng đi của Hỏa Đề. Bởi vì quá mức kích động và chờ mong, cô bé căn bản không chú ý tới bước nhảy dưới chân nữa, và trong khoảnh khắc không cẩn thận đã vô tình dẫm vào chân Phượng Ngâm.
"A, thật ngại quá." Phượng Lại Tà giật mình hoàn hồn, chớp mắt với vẻ vô tội và áy náy nhìn Phượng Ngâm.
"Không sao đâu." Phượng Ngâm rất phong độ lắc đầu tỏ vẻ hắn không ngại, tuy rằng đây đã là lần thứ bảy hắn bị giẫm vào chân.
"Con nói rồi, con không biết khiêu vũ mà." Phượng Lại Tà le lưỡi nói, mặc dù sự thật là ngoại trừ lần vừa rồi là vô ý, còn tất cả sáu lần trước đều là do nó đã "cẩn thận" và "tinh tế" giẫm lên chân hắn.
Mặc dù vậy, cơn giận cùng sự bất mãn mà nó chờ đợi vẫn không hề xuất hiện, thật khó hiểu là Phượng Ngâm luôn rất tốt bụng chịu đựng gót giày của nó dẫm lên chân mình hết lần này tới lần khác. Chỉ là không biết, sau điệu nhảy này, chân của hắn có bao giờ biến dạng, xương cốt lẫn vào nhau nhìn không rõ nữa hay không?
"Nếu không biết, có thể từ từ học, ta sẽ dạy cho con." Bất tri bất giác kéo gần khoảng cách giữa hai người, đôi mắt của Phượng Ngâm chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Phượng Lại Tà, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ si mê.
Nó có thể nói "không" hay sao? Phượng Lại Tà giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, trong lòng lại cầu khẩn cho bản nhạc này kết thúc nhanh nhanh một chút, bằng không nó chắc chắn sẽ sớm bại trận. Cho dù Phượng Ngâm có thể chịu được mấy lần giẫm đạp của nó thì nó cũng không chịu nổi cái nhìn đầy mờ ám của hắn. Mỗi lần nhìn vào mắt hắn, nó đều cảm thấy hoảng loạn, không biết phải làm thế nào?
← Ch. 120 | Ch. 122 → |