Bói toán
← Ch.118 | Ch.120 → |
Khi âm nhạc ngừng lại, tầm mắt của mọi người liền dời về phía thang lầu trong đại sảnh, nơi đó có hai vị vua của huyết tộc đang đứng cạnh nhau.
Tiểu Tà khoát tay Phượng Lại, đưa mắt nhìn Phượng Ngâm cùng Già Duệ đang đứng cao cao tại thượng dưới bậc thềm hoa mỹ. So với Già Duệ, Phượng Ngâm có vẻ càng thêm sắc sảo cùng tuấn tú. Chắc hẳn Phượng Ca và Phượng Tê đã kế thừa gen từ Phượng Ngâm mới có thể đẹp được như thế.
Tuy rằng người này lặp đi lặp lại nhiều lần làm hại nó, nhưng nó lại không có cách nào gạt bỏ sự thân thiết phát ra từ nội tâm dành cho hắn. Nụ cười trông có vẻ ôn hòa trên mặt hắn lúc này không có một chút chân thật nào, nó thấy được sự băng lãnh vô tình trong đáy mắt hắn.
Ngay khi Phượng Ngâm xuất hiện, Phượng Lại đã ôm Tiểu Tà vào ngực mình, dùng cánh tay tận lực che lấy phần da thịt lộ ra ngoài của cô bé, sau đó đón lấy ánh mắt của gã sư tử mỉm cười kia.
Ngón tay mảnh khảnh tiếp nhận ly rượu đưa tới, Phượng Ngâm cùng Già Duệ cùng nâng ly, nhìn xuống mọi người phía dưới.
"Vì chiến thắng của những anh hùng, cụng ly."
"Cụng ly."
Đối diện với hai vị vua của hai bộ tộc tham dự Võ đạo đại hội lần này, các tuyển thủ đều tỏ vẻ tôn kính và lễ độ, đồng loạt nâng cao ly rượu, đáp lại lời khen tặng của hai người.
Nhưng mà, Phượng Lại chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua hai con người cao cao tại thượng phía trên, trong đôi mắt màu tím không có một chút cảm tình, nhìn không ra hắn đang vui hay buồn.
"Daddy." Phượng Lại Tà mẫn cảm nhận thấy được cảm xúc kì quái của Phượng Lại, không hiểu vì sao, nó luôn cảm thấy sự xuất hiện của Phượng Ngâm cùng Già Duệ làm cho daddy trở nên càng thêm lạnh lùng, tựa như lần đầu tiên nó nhìn thấy daddy, bàn tay daddy đặt trên cổ nó, băng giá đến đáng sợ, không chứa đựng chút tình cảm nào.
"Có chuyện gì?" Trong khoảnh khắc hắn cúi đầu xuống, băng tuyết trong ánh mắt liền bị hòa tan, bất kể trước mặt người khác, hắn là kẻ như thế nào, khi đối mặt với cô gái trong lòng, ánh mắt của hắn vĩnh viễn không thể trở nên vô tình như vậy.
"Daddy, mặc kệ chuyện gì sẽ phát sinh, con đều sẽ ở cạnh bên người." Nhìn vào đôi mắt ôn hòa kia, Phượng Lại Tà bỗng nhiên cảm thấy một nỗi bất an dấy lên trong lòng. Nó cố sức ôm lấy Phượng Lại, dán cả người vào hắn, nheo mắt lại nói.
Tuy rằng nó không biết chuyện gì đang diễn ra, thế nhưng nó có linh cảm rằng sắp tới đây sẽ có sự cố phát sinh. Daddy cùng đại trưởng lão, sư phụ cùng Phượng Tê dường như đều đang lén gạt nó cái gì đó, nó không thể biết được chút tin tức nào, chỉ có thể tin tưởng vào trực giác, cố gắng cảm nhận từng sự biến hóa nhỏ nhất lan tỏa trong không khí.
Phượng Lại khẽ giương môi, lời nói của cô bé làm cho hắn nở nụ cười.
"Các dũng sĩ của bộ tộc chúng ta, chúc mừng các ngươi." Khi hai người đang nhìn nhau, Phượng Ngâm đã mỉm cười đi đến, trên tay cầm ly rượu, Phượng Tê cùng những người khác cũng đi tới phía sau Phượng Lại, nâng cốc tiếp nhận lời khen tặng của Phượng Ngâm.
"Đây là nghĩa vụ của chúng ta." Mọi người đồng loạt trả lời, riêng chỉ có Phượng Lại vẫn không hề mở miệng, hắn chỉ lẳng lặng ôm Tiểu Tà, thờ ơ nhìn mọi người, giống như hắn là một kẻ ngoài cuộc chứ không phải một phần tử trong đó.
"Ha ha, Tiểu Tà, ngày hôm nay con rất đẹp." Phượng Ngâm đưa mắt nhìn cô gái đang cuộn mình trong lòng Phượng Lại, ý cười thật sâu khắc vào đáy mắt, cô gái khả ái này, sớm muộn gì...
"Đa tạ Phượng Ngâm bệ hạ đã tán thưởng." Mặc dù lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, nhưng trên gương mặt Phượng Lại Tà vẫn là nụ cười sáng chói như ánh mặt trời, bất kể như thế nào, ở nơi công cộng thì không thể tỏ ra thất lễ được.
"Ha ha, Phượng Lại bá tước, ngươi có một đứa con gái ngoan." Phượng Ngâm cười nhìn Phượng Lại, dường như hoàn toàn không cảm thấy ngần ngại trước sự lạnh lùng của hắn. Hắn quay đầu về phía Phượng Tê, vẫy tay, Phượng Tê lập tức nhu thuận đi tới bên cạnh hắn. Nắm tay Phượng Tê, Phượng Ngâm vừa cười vừa nói: "Phượng Lại bá tước, sau này Phượng Tê cần phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn rồi, nó chỉ mới có đôi mắt màu tím này gần đây thôi, hi vọng ngươi có thể tận tình chỉ giáo thêm." Phượng Ngâm cười - vẫn đẹp đẽ không chút khuyết điểm, nhưng trong đáy mắt hắn, Phượng Lại Tà nhìn không thấy một chút ý cười nào, vẫn âm u đen tối và khó hiểu như xưa.
"Được." Phượng Lại nhìn thoáng qua Phượng Tê, thờ ơ trả lời.
Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, chẳng lẽ màu mắt của daddy không phải là bẩm sinh hay sao? Tại sao lại cần daddy chiếu cố Phượng Tê?
"Phượng Tê, con còn không mau cảm ơn Phượng Lại bá tước." Phượng Ngâm nhìn Phượng Tê, vừa cười vừa nói.
"Sau này làm phiền bá tước đại nhân quan tâm nhiều hơn." Phượng Tê thuận theo ý của Phượng Ngâm, nhu thuận nói.
Bầu không khí kì quái tiếp tục khuếch tán, mỗi lần Phượng Lại Tà nhìn thấy sắc tím mới lạ trong đôi mắt Phượng Tê, nó lại cảm thấy vô cùng quỷ dị. Nó có cảm giác hai con người có cùng màu mắt này đối thoại với nhau rất là cứng ngắc, khiến người xung quanh cũng cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
"Phượng Tê, con mang Tiểu Tà đi ăn điểm tâm đi, cha cùng Phượng Lại bá tước có chuyện cần thương lượng." Phượng Ngâm phất tay nói.
"Dạ." Phượng Tê gật đầu, lặng lẽ sải bước đến cạnh Tiểu Tà, đưa tay ra.
Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn daddy, thấy hắn không phản đối mới buông hắn ra, nắm tay Phượng Tê.
"Sí Viêm, đi cùng hai vị tiểu thư." Phượng Lại lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng." Sí Viêm lập tức bước lên một bước, sau khi cúi chào Phượng Ngâm liền theo sau Tiểu Tà cùng Phượng Tê, trên tay của hắn còn cầm theo áo choàng của Tiểu Tà.
"A, cảm ơn." Phượng Lại Tà nhìn người thiếu niên trắng nõn trước mắt, đôi mắt của hắn thật đẹp, hơn nữa còn đem lại cảm giác rất quen thuộc cho nó.
Sí Viêm ngọt ngào cười, lộ ra hai hàm răng khả ái.
Phượng Tê hờ hững thoáng nhìn bóng dáng của Phượng Ngâm và Phượng Lại, hắn nắm tay Tiểu Tà, kéo cô bé đi tới hoa viên.
Hắn biết phụ vương và Phượng Lại bá tước muốn thương lượng cái gì, hắn cũng biết đó là chuyện không thể để cho Tiểu Tà nghe được, cho nên, hắn phải đem cô bé rời khỏi nơi này. Nhưng mà, khi nhìn thấy cái đuôi Sí Viêm phía sau bọn họ, hắn không khỏi cảm thán, xem ra lần này hắn đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của Phượng Lại, nếu không, Phượng Lại sẽ không phân phó Sí Viêm theo sát hắn cùng Tiểu Tà.
Phượng Lại hành động như thế này cũng là vì phòng ngừa hắn có bất kì hành động bất lợi nào với Tiểu Tà.
Bất đắc dĩ cười khổ, hắn đè nén sự buồn bực xuống đáy lòng, đành lựa chọn chấp nhận thực tại. Sí Viêm tuy rằng thoạt nhìn mảnh khảnh yếu ớt, lại có ngoại hình thiếu niên khả ái, thế nhưng thực lực của hắn trước kia so với chính mình còn mạnh hơn. Cũng khó trách Phượng Lại lệnh hắn tới bảo vệ Phượng Lại Tà, tuy rằng thật sự không cần thiết, nhưng sự cẩn thận của Phượng Lại cũng làm hắn vui mừng. Ít nhất, bất luận thời điểm nào, Phượng Lại đều sẽ bảo vệ Tiểu Tà, như vậy hắn cũng có thể an tâm, cho dù...
Cho dù mai này thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng có thể an tâm.
Nắm lấy tay Tiểu Tà, bàn tay của cô bé nhỏ nhắn, nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, mảnh mai là thế, khiến cho người khác vô thức mọc lên ý muốn bảo vệ, thế nhưng...
Phượng Tê ngửa đầu nhìn bầu trời trong màn đêm, một làn gió thổi qua, khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn đã không thể làm như vậy.
Bỗng nhiên, trong hoa viên vang lên một tiếng động, Phượng Tê quay đầu nhìn lại, trong đêm tối, một bóng người đang đứng dưới ngọn đèn đường.
"Đệ Nhị quốc sư." Phượng Lại Tà nhìn thấy Đệ Nhị, trong lòng âm thầm bội phục thực lực của hắn, một người khiếm thị nhưng lại có thể đi lại tự nhiên giữa lâu đài, sự khâm phục của nó dành cho Đệ Nhị bây giờ giống như là nước sông Hoàng Hà dâng trào không dứt vậy.
Người khuyết tật biết vượt lên chính mình a...
"Ha ha, Tiểu Tà tiểu thư có muốn ăn chút gì đó không? Chỗ này của ta có rất nhiều món ăn hấp dẫn đây." Đệ Nhị chỉ xuống bàn, trên đó đang bày biện rất nhiều món ăn thoạt nhìn rất ngon miệng.
"Đệ Nhị quốc sư, bữa tiệc đang vui vẻ, sao người lại chạy tới đây ăn uống một mình?" Đừng nói với nó rằng hắn đi ra ngoài để ngắm trăng nhé, thứ nhất, hắn là người mù, nhìn không thấy; thứ hai, ma giới căn bản cũng không có trăng để mà ngắm.
"Đệ Nhị quốc sư thích thanh tĩnh, cho nên hắn thường ở tại những nơi yên tĩnh ít người." Phượng Tê mở miệng giải thích. Đối với vị quốc sư ôn hòa mà lại thần bí này, hắn cũng có một chút hiểu biết nhất định, dù sao, Đệ Nhị cũng là một trong những đối thủ của hắn, cho nên vẫn cần thu thập một ít thông tin cốt yếu.
Đệ Nhị nhẹ nhàng cười, coi như là đáp lại lời nói của Phượng Tê.
"Vậy em không khách khí nha." Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, lôi kéo Phượng Tê chạy lại, có cái ăn ngon dĩ nhiên nó phải đi rồi, ban nãy ở trong đại sảnh nó còn chưa kịp ăn cái gì thì đã bị Phượng Ngâm đuổi ra ngoài, thật không biết hắn muốn cùng daddy thương lượng chuyện quốc gia đại sự gì mà phải đuổi nó đi nữa.
"Xin cứ tự nhiên." Đệ Nhị hào sảng phất tay, ý bảo Phượng Lại Tà cứ tự nhiên. Sau đó, hắn chuyển sang nói với Phượng Tê: "Phượng Tê điện hạ không ăn sao?"
Phượng Tê lặng lẽ ngồi bên cạnh, phía sau hắn là Sí Viêm: "Không cần, ta không thích đồ ngọt." Đối với thức ăn, hắn không có hứng thú gì, nhưng có thể thấy được Tiểu Tà rất thích ăn uống, mỗi lần cô bé ăn được một món ngon thì liền lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, lúc đó trông cô bé rất giống một con mèo lười đã no nê, đáng yêu làm cho người khác muốn ôm vào lòng.
"Phượng Tê điện hạ, có thể để tại hạ bói toán cho người một lần không?" Đệ Nhị vừa cười vừa nói.
Phượng Tê hơi kinh ngạc, hắn còn nhớ rõ ở kỳ Võ đạo đại hội lần trước, hắn đi tới quan khán với thân phận khán giả, thấy được các vị hoàng thất quý tộc yêu cầu Đệ Nhị bói toán dùm cho bọn họ, kết quả đều bị khéo léo cự tuyệt. Vậy mà hôm nay, Đệ Nhị lại chủ động đề nghị tiên đoán cho hắn?
Đệ Nhị vẫn thong dong cười, chờ đợi câu trả lời.
"Vậy làm phiền Đệ Nhị quốc sư." Phượng Tê cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì to tát, nên gật đầu đáp ứng.
"Như vậy, mời công chúa đưa tay cho ta." Đệ Nhị vươn tay.
Phượng Tê ngoan ngoãn đặt tay mình lên tay Đệ Nhị. Phượng Lại Tà đang vùi đầu trong mỹ thực, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn mỉm cười với cô bé, đổi lại là một cái le lưỡi nghịch ngợm.
Thật không ngờ ma giới mà cũng có bói toán nữa?
Đệ Nhị nheo mắt lại, ngón tay trượt trong lòng bàn tay của Phượng Tê.
Đó là một cảnh tượng đầy bạo lực, tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên không dứt, máu tươi lan tràn bốn phía, tiếng chém giết vang vọng bên tai. Trên thềm đá phủ đầy máu, một bóng dáng cô tịch kiên định bước về phía trước.
Một người ngồi trên vương tọa được xây bằng thi thể, một vương tọa nhuốm đầy máu...
"Phượng Tê điện hạ." Đệ Nhị buông tay xuống, mắt hơi nheo lại.
"Đệ Nhị quốc sư nhìn thấy gì?" Tuy rằng mọi người đều đồn rằng Đệ Nhị quốc sư tiên đoán như thần, thế nhưng, Phượng Tê đối với kết quả này lại không thật sự hứng thú, hắn hỏi chỉ là để giữ lễ phép với Đệ Nhị mà thôi.
"Phượng Tê điện hạ, ngài sống vì cái gì?" Đệ Nhị không đáp mà hỏi ngược lại.
Phượng Tê nháy mắt mấy cái, nhìn hắn, đôi mắt hơi lóe lên, sau đó hắn cúi đầu xuống, thong thả trả lời: "Đương nhiên là vì chính mình mà sống."
Đệ Nhị cười tươi: "Như vậy, xin ngài hãy nhớ kỹ lời ngài nói ngày hôm nay."
Phượng Tê nhíu mày lại, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên cái gì đó, chỉ có điều hắn cúi đầu, che giấu đi sự biến đổi đó.
"Ôi, Đệ Nhị quốc sư, người nói chuyện thâm ảo quá đi, vậy người cũng bói dùm em một quẻ đi." Phượng Lại Tà đã ăn uống no đủ, bắt đầu quay qua cười tủm tỉm gia nhập câu chuyện, tuy rằng bản thân nó cũng không mấy tin tưởng vào bói toán, thế nhưng dùng để giết thời gian cũng tốt, hơn nữa, nó cũng rất tò mò không biết Đệ Nhị sẽ nói với nó cái gì.
"Theo ý Tiểu Tà tiểu thư." Đệ Nhị không chối từ, cầm lấy tay của Phượng Lại Tà, thế nhưng ngay khi hắn cầm chắc tay cô bé vào lòng bàn tay mình, nụ cười trên gương mặt hắn trong nháy mắt liền biến mất.
"Đệ Nhị quốc sư?" Phượng Lại Tà nhìn thấy vẻ mặt thay đổi đột ngột của Đệ Nhị, không khỏi nôn nao, hắn nhìn thấy cái gì? Tại sao sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy?
← Ch. 118 | Ch. 120 → |