Thức tỉnh
← Ch.106 | Ch.108 → |
Đầu óc mờ mịt, hai mắt chua cay, Phượng Lại Tà chậm rãi mở mắt ra, bộ não hoạt động chậm chạp không có một chút phản ứng nào, dường như trong đó chứa rất nhiều kí ức, nhưng lại không nhớ ra được bất kỳ chuyện gì.
Cơn đau nhức bắt đầu từ trán, dần dần lan tràn ra toàn thân.
"Ôi". Phượng Lại Tà lắc lắc đầu, cau mày ôm lấy cái trán của mình.
"Mình bị sao vậy?". Híp mắt lại, Phượng Lại Tà vừa nhìn thấy trần nhà lạ lẫm liền hít mạnh vào một hơi, đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai "A!"
"Tiểu Tà tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?" Hồ Tư đẩy cửa mà vào, trên gương mặt già nua xuất hiện nét nghi hoặc. Rốt cuộc có chuyện gì làm Tiểu Tà hoảng sợ?
"A! Ông là ai?" Phượng Lại Tà giật mình bật dậy, ôm lấy chăn mền trước ngực, trừng mắt nhìn ông già xa lạ đột nhiên xông tới. Nó hoảng sợ ngồi co chân lại, nét sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt to.
"Tiểu Tà tiểu thư, tôi là Hồ Tư, tiểu thư không nhớ rõ tôi sao?" đáy mắt Hồ Tư khẽ loé lên, hắn nhăn lại lông mày nhìn Phượng Lại Tà. Cô bé hoàn toàn không có vẻ gì là đang giả vờ cả. Thấy vậy, hắn thoáng cảm thấy có chút bất an.
"Hồ Tư? Tôi không biết ông là ai, tại sao tôi lại ở chỗ này?" Phượng Lại Tà giống như một con thú nhỏ bị doạ sợ, cắn chặt môi, hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt. Ai đến nói cho nó, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, ông lão trước mắt này là ai?
"Tiểu Tà tiểu thư, đây là nhà của tiểu thư, tiểu thư trước tiên hãy nghỉ ngơi, đợi chủ nhân sau khi trở về sẽ trả lời tất cả các nghi vấn của tiểu thư". Hồ Tư cẩn thận mở miệng, không đợi Phượng Lại Tà lên tiếng kháng nghị liền xoay người đi ra cửa.
Xem ra sự tình so với dự tính của chủ nhân còn phức tạp hơn nữa.
"Trời ơi, đây là cái chỗ quái quỉ nào thế này?" Phượng Lại Tà cắn môi, run run leo xuống giường, để chân trần chạy đến trước cửa, không ngừng đập cửa phòng.
"Mở cửa, thả tôi ra ngoài, ông không thể giam tôi ở chỗ này, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!" Kêu hồi lâu nhưng ngoài cửa vẫn không có chút âm thanh nào, Phượng Lại Tà chán nản tựa đầu trên cửa, vô lực trượt xuống.
"Thả tôi ra ngoài, thả tôi ra." Ngay sau đó, nó hít sâu vào một hơi, nhìn về phía cửa sổ, hai mắt sáng lên, liền vén váy chạy vội đến gần ban công.
Một cơn gió buổi sớm thổi lên những sợi tóc tơ của nó, Phượng Lại Tà đưa mắt nhìn xuống, cảm giác chấn động bao trùm cơ thể, thật lâu vẫn không cách nào khôi phục lại.
"Nơi đây rốt cuộc là đâu?" Nhìn xuống độ cao đáng sợ bên dưới, Phượng Lại Tà bất an ôm lấy ngực, từng bước lui về sau.
"Bình tĩnh lại, trước tiên phải bình tĩnh lại" Nó ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng lục lại từng mảnh ký ức.
Daddy đã trở lại, xa cách mười năm daddy đã trở lại, sau đó cùng ở trong biệt thự với Tiểu K và nó, sau đó... sau đó thì sao? Chết tiệt! Tại sao lại không nhớ ra được cái gì cả?
Trong lúc đầu óc đang trống rỗng, một hình ảnh bỗng nhiên bật ra trong đầu nó, doạ nó ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt màu hổ phách mở to loé lên nỗi sợ hãi.
"Daddy muốn giết mình!" Nó có thể cảm thấy được bàn tay to siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nó, daddy nói nó đang giả vờ, nhưng nó giả vờ cái gì? Daddy sẽ giết nó nếu nó không trở thành con người mà daddy muốn.
"A! A!" Đầu thật là đau, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sau khi daddy siết cổ nó, ai có thể đến nói cho nó biết chuyện gì đã xảy ra? Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Phượng Lại Tà quay đầu lại, đập vào mắt nó là một gương mặt quen thuộc.
"Tiểu Ngôn!" Sóc Ngôn vừa mới bước vào cửa liền ngã nhào xuống, toàn bộ sự sợ hãi của Phượng Lại Tà đều chất chồng lại với nhau.
"Cậu làm gì thế?" Bị hành động của Phượng Lại Tà làm hoảng sợ, Sóc Ngôn nhíu mày lại, muốn kéo cô bé thoát khỏi người của mình, nhưng lại phát hiện cô bé đang ôm chính mình, cơ thể dường như còn mang theo một chút run rẩy.
"Tiểu Tà sao vậy?"Không riêng gì Sóc Ngôn, ngay cả Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh cũng bị hành động của Phượng Lại Tà làm giật mình, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng ở một bên nhìn cô bé nổi điên.
"Ngươi có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không?" Tiểu Bạch cười nhạo hỏi Phượng Lại Tà, nhưng khi cảm ứng tâm linh truyền đến lại phát hiện con đường tinh thần của Phượng Lại Tà vốn thông suốt nay lại bị phong bế. Tất cả những lời hắn nói hoàn toàn bị ngăn cách ở bên ngoài. Lúc này, Tiểu Bạch mới mở to mắt nhìn Phượng Lại Tà, cô bé vẫn đang ôm lấy Sóc Ngôn, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?
"Trước tiên cậu buông tớ ra đã? Cậu như vậy tớ không đứng lên được." Sóc Ngôn có chút bất đắc dĩ, mặc dù hắn không thích Phượng Lại Tà bây giờ, nhưng lại không thể trở mặt với cô bé.
"Tiểu Ngôn, đây là nơi nào, vì sao tớ lại ở chỗ này" Phượng Lại Tà dường như không nghe thấy lời nói của Sóc Ngôn. Cô bé ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt vẫn rất khẩn trương.
"Cậu đang nói giỡn sao?" Sóc Ngôn nhíu mày, hắn cũng không phải đối tượng đùa nghịch của cô bé.
"Làm ơn nói cho tớ biết, tớ không có nói giỡn, đã xảy ra chuyện gì, đây là chỗ nào?" Trong mắt Phượng Lại tà tràn đầy lo lắng, nó không hiểu tại sao Sóc Ngôn lại lạnh lùng với nó như vậy, mặc dù trước kia nó thích cùng Sóc Ngôn đấu võ mồm nhưng hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng mà xa cách này nhìn nó, điều này làm cho nó có chút bất an.
"Cậu làm sao vậy? Không nhớ rõ sao?" Sóc Ngôn bán tin bán nghi nhìn Phượng Lại Tà. Vẻ mặt của cô bé rất là chân thật, nghĩ đến chuyện té xỉu ngày đó, có khả năng do cô bé không thể thừa nhận đồng thời hai khế ước nên đã mất đi trí nhớ.
"Tớ nên nhớ rõ cái gì?" Phượng Lại Tà vào mắt Sóc Ngôn, dường như nó đã quên mất chuyện gì đó quan trọng.
"Đợi đã! Cậu biết tớ là ai, nhưng không biết đây là nơi nào?" Sóc Ngôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy biểu hiện của Phượng Lại Tà cứ là lạ.
"Cậu là Sóc Ngôn, em trai của sư phụ tớ, tớ làm sao có thể quên được cậu?" Phượng Lại Tà nhìn Sóc Ngôn với vẻ mặt quái dị, chẳng lẽ người mất trí là hắn?
"Đúng là như vậy, nhưng là..." Sóc Ngôn cũng nhìn Phượng Lại Tà với vẻ mặt quái dị không kém - "Cậu không biết cậu đang ở chỗ nào?" Không thể nào, đây quả thật là một chuyện cười.
"Không biết." Phượng Lại Tà thành thật lắc đầu.
"Được rồi, tớ nói cho cậu, đây là phủ bá tước, là nhà bá tước Phượng Lại." Sóc Ngôn vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Phượng Lại Tà.
Tuy nhiên, Phượng Lại Tà lại dường như rất ngạc nhiên, từ trên người Sóc Ngôn đứng dậy rồi ngồi vào một chiếc ghế.
""Bá Tước phủ? Nhà của bá tước Phượng Lại? Cậu nói bá tước Phượng Lại... là daddy của tớ sao?" Thế giới này có thể trùng hợp mà có hai người tên giống nhau không?
"Đúng vậy." Vẻ mặt của cô bé càng làm cho Sóc Ngôn cảm thấy bất ngờ, thế này là thế nào?
Đáng tiếc hôm nay là ngày khai mạc Võ Đạo đại hội, bá tước Phượng Lại cùng anh trai Sóc Li đã sớm rời khỏi phủ bá tước, bằng không cũng sẽ có người thảo luận cùng hắn một chút xem tại sao Phượng Lại Tà lại thành ra như vậy.
"Daddy ta... là bá tước?" Đầu óc ngày càng hỗn loạn, nhưng Phượng Lại Tà lại không tìm được trọng điểm, cô bé vô lực ngồi im trên ghế, hai tay ôm lấy đầu mình.
Đáng chết đáng chết, nó rốt cuộc là làm sao vậy? Dường như nó đã bỏ qua cái gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra. Nó ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý đến chuyện có một bạch lang đứng bên cạnh Sóc Ngôn, nó kinh ngạc mở to miệng, một tay chỉ vào con bạch lang hình thể to lớn, giọng nói hoảng hốt: "Nó là cái gì thế?"
Lời nói vừa ra đã làm cho Tiểu Bạch cùng Sóc Ngôn đồng thời choáng váng.
Thực rõ ràng, Phượng Lại Tà đã không còn nhớ được Tiểu Bạch là ai nữa rồi.
"Ngươi không nhận ra Sóc Ẩn?" Sóc Ngôn nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Phượng Lại Tà, đầu óc hoàn toàn lẫn lộn. Cô bé nhớ rõ được mình, anh trai, thậm chí Phượng Lại bá tước cũng nhớ, nhưng lại không nhớ được phủ bá tước, không nhớ rõ Sóc Ẩn, cũng không nhớ rõ Phượng Lại là bá tước.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Bỗng nhiên trong lúc đó, Sóc Ngôn dường như nghĩ đến cái gì, hắn từng bước đi đến trước mặt Phượng Lại Tà, nhìn vẻ mặt buồn rầu của cô bé, chậm rãi hỏi "Cậu có biết bây giờ là ngày nào tháng nào?"
"Hiện tại?" Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, suy tư một hồi rồi nói "Mình nhớ rõ hôm qua là ngày 2 tháng XX, hôm nay dĩ nhiên là ngày 3 rồi."
Lời này vừa nói ra, Tiểu Bạch cùng Sóc Ngôn đồng thời nhìn nhau. Theo như lời của Phượng Lại Tà thì đó là khoảng thời gian nửa năm trước, khi đó cô bé còn chưa gặp được Tiểu Bạch. Nói cách khác, trí nhớ lúc này của cô bé hoàn toàn dừng lại tại nửa năm trước.
Lúc đó Phượng Lại Tà còn chưa thay đổi tính cách.
Đáy mắt Sóc Ngôn xuất hiện một ý cười yếu ớt mỏng manh, Tiểu Bạch ở một bên vẫn đang chìm trong cơn đả kích mạnh mẽ, cho nên không hề chú ý thấy. Nó lắc lắc cái đầu to lớn, nhìn một Phượng Lại tà hoàn toàn lạ lẫm trước mắt, thế giới của cô gái không có hắn, hoặc có thể nói, hiện tại trong mắt cô bé, hắn chỉ là một con sói, một bạch lang chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cô bé.
Suốt một buổi chiều Sóc Ngôn đều ở cạnh Phượng Lại Tà, nhìn thấy vẻ bất an và khẩn trương của cô bé, hắn vươn tay ra cầm lấy bàn tay của Phượng Lại Tà, vỗ nhẹ an ủi.
Bọn họ hiện tại đang đợi Phượng Lại cùng Sóc Li trở lại bá tước phủ, giải quyết sự việc thần kì mà quỷ dị này.
Phượng Lại Tà âm thầm có chút sợ hãi, nó không dám đối mặt cùng Daddy, Daddy trong mắt của nó thực nguy hiểm, nó vẫn còn có thể cảm giác được lúc daddy bóp lấy cổ của mình. Đó là hơi thở tử thần.
"Bọn họ đã trở lại rồi." Sóc Ngôn nhạy bén nghe được tiếng vó ngựa truyền tới từ dưới ban công, hắn nheo mắt lại, chờ đợi thời khắc này đến.
"Mình..." Nó nên làm gì, hay nói gì? Mặc dù Sóc Ngôn cam đoan chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, Daddy sẽ không hại nó, nhưng nó vẫn có chút sợ hãi, sợ hãi người đàn ông làm cho nó không biết phải làm sao.
Cửa được đẩy ra, Phượng Lại chỉ liếc qua một giây là đã thấy được Tiểu Tà đang ngồi ở trên ghế, sự lo lắng của hắn trong nháy mắt đã hạ xuống. Tiểu Tà đã tỉnh.
Cả ngày nay hắn đều lo lắng không biết Tiểu Tà đã tỉnh lại chưa, hay vẫn còn đang hôn mê, dù sao nó cũng đã hôn mê một ngày một đêm, sao hắn có thể không lo lắng được chứ. Hiện tại thì tốt rồi, Tiểu Tà cuối cùng cũng tỉnh.
"Tiểu Tà." Vươn tay về phía bóng dáng nhỏ bé, chờ đợi bàn tay của cô bé đặt lên, nhưng ánh mắt cô bé nhìn chăm chú vào hắn lại loé ra vẻ khẩn trương cùng bất an.
"Daddy." Tiểu Tà kinh ngạc nhìn thấy Daddy vươn tay về phía nó, bất an vân vê làn váy, nó không rõ vì sao Daddy bỗng nhiên trở nên thân thiện như vậy, ánh mắt Daddy nhìn nó tràn đầy ấm áp, hoàn toàn không giống sự lạnh lẽo băng giá trong quá khứ.
"Tiểu Tà? Con làm sao vậy?" Hành động quái dị của cô bé lập tức khiến cho Phượng Lại chú ý, hắn đi nhanh đến bên cạnh Phượng Lại Tà ôm ngang cô bé lên, bàn tay lo lắng sờ trán của nó.
Độ ấm hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu phát sốt, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt nhưng vẫn còn hơi hồng hào. Xem ra là hắn đã lo lắng nhiều, Tiểu Tà khôi phục xem ra cũng không tệ.
"Tiểu Tà, con quá bướng bỉnh". Nhẹ nhàng thở dài, Phượng Lại bất đắc dĩ nhìn Tiểu Tà, nhưng hắn lại phát hiện trong ánh mắt của cô bé thứ mà hắn vô cùng không muốn nhìn thấy.
Nỗi sợ hãi. Tiểu Tà đang sợ cái gì. Hắn sao?
"Phượng Lại bá tước, ta nghĩ có chuyện cần nói cho ngài biết" Sóc Ngôn đứng dậy, nhìn Phượng Lại nói: "Tiểu Tà cậu ấy... đã mất đi tất cả kí ức nửa năm gần đây, trí nhớ chỉ dừng lại vào nửa năm trước".
Phượng Lại trong mắt thoáng qua một chút khiếp sợ, nhưng lập tức biến mất.
Nửa năm trước? Nheo mắt lại nhìn Tiểu Tà, lúc này cô bé vẫn có chút khẩn trương, hắn đành tạm thời buông cô bé ra, sau đó lạnh lùng nhìn Sí Viêm: "Ngươi đi theo ta".
Nhìn thấy Phượng Lại mang theo hơi thở âm trầm rời đi, Sóc Li cũng có chút kinh ngạc. Hắn đưa mắt nhìn em mình, lúc này Sóc Ngôn đang mỉm cười đi tới cạnh Phượng Lại Tà, mang áo choàng của mình khoác lên người cô bé.
"Sao lại như thế này? Tiểu Ngôn, tại sao mới đi ra ngoài một ngày mà đã xảy ra chuyện?"
Sóc Ngôn một bên trấn an Phượng Lại Tà, một bên cười nhìn Sóc Li, "Anh à, Tiểu Tà của chúng ta đã trở lại, như vậy không tốt sao?"
Câu nói của Sóc Ngôn làm Sóc Li giật mình, hắn khó hiểu nhìn gương mặt mỉm cười của em mình, trong lòng cảm thấy điềm xấu đang tới gần.
Trong phòng Phượng Lại, hơi thở bị đè nén đến mức có thể giết chết người khác. Phượng Lại ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, đôi mắt màu tím lạnh như băng nhìn Sí Viêm: "Chuyện này là thế nào?". Hắn mở miệng, giọng nói phảng phất có thể kết thành băng.
"Có thế do tinh thần không thể chịu đựng cùng lúc hai khế ước thú, dẫn đến nhân cách thứ hai được tạo thành do thôi miên chiều sâu khi trước bị đánh thức." Sí Viêm hít sâu vào, quả quyết phân tích.
"Nhân cách thứ hai không thể tồn tại." Tay không tự giác nắm chặt, hắn không thể chịu được trong cơ thể Tiểu Tà lại có một linh hồn khác. Khi trong cặp mắt màu hổ phách không thể quen thuộc hơn nữa kia hiện ra thần sắc hoảng sợ, hắn thế nhưng lại cảm thấy bối rối cùng yêu thương. Mặc dù đó cũng không phải là biểu hiện chân thực của Tiểu Tà.
"Vâng" Sí Viêm cảm nhận được trên người Phượng Lại truyền đến áp lực vô hình, hắn cúi thấp đầu xuống, tiếp tục giải thích: "Có thể bởi vì tinh thần Tiểu Tà tiểu thư không cách nào chấp nhận khế ước thú lần thứ hai, làm tiêu hao quá nhiều tinh lực mà lâm vào ngủ say, làm cho nhân cách lúc trước bị thôi miên lần này thức tỉnh, đây chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi, đợi cho Tiểu Tà tiểu thư khôi phục tinh lực thì sẽ thức tỉnh, thay thế nhân cách hiện giờ". Chính hắn cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, đây thật là chuyện ngoài ý muốn của hắn, lúc đi vào nhìn thấy Phượng Lại Tà, hắn liền cảm thấy kì quái, vì sao có người trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể tỉnh lại. Hóa ra không phải cô bé tỉnh lại, mà là nhân cách thực đang ngủ say, nhân cách phụ tạm thời làm chủ.
Chỉ có điều...
Đáp án này cũng không thể làm Phượng Lại vừa lòng
"Tạm thời? Tạm thời tức là bao lâu?" Phượng Lại cười lạnh.
"Việc này... Khó mà nói được" Sí Viêm cảm giác cả người run lên, đi theo bên người Phượng Lại trong khoảng thời gian dài cũng chưa từng cảm nhận được hơi thở tức giận chân chính của chủ nhân, loại áp lực này có thể làm cho người có tinh thần yếu ớt sụp đổ.
"Một tháng, nhiều nhất là một tháng, nếu như ngươi không thể làm TiểuTà khôi phục lại bình thường, ngươi cũng không cần sống nữa". Nắm chặt tay, Phượng Lại biết cảm xúc của mình có chút mất khống chế, nhưng hắn lại không áp chế được cơn tức giận. Hắn không thể tha thứ, Sí Viêm thế nhưng đưa Tiểu Tà vào trong nguy hiểm, càng không thể tha lỗi cho Tiểu Tà vậy mà bướng bỉnh, lấy sự an toàn của bản thân thay hắn giải quyết phiền toái. Hắn không cần, cái hắn cần chính là Tiểu Tà sống thật tốt.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
"Vâng" Sí Viêm gật đầu thật mạnh, hắn biết rõ cho dù chủ nhân không trách mình, hắn cũng không thể tha thứ chính mình.
Trái tim đau âm ỉ, hắn biết giờ phút này Phượng Lại Tà không hề nhớ rõ hắn, dù là thiếu niên Sí Viêm hay tiểu động vật Tiểu Tiểu Bạch, với cô bé, hắn đã trở thành người xa lạ.
"Đi xuống đi". Phượng Lại không kiên nhẫn phất tay, đợi cho Sí Viêm đi ra, hắn mới nặng nề cúi đầu xuống, hai tay chống tại trán, nheo mắt lại nhìn hoa văn trên tấm thảm.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |