Thân cận
← Ch.035 | Ch.037 → |
Bởi vì một chân bị thương, bước đi của Phượng Lại Tà bây giờ cực giống một con thỏ nhỏ, cứ bước cao bước thấp khiến cho Hồ Tư đi theo phía sau không ngừng đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ cô nhóc không cẩn thận sẽ té từ trên cầu thang xuống.
Phượng Lại Tà vui vẻ đi loanh quanh khắp nơi, không hề để ý tới Hồ Tư đang lo lắng theo sau. Daddy đại nhân ngày hôm qua mới nhận được "món quà" lớn như vậy, sáng sớm hôm nay đã biến mất không thấy tăm hơi. Hồ tư gia gia nói daddy lại đi gặp Huyết chủ. Nó thật không hiểu vị Huyết chủ kia có phải là quá nhàn rỗi hay không, chẳng có việc gì lại kéo daddy đi tán gẫu, không để cho nó gần gũi daddy gì hết.
"Ông Hồ Tư, nơi này dẫn tới đâu vậy?" Mới vừa rồi đi ngang qua phòng khách, Phượng Lại Tà phát hiện ra đằng sau một bức tranh thật to có một cánh cửa lớn.
Thần bí? Hiếu kì! Nó lại xao động rồi.
"Nơi đó là mật thất của chủ nhân, tiểu thư không nên đi vào." Hồ Tư cung kính mở miệng, kết quả còn chưa nói xong đã thấy Phượng Lại Tà mở cửa đi vào.
Từ đầu tới cuối, Phượng Lại Tà chỉ nghe được hai chữ "mật thất" thần bí mê hoặc, nó không suy nghĩ gì mà đã đi vào rồi.
Vừa kéo cửa ra, một trận gió mát đã tạt vào người, thổi bay sợi tóc bên tai Phượng Lại Tà.
"Wow! Hồ tư gia gia, công phu nói dối của ông quả nhiên rất lợi hại." Phượng Lại Tà mở to mắt nhìn khung cảnh trời xanh mây trắng ngoài cửa, cười hì hì nói.
Mật thất? Cánh cửa nối tòa nhà với bên ngoài là mật thất? Không biết là trí nhớ của ông Hồ Tư suy yếu, hay là nó xuất hiện ảo giác đây? Hóa ra ông Hồ Tư thoạt nhìn thành thật mà cũng lừa gạt người, hơn nữa nói dối mà mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, vẻ mặt còn cực kì nghiêm trang nữa chứ.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Hồ Tư không nói gì, chỉ cười cười vẻ xấu hổ. Hắn không thể nói rằng chủ nhân ngẫu nhiên ra ngoài "kiếm ăn" thì sẽ đi ra từ nơi này.
"Chà! Gió mát quá." Phượng Lại Tà thoải mái đưa đầu ra, hưởng thụ không khí mới mẻ. Kết quả tình cảnh phía dưới lại làm cho nó bước hụt chân, từ tầng trên cao của tòa nhà té thẳng xuống.
"Oa! A! A!" Vừa nghe thấy tiếng thét, Phượng Lại đang ở dưới mặt đất vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiểu Tà đang biểu diễn động tác rơi tự do. Hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhón chân bay lên ôm lấy Phượng Lại Tà.
"Ừm... Daddy!" Phượng Lại Tà vỗ vỗ ngực tự trấn an, đôi mắt to tội nghiệp nhìn Phượng Lại.
Vẻ mặt của daddy rất là khó coi nha, không biết đã có chuyện gì xảy ra?
Phượng Lại lạnh lùng nhìn cô bé ở trong lòng mình, chậm rãi hạ xuống đất.
"Bá Tước đại nhân?" Người thiếu nữ đứng cùng hắn ban nãy nhìn hai người với vẻ mặt cực kì kinh ngạc.
Có thể ngã vào lòng Bá Tước đại nhân... Trời ạ, đó là một chuyện vinh dự cỡ nào!!!
Giữa lúc cô gái đang thầm hâm mộ thì bỗng nhiên phát hiện một mùi hương nhân loại ngọt ngào truyền đến.
"Nhân loại!" Cô gái kinh ngạc chỉ vào Phượng Lại Tà, thét to.
"Mời giữ yên lặng." Phượng Lại lạnh lùng mở miệng, hắn chán ghét những tiếng thét chói tai xuất phát từ phái nữ.
"Vâng!" Bị đôi mắt lạnh lẽo của Phượng Lại đảo qua, trong nháy mắt, cô gái đã thu lại vẻ luống cuống vừa rồi, trong lòng thầm chửi mình ngu xuẩn, khó khăn lắm mới có một cơ hội thân cận với Bá Tước đại nhân, kết quả lại để cho hắn thấy được hành động vô lễ như vậy.
Nhưng mà...
Đôi mắt của cô gái không tự chủ hướng về phía thiếu nữ trong lòng Phượng Lại. Cô bé này là ai? Tại sao lại xuất hiện trong nhà của Bá Tước đại nhân?
Lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cô gái cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ một phút sai lầm sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng ngài Bá Tước.
"Mời Anna tiểu thư trở về." Phượng Lại bỏ lại một câu nói, rồi ôm Phượng Lại Tà rời khỏi. Phượng Lại Tà lựa lúc daddy không để ý thì quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với Anna.
Muốn cướp daddy của nó? Không có cửa đâu. Đừng nói là cửa chính, cửa sổ cũng không có. Vừa rồi nếu không phải thấy cô gái này đứng gần daddy như vậy, còn muốn nắm tay daddy, nó cũng sẽ không "trượt chân" té xuống.
Đối với thân thủ của daddy, nó rất là tin tưởng nha. Đừng nói ở độ cao như thế này, cho dù là vực sâu nhìn không thấy đáy, chỉ cần daddy ở dưới, nó cũng dám đánh bạo nhảy xuống, daddy của nó vốn là vạn năng mà.
"Chủ nhân!" Vừa rồi chính mắt thấy Phượng Lại Tà ngã xuống, Hồ Tư chạy vội ra ngoài, kết quả nhìn thấy Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà đi đến.
"Ngươi trông nom kiểu này đấy à?" Phượng Lại lạnh lùng hỏi, khiến cả người Hồ Tư chấn động.
"Là thuộc hạ thất trách." Hồ Tư vội vã quỳ xuống. Ông theo chủ nhân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông thấy chủ nhân dùng giọng điệu khiển trách vô tình.
"Daddy, người đừng trách ông Hồ Tư, là tại con không tốt, vừa nhìn thấy daddy thì vội vã đến quên cả an toàn." Dùng ngón tay đâm đâm vào ngực Phượng Lại, Phượng Lại Tà nhỏ giọng giải thích.
"Người ta thấy daddy trở về, cho nên rất kích động, người ta đi lại khó khăn như vậy, khó tránh khỏi việc gặp chuyện không may mà." Phượng Lại Tà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Phượng Lại. Ai kêu hắn nói dối, còn nói cái gì mà đi gặp Huyết chủ, kết quả lại là đi hẹn hò sau lưng nó, nếu như nó không làm cho daddy cảm thấy áy náy một chút thì sao nó có thể đối mặt với bản thân mình được chứ
Daddy là của nó, ai cũng đừng mong đoạt đi.
"Có bị thương ở đâu không?" Phượng Lại vốn dĩ có chút tức giận, nhưng nghe xong lời "kết tội" của Phượng Lại Tà, không khỏi có chút đất đắc dĩ, giọng điệu cũng nhẹ đi rất nhiều.
Nhu thuận lắc đầu, Phượng Lại Tà mở to mắt, đưa tay ôm lấy cổ daddy, nũng nịu nói: "Thân thể của người ta không có bị thương, nhưng mà tâm hồn nhỏ bé đang bị thương rất nghiêm trọng đây."
"Cái gì?" Phượng Lại hỏi.
"Daddy rõ ràng nói đi gặp Huyết chủ, kết quả lúc trở về lại ở cùng một dì nào đó. Rõ ràng daddy đi hẹn hò với dì ấy, còn lừa gạt người ta nói là đi gặp Huyết chủ." Phượng Lại Tà nói xong, nước mắt cũng rơi xuống như những hạt trân châu.
"Daddy tại sao muốn gạt người ta, người ta tin tưởng daddy như vậy, daddy vì sao muốn gạt người ta?" Càng nói càng nghẹn ngào, Phượng Lại Tà khóc lớn trên vai daddy.
Phượng Lại thấy nước mắt của cô bé thì có chút hoảng hốt, chỉ biết vỗ vỗ đầu Phượng Lại Tà, lần đầu tiên nói lời giải thích.
"Ta thật là đi gặp Huyết chủ, nhưng Huyết chủ lại an bài cho ta ở cùng với một người khác." Thân cận với nữ giới thuần huyết Huyết tộc, đó cũng là biện pháp mà các vị trưởng lão nghĩ ra. Lúc đi gặp Huyết chủ, hắn cũng đã biết việc này, nhưng hắn cũng không nhất thiết phải nói rõ ràng với Tiểu Tà. Chỉ thật không ngờ hắn lại bị cô bé bắt gặp lúc đang ở cùng một cô gái. Lúc này, đối diện với nước mắt của Tiểu Tà, trái tim vốn cứng rắn của hắn dường như cũng không thể yên tĩnh.
"An bài cái gì?" Phượng Lại Tà thút tha thút thít hỏi.
"Tìm một cô dâu." Phượng Lại bình thản nói.
"Chú rể là ai?" Nó biết là ai, nhưng nó sẽ không tự nói ra. Nó phải để cho bản thân daddy nói với nó, như vậy, kế hoạch của nó mới có thể tiếp tục tiến hành.
"Ta." Giọng nói của Phượng Lại hoàn toàn thản nhiên, dường như việc này không liên quan gì đến hắn.
"Daddy, người phải kết hôn sao? Người không cần Tiểu Tà nữa sao?" Phượng Lại Tà buồn bã cắn chặt môi, đáy mắt vẫn còn đọng nước. Nếu như daddy dám gật đầu, nó sẽ khóc đến mức lũ lụt cho hắn coi.
Bản lĩnh của nó rất nhiều, một trong số đó chính là khả năng điều khiển nước mắt, chút trợ giúp bên ngoài cũng không cần.
Phượng Lại không nói gì, sự việc liên quan đến cả tộc, không thể vì Tiểu Tà mà thay đổi.
"Vậy..." Phượng Lại Tà lấy tay lau nước mắt, chăm chú nhìn Phượng Lại.
"Người ta sẽ giúp daddy tuyển cô dâu có được không? Dù cho daddy có muốn kết hôn, cũng phải để người ta tuyển cho daddy một người thật sự thích hợp, có được không?" Phượng Lại Tà một bên không ngừng lau nước mắt, một bên dùng giọng nói nức nở mở miệng.
Phượng Lại thấy vậy, khẽ thở dài: "Vậy cứ tùy con đi." Đối với hắn, lấy người nào làm vợ cũng như nhau, tất cả chẳng qua là một hình thức mà thôi. Theo năm tháng trôi qua, hắn sẽ nhìn đối phương dần dần chết đi.
"Cảm ơn daddy." Ôm cổ Phượng Lại, Phượng Lại Tà rúc đầu vào ngực hắn, đôi mắt vẫn ngập nước nhưng ý cười trên mặt làm cho người khác không khỏi sợ hãi. Nếu như Tiểu K mà có mặt ở đây, e rằng đã sớm bị hình ảnh ác ma quen thuộc này dọa cho chạy mất.
Các chị gái đáng mến, em sẽ tích cực chuẩn bị, nhiệt liệt hoan nghênh các chị đến đây chơi.
Hi vọng...
Các chị sẽ thích sự "kinh ngạc" mà em chuẩn bị sẵn.
← Ch. 035 | Ch. 037 → |