← Ch.39 |
Chương 39
Sương khói mơ hồ bay đi xuất hiện phía sau."Chủ nhân." Các người đàn ông thấp giọng kêu, ánh mắt nguy hiểm đang nhìn về phía Đỗ Ưng Dương.
"Tôi không sao." Black Jack đơn giản nói.
"Xin giao cho chúng tôi xử lý." Các người đó nói nhỏ, huy động cánh tay mọi người xung quanh đều rút ra vũ khí.
Mùi nguy hiểm tràn ngập bốn phía, toàn thân Đỗ Ưng Dương căng cứng đoán ra những người này là đội cận vệ bên cạnh Black Jack......
"Đáng chết!" Hắn thấp rủa một tiếng, ôm Thiên Vẫn vào trong ngực.
Cô cũng không khẳng ngoan ngoãn, thoát ra khỏi lòng ngực của hắn đứng ở trước người hắn chắn đi nguy hiểm.
"Thiên Vẫn!" Hắn gầm nhẹ, ôm eo của cô.
"Em không muốn bọn họ tổn thương anh." Thiên Vẫn cắn môi quật cường nhìn phía trước. Nhìn khí thế cũng biết những người này không dễ chọc, tuy rằng cô đối với thân thủ của Đỗ Ưng Dương tuyệt đối tin tưởng, nhưng mà số người hai bên chênh lệch quá lớn, thứ hai hắn phải bảo vệ cô cho nên rất khó ra tay, cho dù có thể đánh bại bọn họ thì bản than cũng bị thương.
Thân thể nhỏ nhắn của cô che ở trước người hắn cùng với lời thề sống chết bảo vệ hắn, làm cho tim hắn đột nhiên căng thẳng, trong thời khắc nguy hiểm nhất cô lại lo cho hắn đến thế.
Chân chính quan tâm không sợ sống chết, đem an nguy đối phương đặt ở đằng trước, chỉ có người nhà mới có thể quên mình như thết......
Thiên Vẫn là người nhà của hắn, là cô gái hắn yêu nhất, có sựtồn tại của cô trên thế gian này hắn mới có chỗ dung thân.
Cánh tay kiên cố từ sau đưa đến, gắt gao ôm cô vào trong ngực đến cô dường như khó có thể hô hấp.
"Anh yêu em." Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai của cô.
"Cái gì?!" Thiên Vẫn kinh ngạc trừng mắt, không thể tin được mình nghe thấy cái gì.
"Anh yêu em." Hắn lặp lại tràn ngập khẳng định.
Cô hoàn toàn ngây dại, không nghĩ tới Đỗ Ưng Dương lại chọn vào thời điểm này thổ lộ yêu cô. Ông trời!Cô bị hắn dọa choáng váng hay là do cô khẩn trương quá độ cho nên nghe nhầm?
"Anh......" Cô nói không ra lời, muốn mở miệng hỏi lại nhưng cứng họng.
"Trở về rồi nói." Hắn thản nhiên nói ngăn lại lời cô muốn nói lại thôi. Đợi sau khi an toàn, hắn sẽ ôm cô nói suốt một đêm tình, nói tình cảm đè nén bấy lâu nay, toàn bộ nó rai hết.
Đỗ Ưng Dương xoay người đối mặt những người đó, chậm rãi đi đến phía trước.
Không khí căng thẳng, người của "Flores" bày sẵn trận địa chào đón quân địch.
Đột nhiên trong nháy mắt một thanh âm thanh thúy vang lên, mọi người đột nhiên cứng đờ.
"Lui ra đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn." Black Jack thản nhiên nói, dễ dàng ngăn lại một trận ác đấu.
"Còn nữa, tôi cũng không muốn thấy Lê tiểu thư thương tâm. Đối 'Flores' mà nói, để cô vui vẻ so với làm cô phẫn nộ cònan toàn hơnn." Hắn mỉm cười, gật đầu ý bảo không truy đuổi nửa, rồi sau đó ôm cô gái kia xoay người biến mất ở trong sương khói.
Không đến mấy giây ngay cả Black Jack và những người kia tất cả đều biến mất không thấy, đại sảnh đảo mắt trở nên không người, chỉ còn lại có Đỗ Ưng Dương và Thiên Vẫn.
"Đáng chết!" Hắn thấp rủa một tiếng, cất bước sẽ đuổi theo, nhưng lưng lại bị người nào đó ôm chặt.
"Không, không đượcđuổi theo." Thiên Vẫn dùng sức ôm lấy hắn, dùng hết sức lực bám trụ, không cho hắn đứng dậy đuổi theo.
"Em muốn anh buông tha hắn?" Hắn mạnh mẻ hỏi, không thể tin được cô lại có yêu cầu này.
Cô lắc đầu, ôm càng chặt, tim đập loạn nhịp. Cô không muốn hắn gặp nguy hiểm, đuổi theo người đàn ông sâu không lường được kia.
Còn nữa tuy ở chung với Black Jack một khoảng thời gian ngắn, nghi hoặc trong lòng cô không thể lý giải, nhất là màn ban nãy càng làm cho cô ấn tượng khắc sâu.
"Anh không thấy kỳ quái sao? Nếu Black Jack thật sự là người làm ra tội ác tày trời, tại sao không lo an nguy bản thân đến cứu cô gái kia? Hắn nên lạnh lùng đứng ở chổ kia trơ mắt nhìn cô gái kia bị đè chết mới đúng."Cô vội vàng nói.
Đỗ Ưng Dương trầm mặc không nói, con ngươi đen hung ác nham hiểm nhìn về phía Black Jack biến mất một chỗ kia, nhíu chặt mày hồi lâu sau mới buông ra. So vớiThiên Vẫn truy đuổi tàn khốc trở nên đần độn vô vị, hắn buông tha truy kích thuận theo khẩn cầu của cô ở lại.
Hắn hoài nghi kiếp này bản thân không thể cự tuyệt cô một ngày.
"Chúng ta đi về trước. Không phải buông tha hắn mà nên tường tận điều tra." Hắn tạm thời nhượng bộ thu hồi tầm mắt, con ngươi đen một lần nữa trở lại khuôn mặt nhỏ nhắn làm hắn yêu đến đau.
"Được!" Thiên Vẫn vui sướng kêu to một tiếng, nhào vào trong lòng hắn, nhiệt liệt hôn hắn.
Trong lòng cô đang mừng như điên, biết chính mình chiến thắng thù hận trong lòng Đỗ Ưng Dương, bảo toàn lý trí của hắn.
Trong nháy mắt khi hắn cho phép cô dường như có thể thấy sát khí lạnh như băng chung quanh hắn trong nháy mắt tan rã, cô đã kéo hắn ra khỏi thù hận.
Từ nay về sau sau hắn sẽ không sống trong thù hận nửa, cô ôm chặt hắn, yêu hắn, vĩnh viễn vĩnh viễn......"Đưa em về nhà." Thiên Vẫn vươn hai tay vòng trụ cần cổ cường tráng của hắn, ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói ra nguyện vọng của cô.
Đỗ Ưng Dương ôm chặt cô, đem mặt vùi vào cần cổ của cô, hít mùi thơm tự nhiên của cô. Ôm cô sát khí trong lòng hắn tự nhiên rút đi, cuộc sống đao súng sau này không liên quan đến hắn. Hắn đã tìm đượcbến đò của kiếp nàycho nên không muốn sống cuộc sống chìm nổi nửa.
Hít sâu một hơi, hắn thả lỏng sau cuộc truy đuổi nguy hiểm, ôm cô xoay người đi dưới ánh mặt trời.
"Được, chúng ta về nhà." Hắn nói nhỏ ôm cô đi ra ngoài.
Có hắn có cô hơn nữa còn có hai đứa con họ yêu thương nhất, từ nay về sau họ sẽ cùng sống chung một nhà, dùng cảm tình ấm áp bổ khuyết mỗi khe hở thiếu sót a.
Đây là nhà nha.
Vài ngày sau khi hôn lễ cử hành xong, vụ nổ kia cũng được giải quyết, sáng sớm có dáng người nho nhỏ từ lầu hai thong thả chạy bộ xuống.
Tiểu Dụ thử muốn đánh thức mẹ nhưng mà mẹ không có ra mở cửa, chỉ có ba ba ở trần đi ra sờ sờ đầu của cô, nói cho cô biết mẹ còn muốn ngủ.
Còn muốn ngủ? A, ba ba muốn ngủ sao? Cô từ khe cửa nhìn thấy ba nằm lên người mẹ nha!
"Ba ba lại khi dễ mẹ." Tiểu Dụ tuyên bố, ngồi trên cái ghế nhỏ riêng của mẹ. Không biết bắt đầu từ khi nào cô bé đã bắt đầu kêu to Đỗ Ưng Dương là ba ba.
Định Duệ khẽ cười một tiếng, bưng trứng chần nước sôi lên, giúp cô bé buộc tóc.
Ngày tiếp tục tiến về phía trước, gia đình không giống như lúc trước bởi vì có thêm một người đàn ông làm chủ gia đình, cho nên cả nhà càng thêm vui vẻ.
"Duệ Duệ, anh có khi nào khi dễ em như vậy không?" Tiểu Dụ đột nhiên mở miệng.
"Đương nhiên sẽ không." Bọn họ còn chưa trưởng thành mà!
"Ngày mai thì sao?"
"Không."
"Ngày mai ngày mai nha?"
"Không có."
Đáp án này làm cho Tiểu Dụ thực vừa lòng, đem lòng đỏ trứng đưa vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Sau một lúc lâu cô lo lắng, ngẩng đầu lên lại hỏi:"Vậy tháng sau?"
"Không."
"Sang năm thì sao?"
"Sẽ không."
"Thật lâu thật lâu về sau? Anh có khi dễ em không nha?"
Lúc này đây, Định Duệ không có trả lời, môi mỏng mang theo nụ cười.
Thật lâu thật lâu về sau? Hắc hắc vậy cũng không nhất định.
Định Duệ cúi đầu hôn lên hai má phấn của Tiểu Dụ, xem như cho cô câu trả lời, dưới ánh mặt trời làm cái bóng hai người thật dài.
Chuyện của hắn với cô lại là một chuyện khác.
[Hoàn]
← Ch. 39 |