Truyện:Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma - Chương 30

Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma
Trọn bộ 40 chương
Chương 30
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Chương 29

Một ý niệm hiện lên, mày rậm của hắn nhướng lên.

Thượng Quan Mị là cố ý lựa chọn sau khi hắn 𝖇*á*ο 𝖙*𝐡*ù xong, mới để cho bọn họ gặp mặt sao? Có thể không? Ma nữ 𝐪ⓤ*ỷ kế đa đoạn lại có lòng như vậy sao?

Thiên Vẫn không có kháng cự, thậm chí ôm chặt hắn, chủ động đưa môi đỏ mọng lên, vừa khóc vừa 𝖍ô●𝐧 hắn.

"Không nên suy nghĩ những điều đó nửa được không? Thử nghĩ đến những chuyện vui, nghĩ đến Định Duệ......" Cô dừng lại chớp hai mắt, lại thêm một giọt lệ rơi xuống, đem cánh môi non mềm dán lên trên môi hắn."Nghĩ đến em."Cô thấp giọng nói.

Trong lòng cô âm thầm thề muốn bảo vệ tâm của hắn. Cô muốn an ủi hắn muốn là người ở trong lòng hắn, ngăn chặn phẫn nộ lại lần nữa thổi đi lý trí của hắn. Tức giận là kẻ địch lớn nhất, là bóng ma làm cho hắn không vui vẻ.

Thiên Vẫn phát hiện tình cảm trong lòng mãnh liệt, cô muốn bảo hộ của tâm hắn, để cho hắn không tức giận để cho hắn thoát khỏi cừu hận.

Cô muốn làm cho hắn vui vẻ.

"Được, anh muốn em." Đỗ Ưng Dương thong thả nói, lúc ⓗ●ô●n xuống khóe môi gợi lên một tia mỉm cười. Ngoại trừ Thiên Vẫn ra, trong đầu hắn thật ra không có ai khác.

Trời xanh vẫn chưa vứt bỏ hắn, còn cho hắn một lễ vật tốt nhất.

"Chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, anh và em còn có Định Duệ và Tiểu Dụ, từ nay về sau sau đều ở cùng một chỗ."Cô dùng sức gật đầu, tăng mạnh giọng điệu.

Thiên sứ còn cho hắn một gia đình.

Nụ ♓ô●𝖓 dịu dàng nhân lên, cô vẫn thuộc loại người mới học nghề, kỹ xảo phương diện đều không đủ, ngược lại hiện ra hồn nhiên thật mê hoặc lòng người. Cô vờn quanh cổ hắn, cẩn thận ♓ô.𝓃 hắn, cái lưỡi thơm tho cũng không dám đư●𝐚 ⓥ●à●𝑜.

Mê hoặc như vậy làm cho lý trí của Đỗ Ưng Dương vỡ vụn, hắn gầm nhẹ một tiếng nắm giữ quyền khống chế, bàn tay đặt ở sau đầu của cô, lưỡi linh hoạt tⓗâ*𝖒 𝐧*♓*ậ*🅿️ vào trong miệng cô, lật quấy đầu lưỡi non mềm, hấp thu hương vị ngọt ngào của cô.

Đầu óc Thiên Vẫn bắt đầu rối loạn, phát ra tiếng yêu kiều, bất lực tiếp nhận nụ 𝐡ô*n п·ó𝐧·ℊ 𝐛ỏп·ℊ của hắn.

Làm sao vậy? Cô lúc nãy chỉ muốn an ủi hắn a! Tại saokhông khí càng ngày càng khẩn trương nha?

Hắn tùy ý ♓ô-n thật sâu, 𝒽ô_n đến cả người cô vô lực, thậm chí không có phát hiện tay hắn đã cởi đi nút áo sơmi của cô, bao trùm vật rất tròn dưới nội y, nhẹ nắm trêu trọc. Khi đầu ngón tay thô ráp của hắn chà qua nụ hoa mẫn cảm, cô phát ra một tiếng 𝐭●𝐡●ở ⓖ●ấ●𝐩, bị k·𝐡oá·𝖎 𝖈·ả·𝐦 mãnh liệt làm không ngừng г.u.𝖓 ⓡẩ.🍸.

Đỗ Ưng Dương ⓗô*п cô, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của cô, lấy một tay bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng, không có làm đau cô lại làm cho cô không có biện pháp phản kháng, hắn có thể dễ dàng cởi bỏ nội y của cô.

ⓝ·🌀ự·𝖈 cô rất mềm rất tròn cùng với nụ hoa đỏ bừng đập vào trong mắt hắn, trong con ngươi đen của hắn toát ra ngọn lửa cực nóng.

"Ưm, không cần." Cô thấp giọng kháng nghị, thanh âm vừa thẹn lại ngọt ngăn cản không cho hắn xâm lược.

Cô xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, ⓣ.𝐡â.𝐧 🌴.h.ể nhỏ nhắn linh lung dường như bị hắn lột sạch, chỉ còn lại có một quần lót trên người. Cô nóng quá a, nhưng mà giờ phút này trần trụi lại không làm cho cô cảm giác được nửa phần mát mẻ ngược lại nóng đến không ngừng 🌴h.ở ԁố.ⓒ.

"Thiên Vẫn." Hắn tựa vào bên tai cô trầm thấp nói, hô hấp 𝖓ó-𝐧-𝐠 🅱️ỏ-ⓝ-🌀 quán nhập trong tai cô.

Cô r⛎·n ⓡ·ẩ·y má phấn càng hồng."Sao?"

"Anh muốn em." Đỗ Ưng Dương nhẹ giọng tuyên bố, nâng gò п_𝐠_ự_𝐜 tuyết trắng non mềm lên, lấy đầu ngón tay cọ sát qua lại.

Mãnh liệt 🎋.h𝑜á.ⓘ 𝐜ả.m làm cho toàn thân Thiên Vẫn run lên, bật ra tiếng than nhẹ 𝐦.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.i đáng yêu. Thấy vẻ mặt của hắn, cô thẹn thùng 𝖈.ắ.ⓝ 〽️.ô.❗, không dám 🅿️-𝒽á-🌴 г-@ â-Ⓜ️ ✝️𝐡𝒶𝓃-𝒽 này. Chuyện này không công bằng, hắn tại sao có thể ức ⓗ·𝒾·ế·ⓟ cô như vậy nha?

"Không phải đã sớm muốn qua?" Cô thấp giọng trả lời, có vẻ không được tự nhiên. Con cũng đã lớn như vậy, bằng chứng như núi nha!

"Nhiêu đó không đủ." Hắn đã chờ đợi chín năm, có nhiều lắm khát vọng cần cô đến bổ khuyết.

"Không đủ sao?"Giọng Thiên Vẫn càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn dường như cúi xuống đến ⓝg*ự*ⓒ không dám nhìn hắn.

"Vậy làm sao bây giờ?" Cô nhỏ giọng hỏi, thật ra trong lòng đều đã biết.

"Đem em cho anh, tất cả tất cả tất cả đều cho anh." Trong giọng nói trầm thấp lại có vô hạn bá đạo.

"Khi nào thì?" Thanh âm của cô dường như nhỏ đến không nghe thấy.

"Hiện tại." Ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ đụng vào cùng một chỗ lén nhìn xung quanh

Chương (1-40)