← Ch.03 | Ch.05 → |
Chương 3
"Cô tại sao lại vì sao quan tâm kỹ thuật sẽ rơi về phía nào nha?" Thiên Vẫn đem tầm mắt chuyển hướng sang Thượng Quan Mị, hoài nghi nheo lại ánh mắt, không tin cô sẽ lo an nguy tánh mạng của cô, nghe được cô gặp nguy hiểm liền lập tức đi tới.
Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Mị khẽ nhếch, lộ ra biểu tình khiếp sợ một tay ấn ngực.
"Cô đang nói cái gì? Nếu kỹ thuật đó rơi vào trong tay phần tử khủng bố, tất nhiên sẽ vén lên chiến tranh, sẽ ảnh hưởng đến làm ăn của "Tuyệt Thế", đây là đạo lý đơn giản nhất a!"
Thiên Vẫn nhíu nhíu mày. Tuy rằng lý do này nói ra thực hoàn mỹ làm cô tìm không ra sơ hở, nhưng mà vì sao cô luôn cảm thấy cặp mắt xinh đẹp của Thượng Quan Mị lóe ra giả dối, không biết là đang tính toán những thứ gì?
"Tôi không tin tưởng cô." Thiên Vẫn thì thào nói.
"Tạo sao?"
"Cô hôm nay xem như vô tội."
"Vô tội không tốt sao?" Mắt phượng xinh đẹp nháy một cái, kiều mỵ mà nhu nhược nhìn qua như là không có nửa điểm sát thương.
"Cô lần trước lộ ra vẻ mặt này, dụ dỗ tôi đến Trung Đông công tác, phá hư hệ thống chế tác vũ khí quốc gia kia." Kinh nghiệm lần đó cho đến nay vẫn tồn tại trong lòng cô.
"Ra chi phí cho cô đi du lịch, không tốt sao?"
Vài câu thô tục tiến đến đầu lưỡi, ngại có hai đứa bé ở đây, Thiên Vẫn dùng sức đem những lời nói kia nuốt trở lại trong bụng.
"Không có người sẽ tới trong khi giao chiến quốc gia vũ khí nghiên phát trung tâm đi lữ hành, được không?" Thân là vũ khí thiết kế sư, Thiên Vẫn lại đối với chiến tranh không nửa điểm hứng thú, sở chế tác vũ khí toàn để ngừa vệ vì chủ, dùng để chống lại dã tâm phần tử vũ lực khuếch trương.
"Vì bảo vệ cho cô, tôi quyết định bảo vệ tới, để bảo vệ bên người cô." Cô tuyên bố nói, rũ đôi mắt dài xuống che dấu trong mắt lóe ra tia xảo trá.
"Người đến bảo vệ?" Thiên Vẫn hoài nghi chính mình nghe lầm.
Cô đã sớm nghe qua người "bảo vệ" này, người này phụ trách vấn đề an toàn của "Tuyệt thế", là một người rất tài giỏi, tuy rằng mang danh là "Đồng nghiệp", nhưng mà cô chưa từng gặp qua người này.
Tuy rằng xuất phát từ quan tâm, bất quá người đến bảo vệ là? Thượng Quan Mị bị hồ đồ sao? Chẳng lẽ quên mất thái độ của cô đối với đàn ông là kính trọng nhưng không gần gũi?
"Đúng vậy."
"Ở nơi này?" Cô chứng thực dùng dép lê phim hoạt hoạ đi thong thả trên sàn nhà.
"Đúng vậy." Bên cạnh Thượng Quan Mị có một người đàn ông xao lớn đi đến, làm hết phận sự giới thiệu."Hắn là Đỗ Ưng Dương, nhớ rõ để sau này chung đụng dễ hơn. Tôi tin tưởng các người mới quen đã thân."Cô đặc biệt cường điệu chữ "thân", đôi môi đỏ mọng nổi lên nụ cười quỷ dị.
Lê Định Duệ đứng trong góc huýt sáo một cái, tầm mắt chuyển tới một nơi khác. Tên đàn ông quen mặt mà xa lạ kia là "Bảo vệ" sao?
Cũng khó trách, trong truyền thuyết "Bảo Vệ" giống như tường đồng vách sắt, có loại ánh mắt này còn ai dám từng bước tiếp cận chứ? Người nào tưởng mạng dài trăm tuổi, đại khái từ lúc hắn xuất hiện một khắc kia liền tự động xong đời.
"Đợi chút, tôi không muốn cho đàn ông vào sống trong nhà của tôi nha." Thiên Vẫn kháng nghị, hai tay làm động tác miễn bàn. Cô ở trong khu nhỏ này, trong mắt người ở bên ngoài cô vẫn là người mẹ độc thân nha, nếu để cho một người đàn ông xa lạ vào đây ở, người ở bên ngoài không rỉ tai nhau mới là lạ.
"Như vậy là cô muốn chết?" Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông đó vang lên, lạnh như băng không có một tia tình cảm.
Chỉ là một câu như vậy đã khiến cho không khí trong phòng lạnh đến cực điểm, làm cho người ta hoài nghi bên trong có phải đột nhiên nổi lên hàn phong, nếu không vì sao hắn mới mở miệng đã có thể làm cho người ta không rét mà run?
Khá lắm!
Lê Định Duệ nhanh chóng hoạt động hai chân tiến đến trước mặt Đỗ Ưng Dương, lấy ánh mắt sùng bái nhìn đối phương. Chẳng qua là một câu đã có vô hạn cảm giác áp bức, năng lực này phải huấn luyện như thế nào a? Cô chưa từng gặp quangười đàn ông nào lạnh lùng như vậy.
Chỉ thấy cô gái đội mũ kia run rẩy, vươn ngón trỏ cũng run rẩy đi theo, không khó nhìn ra phẫn nộ của cô.
"Tôi muốn chết cũng không liên quan đến anh nhé?" Sau một lúc lâu sau Thiên Vẫn mới nghiến răng nghiến lợi trả lại bằng những lời này.
"Nhưng mà cũng không nên kéo hai đứa bé kia chịu." Đỗ Ưng Dương duy trì ngữ điệu lạnh như băng.
Trong không khí như là có tia lửa tung tóe khắp nơi.
Thiên Vẫn nắm chặt tay thành quyền, tức giận đến nói không ra lời. Cô việc một đêm đang chuẩn bị đi ngủ, Thượng Quan Mị lại đưa một đám người tới cửa, ngăn cô nằm lên chiếc giường mềm mại, đã đủ làm cho cô phiền lòng, người đàn ông này lại mở miệng chọc cô, làm cho cô giận sôi lên.
Mới quen đã thân ư? Hừ, ai mà thèm cùng người này mới quen đã thân nha?!
Cô mạnh mẽ lấy mũ an toàn ra, chuẩn bị xông lên khẩu chiến với hắn, cũng thuận tiện nhìn dáng vẻ của tên Đỗ Ưng Dương không biết thức thời này, rốt cuộc là lớn lên trông như thế nào.
Mái tóc đen nhánh đầu tiên ló ra, tiếp theo xuất hiện dưới ánh mặt trời, hé ra khuôn mặt trơn mịn trắng nõn, ngũ quan tuy rằng không thể nói xuất sắc, nhưng mà đôi mắt to ngập nước có thể thật sâu hấp dẫn tầm mắt người bên ngoài, làm cho người ta nhìn qua một lần sẽ rất khó quên.
Thiên Vẫn phịch một tiếng bỏ mũ an toàn ra, xoay người lại trừng mắt Đỗ Ưng Dương, chuẩn bị một hồi oanh oanh liệt liệt đại ầm ỹ.
Đôi môi đỏ mọng khí thế mở ra, muốn mắng người ──
A, người đàn ông này tại sao quen mặt như vậy?
Tất cả tiếng mắng giận đều chuyển ở trong miệng, cô nhíu lại lông mày trăng rằm, nghiêng đầu suy tư lại không nhớ nổi thấy qua khuôn mặt này ở đâu.
Không đúng a, nếu gặp qua người đáng ghét nhưtên này, cô làm sao có thể không nhớ rõ nha?
Cặp con ngươi hung ác nham hiểm kia nhìn vào cô, đầu tiên là nheo mắt, tiếp theo đột nhiên mở, tinh quang bắn ra bốn phía. Hắnphát ra khí thế kinh người, làm mọi người khiếp sợ, cho dù không cần ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận được hắn dao động.
AAA! Tuy rằng không nhớ nổi ở đâu gặp qua Đỗ Ưng Dương, Thiên Vẫn theo bản năng biết chính mình gặp phiền toái lớn. Cô lùi lại mấy bước, ánh mắt trừng thật to, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Đỗ Ưng Dương đột nhiên nhất Lê Định Duệ lên, bắt tay chân thon dài của đứa bé giơ lên trước mặt, lấy ánh mắt sắc bén cẩn thận quét qua ngũ quan của đứa bé một lần.
"Ack, hi...... Hi......" Lê Định Duệ xấu hổ chào hỏi, không có thói quen bị người ta nâng lên như vậy.
Hắn nhìn đứa bé trong tay, từ lúc vào cửa đến giờ hắn giấu sau con ngươi đen hung ác là hoang mang, rốt cục đã sáng tỏ. Chậm rãi có lực từ từ buông Định Duệ cả người cứng ngắc, ánh mắt sắc bén chuyển hướng sang Thiên Vẫn ngây ra như phỗng.
"Là cô." Từ trong môi mỏng bật ra một câu làm cho mọi người hoang mang.
Giọng nói trầm thấp ngoài ý muốn xông vào tầng dưới cùng trí nhớ của Thiên Vẫn, làm cho cô giống như gặp kỳ tích đột nhiên nhớ tới ── sắc mặt của cô thoáng cái đột nhiên trở nên trắng bệch, thiếu chút nữa không có sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Là hắn!
← Ch. 03 | Ch. 05 → |