Vay nóng Tinvay

Truyện:Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ - Chương 09

Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ
Trọn bộ 12 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


"Dĩnh Thần, Tiểu Kiệt có phải lại bị anh ôm đến công ty khoe bảo bối hay không?"

Buổi sáng, sau khi rời giường, Hồ Phi Phi phát hiện con lại mất tích một cách ly kỳ, lần này nàng cũng lười hỏi người hầu cùng Trung bá, trực tiếp gọi điện thoại đến công ty hỏi Hoắc Dĩnh Thần.

Tuy rằng đáy lòng có khúc mắc như cũ đối với tư thái (tư thế, thái độ) vô cùng thân thiết trong bức ảnh cùng lời má Vương nói, nhưng để giữ yên vui nên Hồ Phi Phi quyết định thử quên đi.

Dù sao chuyện đều đã qua, hơn nữa cô gái tên Tề Nhược Vi xác thực...... Xinh đẹp ngay cả nàng đều nhịn không được vụng trộm khen.

Nàng từ từ mặc quần áo, lỗ tai cùng bả vai còn kẹp mang theo một cái điện thoại di động.

Trong đầu xuất hiện bộ dáng Hoắc Dĩnh Thần ôm con như muốn thu hút mọi chú ý ở văn phòng, nàng nhịn không được bật cười. Tên kia tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn lãnh khốc, già rồi nhưng lại thích làm một ít hành động mang tính trẻ con. (Sia: Anh này già so với trẻ con nít nha >__<..... )

Thật khó cho cấp dưới của hắn bằng cách nào chịu được được loại ông chủ này?

"Anh đang cùng khách hàng bàn công việc, không ôm Tiểu Kiệt đến." Loa truyền đến câu trả lời của Hoắc Dĩnh Thần.

Nàng lại hừ nhẹ một tiếng, "Anh này lại định gạt em, chỉ có quỷ mới tin anh, nha, đúng rồi, anh đã quên mang cái chăn nhỏ, gần đây Tiểu Kiệt càng ngày càng có thói quen đắp cái chăn đó, anh tốt nhất trước khi con ngủ trưa đưa con về đi."

"Anh thật sự không mang Tiểu Kiệt đến......"

"Chậc! Đừng náo loạn nữa Dĩnh Thần, làm em sợ như vậy thì một chút cũng không phải hay đâu."

"Phi Phi!" Quả nhiên thanh âm có chút nghiêm khắc, "Anh nói hiện tại đang cùng khách hàng bàn công việc, bên người không mang theo Tiểu Kiệt......"

Nói tới đây, hai người rất ăn ý cùng lặng im một lúc.

Hồ Phi Phi đột nhiên chợt dừng động tác mặc quần áo, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch không thôi.

Mà Hoắc Dĩnh Thần cũng dần dần nhíu mày, dự cảm điềm xấu đánh ập lại hắn.

Khi hắn nhanh chóng chạy về nhà, đồng thời phát động cả nhà cao thấp tiến hành tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Tiểu Kiệt.

Trong phòng khách Hoắc gia, Hồ Phi Phi gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng đi đi lại lại, còn sắc mặt Hoắc Dĩnh Thần khó coi nhíu mày ngồi trên sô pha.

Mà Trung bá luôn nghiêm túc giờ tự trách không thôi, nhất thời không khí ngưng trọng đến không chịu được.

Đang lúc trực giác Hồ Phi Phi muốn gọi điện thoại báo nguy, di động của Hoắc Dĩnh Thần đột nhiên vang lên, hắn rất nhanh bắt máy, đôi mày chợt nhíu lại.

"Cháu cảnh cáo ông không nên ép cháu, có một số việc cháu tự do hành xử đúng mực, ông lần này làm hơi quá đáng...... Quỷ tha ma bắt!" Hắn thấp rủa ngắt điện thoại, đứng dậy liền bước chân đi ra ngoài.

"Phát sinh chuyện gì? Là ai điện thoại tới? Tiểu Kiệt hắn có phải bị bắt cóc? Bọn họ muốn bao nhiêu tiền chuộc......"

Sau đó Hồ Phi Phi theo sát, chỉ thấy Hoắc Dĩnh Thần bước ra khỏi cửa lớn của biệt thự, bên ngoài có một chiếc xe đắt tiền đỗ bên đường.

Cửa kính xe toàn bộ đóng chặt, chỉ có một người đàn ông mặc đồ đen đứng phía ngoài xe, trong lòng còn ôm một bé trai mập mạp.

Hoắc Dĩnh Thần phẫn nộ bước dài chân đi qua đó, một tay đoạt lại con, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm phía trong xe, cửa kính xe lúc này mới chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn.

"Dĩnh Thần, chuyện hôm nay chính là một chút cảnh cáo cho cháu, nhớ rõ ước định giữa chúng ta, bởi vì kỳ hạn đã càng ngày càng gần."

"Không cần ông tới nói cho cháu biết nên làm việc như thế nào, còn nữa, nếu lại có loại chuyện này phát sinh, cháu nghĩ chúng ta cũng chỉ có thể đến đồn cảnh sát, Hoắc tiên sinh!" Ba chữ cuối cùng, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.

Hoắc Chính Đông nhún nhún vai tỏ ý không sao cả, "Tốt, ông không ngại, nhưng mà cháu tốt nhất nắm chắc mười phần chính mình không phải vu khống nhầm người rồi."

Cửa kính xe chậm rãi nâng lên, Hồ Phi Phi đi theo đuổi ra đến nơi, chỉ tới kịp nhìn thấy đôi mắt âm trầm của một ông già......

***

Không khí trong Hoắc gia gần đây thập phần khẩn trương.

Con bị người ôm ra khỏi nhà trong tình cảnh thần không biết quỷ không hay, chuyện này làm Hoắc Dĩnh Thần thập phần phẫn nộ.

Hắn bắt đầu tăng số người bảo vệ, đối Hoắc gia tiến hành an ninh gắt gao hai tư trên hai tư giờ.

Bản nhân hắn gần đây cũng trở nên cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, thậm chí còn có lúc đem công việc chưa hoàn thành ở công ty mang về nhà làm.

Ngày ngày, Hồ Phi Phi nhìn thấy trên mặt hắn nét mỏi mệt khó nén.

Kể từ ngày ấy, Hoắc Dĩnh Thần nói năng thận trọng đối với chuyện con bị ôm đi, nàng mơ hồ có loại cảm giác bất an, nhưng lại không dám hỏi, quầng mắt hắn thâm thâm (do thức đêm, thiếu ngủ) làm cho nàng lo lắng lại sợ hãi.

Bóng đêm càng đen đặc, nàng thật vất vả dỗ con ngủ, nhìn đồng hồ trên vách tường đã thấy sắp đến chín giờ tối.

Hồ Phi Phi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại. Mấy ngày nay cá nhân Hoắc Dĩnh Thần tựa như thay đổi, ánh mắt thường xuyên toát ra một cỗ u buồn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao hắn phải chôn dấu những chuyện không vui ở sâu trong lòng?

Ông già thần bí kia xem ra chính là ông nội của Hoắc Dĩnh Thần, hai ông cháu bọn họ lúc trước thật sự vì một nữ nhân diễn biến thành cục diện thủy hỏa bất dung (tình thế như nước với lửa) như ngày hôm nay sao?

Những suy nghĩ trong đầu không ngừng ùn tắc hỗn loạn, làm nàng phiền chán bất an.

Ngoài cửa sổ bỗng dưng truyền đến tiếng động cơ quen thuộc, vẻ mặt nàng lâm vào ngây ngẩn.

Không bao lâu, tiếng xe biến mất, tiếp theo tiếng vang rất nhỏ phát ra từ chuyển động của cửa, nàng đưa lưng về phía cửa chợp mắt, từ trong không khí cũng có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc chậm rãi tiến gần.

Đến khi bóng dáng cao lớn bao phủ nàng, nàng cảm giác được đầu ngón tay thon dài của hắn chạm vào những sợi tóc của nàng.

Động tác ấy thật nhẹ thật dịu, cho dù nàng đưa lưng về phía hắn, nhưng dường như cũng có thể nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn toát ra nhu hòa.

Giống như sợ đánh thức nàng, tay hắn chỉ đặt nhẹ lên tóc nàng một lúc, cẩn thận tắt chiếc đèn cạnh giường đi, bên trong nhất thời bao trùm một mảnh tăm tối.

Đầu ngón tay lạnh gần như băng của hắn rời xa, hơi thở và mùi hương của riêng hắn cũng phiêu lãng bay bớt.

Tiếng bước chân từ từ xa dần, đến lúc tiếng đóng cửa nhỏ nhẹ truyền đến, Hồ Phi Phi mới xoay người mở mắt ra.

Đã trễ thế này...... Hắn muốn đi đâu? Trong khoảng thời gian này hai người mỗi ngày chẳng ở bên nhau mấy, hắn cũng ít khi về phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.

Nàng vội vàng xốc chăn lên, tùy ý mặc tạm áo khoác, cẩn thận đi theo.

Quả nhiên, phương hướng tiếng bước chân truyền đến không phải phòng hắn, mà là dưới lầu!

Nàng không dám đến gần quá, thật cẩn thận luôn duy trì một khoảng cách với hắn, ở đầu cầu thang tầng hai thấy bóng dáng thon dài của hắn mở cửa sau đi đến hoa viên, nàng vội vàng đuổi kịp.

Đêm nay ánh trăng tràn đầy, vầng trăng tròn đẹp như viên bạch ngọc treo cao cao lơ lửng giữa không trung, tỏa ánh sáng nhu hòa xuống mặt đất.

Bóng dáng hắn được ánh trăng phụ trợ có vẻ dài nhỏ thẳng tắp, hắn đi xuyên qua con đường mòn nho nhỏ, đến một mảnh rừng cây ngô đồng.

Hồ Phi Phi kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mắt, ở Hoắc gia ở lâu như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng không biết sau hoa viên thế nhưng còn có một chỗ như vậy.

Tàng cây ngô đồng cao lớn nhánh cây to khỏe xanh tươi tốt, ánh trăng bàng bạc xuyên thấu qua cành lá xum xuê, đem ánh sáng trắng nhàn nhạt chiếu trên khoảng lá rụng che kín đất.

Trong đó có cây còn treo chiếc dây đu, tối nay tĩnh lặng, khắp không gian giờ chỉ có thể nghe được tiếng côn trùng ngẫu nhiên kêu vang.

Chiếc dây đu lẻ loi đơn độc treo một góc, trên đó...... dường như xưa kia có một cô gái thanh xuân từng ngồi, khoái hoạt phát ra tiếng cười như chuông bạc. (Sia: chị càng ngày càng giỏi tưởng tượng >o<)

Đây chẳng phải là khung cảnh trong ảnh nàng cách đây không lâu từng thấy qua sao?

"Anh chưa bao giờ biết, em thế nhưng còn có máu làm trinh thám."

Ngay lúc Hồ Phi Phi tránh sau một thân cây âm thầm kinh ngạc, một bóng đen thon dài che khuất tầm mắt của nàng.

Nàng kinh hãi lùi về phía sau.

Bóng đêm che lấp, dáng người hắn cao ngất phiêu dật, gương mặt bị ánh trăng quan tâm phủ một tầng ánh sáng bàng bạc; đôi mắt tối đen mà thâm thúy, đôi mắt có thần làm người ta khó nắm bắt, không nhìn ra bao nhiêu sâu thẳm.

"Em......"

Nàng có chút khẩn trương, lại sợ hãi hắn sẽ trách cứ hành vi theo dõi của nàng, đôi môi e lệ hơi hơi mở ra, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Đến khi một bàn tay to nâng cằm của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng lộ ra uy nghiêm làm người ta sợ hãi.

"Em thật to gan, chẳng lẽ không có người nào cảnh cáo em, nơi này là cấm địa của anh, người ngoài không thể tùy ý xâm nhập sao?"

Hồ Phi Phi bị bộ dáng hắn lãnh khốc dọa sợ tới mức trái tim chợt băng lạnh, tuy rằng biết tính cách Hoắc Dĩnh Thần quái gở, độc mồm độc miệng, nhưng hắn đã lâu không dùng loại thái độ dọa người này đối đãi nàng rồi.

Nàng tự nhiên nghĩ đến bức hình, trong ảnh, hắn cùng bạn gái mỹ miều của hắn ngay tại dây đu kia ôm nhau.

Mà hắn hiện tại còn nói nơi này là vùng đất riêng của hắn, cấm người ngoài bén mảng tới; chẳng lẽ nàng không có chút vị trí nào trong đáy lòng hắn như cũ?

Nàng sợ hắn từ đầu đến cuối cũng chỉ để ý cô gái trong ảnh kia cho dù đã ra đi, nhưng hắn vẫn luôn coi là trân bảo như trước, cùng ký ức về cô ta cũng không cho phép người khác xâm phạm.

Hồ Phi Phi lại chua xót lại khổ sở, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên.

Bàn tay hắn đột nhiên hướng đỉnh đầu của nàng lung tung xoa nhẹ vài cái, tuấn dung lạnh như băng nhu hòa hơn, lộ ra một nụ cười mị nhân yếu ớt.

"Đứa ngốc! Em không phải vừa bị anh dọa hoảng sợ đó chứ?" Đầu ngón tay phiếm lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng vô cùng mịn màng, "Kỳ thật anh đã sớm phát giác em đi theo sau anh rồi."

Hồ Phi Phi bị bắt ngẩng đầu, liếc một cái vọng tiến hai tròng mắt hắn như nước hồ sâu thẳm tối đen.

Bóng đêm yên tĩnh như thế.

Nàng vươn cái lưỡi khẽ liếm đôi môi vì khẩn trương mà hơi khô khô, "Em, em chỉ là tò mò, đã trễ thế này một mình anh đến tột cùng muốn đi đâu, em có thể thề với trời, em tuyệt đối không nghĩ cố ý muốn xâm phạm cấm địa của anh, em thật sự không biết, chưa có người nói cho em cả, cho nên anh trăm ngàn lần không cần tức giận......"

Còn muốn nói thêm gì đi nữa, đã thấy hắn cúi người xuống, đôi môi mê người mà khêu gợi áp chế, dính sát vào cái miệng nhỏ nhắn hay lải nhải của nàng.

"Anh có thể tin tưởng em chẳng phải cố ý theo dõi anh đến nơi đây, nhưng anh đâu thể tin em giờ phút này không có ý muốn quyến rũ anh, Phi Phi, động tác vừa rồi của em hiển nhiên là hướng đến anh phát ra mời......"

Tiếng nói truyền ra ý cười nồng đậm, một đôi bàn tay to đem nàng ôm trọn trong lòng, đầu lưỡi linh hoạt nghịch ngợm nhẹ nhàng liếm hôn cánh môi đỏ mọng mê người của nàng.

"Ngô......" Nàng trong lòng hắn phát ra than nhẹ.

"Anh thực thật có lỗi, gần đây bởi vì công tác mà xem nhẹ hai mẹ con em......"

Hắn tà ác hôn tràn ngập khiêu khích tình dục, hắn đã muốn khát vọng lâu ngày thân hình mềm mại này trong lòng.

Dạo này thật sự phát sinh nhiều chuyện làm cho người ta trở tay không kịp, mỗi ngày đi sớm về muộn, chẳng những xem nhẹ con trai bảo bối, ngay cả tiểu nữ nhân này hắn cũng lâu không có yêu thương thắm thiết nàng.

Trói buộc khát vọng nhiều ngày được thân hình của nàng an ủi, mà khi hắn lái nhanh về nhà muốn nhẹ nhàng kéo nàng ôm vào lòng, lại phát hiện nàng đã ngủ.

Không đành lòng đánh thức nàng, lại không thể ức chế dục hỏa hừng hực trong cơ thể, cho nên ban đêm tối đen, một mình một người tới đây, ý muốn để không khí trong lành phục hồi nội tâm chính mình dập lửa nóng dục vọng.

"Chúng ta là người một nhà đúng không?" Nàng đáp lại cái hôn của hắn, hai tay cũng không kìm lòng được ôm chặt tấm lưng dày rộng."Bất kể phát sinh chuyện gì, em đều hy vọng chúng ta có thể cùng đối mặt......"

"Đúng vậy, chúng ta là người một nhà......" Hắn thấp giọng trả lời, "Phi Phi, biết anh vì sao đến nơi này không?"

Hắn nhẹ nhàng mà di chuyển thân thể nàng, làm cho lưng nàng gần sát ngực hắn, cánh tay dài vung lên, ngón trỏ thon dài chỉ hướng rừng cây ngô đồng xinh đẹp trước mắt.

"Bởi vì mỗi một cây nơi này đều là anh tự tay trồng, chúng giống như là lão bằng hữu của anh, mỗi khi anh lòng phiền ý loạn sẽ tới nơi này."

Nàng run rẩy, biết ý nghĩa rừng cây này với hắn, lòng nàng càng đau.

Vùng đất cấm của hắn đã sớm có một nữ nhân khác xâm nhập trước tiên rồi.

Nếu không phải buổi tối nay nàng vụng trộm đi theo hắn đến, như vậy chỗ này có thể trở thành cấm địa cả đời với nàng phải không?!.

Đáy lòng nổi lên dư vị ghen tuông, lúc trước nhìn hình cô gái kia hạnh phúc tươi cười đã làm nàng đau đớn.

Mà hắn lại mang theo tâm tình như thế nào đi đến nơi này?

Có phải mỗi lần đều nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp kia hay không?

"Phi Phi......"

Trong bóng đêm, truyền đến tiếng gọi hơi khàn khàn của hắn, cánh tay đặt trên lưng nàng dần dần tăng thêm lực.

"Anh chỉ là muốn cho em biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều luôn luôn bên cạnh em cùng Tiểu Kiệt, cả đời cũng không xa cách, anh hy vọng...... Em cũng có thể cùng anh có được sự tin tưởng lẫn nhau, em...... Làm được không?"

Cả đời cũng không xa cách, cả đời đều luôn luôn bên cạnh nàng cùng Tiểu Kiệt...... Phi Phi đương nhiên rất mong ước, đây là nguyện vọng lớn nhất từ sau khi nàng gặp được Hoắc Dĩnh Thần và yêu thương hắn.

Nàng có thể giả bộ không cần biết sâu trong đáy lòng hắn vẫn giữ lại kỷ niệm với một cô gái khác như cũ. Cũng có thể lừa gạt chính mình rằng riêng nàng yêu thương hắn cũng không sao hết, chỉ cần hắn thích nàng cùng Tiểu Kiệt là đủ rồi.

Nàng thậm chí chuẩn bị sẵn sàng, cho dù hắn cả đời cũng không cầu hôn nàng, như vậy nàng coi như tình nhân của hắn cả đời này đi.

***

Mà thời điểm Hoắc Chính Đông đem một phần báo cáo xét nghiệm ADN ra trước mắt nàng, tin tưởng của nàng bắt đầu từng bước sụp đổ.

"Nha đầu, cháu hẳn là đã biết ta là ai đi, cùng với quan hệ giữa ta và cha đứa con của cháu, cũng chính là Hoắc Dĩnh Thần đến tột cùng là như thế nào rồi." Hoắc Chính Đông không nhanh không chậm mở miệng.

Hồ Phi Phi đột nhiên bị mời đến biệt thự xa hoa này nên khiếp sợ còn chưa có khôi phục lại, đã bị một phát 'đạn' khác làm rung động cấp độ cao khiến trái tim đập loạn.

"Ông đem thứ này đưa cháu xem cuối cùng là có ý gì?" Tiểu Kiệt là con của Dĩnh Thần, chẳng lẽ nàng còn có thể không biết sao? Ông nội của Hoắc Dĩnh Thần làm xét nghiệm ADN này đến tột cùng có tính toán gì đây?

Hoắc Chính Đông lộ ra một chút mỉm cười thâm trầm, "Xem ra nha đầu này quả nhiên ngốc bị cháu trai khôn khéo của ta lừa xoay quanh, đến hiện tại, hắn vẫn còn chưa nói cho cháu chân tướng." Ông hừ một tiếng, "Bất quá thế này mới phù hợp tác phong tiểu tử hỗn láo kia, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, cho dù hai tay dâng đứa con ruột thịt cũng không sao, phải gọi là......"

"Này!" Hồ Phi Phi không khách khí chặn lời ông, "Cho dù ông – tử lão nhân (ông già đáng chết hoặc ông già sắp chết >. <) thân là ông nội của Dĩnh Thần, cháu cũng không chấp nhận ông phỉ báng hắn như vậy, lần trước càng quá đáng, cư nhiên còn có ý xấu thừa dịp cháu không chú ý, phái người đem con của cháu ôm đi......"

Nợ mới thêm cả hận cũ, nàng tức giận đến nghiến răng ngứa lợi.

"Nha đầu chết tiệt kia, cháu thật to gan, cư nhiên dám học cái thằng tiểu tử hỗn láo kia bảo ta là tử lão nhân!" Bị đụng đến chỗ đau, Hoắc Chính Đông rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, hùng hùng hổ hổ cả giận nói.

"Ông vốn chính là tử lão nhân, ỷ vào mình là trưởng bối liền làm xằng làm bậy, lần này lại hỏi cũng không hỏi cháu một tiếng, liền phái lũ đầu trâu mặt ngựa đó cứng rắn đem cháu đến nơi này......" Nàng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn ông, "Ông nói đi, ông đem cháu tới đây đến tột cùng là muốn làm gì?"

"Được! Cháu đã muốn biết, ta liền nói thật cho cháu biết." Hoắc Chính Đông cũng trợn tròn ánh mắt, "Còn có thời gian bảy ngày, con trai bảo bối của cháu sẽ bị ta mang đi, từ nay về sau quan hệ mẫu tử giữa cháu cùng đứa trẻ sẽ bị chặt đứt."

"Dựa vào cái gì......"

"Chỉ bằng giấy xét nghiệm ADN này, cháu có biết ai đưa cho ta không? Chính là Hoắc Dĩnh Thần, thằng cháu nội trời đánh của ta." Hoắc Chính Đông rống to tiếng ing ỏi như muốn chọc màng nhĩ, "Lúc trước hắn vì một nữ nhân cư nhiên trở mặt thành thù với ta, còn tuyên bố với người ngoài rằng muốn từ bỏ quyền kế thừa tập đoàn Minh Trụ, quỷ tha ma bắt! Cháu có biết ta lúc trước tiêu phí bao nhiêu tâm huyết mới huấn luyện hắn thành tài, mà tiểu tử hỗn láo  kia không biết trời cao đất rộng nhưng chỉ vì một nữ nhân hạ lưu, nói trở mặt liền trở mặt luôn."

Hồi tưởng chuyện cũ, Hoắc Chính Đông cau mày, tức giận đến mất đi bình tĩnh của ngày xưa.

"Tiểu tử kia muốn đấu với ta, tốt thôi! Ta cho hắn cơ hội, nếu hắn không nghĩ muốn cơ nghiệp ta một tay xây dựng, ta không miễn cưỡng hắn, hắn muốn chối bỏ quan hệ ông cháu với ta, ta cũng thành toàn hắn, bất quá......"

Nói đến tận đây, sắc mặt ông đột nhiên rùng mình, chậm rãi khôi phục bình tĩnh vốn có cùng trầm lặng, nét mặt già nua còn toát ra một chút tươi cười đầy tâm kế.

"Ta cùng hắn trong lúc đó ký kết một phần hiệp nghị, chỉ cần hắn sinh cho ta một người thừa kế, ta liền cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, mà cháu là......" Hai mắt như chim ưng lợi hại nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Phi Phi, "Quân cờ trong cuộc giao dịch của hắn cùng ta, về phần đứa trẻ các cháu sinh ra chính là dùng để đổi lấy lợi thế tự do cho hắn."

Âm trầm tươi cười che kín gương mặt chỉnh chu, Hoắc Chính Đông hơi hơi khom người, đem mặt tiến gần đến trước mặt nàng, "Thế nào, tiểu nha đầu, hiện tại cháu nên thấy rõ vị trí và địa vị của chính mình đi!"

"Ông, ông nói hươu nói vượn." Hồ Phi Phi run run đôi môi bác bỏ.

Hoắc Chính Đông lại hừ lạnh một tiếng, "Ta không phải nói hươu nói vượn, ta nghĩ trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, tên hỗn đản nào lúc trước vì một nữ nhân quyết liệt với ta, sẽ không thể trách ta hôm nay đối với hắn lãnh khốc vô tình, sau một ngày Hoắc Thành Kiệt sinh ra, ta cũng đã cùng hắn ký tên lên văn kiện chính thức, ta cho hắn thời gian một năm nuôi nấng con trai yêu của cháu, sau đó sẽ đưa ta để ta đảm nhiệm người giám hộ tiểu quỷ kia, mà thân là cha mẹ ruột của bé thì hai cháu đối với bé com không hề còn nghĩa vụ hoặc quyền lợi gì......"

"Không!" Hồ Phi Phi rống giận thét chói tai, "Tiểu Kiệt là con cháu, cháu sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đến phá hư quan hệ giữa chúng cháu, cháu, cháu cảnh cáo ông, cháu sẽ không cho ông đụng đến con của cháu dù là một sợi lông tơ."

Thấy nàng kích động như thế, đúng như dự đoán của Hoắc Chính Đông, "Ta đương nhiên sẽ không động vào sợi lông tơ nào của đứa bé, bởi vì trong tương lai không lâu, bé sẽ được nuôi nấng để trở thành người thừa kế tập đoàn Minh Trụ, ta làm sao có thể gây tổn hại tới chắt của ta, phải không, Hồ Phi Phi tiểu thư?"

Đây không phải sự thật!

Không phải!

Hồ Phi Phi tận đáy lòng nói cho chính mình vô số lần rằng tất cả lời của Hoắc Chính Đông đơn giản là muốn đả kích nàng mà thôi.

Ông bởi vì cùng cháu trai phát sinh xung đột, cho nên đem tức giận phát tiết lên người nàng, ông không đối phó được Hoắc Dĩnh Thần thông minh lợi hại, liền khi dễ người thành thật là nàng.

Tử lão nhân, lão nhân quá quắt!

Ta nguyền rủa ông ăn cơm không tiêu hóa nổi, uống nước liền tiêu chảy, tốt nhất mỗi ngày buổi tối mất ngủ, cho dù ngủ cũng sẽ không ngừng gặp ác mộng. >o<

Hừ! Nàng bước đi đầy phẫn nộ, rời khỏi biệt thự xa hoa có thể sánh bằng hoàng cung của Hoắc Chính Đông.

Thật sự là quỷ tha ma bắt! Ông chủ của tập đoàn Minh Trụ đến tột cùng là gì đây, làm sao có thể lắm tiền đến loại tình trạng này?

Mấy chục vệ sĩ canh giữ ở cửa bảo đảm an toàn tòa biệt thự lại có thể so sánh với trạm gác ở căn cứ quân sự.

Xem ra ông nội của Hoắc Dĩnh Thần xác thực so với Hoắc Dĩnh Thần lợi hại hơn, nàng có nên gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn để chứng thật lời nói của tử lão nhân kia?

Hồ Phi Phi lâm vào do dự, có chút lo lắng, lại có chút mờ mịt.

Đêm đó hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng, nói cho nàng đời này đều không rời xa hai mẹ con nàng.

Nàng hẳn phải tin tưởng hắn, hắn mặc dù có thời điểm mồm miệng hơi ác liệt, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng lừa gạt quá nàng, cho nên một khi tuyên thệ thì phải là lời thề cả đời.

***

Thời gian lúc này lơ đãng chậm rãi trôi đi, trong nháy mắt ba ngày lại đi qua.

Ba ngày này một nhà ba người Hoắc gia như trước hoà thuận vui vẻ, vui vẻ hoà thuận.

Đảo mắt một cái đã đến lúc nghênh đón ngày lễ tình yêu, Phi Phi đang ở trong nhà cùng con chơi đùa thì nhận được cuộc gọi của Dĩnh Thần nói muốn nàng chuẩn bị trước thật tốt, buổi tối muốn dẫn nàng cùng con đi nhà hàng ăn cơm.

Tuy rằng Hoắc Dĩnh Thần cực kỳ yêu thương nàng cùng con, nhưng hai người lại cực ít buổi hẹn hò dù chỉ mang ý nghĩa tượng trưng.

Buông điện thoại xuống, nàng cao hứng phấn chấn ôm con đi tắm rửa, rồi mặc cho bé bộ quần áo đẹp, bé dễ thương tựa như một tiểu thiên sứ.

Hai mẹ con hứng trí bừng bừng ngồi trên chiếc xe Hoắc Dĩnh Thần phái tới đưa đón bọn họ, đi vào một nhà hàng xa hoa.

Mười bốn tháng hai là ngày của những đôi tình nhân, nhưng trường hợp một nhà ba người đồng thời xuất hiện lại thành hình ảnh đặc biệt trong thế giới hai người ở nhà hàng tối nay.

Người cha trẻ tuổi anh khí bức người, người mẹ tươi trẻ thanh thuần đáng yêu, hơn nữa còn một tiểu thiên sứ có đội một vòng tròn đáng yêu trên đầu.

Tại nhà hàng đó họ nhất thời trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.

Hoắc Dĩnh Thần mặc một thân complet màu trắng cắt may hợp dáng người, cử chỉ hành động đều tản ra khí chất quý tộc.

Hắn ôm Tiểu Kiệt đáng yêu mập mạp trong lòng, tiểu tử kia cùng cha mẹ đùa chơi cười ha ha không ngừng. Tứ chi ngắn mập của bé vung văng vung vẩy trong lòng cha, một hồi tóm caravat của hắn, một hồi lại đập đập tay hắn.

Bị con tra tấn, Hoắc Dĩnh Thần thật sự là khổ không nói nổi, hắn lại cố tình cực kỳ dung túng con đến khi tiểu tử kia đá ngã lăn ly rượu đặt trên bàn.

"Keng" một tiếng, thứ rượu màu đỏ từ bàn chảy xuống chiếc quần của Hoắc Dĩnh Thần. >. <

Hồ Phi Phi không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng véo hai má của con, "Tiểu Kiệt, con không thể im lặng chút sao? Luôn bắt nạt, làm khó cha của con."

Hoắc Dĩnh Thần cau mày trừng mắt nhìn tình cảnh con yêu gây ra, bàn tay thon dài ở mông nhỏ trắng nõn mập mạp của con vỗ nhẹ hai cái.

"Phạt đòn để cho con nhớ kỹ, chờ con lớn lên nữa thì xem cha có thể đem cái mông nhỏ của con đánh nhừ nát luôn." Trong miệng tuy rằng nói xong lời uy hiếp, nhưng ánh mắt sủng ái kia lại hoàn toàn không có nửa điểm tức giận hay thô bạo.

Hắn đứng dậy đem con đặt vào lòng Hồ Phi Phi, "Anh đi toilet một chút, nhớ rõ lấy giấy lau mặt cho con, em xem con hiện tại đều bẩn chết khiếp."

Nàng buồn cười tiếp nhận con, giận dữ trừng hắn liếc mắt một cái, "Còn nói Tiểu Kiệt, chính anh không phải cũng bẩn chết khiếp giống thế sao."

Nhìn theo người đàn ông nàng yêu đi khỏi, Hồ Phi Phi luống cuống tay chân lau sạch miệng con.

Nhưng tiểu tử kia hiển nhiên cũng không biết điều, hơn nữa dễ quên, cánh tay phì nộn của bé khua đến khua đi, thừa dịp mẹ của bé không chú ý, tay nhỏ bé liền chụp được khăn trải bàn.

Mắt thấy mấy thứ đồ đều sẽ bị tiểu tử kia kéo đổ rơi vỡ, Hồ Phi Phi còn chưa kịp ngăn cản, đã có một đôi tay thon dài trắng nõn ngăn trở hết thảy.

Hồ Phi Phi tràn ngập cảm kích ngẩng đầu nói lời cảm tạ, chỉ thấy một mỹ nữ dáng người có thể so sánh người mẫu, mái tóc dài được búi gọn gàng, ngũ quan xinh đẹp làm người khác phải nín thở, trên người còn tỏa mùi nước hoa vô cùng thơm mát nhẹ nhàng.

"Con của em thật đáng yêu." Ngay cả thanh âm nói chuyện cũng tuyệt vời êm tai như chim hoàng oanh hót.

Hồ Phi Phi hơi chút kinh ngạc, nhìn thẳng chằm chằm cô gái trước mắt, nàng cảm thấy ngũ quan kia quen thuộc giống như đã từng gặp qua nơi nào đó?

Ngay thời điểm nàng âm thầm cân nhắc, bên tai truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Cùng lúc đó, nữ nhân xinh đẹp đang đứng thẳng, hơi hơi quay đầu, mà khi ánh mắt của cô ta bắt gặp Hoắc Dĩnh Thần vừa mới từ toilet trở về, không khí xung quanh nhất thời trở nên quỷ dị lạ thường.

"Dĩnh Thần...... Đã lâu không gặp!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-12)