Vay nóng Homecredit

Truyện:Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ - Chương 08

Dạy Dỗ Tiểu Mẹ Mễ
Trọn bộ 12 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Ngủ thẳng đến lúc mặt trời đã lên cao, Hồ Phi Phi rốt cục gian nan mở to mắt, nhìn nhìn đồng hồ báo thức, đã muốn nhanh đến 12 giờ trưa.

Cả người đau nhức, thân dưới cảm giác là lạ.

Ngô...... Đều do tên kia miệt mài quá độ. >o<

Dưới đáy lòng giận mắng vô số lần cái kẻ đại sắc ma kia, nàng theo bản năng và thói quen trước tiên tìm tung tích của con trai bảo bối.

Nhưng tìm vài lần từng góc một khắp cả biệt thự, hỏi người hầu lại nhận thấy một chuyện thật siêu cấp đáng sợ là bé con của nàng mất tích!

Lập tức lấy di động, tâm hoảng loạn rống to vào điện thoại, "Dĩnh Thần, không tốt rồi, Tiểu Kiệt...... Tiểu Kiệt mất tích!"

Loa lại truyền đến tiếng hừ lành lạnh, "Mất tích liền mất tích, có tất yếu làm cho em phát ra tiếng kêu còn đáng sợ hơn so với tiếng heo bị cắt tiết sao?"

Hồ Phi Phi bắt đầu hoài nghi chính lỗ tai của mình.

Cái người chuyên nghiệp như vú em tiêu chuẩn vốn đem con coi là tâm can bảo bối, nghe đến tin con mất tích xong, cư nhiên biểu hiện thờ ơ đến thế?

"Hoắc Dĩnh Thần, anh đến tột cùng có nghe hiểu em đang nói cái gì hay không, em nói...... Tiểu Kiệt...... Hoắc Thành Kiệt, con của chúng ta mất tích rồi!"

Có tất yếu phải xác nhận lại một chút, miễn cho rằng nam nhân này năng lực lý giải kém, nghĩ lầm chỉ là tiểu con kiến trong hoa viên mất tích.

"Em thật là nữ nhân dài dòng, tiểu quỷ thối kia mất tích cứ để cho nó mất tích tốt lắm, ai cho phép nó ba lần bẩy lượt đi tiểu ngay trên đùi anh, một chút cũng không đặt anh là cha nó ở trong mắt. Tốt lắm, anh đang họp, không có thời gian, có việc chờ anh tan tầm rồi nói sau." Dập máy, chặt đứt cuộc trò chuyện, Hoắc Dĩnh Thần thuận tay để điện thoại di động trên mặt bàn làm việc xa hoa.

Vài cán bộ cao cấp mặc âu phục hàng hiệu nhìn lẫn nhau, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vị tổng giám đốc tuổi trẻ anh tuấn của bọn họ.

Một người đàn ông chuyện nghiệp, lãnh khốc như vậy, từng tạo ra vô số kỳ tích trên thương trường, thậm chí chỉ cần nhắc tới tên của hắn, mọi người đều khâm phục tán thưởng, hắn cùng hai chữ vú em này tuyệt đối không có một chút liên hệ với nhau.

Nhưng trước mắt cũng là chuyện thật, một tiểu tử 'tai to mặt lớn' mở cái miệng nhỏ nhắn mà an tường nằm trên đùi hắn ngủ say.

Hoắc Dĩnh Thần cũng không thèm để ý ánh mắt người khác một chút nào, trong mắt hắn ngưng đọng ý cười nồng đậm, yêu thương nhìn cậu quý tử của mình, hình ảnh này làm người cha kiêu ngạo như hắn trong lòng tràn ngập tự hào vô hạn.

Sáng nay khi hắn ôm con trai trắng trẻo đáng yêu đi vào công ty, hình ảnh ấy làm cho tất cả nhân viên công ty đồng thời ngã ngửa tưởng mắt bị vấn đề.

Vị thư ký xinh đẹp của hắn thậm chí há to miệng.

Bất quá hắn để ý ai đâu, trên thực tế hắn chính là muốn giáo huấn tiểu nữ nhân Hồ Phi Phi đáng giận kia một chút. <img src=". /images/smilies/icon_biggrin. gif" alt=":D" title="Very Happy" align="absmiddle" />

Bởi vì nàng hiển nhiên dại dột đến bây giờ còn không có ý thức được thân phận cùng lập trường của chính nàng.

Từ sau khi ông Hồ bà Hồ về quê, nàng liền không chịu trước mặt người khác cùng hắn biểu hiện ân ái.

Sợ nàng không rõ tâm ý của hắn, phàm là chiêu số tán gái lãng mạn hắn đều thực hành, bao gồm tặng hoa, xem phim, còn có bữa tối dưới ánh nến lung linh......

Hắn có thể hướng lên trời để thề, chuyện này tuyệt đối là việc xuẩn ngốc nhất mà đời này hắn – Hoắc Dĩnh Thần đã làm.

Ai biết bổn nữ nhân kia không có biểu hiện nửa điểm thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh ngạc), ngược lại còn cảm thấy hắn thực mạc danh kỳ diệu (không thể tin hay hiểu được).

Ghê gớm hơn chính là người mẹ ngốc nghếch này không biết từ khi nào mà giờ cư nhiên càng ngày càng thuần thục, mỗi ngày đem tất cả tâm tư đều hướng tới con, tựa như người mẹ tốt quá tiêu chuẩn.

Được rồi, hắn thừa nhận chính mình có ghen, ai bảo nàng chỉ quan tâm Tiểu Kiệt không quan tâm hắn. (Sia: =)) ui, Thần ca đáng iu quá cơ <img src=". /images/smilies/icon_biggrin. gif" alt=":D" title="Very Happy" align="absmiddle" />)

Tâm lý bất bình nên hắn đơn giản thừa dịp nữ nhân kia hết sức ngủ say, vụng trộm đem con ôm đến công ty, còn phân phó người hầu trăm ngàn lần không cần nói cho nàng.

Sớm đoán được nàng sẽ gọi điện thoại đến cầu cứu, chính là không nghĩ tới nàng hiện tại mới phát hiện đứa con bảo bối mất tích.

Nhìn đồng hồ, sắp đến giữa trưa, hắn không khỏi cười xấu xa, khẳng định là ngày hôm qua hắn yêu thương nàng yêu thương quá mức phát hỏa......

"Rầm!"

Ngay giờ phút này, cửa văn phòng của hắn bị một người dùng lực đẩy ra, chỉ thấy Hồ Phi Phi tóc tai bù xù xông tới, một đôi mắt to tràn ngập bối rối, hiển nhiên còn có sưng đỏ vì khóc.

"Hoắc Dĩnh Thần, nếu anh không thích em có thể nói thẳng, nhưng dù gì Tiểu Kiệt là con ruột của anh, anh không thể mắt thấy con mất tích mà chẳng quan tâm, em van cầu anh......"

Nàng còn muốn tiếp tục khóc lóc kể lể, đã thấy đến ít nhất có năm đôi mắt đang dùng cái nhìn quái dị đánh giá nàng, nàng mới ý thức được chính mình có bao nhiêu chật vật.

Bởi vì quá đáng kích động, khi rời nhà cư nhiên đã quên thay quần áo ngủ phấn hồng có hình hoạt hoạ, nhìn xuống thấy bàn chân còn đi đôi dép trong nhà hình thỏ phấn màu hồng siêu cấp đáng yêu. >__<

Càng làm cho nàng mở to mắt kinh ngạc, bởi chính mình lo lắng chết khiếp mà con giờ phút này an an ổn ổn ngủ ở trong lòng Hoắc Dĩnh Thần.

Kết quả là vài vị cán bộ cao cấp thực biết điều cáo lui, sau đó liền rất ăn ý kéo dài lỗ tai, dán chặt vào cánh cửa nghe lén được ông chủ lãnh khốc của bọn họ phát ra tiếng cười to trước nay họ chưa từng nghe thấy.

"Mau nhìn bên kia, bé con đó thật đáng yêu nha......"

"Thật sự nha! Vừa trắng trẻo vừa mập mạp, làn da mịn màng, thật muốn đi tới sờ một chút."

"Ba của bé con bộ dạng cũng rất đẹp trai......"

"Mẹ cũng thực trẻ tuổi......"

Một cửa hàng cực lớn chuyên bán đồ chơi, vài người mẹ trẻ tuổi ôm tiểu hài tử tụ tập cùng một chỗ, vụng trộm nhỏ giọng nghị luận (buôn chuyện).

Mà một đương sự trong chuyện phiếm kia là Hồ Phi Phi, sống trên đời này mới hơn hai mươi năm, lại không trải qua nhiều việc sóng to gió lớn, gương mặt ngây thơ, làm cho người ta cảm giác như học sinh phổ thông ngây ngô, bộ dáng chẳng có chút nào giống một bà mẹ.

Nhìn ngó xung quanh, chính nàng còn trước tiên chạy khắp nơi ngắm đồ cho thỏa.

Đem con bảo bối ôm vào trong ngực, nhìn Hồ Phi Phi giống tiểu quỷ bướng bỉnh ôm con thú nhồi bông lông xù to tướng vừa sán mặt lại mà hôn nó, khóe môi Hoắc Dĩnh Thần không tự giác chợt lộ ra ý cười nhè nhẹ.

"Dĩnh Thần, anh xem lông con gấu Bắc Cực này thật sự rất trắng rất mềm nha......"

Hồ Phi Phi xinh tươi hiển nhiên chơi so với con còn muốn vui vẻ hơn, nàng cố hết sức đem món đồ chơi so với chính mình cao hơn ôm đến Hoắc trước mặt Dĩnh Thần, như thể dâng vật quý mà đem đầu con gấu bông nhắm ngay khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Hoắc Dĩnh Thần hơi hơi ngả về phía sau một chút, nhưng thật ra tiểu tử nghịch ngơm của hắn lại khá sợ hãi thứ đồ to đùng đột nhiên lao tới, đôi tay mập mạp nhỏ bé lập tức ôm chặt cổ cha, động tác đáng yêu làm cho tất cả những thiếu phụ chung quanh xúc động mạnh.

"Làm ơn, người lớn chút, đều đã là mẹ của một đứa nhỏ, chúng ta hôm nay tới nơi này là cho Tiểu Kiệt mua vài món đồ chơi, nhưng em lại một mình một người chạy đông chạy tây......"

Trong miệng tuy rằng nói xong lời nói giống răn dạy, tuấn dung kỳ thật toát ra sủng nịch đối với nàng.

Hơn nữa nhìn đến nàng cố hết sức kéo con gấu bông so với nàng còn to hơn, bộ dáng đáng yêu kia làm cho hắn nhịn không được muốn đem nàng ôm vào trong lòng, vô cùng thân thiết một phen.

"Tiểu Kiệt còn bé như vậy, cho nên trọng trách lựa chọn món đồ chơi đương nhiên để em đảm đương." (Sia: Lý do thật là... <img src=". /images/smilies/icon_biggrin. gif" alt=":D" title="Very Happy" align="absmiddle" />)

Nàng tiếp tục ôm món đồ chơi đùa giỡn tiếp, lại cầm một đống đồ chơi hình thù kỳ quái đến trước con mặt lúc ẩn lúc hiện.

Tiểu tử kia một hồi nhếch miệng ngây ngô cười, một hồi lại nhăn đôi mày nhỏ, động tác thiên chân khả ái, làm cho người ta hận không thể véo hai má núng nính của bé một cái.

Ngắm xem hết một lượt, Hồ Phi Phi thế này mới phát hiện người chung quanh càng ngày càng nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhận được ánh mắt chú ý từ những người khác.

Nàng dần dần giảm đi ý cười bên miệng, đi cà nhắc lặng lẽ đem cái miệng nhỏ nhắn tiến đến bên tai Hoắc Dĩnh Thần, "Những người đó dường như luôn luôn ngó xem em nha, hơn nữa dường như còn thấp giọng thảo luận cái gì, anh xem một chút trên mặt em có phải có vết bẩn gì hay không?"

Hắn cúi đầu, ngắm xem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng còn rất chân thật, nhịn không được khẽ cười một tiếng, tâm tư thản nhiên nghĩ ra một trò đùa dai.

"Những người đó là vụng trộm bình luận, nam chủ nhân nhà này vừa cao vừa anh tuấn, bé con cũng thập phần đáng yêu dễ thương, vì sao nữ chủ nhân lại giống như cô bé ngu ngốc......" Thấy khuôn mặt nàng ủ dột, hắn lập tức lại nói: "Cho nên bọn họ đều đang hoài nghi, cô gái này có thể không phải nữ chủ nhân, có lẽ chỉ là người giúp việc nha......"

"Cái gì? Anh nói em là......"

Hồ Phi Phi lập tức cho hắn hai cái nhìn sắc nhọn, hơn nữa nàng thấy hắn cười thành bộ dáng đáng đánh đòn như vậy, đáy lòng chợt phát hỏa. Người này rõ ràng đang cố ý làm nàng tức giận thôi.

"Này, em rất giống người giúp việc sao?" Nàng có điểm không phục hỏi lại.

Hắn nhếch cao mày, nhìn nàng từ trên xuống dưới một thân dường như giả làm học sinh."Anh thật sự không thể đem em cùng thượng đẳng phu nhân coi là một được."

Tiểu nữ nhân này đôi khi cũng quá mức làm cho người ta hao tâm tổn trí, vì nàng tìm mua bao nhiêu trang phục hàng hiệu không ít tiền, trang sức châu báu cũng có kha khá.

Không nghĩ tới nàng lại thiếu hứng thú, hại hắn ngay cả tìm cách lấy lòng nàng đều nghĩ đau đầu nát óc.

Trên đời này nàng là nữ nhân khó chiều lòng nhất.

Muốn làm cho người phụ nữ ngu ngốc này thấy rõ nàng cần phải làm gì xem ra tốt nhất đành vẫn chờ một khoảng thời gian dài nữa.

Được rồi, nếu nàng không cảm thấy khẩn trương, hắn thay nàng chế tạo một ít là được.

Hoắc Dĩnh Thần trong lòng ôm con, cũng không giảm khí chất tao nhã, đi trong đám người, liên tiếp nhận được ánh mắt bao phụ nữ chú ý cùng ái mộ.

Hồ Phi Phi đương nhiên không ngốc, nam nhân chết tiệt này, chẳng lẽ hắn không biết sức hút trên người chính mình tỏa sáng đến tột cùng có bao nhiêu chói mắt sao?

Vốn khi hắn đưa ra muốn tới cửa hàng đồ chơi mua vài thứ cho con, nàng còn cao hứng phấn chấn, nhưng hiện tại đã có loại cảm giác chán ghét vì bảo bối bị bao người mơ ước. <img src=". /images/smilies/icon_cute. gif" alt=":)" title="Cute" align="absmiddle" />

Ghê gớm hơn là đối mặt bao nhiêu ánh mắt ái một của những thiếu phụ liên tiếp truyền đến, sắc mặt Hoắc Dĩnh Thần chẳng những không có chán chường, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt tươi cười mê người với xung quanh.

Nàng tức giận lườm hắn một cái, "Chúng ta ra ngoài cũng được kha khá thời gian, có phải nên mang con trở về hay không?"

"Gấp cái gì, nơi này nhiều món đồ chơi như vậy, nên để cho con chọn đủ mới được." Nói xong hắn ôm tiểu tử kia chậm quá đi về phía trước, "Tiểu Kiệt, nói cho cha, con thích cái gì, cha toàn bộ đều mua cho con được không?"

"Này...... Anh biết rõ Tiểu Kiệt còn chưa thể nói......" Nàng đi theo sau mông hai cha con, vẻ mặt ai oán nói. <img src=". /images/smilies/icon_biggrin. gif" alt=":D" title="Very Happy" align="absmiddle" />

"Không sao cả, chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng năng lực của con để chính con lựa chọn thứ con thích......"

Nàng tức giận bĩu môi, nhưng vẫn theo sát phía sau, miễn cho nam nhân này phóng điện loạn chung quanh.

Cứ như vậy, Hoắc Dĩnh Thần chọc người chú ý đem con đặt vào bên trong xe đẩy hàng để cho bé cùng mấy món đồ chơi tiếp xúc gần gũi, tiểu tử kia chơi vui vẻ không biết chán, không ngừng cười ha ha.

Dạo một vòng xong, Hồ Phi Phi đã muốn mệt sắp không lết nổi nữa, tiểu tử kia cố tình tại nơi tràn ngập vui thích và say mê của trẻ con đây thì bé nghịch thập phần quên mình.

Mắt thấy xe đẩy hàng sắp bị quá tải, nàng rốt cục nhịn không được ngăn lại bước chân hắn.

"Không nhẽ thiếu gia định thu mua hết cả cửa hàng đồ chơi này? Nếu không phải vậy, em cảm thấy nhiệm vụ chúng ta hôm nay mua đồ hẳn là đã xong đi, thiếu gia!"

"Thiếu gia nhà em cũng không nóng nảy, nữ giúp việc nho nhỏ như em gấp cái gì?" Mắt mỉm cười đầy ý, Hoắc Dĩnh Thần làm bộ không thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng, "Hầu hạ thật tốt tiểu thiếu gia nhà em cho ta, nếu chọc bé không vui dù một lần thôi, cẩn thận thiếu gia nhà em là ta đây sai người đem tha ra ngoài phạt đánh một trăm roi."

Thật đáng giận, quỷ quái, xú nam nhân chết tiệt! Rõ ràng chính là cố ý làm nàng xấu hổ.

Nàng cũng không giận mà cười đáp lại, hai tay nâng lên khuôn mặt đáng yêu của con.

"Có nghe hay không a tiểu thiếu gia, ba của cháu nói nếu ta hôm nay không hầu hạ cháu vui vẻ, hắn sẽ vận dụng gia pháp với ta, cho nên cháu hôm nay nhất định phải vui vẻ, nhất định phải khoái hoạt, đây, cô nói cho cháu thế này mới được gọi là nụ cười đáng yêu nhất......" Nàng vừa nói, một bên ôm hai má con, rồi cùng lúc véo lúc xoa, Tiểu Kiệt đáng thương nhất thời bị chỉnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé biến thành hỉnh ảnh thập phần xót xa.

"Này......"

Hoắc Dĩnh Thần mắt thấy con bị ngược đãi, nhất thời đau lòng chết khiếp, "Hồ Phi Phi, em là vu bà sao, Tiểu Kiệt là con đẻ của em nha, nào có ai làm mẹ như vậy?"

"Hừ! Anh không phải đem em liệt vào hàng ngũ những người hầu của nhà anh sao?" Nàng trừng mắt lên án.

Đáy mắt Hoắc Dĩnh Thần dâng lên nồng đậm ý cười, nhịn không được đem nàng kéo đến phía trước, học phương thức nàng ngược đãi con nên hắn toàn tâm toàn ý nhẹ nhàng miết miết véo véo hai gò má nàng.

"Tiểu thư Hồ Phi Phi, phiền em soi gương nhìn chính mình kỹ vào. Cư nhiên không trưởng thành mà còn cùng con tranh thủ tình cảm như vậy, đừng quên con em hiện tại chưa đến một tuổi, giận thành bộ dáng xấu xí không chấp nhận được này, cũng không sợ người khác chê cười em."

"Em tranh thủ tình cảm?" Nàng bất mãn kêu la, cũng không chịu phục vươn ngón trỏ chọc chọc lồng ngực rắn chắc của hắn."Hoắc Dĩnh Thần tiên sinh, những lời này hẳn là em hỏi anh mới đúng đi, không biết mới đây ai luôn mồm oán giận trời ạ, trách em chỉ nghĩ con xem nhẹ kẻ hỗn đản đó, còn rất tiểu nhân mỗi đêm đối với em......"

Nói tới tận đây, nàng đột nhiên dừng lại, mắt mở to hết sức, nhìn trong mắt hắn có ý cười bỡn cợt trong lúc đám người chung quanh chỉ trỏ.

"Tiếp tục nói a, cái kẻ hỗn đản kia cả ngày tranh thủ tình cảm rồi mỗi đêm đối với em làm gì vậy?"

Nàng xấu hổ đỏ bừng hai má, hận không thể một lần làm dập nát nụ cười trên khuôn mặt đáng đánh đòn của hắn kia.

Mắt thấy nàng vừa giận vừa thẹn, Hoắc Dĩnh Thần chuyển biến tốt lên nên dừng lại, một tay kéo nàng vào trong lòng.

"Tốt lắm tốt lắm, anh bất quá mới chọc em chút, mà tiểu nữ nhân như em thế nhưng liền giận thành chẳng còn hình tượng gì."

Vươn bàn tay to đau xót, nhẹ nhàng kéo cái cằm nhỏ đang nhếch lên của nàng, cúi thấp khuôn mặt tuấn tú, trước mặt mọi người tạo một tư thế rất ái muội.

"Nữ giúp việc cũng tốt, phu nhân cũng tốt, em chỉ cần nhớ rõ, em – tiểu ngu ngốc trong lòng anh có địa vị độc nhất vô nhị."

Nhìn khuôn mặt hắn tuấn mỹ, cùng với ánh mắt hắn toát ra yêu thương, Hồ Phi Phi không khỏi tim đập thình thịch.

Ngay lúc nàng si mê say đắm hết sức, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng la khóc quen thuộc.

Chỉ thấy Hoắc Thành Kiệt chịu khổ bị cha mẹ xem nhẹ thập phần bất hạnh lại còn bị con gấu bông cực đại đặt lên trên, nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ (cực nhiều khổ đau), mới từ đẩy được món đồ chơi to lớn kia thoát thân mà ra.

Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn bởi vì khóc mà hồng cả lên, bộ dáng chật vật không chịu nổi, làm cho thiếu phụ đứng nghỉ chân nhìn ngó trái tim nhất thời sinh ra thương yêu, hận không thể đem tiểu tử xinh đẹp kiến người đau xót kia ôm vào trong lòng sủng ái yêu chiều một phen.

Hồ Phi Phi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con gào khóc khóc lớn, tiểu tử có cổ họng siêu tốt, khóc nguyên một buổi chiều đều được tính là chuyện nhỏ.

Cho nên mỗi lần tiểu tử kia vừa khóc, nàng liền luống cuống tay chân.

Nhanh chân đem con ôm vào trong lòng, nàng dỗ dành con."Con ngoan a, tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông, van cầu con xin thương xót, không cần lại khóc......"

Hồ Phi Phi vừa cười làm lành vừa dụ dỗ, không quên lấy vài món đồ chơi hiện đại đẹp mắt đến chuyển dời lực chú ý của bé.

Đáng tiếc tiểu tử kia không cảm kích, chỉ tiếp tục khóc lớn.

Đến khi một bình sữa đưa đến cái miệng nhỏ nhắn của bé, tiếng khóc vang dội rốt cục hết quàng quạc, bé giờ đang hưởng thụ việc bé yêu nhất là hút sữa.

Chỉ thấy Hoắc Dĩnh Thần bất đắc dĩ lắc đầu với nàng, "Chẳng lẽ em đã quên sao, con trai bảo bối của em bị em dưỡng không ít thói quen, rõ ràng đều lớn đến độ có thể ăn cháo ăn bột, nhưng giữa trưa mỗi ngày phải uống sữa một lần."

Hồ Phi Phi thế này mới chợt hiểu ra, vẻ mặt áy náy nhìn con uống sữa rất hăng say, "Bảo bối thực xin lỗi, mẹ lại đem chuyện giữa trưa con hay uống sữa quên hết."

"Em thật là tiểu ngu ngốc!"

Tiểu nữ nhân này chính nàng vẫn trẻ con, muốn làm cho nàng chăm sóc ân cần bé con, đời này chỉ sợ cũng không trông cậy vào nàng được.

Mới trước đây bà ngoại có nói rằng hạnh phúc của người phụ nữ nắm giữ ở trong tay người đàn ông.

Có thể gặp được một người đàn ông yêu mình, thương mình, cả đời này đại khái cũng chẳng nên yêu cầu gì hơn.

Hiện tại ở biệt thự Hoắc gia được sủng ái nhất, không thể nghi ngờ chính là hai mẹ con Hồ Phi Phi.

Chính Phi Phi cũng cho rằng hết thảy tốt đẹp tựa như truyện cổ tích xa xưa, được người đàn ông mình yêu thương chăm sóc cho mình, còn có đứa con thông minh đáng yêu.

Mãi cho đến giờ khắc này......

Nàng thất thần nhìn ảnh chụp trong tay, trong ảnh có một cô gái mười tám, mười chín tuổi ngồi ở ghế đu treo bằng những sợi dây thừng.

Một thiếu niên tuổi xấp xỉ ôm lấy cô gái từ sau lưng, cằm nhẹ nhàng đặt lên đầu vai gầy yếu, gương mặt tuấn mỹ thoáng hiện tươi cười sáng lạn.

Hai tay hắn ôm quanh cô gái, khuôn mặt hai người thật sự gần sát nhau, cô gái kia đẹp như thiên sứ, cười đến thực ngọt thực ngào......

Khung cảnh trong ảnh là một mảnh rừng cây ngô đồng xinh đẹp, đại khái bởi vì lúc ấy là mùa thu, lượng nước trong đất dồi dào làm lá cây ngô đồng xanh mượt, trời cao xanh thẳm điểm xuyết thêm vài đám mây trắng, hình ảnh ấy thật tươi mát ôn hòa, ai ai cũng luyến tiếc đem ánh mắt dời khỏi bức ảnh.

Trái tim Hồ Phi Phi chợt đau đớn. Chàng trai tươi cười tràn ngập ánh mặt trời trong hình này thật sự là Hoắc Dĩnh Thần sao?

Nhớ rõ khi hai người mới gặp, hắn lãnh khốc trầm lặng, miệng đầy lời lạnh lùng mà làm việc cũng không lưu tình, cho dù lúc nàng mang thai cũng không thấy được trên mặt hắn lộ ra nửa điểm vui sướng lần nào.

Tuy rằng qua khoảng thời gian bên nhau, nàng dần dần hiểu ra hắn kỳ thật là miệng cứng tâm mềm, nhưng so sánh cùng chàng thanh niên tươi trẻ anh tuấn trong ảnh cũng không tránh khỏi chênh lệch quá lớn.

Nếu không phải thời điểm nàng quét dọn thư phòng của hắn không cẩn thận nhìn đến bức hình này, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không biết hắn nguyên lai có một mặt này.

Chính là cô gái cười sao hồn nhiên ngọt ngào kia đến tột cùng là ai?

Có thể làm cho hắn bộc lộ ra loại biểu tình này, đối với hắn mà nói nhất định là người rất quan trọng đi?

Lúc gần chạng vạng, Hồ Phi Phi ôm con đi vào phòng bếp, một bên giúp đỡ má Vương chuẩn bị đồ ăn, một bên miên man suy nghĩ.

"Phi Phi, sắc mặt cháu không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái hay không, muốn má Vương gọi bác sĩ riêng của gia đình đến khám cho cháu một chút không?"

Má Vương ở Hoắc gia cũng phục vụ rất nhiều năm, Hoắc Dĩnh Thần có thể nói là bà chăm lo từ bé. Đối với Hồ Phi Phi, người được thiếu gia sủng ái trong lòng bàn tay, bà cũng không dám trái ý hay ghét bỏ.

Trên thực tế, chuyện thiếu gia đặc biệt chuyển từ ngôi nhà cao cấp ở trung tâm thành phố trở về biệt thự này, mức độ hắn coi trọng Hồ Phi Phi cùng con liền có thể thấy được ngay.

Hồ Phi Phi nghe vậy vội vàng lắc đầu, không nghĩ làm cho người khác vì chính mình mà lo lắng.

"Cháu nào có gì không thoải mái, bất quá là bị tiểu tử kia tra tấn có chút mệt mỏi, tiểu tử tinh lực càng ngày càng tràn đầy."

Con ngủ trong lòng say giấc nồng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra sắc phấn hồng sáng bóng như quả táo.

Đứa nhỏ này ngũ quan (gồm mắt, tai, miệng, mũi, mày), một nửa giống nàng, một nửa giống hắn, nàng không khỏi cảm thán, sự di truyền này thật sự là kỳ diệu.

"Phi Phi a, cháu thật tốt, nếu cô gái năm đó thiếu gia yêu thương là cháu thì thiếu gia cùng lão gia (ông của Dĩnh Thần) trong lúc đó quan hệ cũng sẽ không biến thành gay gắt như vậy......" Má Vương một bên thái rau, một bên thấp giọng oán giận.

Hồ Phi Phi vẻ mặt rùng mình, "Cháu không hiểu...... Lời này có ý tứ gì?"

Nàng thực tò mò, lại có chút sợ hãi, sợ sau khi biết chân tướng chính mình sẽ không chịu nổi đả kích ấy.

Má Vương thẳng như ruột ngựa, không suy nghĩ nhiều lắm liền nói ra, "Trước kia thiếu gia có yêu một người tên là Tề Nhược Vi, cô gái kia vẻ ngoài rất đẹp, cùng thiếu gia môn đăng hộ đối...... Đáng tiếc......"

Má Vương than nhẹ một tiếng, "Lão gia lại sống chết quyết không đồng ý chuyện thiếu gia cùng cô gái đó kết giao, còn không từ thủ đoạn cản trở, thế nhưng cuối cùng thiếu gia vì cô ta tuyên bố cùng lão gia đoạn tuyệt quan hệ tổ tông (quan hệ ông cháu), Hoắc gia bởi vì cô gái kia huyên náo loạn đến gà chó không yên, kết quả cuối cùng......"

Đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, má Vương đột nhiên ngậm miệng, còn đưa tay nhẹ nhàng đánh miệng mình hai cái, "Bác đây là đang làm cái gì thế này, đây đều là chuyện quá khứ, bác là một người dưới thế nhưng tại đây ăn nói lung tung lắm mồm lắm miệng, Phi Phi, cháu trăm ngàn lần không cần đem việc này nói cho thiếu gia, nếu không thiếu gia khẳng định sẽ phát hỏa......"

Hồ Phi Phi đã sớm không nghe những gì bà nói sau đó.

Hoắc Dĩnh Thần thế nhưng từng vì một cô gái mà đoạn tuyệt quan hệ với gia gia (ông nội) của hắn?

Hắn khẳng định thực yêu thực yêu cô gái kia đi, nhưng bọn họ vì sao tách ra?

Nàng thấy đau lòng không chịu nổi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-12)