Sự nghiệp biến mất
← Ch.001 | Ch.003 → |
Sáng hôm sau khi còn đang mơ màng trong giấc ngủ say. Diệu Chi nghe được tiếng ồn ào phát ra từ dưới nhà làm cô bật tĩnh, liền chạy xuống nhà..
Lúc nào dưới nhà đã có tiếng xô xát rất lớn..
" Lúc nào thì ông trả nợ cho tôi đây ông già?" Tiếng nói của Tự Trúc vang vọng khắp căn nhà. Vì không có tiền nên Hoàng Quốc đã vay mượn xã hội đen tiền để trả nhưng bây giờ hợp đồng không kí được ông lấy đâu ra tiền trả cho bọn chúng bây giờ?
Lúc này Diệu Chi từ trong phòng chạy xuống đỡ lấy cha mình đang khóc lóc quỳ xuống van xin bọn côn đồ kia. Nhưng dừng như chúng không tha cho ông..
Khi thấy Diệu Chi xinh đẹp như vậy, Tự Trúc nhìn cô cười như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Lúc này Tự Trúc lên tiếng" Đây là con gái ông sao, nghe nói đại tiểu thư Hoàng gia ra nước ngoài rồi nhưng không ngờ Hoàng gia lại có nhị tiểu thư xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến như vậy"
Nói xong Tự Trúc cười lớn, Hoàng Quốc nghe vậy tức giận" Vậy các cậu muốn làm gì mới tha cho chúng tôi ". Tự Trúc nghe vậy lên tiếng đáp lại" Thế ông bán con gái của mình cho tôi đi rồi tôi tha cho gia đình ông, Haha"
"Các người đừng mơ lấy con bé đi, con bé không có tội tình gì tại sao lại lôi con bé vào đây hả?"
"Nếu vậy thì giết ông ta đi. Dù sao cũng chẳng còn tác dụng gì nữa" Tự Trúc ra lệnh cho đàn em phía sao
"Tôi cầu xin các cậu đừng làm hại cha tôi. Tôi sẽ theo các cậu được chứ, thả ông ấy ra có được không?" Càng nói nước mắt của cô cưới lăn dài trên gò má hồng của thiếu nữ đôi mươi.
Lúc này trong lòng Tự Trúc thầm nghĩ chắc đêm nay cô gái này sẽ không thoát khỏi nổi tay của hắn, nghĩ đến đây hắn dơ tay ra lệnh cho đàn em kéo cô gái vào trong xe của mình.
Người cha nhìn đứa con gái mình bị kéo đii lòng đầy chua sót trách sao ông trời lại đối xử với cha con họ như vậy. Trước khi rời đii Tự Trúc quăng tấm thẻ xuống chỗ Hoàng Quốc và nói
"Ông yên tâm, đứa con gái bé nhỏ của ông bây giờ sẽ được tôi chăm sóc. Hãy cầm số tiền này sẽ lo cho công ty nát này của ông đi, haha"
Khi bị kéo đi vào trong xe, Diệu Chi cố gắng dãy giụa để thoát khỏi. Nhưng đời không giống là mơ, sau khi lên xe theo bọn chúng cô cũng không cự quậy nữa mà ngồi im
Lúc này Tự Trúc cũng nghi ngờ cô giở trò gì nên cũng lên tiếng nói " Tại sao không la hét phá phách lên nữa đi vậy, NHỊ TIỂU THƯ"
Nghe vậy cô cũng trả lời, giọng đầy chua chát không muốn thốt ra..
"Nếu tôi tiếp tục lỡ như anh làm gì cha tôi thì sao? Tôi là người nói được làm được anh yên tâm"
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ dù ở đây hay chạy trốn thì cha cô cũng sẽ không được yên với người của hắn nên cô quyết định bỏ trốn.
Tuy là 1 nhị tiểu thư nhưng cô lại rất giỏi về y học, từ nhỏ mẹ cô mất vì bệnh nên cô luôn muốn trở thành bác sĩ để có thể chữa bệnh cho nhiều người
Nên trong người cô lúc nào cũng mang theo các loại thuốc nhỏ để phòng ngừa có việc. Đúng là ông trời không phụ lòng cô, khi thấy tất cả không chú ý cô liền lấy tay che miệng và mũi lại rồi mở lọ thuốc đựng thứ thuốc ngủ dạng bột quăng vào không gian xe gần như kín người.
Khi kịp phản ứng lại thì tất cả đã gục xuống vì ngấm thuốc, lúc này cô cố mở cửa xe chạy thoát thân không biết chạy bao xa nhưng trời sập tối cũng là lúc cô chạy vào đường lớn của thành phố Nam Bàng. Về đêm khung cảnh đẹp tựa như tranh làm cô có chút mệt vì chạy quãng đường xa..
Lúc này gần chỗ cô là quán bar nổi tiếng bật nhất cái thành phố này chính là Đồng Nhất Linh. Nơi mà các dân chơi thường tụ tập về đêm cũng là nơi mà các ông trùm tụ họp.
Dù cô biết trong đó là những người đáng sợ và ghê rợn hơn cả đám của Tự Trúc kia rất nhiều nhưng cô không còn lựa chọn nào khác nếu không thì cô sẽ bị bắt về lần nữa..
Khi chạy vào đây, cô cứ chạy cứ chạy không để ý xung quanh. Đầu cô va phải 1 người có cơ bắp rắn chắc là cô suýt nữa té ra sau, nhưng cổ tay được người nào đó nắm chặt kéo về phía mình.
Lúc này cô định hình lại nhìn người phía đối diện, cô biết bây giờ người này mới có thể giúp được cô thôi.
Thấy người trước mặt nét lạnh lùng nhưng không thể kìm hãm được sự mĩ miều của anh ta được, có thể nói là tuyệt sắc trần gian mà từ trước đến nay cô từng gặp..
← Ch. 001 | Ch. 003 → |