Vay nóng Tinvay

Truyện:Dạ Ngưng Tịch - Chương 52

Dạ Ngưng Tịch
Hiện có 67 chương (chưa hoàn)
Chương 52
Bầu trời màu xám
0.00
(0 votes)


Chương (1-67 )

Siêu sale Lazada


Bầu trời, bầu trời u tối... Nằm bẹp trên giường, nhìn trời qua cửa sổ, rất muốn cùng bầu trời u tối này ngủ thật say...

"Có rất nhiều cách để giết chết một người, cái chết cũng có 2 loại: chết về tâm hồn và chết về thể xác. Em muốn hắn ta như thế nào?" Người đàn ông hôn lên lưng tôi...

Quay sang nhìn hắn, hơi nghi ngờ, dựa vào đâu mà hắn có thể tự tin như thế?

Người đàn ông cắn nhẹ lên gáy tôi "Đừng coi thường năng lực của anh, đừng quên, chúng ta bò lên từ đâu..."

Tôi cười khẽ, đúng vậy, suýt quên mất, địa ngục...

Con cưng của trời không thèm làm cũng không thể làm, vẫn là làm ác quỷ địa ngục mới đúng sở trường...

Hai người đàn ông...

Một người khôn khéo gian xảo, một người kỳ quái hung ác

Họ cùng xuất phát tại một điểm, thắng bại ngay lập tức phân định rõ ràng

Không phải Truyền Chi không đủ mạnh, chỉ là, hai thế giới, khoảng cách giữa trời và đất

Nếm mùi địa ngục rồi đương nhiên sẽ biết cách đẩy người khác xuống!

Lớn lên trên thiên đường, hung ác chỉ là vô hình mà thôi...

Thực ra, đã phát hiện được điều này từ lâu rồi...

Trong lòng Truyền Chi có một thứ gì đó rất dịu dàng, di truyền từ cha mẹ, di truyền từ tình thân

Thứ đó giống như hương vị của mùa hè, nhẹ nhàng móc nối vào sinh mệnh hắn...

Không nhiều, nhưng đủ chết người...

"Nói đi, em thích loại nào?" Người đàn ông truy hỏi

Nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây đang di chuyển, chẳng hề hứng thú nói, "Không quan trọng, anh quyết định là được rồi..."

Người đàn ông ép chặt lấy cằm tôi, bắt tôi nhìn hắn "Em chẳng hề vui vẻ nhỉ, yêu hắn ta rồi sao?"

Yêu? Tôi yêu Truyền Chi sao?

Tôi chỉ biết, khi ở bên hắn sẽ rất thoải mái, sẽ không đau lòng, không cần lo lắng

Tôi đau khổ, hắn sẽ thỏa hiệp; tôi cố chấp, hắn sẽ nhượng bộ; tôi mưu toan, hắn sẽ bao dung

Hắn chưa từng nói yêu tôi, nhưng lại yêu thương tôi từ tận xương tủy...

Nếu có thể, tôi rất muốn trốn trong lòng hắn

Cứ như vậy, cả một đời rồi im lặng mà chết đi...

Chỉ là...

Hắn không cho tôi cơ hội, cũng là không cho chính bản thân mình

Vốn tưởng rằng, người là đáng sợ, bây giờ tôi mới biết rõ một điều, thứ đáng sợ là vận mệnh...

"Nói đi! Em yêu hắn sao?" Người đàn ông bóp chặt eo tôi

Tôi nhíu mày "Anh làm em đau đấy..."

Người đàn ông càng bóp chặt hơn, cơ thể phủ lên người tôi, phủ lên tay chân tê liệt của tôi, tôi nhắm hai mắt lại...

Đau khổ là gì? Chính là, người đáng lẽ được trân trọng thì lại không biết cách trân trọng...

Sắc mặt càng lúc càng xám ngoét, trong lòng hiểu rõ, cơ thể này, rất nhanh đã đến giới hạn...

Bắc Nguyệt từng nói, sinh mệnh của tôi đang cạn kiệt dần...

Từng cơn đau truyền tới, trái tim cũng xoắn xuýt lại, đau đớn

"Đau..." Vô thức phát ra một tiếng duy nhất

Người đàn ông ngừng lại, bóp chặt cằm tôi "Trước giờ chưa bao giờ kêu đau, càng ngày càng yếu..."

Tôi cười khẽ, "Hình như thế..."

Đau đớn có thể hưởng thụ, đau lòng thì sao? Cũng có thể hưởng thụ à?

Linh hồn cạn khô, cơ thể mục nát, còn có thể hưởng thụ sao?

"Ngưng Tịch, em không thể yêu hắn! Không thể yêu bất cứ người nào, nghe rõ chưa?" Hắn thở dốc bên tai tôi

Mở mắt, nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt tràn đầy dục vọng

Đồng tử sáng rực, phản chiếu hình ảnh tái nhợt của tôi, tràn đầy nỗi thương tiếc của hắn

Mệt mỏi rồi...

Nỗi thương tiếc của anh chỉ có trong đôi mắt, có lẽ còn cả ở trong lòng anh nữa...

Nhưng nó lại không tồn tại trong tay anh...

Áp lực quá, dục vọng chiếm hữu của hắn còn áp lực hơn cả bầu trời xám ngoét kia

Lần lượt đập vào linh hồn, vào cơ thể tê liệt của tôi

Lần lượt bị bóng tối vây bám, quá chặt, không thể nào hô hấp nổi...

Mơ hồ, sợ hãi, tê liệt, mãi đến khi ý thức bị lấy đi...

"Ngưng Tịch, mỗi ngày anh đều đứng ở nơi cao nhất trong tòa nhà, chờ em về nhà..."

Vũ...

"Ngưng Tịch, hạnh phúc, tin anh, anh sẽ trao cho em..."

Truyền Chi...

"Ngưng Tịch, rời khỏi đi, đừng để bất cứ điều gì trói buộc em nữa..."

Nhược Băng...

"Ngưng Tịch, hãy học cách khoan dung, cũng là buông tha chính mình, cô hcọ được không?"

Phi Yên...

Ngưng Tịch, Ngưng Tịch, Ngưng Tịch...

Rất nhiều giọng nói cứ quanh quẩn trong đầu, ồn ào, rất hỗn loạn, chẳng phân biệt được là ai nói nữa...

"Ngưng Tịch, mẹ có lỗi với con, tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ..."

Mẹ...

Mẹ ơi, mẹ ở đâu?

Mẹ có biết không?

Máu của con đã bắt đầu khô cạn, sinh mệnh dường như đã trôi hết rồi...

Bị kéo đi bởi những sợi dây vô hình

Sợi dây vô hình của số phận cứ siết chặt vào con, như một cây gai đâm con đau lắm

Đau lắm, mệt mỏi lắm...

Mẹ từng nói, cha yêu thương con

Nhưng ông ấy lại đẩy con vào địa ngục

Mẹ từng nói

Đằng sau mỗi sinh mệnh đều có ý nghĩa của nó...

Vậy con thì sao?

Một sinh linh không được chúc phúc, có ý nghĩa gì không?

"Con là một đứa trẻ rất kiên cường, trời sinh thông minh, nhất định sẽ có một cuộc đời không bình thường..."

Mẹ...

Nhưng mẹ có biết không, khuôn mặt này, cơ thể này, khiến con đau đớn vô cùng

Giới hạn của kiên cường chính là không có hạnh phúc, cô đơn mãi mãi...

Mẹ,

Đưa con đi đi,

Đưa con rời khỏi đây...

Đưa con đi đi,

Đi rồi sẽ không còn đau lòng nữa

Đưa con đi đi...

Rời khỏi nơi này, có phải là sẽ được thấy ánh sáng không?

Đưa con đi đi, mẹ, đừng để con lại một mình...

Thế giới này lúc nào cũng lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức khiến người ta chán ghét, khiến người ta bất lực...

- P. 2 Tác giả: Phi Yên Dịch: Nấm .....

"Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..." Một đôi tay chạm vào cơ thể tôi

Chậm rãi mở mắt ra, "Tư Dạ..."

Hắn ôm lấy tôi thật chặt "Anh tưởng em sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa..."

"Sao thế được?"

"Làm được vài lần thì hơn nửa số lần em đều ngất đi, mỗi lần lại một lâu hơn, trước kia chưa bao giờ như vậy, rốt cuộc em bị sao thế?"

Tôi dùng mu bàn tay lau hết mồ hôi lạnh trên trán "Là anh quá khỏe đấy, lần nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, lần sau nhẹ nhàng hơn một chút, cũng nhanh chóng hơn một chút, chắc sẽ không sao đâu..."

Hắn có vẻ đau lòng vỗ nhẹ lên mặt tôi "Đúng là như thế chứ? Em chắc chắn mình không sao hả?"

Tôi lắc lắc đầu,

Thực sự là không sao, chỉ là trái tim bắt đầu suy kiệt, so với thời gian Bắc Nguyệt dự đoán còn sớm hơn tận tám năm

"Bây giờ là lúc nào rồi?" Tôi hỏi

"Hoàng hôn, mặt trời sắp lặn rồi, em muốn xem không?"

"Được..."

Dùng ga trải giường bao lấy cơ thể tôi, bế bổng tôi lên...

Hoàng hôn ngày hôm nay nổi lên ánh sáng màu xám đậm, rất u tối, màu sắc đó phủ lên toàn bộ thế giới càng khiến thế giới này cô đơn hơn...

"Ban nãy nằm mơ sao?" Hắn hỏi

"Đúng vậy..."

"Mơ thấy Truyền Chi à?"

Tôi nhìn hắn, "Vì sao lại hỏi như vậy?"

Hắn khẽ nâng lên cằm tôi lên "Biết không? Ban nãy em luôn miệng nói, mang em đi đi..." (thực ra từ em và con trong tiếng trung đều là 我 vì thế khi nghe người khác nói thì không thể phân biệt được)

"Thật à?" Tôi cười khẽ, "Em nói như vậy thật à?"

Hắn ôm lấy tôi từ phía sau

"Ngưng Tịch, có phải anh đã làm sai rồi không?"

"Gì cơ?" Tôi hỏi

"Nếu biết thế này, nếu biết em muốn đi theo hắn ta như vậy, có phải anh nên thành toàn cho em rồi không?" Đầu hắn vùi lên vai tôi, tôi không nhìn thấy vẻ mặt hắn

Tôi cười cười, "Có lẽ vậy..."

"Ngưng Tịch, em muốn theo hắn sao? Nói cho anh biết, em muốn sao?" Hắn vuốt ve khuôn mặt tôi

"Không biết nữa, khi ở bên anh ấy, nơi này sẽ không đau..." Tôi cầm tay hắn đưa lên vị trí trái tim mình

Hắn run lên một chút, bàn tay đột nhiên siết chặt "Không, em không thể đi, anh không cho phép em đi..."

"Em biết..."

Anh sẽ không để em đi, bất kể em ở thiên đường hay địa ngục, anh đều sẽ bắt được em, sự cố chấp của anh khiến người ta tuyệt vọng...

"Ngưng Tịch, có phải anh đã mất em rồi hay không?"

"Vì sao lại nói vậy?"

"Mấy hôm nay, ôm em cứ cảm thấy như ôm một khối không khí vậy... Không có cảm giác tồn tại."

Tôi cười khẽ, "Làm kịch liệt như thế cònnói em như không khí, giết chết em anh mới cam tâm sao?"

"Xin lỗi..." Hắn nói

"Gì cơ?"

"Anh biết, anh thường làm em đau, anh không muốn như vậy, chỉ là có lúc không khống chế được..."

"Không sao..." Tôi nhàn nhạt đáp lời

Hắn thở dài một hơi, hơi thở lướt qua mặt tôi

"Em đang đóng kín trái tim em với anh, vì sao chứ? Anh làm sai điều gì? Anh chỉ đơn thuần là muốn có em thôi, anh sai sao?"

Đúng vậy, anh sai sao? Anh chỉ làm theo những gì mình muốn, sai sao?

Nhưng, anh lại khiến em ngạt thở...

Tư Dạ, dục vọng chiếm hữu của anh khiến em cảm thấy ngạt thở...

Đến lúc nào anh mới học được cách làm thỏa mãn bản thân mà không làm khó cho người khác đây?

Anh luôn dùng cách đó cướp đoạt tất cả ý thức của em

Anh muốn em không được nghĩ ngợi điều gì, không được xem xét cái gì, không được nghe ngóng điều gì, không được trân trọng cái gì.

Anh nói, thế giới của em chỉ cần có anh là đủ rồi

Nhưng mà...

Thế giới của em không thể chỉ có anh...

Đầu rất đau, tôi không muốn nghĩ nữa, không muốn nghĩ tới bất cứ điều gì nữa...

"Ngưng Tịch, nói anh biết, anh thực sự sai rồi à?"

"Không biết, đừng hỏi em nữa, đầu em đau lắm..." Tôi day day Thái Dương, đau đớn rên rỉ

"Vì sao? Ở trong lòng anh, em luôn đau đớn vậy sao?" Tay hắn để lên lồng ngực tôi

"Kể cả anh thực sự đã sai, thì anh vẫn sẽ tiếp tục sai..." tay hắn đột ngột dùng sức, giống như muốn lấy trái tim của tôi ra

Tôi bị vây quanh, trong phút chốc bị hắn cướp đi hơi thở...

"Em là của anh, mãi mãi là của anh, bất luận sống hay chết, em đều là của anh..."

Cơ thể bị hắn chèn ép, tay vô lực buông thõng xuống hai bên, tôi ngay cả đầu engón tay cũng chẳng muốn cử động, ầm ĩ quá, bên tai tôi toàn là giọng nói của hắn...

Hắn cầu xin "Đừng rời khỏi anh, Ngưng Tịch..."

Hắn uy hiếp "Đừng ép anh phá hủy em..."

Hắn nghẹn ngào "Ngưng Tịch, thế giới của anh chỉ có em..."

Hắn gọi "Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..."

Truyền Chi tuyệt vọng, cho nên anh ấy buông tay,

Anh tuyệt vọng, cho nên càng chiếm hữu mạnh hơn

Tôi tuyệt vọng, cho nên muốn được giải thoát

Kỳ thật, chúng tôi đều đã tuyệt vọng...

Bầu trời màu xám, nếu có thể hãy để tôi cùng bầu trời đó ngủ thật say, không bao giờ tỉnh lại nữa...

Trở lại tòa thành, gặp Nguyên Húc, trên tay anh cầm một cái hộp...

"Đây là..."

" Tro cốt của Nhược Băng, anh muốn đưa cậu ấy về quê an táng..." Nguyên Húc mệt mỏi nói, trong mắt chẳng có ánh sáng

"Vũ, anh ấy đồng ý không?"

Anh khẽ gật đầu,

"Nhược Băng lúc còn sống từng nói, sinh mệnh của cậu ta bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó, có thủy có chung..."

"Thế à? Anh ấy từng nói à, sao em không biết..." Tôi có chút thất thần

Nguyên Húc nhìn thoáng qua tôi "Sắc mặt em rất xấu, hai ngày nay em đi đâu thế?"

Tôi rũ mắt xuống "Em đi tìm Hoàn Tư Dạ..."

Anh nhíu mày "Em đang "dùng hổ đấu lại sói"..."

"Nguyên Húc, đừng khuyên em nữa, anh biết đấy, em không thể dừng tay được..."

Anh thở dài một hơi, "Anh biết, việc em đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Hắn ta là một người hỉ nộ vô thường, em phải cẩn thận..."

"Em biết..."

"Còn nữa, lần này chôn cất cho Nhược Băng xong, anh muốn ở lại đó, không về nữa..."

"Nguyên Húc, anh muốn rời khỏi Xích Vũ..." Tôi cảm thấy trong lòng mình như mất đi một thứ gì đó

"Ừ, anh đã không thể làm gì cho Xích Vũ được nữa, hơn nữa, anh đã chán ghét lắm rồi..."

Tôi cười khổ, "Đầu tiên là Nguyễn Linh, sau đó là Joey, tiếp theo là Nhược Băng, bây giờ anh lại muốn đi. Các người, từng người từng người một muốn rời xa em..."

Anh vỗ nhẹ lên vai tôi, "Ngưng Tịch, chính em cũng từng nói màtrong thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, mấy người chúng ta, dù có huy hoàng đến thế nào, dù có sáng tạo nên bao nhiêu truyền thuyết đi nữa, dù có sống chết vì nhau đến đâu, sinh tử không rời đến mức nào, sau cùng vẫn không thể tránh được việc phải chia xa, không có thứ gì là mãi mãi không đổi..."

Đúng vậy, cuộc đời vốn là vô thường (luôn thay đổi), người trong cuộc đời cũng chính vì sự vô thường ấy mà bi thương, những cũng chính vì sự vô thường ấy mà vui vẻ...

Hôm nay không biết trước được việc ngày mai, cuộc đời mới có hy vọng...

Tôi ôm lấy anh, "Em biết, chỉ là em không muốn rời xa anh..."

Nguyên Húc, với em mà nói, anh giống như một người anh trai, anh đi rồi, sau này ai sẽ cùng em uống rượu nói chuyện, ai sẽ nghe em kể khổ và ai mới có thể chịu đựng sự tùy hứng của em như anh?

Anh vỗ nhẹ lên lưng tôi, "Ngưng Tịch, chăm sóc cho bản thân thật tốt, học cách đối tốt với bản thân mình nhé..."

"Anh cũng vậy, Nguyên Húc, còn có thể gặp mặt chứ?"

Anh cười, "Đương nhiên, chỉ cần em còn sống, anh còn sống, thế nào cũng có một ngày sẽ gặp được nhau..."

Nhìn theo bóng lưng cô độc rời đi của Nguyên Húc, tôi nghĩ đến rạng sáng của bốn năm trước...

Ngày hôm đó, ánh sáng mặt trời chói sáng rực rỡ, gió biển cũng rất êm ả và thanh thản

Tôi đứng ngược sáng, vô cùng hăng hái

"Muốn cùng tôi về Xích Vũ không, mấy người chúng ta có thể sáng tạo ra được thế giới..."

Hết thảy đều phảng phất giống như mới ngày hôm qua...

Bốn năm nay, chúng tôi đồng sinh cộng tử, vì xích vũ sáng tạo ra từng điều từng điều rực rỡ, sáng lập từng cái từng cái kỳ tích

Đã trải qua bao lần gió mưa vẫn vũ, đến ngày hôm nay, tất cả chúng tôi đều đã mệt mỏi rồi

Có lẽ, thực sự nên kết thúc mọi chuyện rồi...

"Ngưng Tịch, chọn thời điểm mà dừng tay đi, thế giới này không thích hợp với em, em quá mềm lòng rồi ..."

"Mềm lòng? Em sao? Sao thế được?"

"Ngưng Tịch, người máu lạnh thực sự sẽ không bi thương, sẽ không đau lòng, em không có những suy nghĩ tuyệt tình như thế..."

Nguyên Húc, chờ em làm xong chuyện này, sau đó em sẽ dừng tay, em cũng chán ghét lắm rồi...

Tiếng chuông di động cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, thấy số điện thoại quen thuộc này, tay hơi run

"Em ổn chứ?" Giọng nói của anh ta vẫn êm tai như trước, chỉ là có chút mệt mỏi

"Vẫn ổn..."

"Anh rất nhớ em, Ngưng Tịch, anh hối hận vì đã để em đi..." Anh ta rên rỉ

"Thật không?" Tôi cười, "Em cũng hối hận..."

"Ngưng Tịch, có thể quay lại được không?"

"Truyền Chi, em..."

"Sao thế? Ngữ điệu của em có vẻ không đúng..." Vẻ muốn nói lại thôi của tôi khiến anh ta sốt ruột

"Em, mang thai rồi..."

Anh ta im lặng, một lát sau

"Chờ anh, anh đi đón em..."

"Ừ..."

Tôi cúp điện thoại, bấm một số điện thoại khác

"Tư Dạ..."

...

Một lần nữa cúp điện thoại, tôi thở phào một hơi dài, lên lầu, đi đến phòng của Vũ, đẩy cửa vào trong

Tấm rèm rất dày ngăn ánh sáng mặt trời, trong phòng u tối ảm đạm,

Vũ nặng nề ngủ trên giường, bên giường đầy bình rượu, vô cùng...

Tôi đi qua, nhẹ nhàng gọi anh

"Vũ..."

Anh không có phản ứng gì...

Tôi xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của anh, anh lập tức bắt lấy bàn tay tôi

"Nhược Băng, Nhược Băng, tha lỗi cho anh..." Vũ đau đớn rên rỉ

Tôi để tay lên trán Vũ, thấp giọng nói

"Đau khổ của anh em không thể giải quyết được, em cũng không thể cho anh một Nhược Băng còn sống, đây là điều duy nhất em có thể làm... Vũ, đừng tự đày đọa bản thân mình nữa"

Giết anh ta, đây là việc duy nhất em có thể làm cho các anh...

Bên ngoài mưa vẫn đang tí tách rả rích rơi, mưa mấy ngày liền, trời không sáng lên được, cái mùa mưa năm nay trôi đi thật chậm...

Mắt tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như đã trải qua một thế kỉmùi vị của sự chờ đợi thật khó chịu

Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, tôi bắt máy

"Ngưng Tịch, hắn vẫn chưa xuất hiện..."

"..." Tôi không nói gì

"Em đang nghe chứ?" Hắn nôn nóng hỏi

"Em ở đây..."

"Có lẽ hắn đã phát hiện ra rồi, em cẩn thận một chút, có cần người của anh đến không?"

"Không cần, ngũ hành nhẫn vẫn ở đây, sự an toàn của em không có vấn đề gì..."

"Vậy được rồi, những việc còn lại giao cho anh, em đừng quản nữa..."

"Em biết rồi..."

Cúp điện thoại, Tôi cảm thấy tay chân mình đã lạnh băng

Đi đến trước cửa sổ sát đất, sương mù rơi đọng trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trong đầu chỉ có sự trống rỗng

Điện thoại đột nhiên vang lên, tôi cũng đột nhiên giật mình, đờ đẫn cầm điện thoại

"Không giết được tôi, em rất thất vọng phải không?" Anh ta cười khẽ

"Có một chút..." Lời tôi nói nhẹ nhàng như mây

"Tôi từng nói, đừng làm chướng ngại giữa hai người chúng tôi nữa, em quên rồi sao?"

"Sao anh lại nhìn thấu được?"

"Khi từ Tây Tạng trở về, tôi đã để bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn diện sức khỏe của em, cho nên tôi biết, em không thể mang thai..."

"Thì ra, anh đã biết từ lâu rồi..." Tôi lần này có vẻ đã thông minh trong ngu xuẩn rồi

"Em làm anh rát thất vọng, Ngưng Tịch, nghe cho kĩ đây, em tốt nhất là nên cầu trời phật để đừng rơi vào tay anh một lần nữa đi!"

Âm thanh máy bận, anh ta cúp điện thoại...

Tôi đờ đẫn ngồi trên sofa, dường như bị người ta rút hết khí lực...

"Ngưng Tịch, bỏ đi..."

Tôi quay đầu thấy Vũ đứng dựa vào bên tường, cười nhạt "Anh đến từ bao giờ thế?"

Anh đi tới, ngồi xuống cạnh tôi "Đừng dây dưa với hắn nữa, bỏ đi..."

Tôi thở dài một hơi, "Vũ, anh cam lòng sao? Để Nhược Băng vô tội chết thảm như vậy, anh cam lòng sao?"

Làn môi anh run rẩy một chút, ngón tay xoắn lại

"Không cam lòng, anh không cam lòng, anh đêm nào cũng mơ thấy Nhược Băng, mơ thấy dáng vẻ giãy dụa trong biển lửa của cậu ấy, cậu ấy vãn luôn hỏi anh, vì sao lại không cứu cậu ấy?"

"Nhưng..." Anh ngẩng đầu xem ta, đôi mắt đã đỏ lên "Anh không muốn mất đi em, Ngưng Tịch, Nhược Băng đã chết rồi, anh không thể lại mất đi em nữa, em hiểu chứ?"

Tôi ôm lấy anh, "Em hiểu, Vũ. Nhưng, bây giờ kể cả em muốn ngừng, anh ta cũng sẽ không buông tha cho em."

"Vậy phải làm sao? Ngưng Tịch, chúng ta phải làm gì?" Vũ vùi đầu ở trong lòng tôi, thì thào

"Yên tâm, em sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao. Anh ta có nhược điểm, em biết rõ nhược điểm của anh..."

Đúng, Truyền Chi, tôi biết rõ nhược điểm của anh là gì, cho nên anh sẽ không thể thắng được đâu...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-67 )