Không thể cùng tồn tại
← Ch.31 | Ch.33 → |
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống nhân gian...
Tấm màn gió che cửa sổ màu trắng bay phần phật vì bị gió thổi tung màu trắng phất qua phất lại lúc có lúc không, cánh hoa đinh hương cũng bị thổi tung theo gió, bay lên không gian, hương thơm thanh nhã lan tỏa trong không khí...
Cơ thể tráng kiện ép chặt trên cơ thể mềm mại, làn da nâu khỏe mạnh giao triền trên làn da trắng óng ánh, tiếng rên rỉ mơ hồ, thở gấp nặng nhọc, cơ thể nhấp nhô lên xuống tạo thành giai điệu cử động hoàn mỹ...
Gió đêm khiến căn phòng mát mẻ hơn, nhưng ngọn lửa kích tình trên giường vẫn đủ để thiêu cháy cả căn phòng...
Mãi cho đến khi một tia sáng hiện lên trên bầu trời đêm...
"Cháy rồi..." Một tiếng gọi gấp gáp vang lên, bên ngoài chỉ có tiếng ồn ào
Người đàn ông phía trên đột nhiên cứng đờ, dục vọng dâng trào vẫn chôn sâu trong cơ thể tôi, hơi thở nóng hực đột ngột trở nên lạnh băng...
"Minh chủ, chúng tôi bị người tôi tập kích rồi..." Cách cánh cửa phòng, người nói là Na La
"Biết rồi..." Hắn bình thản đáp lại, động động nửa người trên nhìn tôi, ánh mắt âm u khó dò...
Tôi quay mặt nhìn ra bên ngoài, lửa bốc lên cao ngấtánh sáng của ngọn lửa đã làm rực sáng cả nửa bầu trời, soi rõ nụ cười nhạt nhẽo của hắn.
"Không ra xem sao? Hay là..." Tôi dùng nơi non mềm trắng mịn của mình cọ cọ vào bắp đùi cường tráng của hắn, khiêu khích "Anh muốn tiếp tục..."
"Đừng để anh biết chuyện này có liên quan đến em..." Quăng một câu nói lạnh lẽo rét cuốt này lại hắn xoay người ngồi dậy, khoác thêm một chiếc áo ngủ rồi đi ra ngoài.
"Trông chừng cô ấy kĩ càng!" Hắn dặn dò bên ngoài
"Vâng..."
Tôi đứng dậy mặc áo ngủ, đi ra ngoài ban công, bên ngoài nơi nào cũng chỉ thấy lửa, ở đây cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ đốt người của lửa, thế lửa này sợ rằng không thể khống chế nổi...
Tin tức hôm qua mới truyền đi không ngờ bọn Nhược Băng lại hành động nhanh đến thế...
"Tiểu thư..." Là tiếng nhật, hình bóng một người từ trên cành cây nhảy vọt xuống ban công, cả người lạ bộ đồ màu đen có thể lẫn trong màu đen của bóng đêm, phía sau có cài thanh kiếm của các võ sĩ samurai, nhìn thấy tôi lập tức quỳ một chân xuống...
"Chú Takeda, lâu rồi không gặp..." Tôi khẽ mỉm cười, dùng tiếng Nhật chào hỏi người đang quỳ dưới đất.
Takeda Katsuyori, người có vai vế nhất trong tầng lớp bô lão của Hoàng gia, người có nhẫn thuật cao nhất trong số các nhẫn giả...
Ông gật nhẹ đầu, cung kính nói "Đúng rồi, cô đã một năm chưa quay về Kyoto. Thiếu chủ dặn dò tôi mang theo nhẫn giả ngũ hành tới cứu cô, mời đi theo tôi..."
Tôi gật gật đầu, thì ra người tập kích là nhẫn giả ngũ hành của Hoàng gia, thảo nào lại có thể hành động nhanh chóng đến thế, một cú đã trúng rồi...
Đang định cùng ông rời khỏi đây, cửa đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra...
"Trốn đi trước đã..." Tôi nhẹ giọng dặn dò
Ông lập tức ẩn mình đằng sau tấm màn gió trắng...
Tôi còn chưa kịp đi vào phòng ngủ đã bị một đôi cánh tay cứng rắn ôm chặt lấy, nắm chặt cổ tôi ấn xuống giường...
Ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện, đón nhận ánh mắt hung hãn đầy tức giận, tôi nhếch môi cười, dịu dàng hỏi "Sao? Lửa lớn lắm hả?"
Người đàn ông cúi thấp xuống, vô cùng tàn ác cắn bốn phía xung quanh khiến tôi hít phải một luồng khí lạnh...
"Ba trăm triệu vũ khí đã bị mất cắp, người trong kho cũng bị thiêu hết..."
"Ồ, tiếc quá, đám hàng đó rất giá trị sao?"
"Là heroin... Nói đi, sao họ có thể đuổi tới đây được?"
Tôi cười nhạt, không lừa được hắn cho nên quyết định nói thẳng "Trước khi tới đây, tôi đã cấy vào trong người mình một con chip định vị rất nhỏ"
Hắn lập tức kích động "Từ lúc mới bắt đầu em đã lập kế hoạch này rồi?"
Khóe miệng vẽ nên nét cười lạnh lùng, tôi mỉa mai nói "Anh lợi dụng Nguyễn Linh dụ tôi ra chẳng lẽ không nghĩ tôi sẽ tương kế tựu kế sao? Anh thật tự tin quá đấy..."
Ánh mắt hắn chấn động, cười lạnh "Thì ra mấy ngày nay, đau khổ của em, bi thương của em, tuyệt vọng của em tất cả chỉ là giả dối, Hiên Viên Ngưng Tịch, em nên đi làm diễn viên đi, trình độ diễn xuất của em quá tốt, lại bị em đùa giỡn xoay vần rồi!"
Tôi hừ cười một tiếng, "Đừng nói như vậy, mấy ngày nay không phải anh cũng rất thỏa mãn sao? Chúng ta cũng chỉ là theo nhu cầu thôi..."
"Theo nhu cầu? Nói hay lắm, tôi thiếu chút nữa đã quên mất, mấy năm nay, em chính là hoạt động thế này."
Hắn bóp cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói "Hiên Viên Ngưng Tịch, em còn đê tiện hơn cả kỹ nữ nữa..."
Nghe vậy, tôi cười nhẹ, thần sắc bình tĩnh không nhanh không chậm nói "Tôi chỉ nhớ có người từng dạy tôi, cách giết một người dễ dàng nhất chính là ở trên giường. Nếu việc tôi lên giường với người ta có thể thực hiện được mong muốn của tôi thì vì sao lại không làm? Đúng là kế này chẳng hề thông minh hay mới mẻ nhưng vẫn có thể dùng nó để lừa anh, anh và những người đàn ông kia có gì khác nhau đâu?"
"Em... nói tôi biết, làm sao mà em truyền tin được ra ngoài?"
"Anh đoán coi?"
"Pháo hoa đêm qua?"
"..." Tôi chỉ cười không nói, đáp án không cần nói cũng biết
"Chết tiệt!" Hắn hung hăng bóp chặt cổ tôi điên cuồng như một con thú dữ lên cơn, ánh mắt hung ác dường như muốn xé xác tôi ra...
Đúng lúc này Takeda Katsuyori đang trốn ngoài ban công đột nhiên ra tay, ba cái phi tiêu lao tới thẳng lưng hắn...
Hắn một tay kéo eo tôi, một tay ôm lấy tôi, ba cái phi tiêu cắm phập lên giường...
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi một cái, đẩy tôi ngã hẳn lên giường, lập tức đứng dậy đón lấy thanh kiếm của Takeda...
Nhìn thấy hai người này tôi có chút thất vọng, Takeda tuy có kiếm nhưng thực sự ông vẫn không phải là đối thủ của Hoàn Tư Dạ
Người này căn bản chính là quỷ Dạ Xoa đi từ dưới địa ngục lên, chiêu thức hắn sử dụng đều rất tàn nhẫn sắc bén, hung ác mãnh liẹt vô cùng, toàn thân tỏa ra mùi vị của thú hoang, giống như một con báo đen bị người ta chọc giận, yên lặng giơ răng nanh sắc nhọn của mình ra chiến đấu...
Nếu lúc này tôi tấn công hắn từ phía sau...
Tôi nhìn thấy Lưu quang nằm trên đầu giường, thân dao vẫn lạnh lẽo như trướcánh sáng màu lam quỷ dị khác thường...
Nhìn thấy con dao đó, tôi hơi hoảng hốt...
Lúc này, theo tiếng hét thảm thiết, tôi nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn...
Hoàn Tư Dạ bẻ gãy cánh tay của Takeda, chuyển cánh tay một cái, thanh kiếm đã nằm gọn trong tay hắn...
Khóe miệng chậm rãi vẽ nên một nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng rực, vẻ lạnh lẽo chợt lóe lên.
"Dừng tay!" Tôi gấp gáp quát lên
Vô dụng! Takeda bị hắn chém thành hai nửa, máu phun lên bức tường trắng phía trước
Tôi cảm thấy mình không thể thở nổi, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào...
Hắn chậm rãi xoay người, khuôn mặt đầy máu, nhìn tôi, cười nhẹ, nụ cười khiến tôi nổi da gà...
Tôi hít vào một hơi không khí lạnh lẽo, ý thức mách bảo lùi từng bước về phía sau.
Hắn cầm kiếm chậm rãi đi tới, từng bước từng bước sát vào tôi, tượng giống như một con thú của hoang dã đang chờ dịp xé xác con mồi.
Tôi bị hắn bức đến góc chết, lưng đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo phía sau không khỏi rùng mình một cái
Trong lòng bàn tay tôi toàn mồ hôi lạnh, đối mặt với hắn, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế...
Hắn chống hai tay lên bức tường phía sau, cả người tôi bị hắn bao vây, mùi máu tươi nồng đậm khiến từng dây thần kinh của tôi căng cả lên...
Không tự giác mà cắn chặt môi dưới, ngửa mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt u ám, mờ mịt mơ hồ, không có sát khí, nhưng vẫn khiến tôi rất sợ...
Tôi biết giờ phút này tâm trí hắn đã bị khoái cảm chết chóc mê hoặc, đây mới là điều đáng sợ nhất...
Hắn giơ tay lên, dùng bàn tay nhuốm đầy máu đó nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi, xúc cảm va chạm này khiến da đầu tôi run lên...
"Đừng sợ..." Thấp giọng nói, giống như rượu ngon năm xưa khiến người ta say mê.
"Nào, nhắm mắt lại..." Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ
Tôi vẫn trợn to đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, thấy thế, hắn cười nhẹ, cúi đầu, đôi môi ấm áp phủ lên đôi môi mềm mại của tôi, đầu lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy mở hàm răng tôi, trượt vào khoang miệng tôi, mút chặt, triền miên, nhẹ nhàng hết sức.
Trước giờ chưa từng cảm nhận nụ hôn dịu dàng đó của hắn, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại...
Đột nhiên, tay trái ở phía sau bị hắn dùng lực, hiểu rõ ý đồ của hắn, lòng tôi sợ hãi...
Răng rắc, trước mắt tối om...
Tiếng xương cốt vỡ vụn, lần này là của tôi, hắn bẻ gãy cổ tay tôi, sau đó ném tôi xuống đất...
Tôi ngã xuống mặt đất, tay phải nâng cổ tay trái lên, mồ hôi lạnh túa ra cả người...
Hắn cúi người xuống, ung dung nhìn tôi, sau đó thô bạo nắm chặt lấy cổ tay trái tôi, "Nếu không nhìn thấy em ở phía sau có ý định tấn công tôi, tôi sẽ không bẻ gãy nó đơn giản như thế..."
Nghe vậy, tôi lắc đầu cười vài tiếng, "Trên người tôi có vết thương, nếu vừa rồi tấn công anh chắc chắn cũng sẽ thất bại, việc không nắm chắc tôi sẽ không làm..."
"Ra vậy, Hiên Viên Ngưng Tịch, vô tình của em làm băng lạnh trái tim người khác..."
Nụ cười của tôi có chút vội vã, "Còn chưa so được với dòng máu lạnh lẽo chảy trong người anh, chúng ta thực chất là cùng một loại người, chính là có thù tất báo..."
"Minh chủ, không thể khống chế được ngọn lửa nữa, người chết rất nhiều, ngừio bên ngoài đã tới rồi, chúng tôi định rời khỏi đây..." Na La ở ngoài cửa sốt ruột nói.
"Tôi phải xử lý em thế nào nhỉ?" Nhíu mày, dáng vẻ giống như vô cùng khổ tâm
Sau đó, nâng eo tôi bế dậy...
"Còn dám mang tôi đi?" Trên người tôi có con chip định vị, hắn không sợ bị Xích Vũ 'chưa chết không tha' sao? Dù sao nơi này cũng là Hà Lan, là địa bàn của Xích Vũ.
Hắn lạnh lùng lườm tôi một cái "Lần này, dù có phải lột da em ra tôi cũng phải tìm được con chip đó..."
Hắn ôm tôi đi vào địa đạo phía sau biệt thự, Na La và mấy nhẫn giả khác đi sau chúng tôi...
Cửa địa đạo mở ra, bên cạnh là một con đường, tôi biết con đường này đi dọc nó theo hướng đông là có thể trở lại tòa thành của Hiên Viên gia...
Một lát sau người tiếp ứng đã tới...
Hắn ôm tôi ngồi vào trong xe, một bàn tay cứng rắn ôm chặt tôi vào lồng ngực mình, xe lăn bánh, là hướng tây...
Tôi quay đầu nhìn con đường, nhà ở ngay phía trước rồi...
Hắn nhìn theo mắt tôi, ấn đầu tôi chặt vào ngực hắn, một tay ôm lấy vai tôi...
Nghe được tiếng tim đập thình thịch bên tai, tôi thở một hơi rất dài...
Xe chạy khoảng nửa giờ, hơi thở tôi dần bình ổn lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong lòng hắn, nhưng với tư thế này thì không thể nào ngủ yên được, cổ tay bị bẻ gãy cũng không tìm được vị trí thích hợp, tôi nhíu mày, vẻ mặt rất không thoải mái...
Hắn nhìn tôi một lúc lâu, dần dần buông lỏng ra, đỡ lấy người tôi, để tôi nằm nghiêng xuống ghế...
Có cơ hội rồi! Tôi nhanh chóng mở mắt, nhanh nhẹn mở cửa xe, nhảy ra ngoài...
"Ngưng Tịch..." Người bên cạnh không ngừng muốn giữ chặt tôi lại nhưng cũng chỉ chạm tới mép áo tôi mà thôi
Cơ thể tôi lăn xuống theo triền núi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt...
Đau, ngoài đau thì vẫn là đau...
Vết thương trên vai lại nứt miệng rồi, trên người nhiều chỗ trầy da, vết nào cũng chảy máu, áo ngủ trên người cũng bị mài sát sắp rách rồi, chỉ có thể miễn cưỡng che lên người...
Toàn thân trên dưới, từng ngón tay, từng bắp thịt, từng phân da đều đang kêu gào.
Hơi thở mang theo mùi máu, hẳn là vừa nãy lúc lăn từ trên xe xuống va đập làm nội tạng bị thương đâu đó rồi
Một mình tôi đi trong rừng sâu, xugn quanh chỉ có bóng đêm đen kịt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu thê lương của chim chóc trong rừng
Hình như có một chiếc xương sườn nào đó bị gãy rồi, sợ xương gãy cắm vào phổi cho nên không dám đi nhanh quá.
Nhưng không thể ở đây lâu được, Hoàn Tư Dạ nhất định sẽ đi cả khu rừng này tìm tôi, trừ phi nhìn thấy người hay thi thể của tôi, nếu không hắn sẽ không ngừng tìm kiếm...
Bước đi nhát ngừng, cơ thể lung lay sắp đổ, tôi chỉ hi vọng nhanh chóng tìm ra con đường đó, hoặc là được bọn Nhược Băng tìm thấy, nếu Hoàn Tư Dạ nhanh chân hơn vậy cú nhảy từ xe ra của tôi thật chẳng có tác dụng gì...
Cuối cùng cũng tìm được, đi dọc theo hướng đông của con đường này là có thể về nhà, nhưng ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, sức chịu đựn của cơ thể đã đến bờ vực cực hạn rồi...
Tôi thất tha thất thểu đi về phía trước, tầm mắt càng lúc càng mịt mờ, nhưng tôi không thể ngã gục được...
Đúng lúc này, tôi thấy phía trước xuất hiện hai luồng sáng mờ mờ, là đèn pha trước của xe ...
Lòng tôi chấn kinh, không phải chứ...
Cơ thể chịu hành hạ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, trước mắt tối om, lảo đảo ngã xuống đường...
Chiếc xe kia dừng lại trước người tôi
"Vì sao dừng xe?" Giọng nam đậm đà, giọng nói có vẻ dịu dàng nhưng lại có một loại uy hiếp khó tả
Giọng nói này... hình như đã nghe thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?
"Truyền tiên sinh, phía trước có người bị ngất..."
"Đi xuống xem thế nào..."
Tiếng bước chân, sau đó có người tiến lại gần, nhìn thấy tôi, hít một hơi, sau đó dùng chân đá nhẹ vào bắp đùi tôi...
Lòng tôi đầy chán nản, cử động nhẹ nhàng, đang định đứng dậy, người bên cạnh cả kinh chưa kịp chờ tôi ngồi dậy, nòng súng lạnh băng đã ấn chặt lên mi tâm tôi rồi...
"Truyền tiên sinh, cẩn thận, có thể là một tên sát thủ..."
Nghe vậy, tôi cong môi cười một cái, chậm rãi mở mắt, "Anh từng gặp sát thủ nằm dưới đất chưa?"
Người nọ ngẩn người, khẩu súng áp vào tôi càng chặt hơn...
"Dừng tay!" Một tiếng quát nhẹ, người trong xe đi xuống
"Ngưng Tịch?!" Ngữ khí vô cùng ngạc nhiên, còn mang theo một chút hưng phấn...
Quen tôi, ai nhỉ?
Tôi nghiêng mặt nhìn lướt qua hắn, cười nhẹ, đúng là có quen...
Người mới tới cúi người xuống, ôm tôi vào lòng, khẽ cười nói "Chà chà, mới bốn năm không gặp, sao em lại tự biến mình thành cái dạng này?"
Ngữ khí vui vẻ khi thấy người gặp nạn không hề che giấu...
Tôi cũng muốn biết, số mệnh của mình hôm nay làm sao thế này, mới ra khỏi hang hổ ngay lập tức đã ngã vào ổ sói...
"Sao không nói gì? Không nhớ tôi sao?" Thấy vẻ mệt mỏi buồn ngủ của tôi, người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ lên trán tôi, dịu dàng hỏi han.
"Nhớ, Truyền Chi, bốn năm trước..." Tôi chỉ chỉ chiếc vòng bằng bạc trắng chân cổ chân "Người đeo cái này vào cho tôi..."
Nói xong câu đó, tôi hoàn toàn ngất lịm trong lòng hắn...
← Ch. 31 | Ch. 33 → |