Vay nóng Tinvay

Truyện:Dạ Ngưng Tịch - Chương 26

Dạ Ngưng Tịch
Hiện có 67 chương (chưa hoàn)
Chương 26
Phiên ngoại 2: Tái sinh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-67 )

Siêu sale Shopee


Luôn nhớ nụ cười dịu dàng như gió của Vũ, sạch sẽ mà xinh đẹp, giống như ánh sáng mặt trời rực rỡ làm tan biến những giọt sương nhỏ bé trên từng cánh hoa, rồi lại mang chúng bài trí trên khuôn mặt anh......

Trong ký ức, anh luôn thích kéo tôi đến khu rừng rậm ở vùng ngoại ô, nhìn trời, nhìn mây, nhìn ánh sáng mặt trời chiếu lên lùm cây tạo thành các khoảng sáng loang lổ, nhìn những đàn chim bay qua tán lá, tiếng kêu buồn bã giòn tan vẽ nên bầu trời trong xanh những vết thương dài......

Nhìn những chú chim hoảng hốt bay đi, anh luôn hỏi tôi, Ngưng Tịch, có muốn giống như chim bay lên cao nhìn bầu trời một lát không? Tôi rất muốn biết đằng sau những đám mây kia là cái gì? Có phải là thiên đường nở đầy hoa như người ta vẫn nói không?

Nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, tôi từng cố chấp tin một điều, một thiên đường nhất định được cất giấu đằng sau những đám mây, một thiên đường đầy hoa thơm trái ngọt, nơi không có đau khổ, không có tổn thương, không có mưu kế......

Những ký ức lúc còn nhỏ đã trở nên rất xa, nhẹ nhàng và xa xôi như thế, rồi lại tươi đẹp như vậy, mang theo màu vàng óng ánh, mang theo cả sự ưu thương mơ hồ......

Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục...... thật ra có xa lắm không?......

Hay là chỉ cách một vùng biển thôi......

Nằm ngửa trên tảng đá bên bờ biển, từng cơn sóng biển, gió biển thổi vù vù phá tan giấc mơ xinh đẹp của tôi.

Mở hai mắt ra nhìn về một phía xa vời, ánh nắng chiều xinh đẹp, mặt trời nhanh chóng lặn xuống đầy vẻ bi tráng trước khi tan biến......

Khẽ thở dài0, Vũ, anh có biết không? Thì ra phía sau những đám mây không phải là thiên đường đầy hoa tươi, mà là địa ngục với đầy linh hồn sống trong đó......

Những người đã bị tôi giết chết bọn họ đang ở trên đó nhìn tôi, tôi có thể nghe tiếng bước chân của những linh hồn đi đi lại lại trên những đám mây.

Màu vàng óng ánh xinh đẹp đó cũng không phải là ánh mặt trời nơi thiên đường mà là ngọn lửa của địa ngục......

Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục...... thật ra có xa lắm không?

"Em nằm ngơ ngẩn ở đây làm gì? Võ đài bên kia náo nhiệt như thế em không đi xem sao?"Giọng nói ngả ngớn chứa vẻ hưng phấn khó nén nổi.

Tôi nâng nửa trên người dậy, lạnh lùng nhìn người quấy rầy sự yên bình nãy giờ của tôi, Jason, một ... thầy giáo của tổ khác.

Tóc vàng mắt xanh, thân hình tráng kiện cao lớ, có thể coi là đẹp trai...... nhưng lại khiến tôi chán ghét vô cùng.

Trên đảo Tái Sinh, một nơi chỉ dựa vào vũ lực để nói chuyện, địa vị của hắn cũng gần bằng Hoàn Tư Dạ. Nhưng cách hành sự của hắn so với Hoàn Tư Dạ lại khiến người khác vô cùng phẫn nộ......

Đám trẻ con làm thuộc hạ của hắn phần lớn đều bị hắn chà đạp, có mấy người còn bị hắn chà đạp cho đến chết, đây là một tên quỷ dữ có tiếng.

Hoàn Tư Dạ tuy là máu lạnh, nhưng hắn chưa bao giờ dùng đám thuộc hạ của mình làm công cụ phát tiết, bản tính ấy ở một nơi ngập tràn máu tanh và bạo lực thế này thực ra cũng chẳng mấy ai có được.

Chậm chạp đứng dậy, phủi nhẹ cát đất bám lên người, lạnh nhạt đi qua hắn, một câu cũng không nói......

Bàn tay siết chặt lấy cổ tay tôi, hai mắt màu xanh âm u đầy vẻ nguy hiểm, cười nhạt:" không hổ là học trò của Hoàn Tư Dạ, láo xược, bất cần giống hệt hắn, không coi ai ra gì......"

Nghe vậy tôi cong môi cười, " Đừng đem sự nhẫn nhịn đối với anh ta đổ hết lên đầu tôi, tôi thật ra đã vô cùng kính trọng ngài rồi."

"Em......" Bị lời nói cung kính nhưng cũng đầy châm biếm của tôi làm cho tức giận tím mặt nhưng hắn cũng chẳng nói gì chỉ hung hăng nhìn tôi chằm chằm.

Nhìn vẻ mặt của hắn, khóe môi tôi hơi nhếch lên gật đầu nói "Nếu ngài không còn chuyện gì nữa, tôi đi về đây, không khéo lại làm mất nhã hứng chiêm ngưỡng cảnh biển của ngài mất."

TRánh khỏi tay hắn, tôi đi về hướng võ đài......

Trên võ đài đang có tiết mục biểu diễn gì đó, không sai, chỉ nhìn sơ qua vẻ hưng phấn trên mặt Jason là biến, hắn đúng là đồ biến thái!

Lồng thú, đó là cực hình dã man nhất trên đảo Tái Sinh.

Ở đây có rất nhiều loại cực hình, những cực hình đó đều dùng để trừng phạt những đứa trẻ phạm sai lầm hoặc không nghe lời. Trong đó, kinh khủng nhất, tàn nhẫn nhất, mất hết nhân tính chính là hình phạt lồng thú......

Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ta chịu hình, nửa tháng liền, tôi không ngừng gặp ác mộng, trong đầu không ngừng diễn đi diễn lại tiết mục đáng sợ đó......

Bọn họ cho một đứa trẻ... và một con sư tử đực vào cùng một cái lồng, cho cả hai uống một loại thuốc kích thích, sau đó...... để cả hai tự cào cấu cắn xé nhau......

Dã thú nào cũng có những móng vuốt sắc nhọn như thế, người nào có thể chịu đựng nổi, huống chi chỉ là một đứa trẻ.

Đầu tiên là khiến hạ thân của người đó huyết nhục mơ hồ, uống loại thuốc đó vào một chút năng lực chiến đấu cũng không có. Tiếng kêu thảm thiết thê lương của người đó phát ra khiến tai người khác vô cùng đau đớn, đứng từ vị trí cách đó mười dặm cũng có thể nghe thấy.

Sau rồi ngay cả tiếng kêu cũng không thể phát ra được nữa...... cuối cùng chính là dã thú ăn tươi nuốt sống, xé thịt người đó ra mà ngấu nghiến......

Đây là thế giới điên cuồng nhất của con người, là thế giới mà con người không nói đạo lí, trong thế giới này không có dịu dàng, không có thông cảm, không có nhân tính, chỉ có bạo lực, máu thịt và dục vọng nguyên thủy của con người......

Lúc đó tôi đang bị ốm. Buổi tối không thể nào ngủ được, ban ngày còn phải chịu những kiểu huấn luyện dưới địa ngục trần gian này nữa, sức lực đã tiến sát tới giới hạn biến mất rồi, bất luận là ai cũng không thể chịu nổi.

Đúng lúc tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, đêm hôm ấy thầy giáo của tôi không tiếng động đi tới bên giường tôi, bế bổng tôi lên, đưa tôi ra ngoài bờ biển......

Tôi vốn tưởng rằng hắn muốn ném tôi vào trong biển cho cá mập ăn. Ai ngờ hắn chỉ ôm tôi, ngồi trên tảng đá bên bờ biển, ngắm những ngôi sao sáng trưng trên bầu trời đen kịt, nghe tiếng gió thổi ù ù trên biển......

" Ngưng Tịch, em nhìn xem biển cả rộng tới mức nào, bóng đêm yên lặng tới mức nào, bao dung tất cả, bao phủ tất cả. Chúng có thể khiến em quên hết mọi đau khổ, hết mọi ưu thương......"

Âm thanh trầm khàn, phiêu du trong gió đêm, khi xa, khi gần, tựa như một cảnh trong giấc mơ.

Dưới sự trấn an của hắn, tất nhiên tôi đã ngủ mất......

Sau đó nửa tháng trời, hắn đều làm như vậy ôm tôi ra ngắm biển, đến tận khi nào tôi ngủ say......

Hoàn Tư Dạ, tôi đã theo hắn ba năm, bằng sự thô bạo quái dị của hắn, thói quen thay đổi thất thường của hắn, tôi mơ hồ nghĩ, có thể nội tâm của hắn...... không giống với vẻ tà ác bên ngoài.

... Ít nhất ..., hắn còn hơn tên Jason cầm thú kia, hắn coi như cũng có chút nhân tính......

Ba năm, rốt cuộc sao lại khiến một người thay đổi nhiều đến vậy?

Nhìn tôi thì biết......

Máu tôi càng ngày càng lạnh, với tất cả mọi thứ xung quanh ngày càng hờ hững không quan tâm, đối với việc giết người...... cũng ngày càng mất cảm giác, giản đơn bình thường như việc làm vỡ một cái bát, nhưng ở đây thực ra mạng người cũng chẳng hơn gì một cái bát.

Ba năm, đã khiến tôi từ một tiểu cô nương khóc thét khi bị đánh đòn biến thành một tên đao phủ giết người không chớp mắt.

Bây giờ, phần lớn đám trẻ con ở đây đều rất sợ tôi. Bởi vì tôi hung ác hơn họ, máu lạnh hơn họ, cũng mạnh mẽ hơn họ.

Để có được tất cả những cái đó đều phải cảm ơn thầy giáo của tôi, là hắn dạy tôi cách sinh tồn trên đảo Tái Sinh - cách sinh tồn của loài dã thú.

Nhưng tôi cũng không hề khiến hắn thất vọng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ trở thành người giỏi nhất, mà thực tế thì tôi cũng đã làm được......

Nhưng tôi vẫn không chịu nổi loại cực hình lồng thú mất nhân tính này. Ở đây, có những người coi những màn đổ máu là trò tiêu khiển, ví dụ như Jason.

Nhưng tôi thì không. Tôi biết, tôi là người chứ không phải là dã thú. Tôi chỉ muốn sống sót, chỉ muốn về nhà thôi.

Tôi không muốn thay đổi bản chất của mình, không muốn lúc ngửi được mùi máu tươi thì sẽ trở lên hưng phấn......

Rời khỏi bờ biển, tôi định đi về phòng ngủ một chút.

Đi qua một khu rừng tối tăm, đột nhiên bị người từ phía sau bịt kín miệng......

Đang định xoay người đánh trả lại bị đối phương nắm chặt lấy hai cổ tay, đè người tôi lên một thân cây to

Lực đạo rất mạnh mẽ, thủ pháp áp chế thành thạo trơn tru, sự hung ác mơ hồ...... tất cả những điều đó đều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, "Thầy?" ngoài hắn ra, không ai có thể khiến tôi cảm cảm giác lạnh lẽo đến cực điểm thế này.

"Nếu tôi là kẻ thù của em, thì bây giờ em đã chết rồi!" Hơi thở ấm vờn quanh cổ tôi, nhưng bàn tay nắm cổ tay tôi thì không hề buông lỏng.

"Vâng, em sai rồi. Xin thầy buông ra......" Tư thế này gần kề quá mức, mờ ám quá mức, khiến tôi vô cùng vô cùng khó chịu.

Nghe vậy, hắn cười nhẹ "Ôi, người khinh địch thế này lại biết nhận sai, khó tin quá......" Hơi nhích người ra buông lỏng cổ tay tôi.

Tôi thở dài một hơi, xoay người lại, đang định rời khỏi sự kìm kẹp của hắn, lại bị hắn đột ngột đè vai lại, cơ thể tráng kiện đè lên trên, cơ thể tôi dán chặt vào thân cây......

"Thầy......" tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên,

Bóng cây rực rỡ rơi vào trong đôi đồng tử trong suốt của hắn, lưu lại sự thâm trầm đầy ám ảnh khiến đôi mắt vốn đã u tối của hắn càng trở nên quỷ dị, càng thêm sâu thẳm...... điều đó khiến tôi vô cùng sợ hãi......

"Ồ" Hắn cong môi cười, châm biếm: "Em đang sợ?"

Sợ! Tôi thực sự là sợ......

Mỗi gần chỉ cần hắn tiến tới gần tôi là một cảm giác lạnh lẽo độc ác lập tức không tiếng động mà khuếch tán trong không khí, vô tình quấn chặt lấy tôi, cường thế mà bá đạo...... không ai là không sợ hãi cả.

"Dáng vẻ không yên lòng, em đang suy nghĩ cái gì?" Hắn nhẹ giọng cười hỏi.

Tôi khẽ lắc đầu, " Không nghĩ gì hết."

Cúi đầu, ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, cong môi cười: "Ngưng Tịch, đừng nói dối tôi, em chưa đủ trình độ đó đâu!"

Tôi thở dài một hơi, từ trước đến giờ vẫn là như thế, hắn nhất định phải làm cho tất cả những gì hắn có biến thành trong suốt hắn mới thoả mãn.

"Tôi không muốn nhìn cảnh tượng trong lồng thú"

Nghe vậy, hắn cười khẽ vài tiếng, vỗ vỗ lên má tôi như trấn, môi dán xuống tai tôi nói nhỏ "Vậy chúng ta làm chuyện khác đi......"

Tôi ngẩng đầu vẻ mặt không hiểu gì nhìn hắn, làm chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch không hiểu gì của tôi, đôi mắt đen láy nồng đậm ý cười, hơi nhếch môi một cái ... khóe môi cong vút, ngả ngớn nói "Không hiểu sao? Chuyện này......"

Bóp mạnh cằm tôi, hơi thở của hắn lập tức xộc vào......

Lòng tôi hoảng hốt, ra sức chống cự thế nhưng lại bị đôi tay hưuux lực kia mạnh mẽ bóp chặt, khuôn ngực tráng kiện đè mạnh vào tôi, cả người tôi đều bị hắn ép chặt vào lồng ngực. Không ngừng lắc đầu né tránh, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hơi thở của hắn,

Cố gắng kiềm chế, loại cường thế này tôi không thể trốn tránh được......"Hoàn Tư Dạ, anh buông ra đi!" Tôi gầm lên.

Nghe vậy hắn đột ngột cúi xuốngánh mắt sáng quắcc nhìn tôi chằm chằm, ngay sau đó lại cong môi cười, chầm chậm lùi lại, hai tay cũng buông lỏng tôi dần dần......

Dựa vào thân cây, thở dốc từng ngụm lớn phẫn hận nhìn người đàn ông mặt mũi đầu vẻ trêu chọc đứng ở kia.

Tên điên! Tôi thầm mắng trong lòng.

Hắn chậm rãi tiến đến, ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, ngả ngớn nói: "Sao, giận rồi à?"

"Đừng chạm vào tôi!" Tôi nhích người thoát khỏi bàn tay hắn.

"Hắn ta thì có thể chạm vào em sao? Vũ? Hắn là ai? Em thích hắn à?" Hắn rất có hứng thú hỏi liền mấy câu.

Tôi lạnh lùng lườm hắn ta, tôi không hiểu vì sao hắn lại biết Vũ......

"Nếu thầy không còn chuyện gì khác nữa, vậy xin ngài cho tôi về nghỉ ngơi......"

"Ồ, giận thật rồi. Trêu em chút thôi, tôi tuy đói bụng nhưng cũng chưa đến mức phải ăn quàng...... Nhưng, vẻ tức giận của em rất đáng yêu, đáng yêu hơn nhiều so với cái vẻ trầm lặng ngày thường."

Nghe vậy lòng tôi sợ hãi, trầm lặng? Tôi có sao?

Tôi quay đầu lại nhìn hắn.

Hơi dựa người lên thân cây, mái tóc đen nhánh bị gió rừng thổi tung trở nên hơi lộn xộn hai mắt sâu thẳm, vẻ tuấn mỹ chứa đựng nét ác độc......

Cắp mắt đen láy thâm thúy kia thực sự có thể xuyên qua cơ thẻ mà nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi ư?

Tôi hơi lắc đầu, làm sao có thể như vậy được? Là do tôi suy nghĩ quá lên thôi "Bỏ đi, về thôi, màn lồng thú hôm nay tôi cũng không muốn xem, dù sao cũng là học sinh của mình......" Hắn tự độc thoại.

Học sinh của hắn vậy là người cùng tổ với tôi rồi, là ai nhỉ? Tim tôi dường như lạnh đi "Ai thế?" Tôi hỏi "Thiện Nhược Băng" Hắn xoay người định bỏ đi "Sao cơ?" Tôi hét lên đầy sợ hãi "Sao lại là anh ấy được? Anh ấy làm sai điều gì chứ?"" Chuyện bỏ trốn tập thể lần trước, có người nói chủ mưu là cậu ta. Nhưng theo tôi thấy thì đến tám phần là cậu ta bị người ta hại. Nếu hắn muốn bỏ trốn thì cũng sẽ không đợi tới tận bây giờ, nghe nói là Jason phát hiện ra...... bỏ đi, em về đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Hắn vỗ vỗ vai tôi như trấn an rồi xoay người định bỏ đi.

Tôi níu hắn lại, khẩn cấp nói: "Nếu thầy biết anh ấy bị người ta hãm hại thì vì sao thầy lại không cứu anh ấy, dù sao anh ấy cũng là học trò của thầy mà."

Sắc mặt hắn trầm xuống, gỡ bàn tay của tôi xuống khó chịu nói "Vậy thì sao? Tôi không chỉ có mình cậu ta là học trò."

Tôi biết nói với hắn căn bản là chẳng có tác dụng gì, người này bẩm sinh đã là loại động vật máu lạnh rồi. Tôi xoay người chạy về phía võ đài......

"Chờ chút" Tôi gấp gáp quát lên với người đưa bát thuốc cho Nhược Băng, bước vài bậc lên phía bên trái võ đài, quì một gối xuống.

Người gồi ở chiếc ghế cao nhất trên võ đài chính là người phụ trách trên đảo Tái Sinh - sắc vi phu nhân.

Không ai biết tên thật của bà, bởi vì trên quần áo của bà luôn có một cây kim có khắc hình hoa tường vai cắm trên ngực áo bên trái cho nên mọi người ở đây đều gọi là bà là sắc vi phu nhân.

Bà phụ trách tất cả mọi chuyện trên đảo Tái Sinh, đương nhiên cũng là người có quyền sinh quyền sát to lớn nhất ở đây.

Một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi vẫn còn vẻ xinh đẹp diễm lệ, thướt tha duyên dáng, nhưng cũng là một người ác độc hơn cả loài rắn......

Những loại cực hình ở đây đều do bà ta nghĩ ra.

"Phu nhân, xin bà hãy thả Nhược Băng ra anh ấy là người vô tội. Chủ mưu là một người khác" tôi hơi cúi đầu

"Ồ, là ai? Nói cho ta nghe xem nào. Nếu cô nói ra một lí do hợp lí, ta sẽ thả hắn ra" Giọng nói mang vẻ biếng nhác, ngữ điệu lạnh băng, cố gắng tỏ ra dịu dàng nhưng lại tỏa ra một sự uy hiếp không thể chống cự nổi......

Hừ, tôi cười nhạt trong lòng. Còn cần đến lí do hợp lí gì nữa?

Lần chạy trốn tập thể lần trước đều là những đứa trẻ vừa mới bị đem tới đây, chúng không hiểu rõ nơi này nên mới mạo hiểm làm như vậy.

Còn Nhược Băng, thời gian anh ta ở đây còn dài hơn cả tôi, anh ấy làm sao mà không biết hải đảo gần nơi này nhất cũng cách xa đây tới mười ngàn hải lý, căn bản không thể trốn thoát, chẳng lẽ anh ấy muốn tự tìm đường chết sao?

Một đạo lí dễ hiểu như vậy mà ai cũng không hiểu ư!

Tên Jason này, hắn thích nhất là làm hại người khác, điểm này người trên đảo ai cũng biết......

Là hắn cố tình làm hại Nhược Băng, còn Sắc vi phu nhân lại cố tình bao che cho hắn.

Bọn họ hai tay che trời còn có thể nói đạo lí gì chứ?

"Nói đi, phu nhân đang chờ cô, câm điếc rồi sao?" vẻ mặt Jason vô cùng đắc ý.

Tôi rất nhanh siết chặt bàn tay lại, hít sâu một hơi, nói "Là tôi!"

Không khí xung quanh ngưng đọng lại......

" Cái gì?" Phu nhân dường như vẫn chưa hiểu ý tôi.

"Là tôi, tất cả đều do tôi bày ra, tôi mới là chủ mưu" tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người phụ nữ cao cao tại thượng kia

Đôi mắt phượng hút hồn của bà mở to, không thể tin được nhìn tôi, lập tức nở nụ cười, âm điệu sắc nhọn, nụ cười khiến người ta run rẩy.

"Haha, thú vị lắm. Tiểu nha đầu, cô biết cô sẽ phải nhận hình phạt gì không?"

"Tôi biết......"

"Được đưa cô ta vào!" Bà ra lệnh.

"Không cần, tôi có thể tự vào" Tôi đứng lên, đi tới bên cạnh lồng thú.

Súc sinh bên trong đã động dục từ lâu, khó chịu đi qua đi lại liên tục, thỉnh thoảng lại gầm rú lên một tiếng.

Ánh mắt hung hãn của loài thú vật từ lâu đã đầy tia máu, hàm răng sắc nhọn, lạnh lẽo vây quanh......

Tôi nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu uống hết, ngay lập tức bị người ta đẩy vào trong.

Con thú bên trong gầm rú lên một hồi, thật đinh tai nhức óc......

NGười đứng ngoài đều trở nên hưng phấn, bọn họ vô cùng mong chờ nhìn thấy hình ảnh máu tanh vô nhân tính ấy, kích thích khiến dây thần kinh họ cũng tê liệt luôn, ai cũng nín thở chờ mong.

Con thú kia gào thét nhảy chồm về phía tôi, tôi nhanh nhẹn lộn người một vòng, đứng sang một bên.

Người đứng bên ngoài vo cùng kinh ngạc, không ai có thể ngờ được tôi đã uống bát thuốc ấy rồi mà vẫn có thể hoạt động như thường......

Đầu con vật húc vào khoảng không, lập tức quay đầu, chân sau làm trụ, giơ hai chân trước lên, móng vuốt sắc nhọn hướng thẳng về phía cổ tôi.

Khẽ nghiêng người, may mắn thoát được nhưng móng vuốt sắc nhọn của nó đã cào rách vai tôi.

Hai lần vồ hụt, con mắt hung hãn của con thú nhìn tôi chằm chằm, chạy đi chạy lại, đột ngột tiến lên.

Không gian trong lồng thú hữu hạn, tôi có thể trốn được ở đâu đây?

Tôi không có vũ khí, nó thì có răng lợi sắc nhọn, một người thi đấu với một con thú, tôi sẽ thua dường như chỉ là chuyện trong sớm muộn mà thôi.

Người bên ngoài đều chờ xem tiết mục tôi bị con thú xé xác......

"Ngưng Tịch......" giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, không còn vẻ lãnh lùng châm chọc như bình thường nữa mà có vẻ gấp gáp.

Mắt tôi hơi sáng lên, con thú kia mãnh liệt nhào tới tôi bị nó vật ngã xuống nền đất, móng vuốt sắc nhọn đâm vào trong da thịt tôi, vai gần như cũng bị xé rách rồi da tróc thịt bong ngay lập tức......

Hàm răng sắc nhọn nhằm vào họng tôi mà cắn, đúng lúc này, tôi nhanh như chớp đưa tay ra, cầm chiếc kim bằng bạc chọc thẳng vào mắt con vật......

Ngay lập tức dã thú tuyệt mệnh rống lên tiếng kêu gần như vang đến tận chín tầng mây xanh, nỗi đau trong con mắt càng khiến nó điên cuồng hơn......

Vốn định mượn cơ hội để thoát ra khỏi móng vuốt của nó, nhưng hàng móng vuốt sắc nhọn kia vẫn không hề tha cho tôi, răng nanh sắc nhọn hướng thẳng về phía cổ tôi.

Tình trạng đã là ngàn cân treo sợi tóc...

"Ngưng Tịch, nhận lấy!" Theo tiếng hét, một con dao được ném vào ngay sát người tôi, lưỡi dao có màu xanh kì lạ.

Tôi không rảnh suy nghĩ nhiều ngay lập tức cầm lấy con dao đâm thẳng vào yết hầu con vật...... máu nó văng cả lên mặt tôi, tanh hôi......

Ú! bên tai vang lên tiếng gầm rú của con vật dường như màng nhĩ trong tôi sắp rách ra rồi xung quanh vang lên tiếng gầm rống của con vật và tiếng khen ngợi của mọi người......

Móng vuốt áp trên người tôi trở nên vô lực, rút con dao đó ra tôi nhanh nhẹn cuộn người lại, quay hẳn mũi dao và chọc thêm vào phát nữa vào thân nó, mãi đến khi nó vật xuống mặt đất, bất động mới thôi......

Thở nặng nề, dựa vào cái thanh sắt dần dần đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua nhìn những con người đang hò reo đứng bên ngoài, hai mắt nhíu lại, sau cùng ánh mắt sắc bén gắn chặt vào người phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn tại trên đài cao đích kia, cong môi cười.

"Được rồi, các người không phải muốn xem tiết mục này sao?"

"Hay lắm!" Ưu nhã vỗ hai bàn tay vào nhau, sắc vi phu nhân mỉm cười nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại lộ ra nét lạnh lẽo.

"Nó là học trò của cậu phải không? Tư Dạ" hơi khom người, cười hỏi người đàn ông đứng thẳng bên cạnh.

Hoàn Tư Dạ ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, nhếch môi cười nói, " Vâng, cô bé là học sinh bướng bỉnh nhất của tôi."

Nghe vậy, sắc vi phu nhân cười khẽ vài tiếng, châm chọc nói: "Ồ, vậy cậu cần phải giám sát chặt chẽ con mèo hoang nhỏ này......" "Tối nay dừng lại ở đây thôi, giải tán đi!" Ra lệnh xong, bà chầm chậm đứng lên, chẳng còn vẻ hứng thú xoay người rời đi.

Người xung quanh đi hết rồi, tôi mới được thả ra khỏi lồng sắt, vai vẫn đang chảy máu, da thịt đều nứt toác, mơ hồ......

Nhược Băng đi tới đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chăm chú, "Vì sao cô lại giúp tôi?" Âm điệu bình thản, không nghe ra có chút tình cảm nào......

Tôi cười khẽ, Thiện Nhược Băng, tên gọi này không hề sai, vĩnh viễn lạnh bạc như băng......"Bởi vì anh từng cứu tôi." "Sao cơ?" Anh ta không hiểu gì "Anh quên rồi sao? hai năm trước, vào một buổi đêm, một tên con trai cùng tổ ép tôi lên giường với hắn...... là anh đã cứu tôi."

Nhìn vẻ vẫn không hiểu gì trên mặt anh ta, tôi mỉm cười nói tiếp "Anh lúc đó nói với hắn là 'Đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi' ......"

Nhìn dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ của anh, tôi khẽ lắc đầu, có lẽ anh ta quên thật rồi.

Lúc anh ta nói ra câu kia khiến lòng tôi rét run.

Nhưng ở đây lâu rồi mới hiểu, nơi đây là một thế giới không có tình cảm, lần đó anh ta lại ra tay cứu giúp, thật sự là rất hiếm thấy......"Thiện Nhược Băng, cậu về đi!"

Nhược Băng liếc mắt nhìn tôi, buông lỏng tay......

Võ đài rộng lớn như vậy chỉ còn lại có tôi và Hoàn Tư Dạ, "Qua đây" giọng nói bình tĩnh không có chút tình cảm nào.

Tôi cúi đầu, đi quá đó, bước đi tập tễnh......

Hắn giơ tay lên, một cái bạt tai hung ác khiến tôi ngã thẳng xuống nền đất.

Chậm rãi lau vết máu trên khóe môi, tôi ngẩng đầu, nhìn hắn

Trong sâu thẳm nơi đáy mắt, chỉ có sự lạnh lẽo, hung dữ, độc ác, tức giận xung quanh không tiếng động mà bay đi hết......

Chầm chậm cúi người xuống, đưa tay, nắm vào chiếc cổ mảnh khảnh của tôi, siế mạnh vào yết hầu tôi, hung hăng nói: "Cô giỏi thật! Cánh đã cứng rồi phải không? Ngay cả sắc vi phu nhân cũng dám đắc tội, cô có mấy cái mạng?"

Không sai, ngày hôm nay tôi đã khiêu chiến người phụ nữ uy lực kia nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu......

Khi còn nhỏ, ở Hoàng gia đã thử qua rất nhiều loại thuốc, cơ thể đặc biệt của tôi có lẽ sẽ chống lại được bát thuốc tăng lực đó nhưng anh ta thì không thể.

Lồng thú kia tôi tiến vào là lành ít dữ nhiều, nhưng Nhược Băng mà tiến vào một trăm phần trăm là chết......"Anh ấy từng giúp tôi......" Tôi khó nhọc nói."Vậy thì thế nào?" Lực trên tay hắn càng mạnh mẽ hơn, hơi thở của tôi gần như biến mất rồi.

Nhìn vẻ mặt hít thở không nổi của tôi, cuối cùng hắn cũng buông lỏng bàn tay, tôi nằm trên mặt đất ho khan kịch liệt, hắn gần như cắt đứt cổ họng của tôi ......"Nghe đây, muốn sống được thì ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng ... gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Tôi cứu được em một lần, nhưng không đảm bảo có lần thứ hai đâu."

Hung dữ bỏ lại mấy câu đó, hắn xoay người định đi "Thầytôi khẽ gọi hắn, ý thức bắt đầu không rõ ràng "Cảm ơn......" Nếu không có con dao đó, tôi sớm đã thành món ngon của con sư tử rồi Nói xong câu đó, tôi nặng nề ngã xuống mặt đất......

Cơ thể được người ta nhẹ nhàng ôm lấy, bên tai lại vang lên tiếng trái tim đập quen thuộc kia, nhanh mà có lực, lồng ngực tráng kiện, vòng ôm ấm áp, hơi thở tanh ngọt, tất cả những cái đó không hiểu tại sao lại khiến tôi vô cùng an tâm......

Nằm trong lòng hắn, đầu vùi vào ngực hắn, tôi nặng nề ngủ......"Haiz, rốt cuộc phải làm sao với em bây giờ......" Tiếng thở dài bất đắc dĩ phiêu tán tại trong gió đêm, nhẹ nhàng, nhạt nhòa, giống như cảnh trong mơ......


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-67 )