← Ch.151 | Ch.153 → |
"Có thể qua đó dò xét không?" An Hoằng Hàn tiếp tục truy vấn.
Sắc mặt thống lĩnh ngự lâm quân cứng đờ, hôm đó sau nhìn thấy Bạch Hồ, trong lòng bọn họ đều có chút sợ, nhìn thấy sơn động tối đen, đâu dám chui vào nơi đó chứ?
Nhìn thấu đáp án, vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, "Đây chính là ngự lâm quân trẫm nuôi dưỡng sao? Một chút can đảm cũng không có, trẫm nuôi các ngươi có tác dụng gì? Từ bây giờ, ngươi không phải là thống lĩnh ngự lâm quân nữa! Người tới, kéo người này xuống chém."
Thống soái tốt mới có thể bồi dưỡng được thuộc hạ tốt. Thử hỏi thống lĩnh mềm yếu vô năng như vậy, người dưới tay hắn sẽ có mấy phần bản lãnh?
Nhìn ra An Hoằng Hàn có dấu hiệu nổi giận, Tịch Tích Chi đưa tay nhỏ bé ra, kéo kéo bàn tay của hắn. Bất luận người nào gặp yêu tinh, sợ rằng cũng sẽ mang ba phần khiếp đảm. Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ, năng lực của mình không có cường đại như trước, nàng ở trong mắt yêu tinh khác, bất quá chỉ là một măm đồ nhắm, đoán chừng còn chưa đủ nhét kẻ răng cho người ta.
"Sợ hãi chính là bản năng của con người, bệ hạ cần gì phải lấy tánh mạng người ta?" Phùng chân nhân vẫn luôn nhìn không quen thủ đoạn thống trị tàn bạo của An Hoằng Hàn, bây giờ nghe thấy hắn muốn chém giết thuộc hạ, càng thêm cảm thấy không ổn. Mặc dù An Hoằng Hàn thân là nhất quốc chi quân, các loại yêu ma không thể tới gần, nhưng trên người hắn lại mang sát khí rất nặng, đây là tích lũy nợ máu từng ngày mà tạo thành.
Lưng đeo nợ máu càng nhiều, đến cuối cùng kết cục càng thêm bi thảm.
"Bệ hạ vẫn nên làm nhiều việc thiện, tha cho hắn một mạng đi." Phùng chân nhân phất phất tay áo.
Tịch Tích Chi cũng cho là ông nói cực kỳ có đạo lý, An Hoằng Hàn không cảm nhận được cỗ sát khí này, nhưng thân là người tu tiên, Tịch Tích Chi và Phùng chân nhân lại cảm nhận được rất rõ ràng.
"Bãi nhiệm chức vị của hắn là được rồi, không cần thiết tăng thêm máu tanh." Tịch Tích Chi quơ quơ cánh tay của hắn, muốn thuyết phục hắn.
Nếu nói ai là khắc tinh của An Hoằng Hàn, không phải Tịch Tích Chi thì còn có thể là ai. Nghe được lời khuyên của nàng, ý niệm giết người đã thối lui hai phần.
Nhìn thấy sắc mặt bệ hạ hòa hoãn, tất cả mọi người không thể tin được.
Thống lĩnh ngự lâm quân cũng là người thường xuyên nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày, lập tức hô: "Cầu xin bệ hạ tha thứ thuộc hạ một lần, sau này thuộc hạ nhất định sẽ không dám tái phạm."
"Thật muốn trẫm bỏ qua cho hắn?" Ánh mắt chuyển sang Tịch Tích Chi, tìm kiếm câu trả lời của đối phương.
Tịch Tích Chi nhất thời biến thành đối tượng chú ý của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng, khẽ hiện lên chút đỏ ửng.
"Đúng, dù sao hắn không có phạm sai lầm lớn, khuyên người phải có lòng khoan dung." Tịch Tích Chi nói hết những lời này, liền trốn sau lưng An Hoằng Hàn, tận lực tránh khỏi ánh mắt tò mò của những người khác.
Phùng chân nhân tán thưởng gật đầu một cái, sau đó ánh mắt chuyển sang ánh mắt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn. Cho dù không phải là loài người, đáy lòng đứa bé này cũng là thiện lương. Quanh thân nàng vây quanh linh khí của thiên địa, cực kỳ tinh khiết, nhìn ra được chưa từng làm chuyện sai lầm gì. Chỉ cần thêm chút cố gắng, chắc chắc sau này sẽ có một ngày tu thành chánh quả.
Thấy An Hoằng Hàn coi trọng một người như vậy, trong lòng Phùng chân nhân nổi lên chút mơ hồ. Đây rốt cuộc là đúng, hay là sai? Nhìn cử động mới vừa rồi, rất rõ ràng nếu như có đứa bé này ở đây, cơ hội sát sinh của An Hoằng Hàn sẽ giảm bớt rất lớn. Nhưng người - yêu khác đường, mình nên để mặc cho bọn họ liều mạng sao?
Về điểm này, Phùng chân nhân tạm thời còn không quyết định được.
"Biến, đừng để trẫm nhìn thấy ngươi nữa." An Hoằng Hàn phất áo bào một cái, xoay người đưa lưng về phía mọi người.
Thống lĩnh ngự lâm quân thật vất vả mới nhặt về một cái mạng, tự nhiên sẽ không ngu đến mức đi chọc giận An Hoằng Hàn. Nhanh chóng đứng lên từ dưới đất, lảo đảo chạy về hướng xa xa.
Thống lĩnh không có ở đây, rất nhiều ngự lâm quân đều hoảng sợ ở trong lòng, không biết nên làm gì tiếp theo.
"Quả nhiên phế vật dạy dỗ, chính là phế vật, thu hồi cảm xúc sợ hãi của các ngươi. Nếu bị trẫm nhìn thấy, các ngươi ai cũng đừng mơ còn mạng để sống." An Hoằng Hàn nheo mắt lạnh lại, tràn ngập ý cảnh cáo.
Hắn cần thuộc hạ, phải có dũng có mưu, không phải chỉ biết ăn bổng lộc triều đình, cả đời tầm thường.
Đại đa số sắc mặt ngự lâm quân đều trở nên khó coi.
Phùng chân nhân âm thầm thở dài một hơi, lời lẽ tầm thường nói: "Mọi người an tâm, có lão phu ở đây, các ngươi sẽ không có cái gì ngoài ý muốn. Ít nhất không có một yêu tinh nào có thể thoát khỏi tay lão phu. Các ngươi mang lão phu đi sơn động nhìn một chút, lão phu cũng không yêu cầu các ngươi đi vào.
Không gian trong sơn động vốn nhỏ, nhiều người, ngược lại không dễ hành động."
Tịch Tích Chi cũng cho là như vậy, một sơn động không lớn, đi vào mấy người còn có thể có không gian chuyển động sao? Nếu càng nhiều người, chẳng may bên trong phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, ngược lại rút lui không kịp.
"Nghe được lời nói của Phùng chân nhân không? Còn không nhanh dẫn đường? Hay là nói, các ngươi cho là trẫm rất rãnh rỗi, thời gian chính là dùng để lãng phí?" Lúc An Hoằng Hàn nói chuyện, hỏa khí không nhỏ. Cộng thêm một thân uy phong, ngự lầm quân bị dọa lập tức co cổ lại.
Trường Kỳ - trợ thủ của thổng lĩnh ngự lâm quân đứng ra từ trong đội ngũ, biểu hiện của hắn trấn định hơn những người khác. Khi bệ hạ cách chức thống lĩnh đại nhân, hắn biết cuối cùng cơ hội của hắn cũng đến.
"Bệ hạ, để thuộc hạ mang ngài đi." Dung mạo người này mi thanh mục tú, chỉ là nhìn ánh mắt của hắn liền biết người này tính toán tương đối tỉ mỉ.
Ít nhất lúc này có người dám đứng ra nói chuyện, An Hoằng Hàn không khỏi nhìn hắn hai lần, "Dẫn đường."
Lần đầu tiên lấy được chú ý của bệ hạ, vô luận là thuộc hạ cũng sẽ vui mừng đến huơ tay múa chân. Người ngự lâm quân kia lập tức treo nụ cười ở bên miệng, đi trước dẫn đường cho mọi người.
"Xung quanh sơn động có khá nhiều hoa cỏ cây cối?" Đi vài bước Tịch Tích Chi liền mở miệng hỏi thăm. Nàng chính là dựa vào nhật nguyệt tinh hoa mà tu luyện, cho nên cách tu luyện của yêu tinh, hoặc nhiều hoặc ít cũng có mấy phần hiểu rõ.
Nếu như nàng đoán không sai, con Bạch Hồ kia nhất định sẽ tìm chỗ tương đối tràn đầy linh khí để tu luyện. Mà chỗ đó, bình thường hoa cỏ cây cối tương đối rậm rạp.
"Đến gần vách đá kia một chít, gần đây có không ít quả dại. Rất nhiều ngự lâm quân trông coi hái được không ít từ nơi đó, ăn rất ngon." Người này có vẻ rất hay nói, dọc theo đường đi nói không ít lời, huống chi là đoạn đường núi mình hiểu rõ, gần như là nói vài lần.
Tịch Tích Chi vừa đi vừa nghe. Trong lòng sinh ra hứng thú không nhỏ với quả dại trong lời nói của hắn. Trước kia sống ở trong núi sâu, vào lúc rãnh rỗi, Tịch Tích Chi cũng thường đi hái quả dại ăn.
Sơn động cách đáy vực không xa, chỉ trong chốc lát, toàn bộ mọi người đã tới trước cửa sơn động.
Tịch Tích Chi liếc mắt đã nhìn thấy bên cạnh rừng cây, từng quả dại màu hồng ướt át quyến rũ treo đầy nhánh cây. Chỉ là liếc mắt nhìn, liền khiến người ta muốn ăn. Tịch Tích Chi nhịn không được nuốt nước miễng, khó trách từ xa đã ngửi được một cỗ mùi thơm, thì ra là tỏa ra từ quả này.
"Ta có thể đi hái một quả không?" Ngẩng đầu liền hỏi thăm ý kiến An Hoằng Hàn, không có được sự đồng ý của hắn, Tịch Tích Chi nào dám tự mình đi hái.
An Hoằng Hàn quay đầu liếc mắt nhìn quả đó, hình như không có gì khác thường, vừa định gật đầu, Phùng chân nhân bên cạnh liền mở miệng nói: "Nếu như người không sợ đạo hạnh đau khổ tu luyện bị hủy trong nháy mắt, ngươi cứ ăn."
Tịch Tích Chi bị dọa, bàn tay nhỏ bé đang vươn ra liền dừng ở giữa không trung.
"Quả này có độc sao?" Tịch Tích Chi không hiểu nhát mắt với Phùng chân nhân.
Phùng chân nhân sờ râu, lắc đầu nói: "Còn lợi hại hơn chất độc, ngươi muốn nếm thử một chút hay không?"
Tịch Tích Chi có tắc tâm nhưng không có tặc đảm, càng nhìn quả này, càng thấy được có vấn đề. Hình như tươi đẹp có chút quá mức rồi, ngược lại làm cho người ta cảm giác không chân thực.
"PCC có thể giải thích cho trẫm một chút không?" An Hoằng Hàn giơ tay lên hái xuống một quả trái cây, xoay ở trong tay nhìn mấy lần.
"Ngươi nhìn không ra sự khác thường?" PCC tạm thời không trả lời, chỉ là hỏi Tịch Tích Chi đáp án.
Tịch Tích Chi thành thật lắc đầu, "Không nhìn ra."
Quả này lại không có mang yêu khí, Tịch Tích Chi thật sự không có năng lực nhìn ra khác thường.
Phùng chân nhân hái một quả xuống, trong nháy mắt bóp vỡ, rất nhiều nước trong quả đó chảy xuống theo khe hở trên tay ông.
"Hiện tại thế nào?"
Tịch Tích Chi không dám tin mở to mắt, trong nháy mắt trái cây bị bóp vở, từng luồng yêu khí tỏa ra từ bên trong.
"Những người ăn trái cây đó? Toàn bộ đứng ra, đi qua một bên chờ đợi, chờ sau khi chúng ta ra khỏi sơn động, sẽ giải quyết chuyện này." Phùng chân nhân nói đâu ra đấy, mở ra bước chân liền đi về phía trước.
Tịch Tích Chi đứng nguyên tại chỗ, không biết nên hay không nên đi vào.
An Hoằng Hàn vươn tay liền ôm đầu vai của nàng, "Ngươi cũng đi vào với trẫm. Những người khác ở lại giữ ở bên ngoài, Phùng chân nhân theo trẫm đi vào là được."
An Hoằng Hàn mới vừa nói xong, liền đưa tới một mảnh xôn xao.
"Bệ hạ, như vậy không ổn, chẳng may bên trong xảy ra chuyện gì, chúng thần ở bên ngoài, sợ rằng trợ giúp không kịp." Vừa nghe bệ hạ chỉ muốn mang một người đi vào, ngự lâm quân vừa mới đứng ra kia lại mở miệng nói chuyện.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |