Chết vinh còn hơn sống nhục
← Ch.002 | Ch.004 → |
Sau khi hạ triều, An Hoằng Hàn đi đến Ngự Thư Phòng. Hắn ném Tịch Tích Chi ở một bên, cũng may có đĩa bánh ngọt trên bàn, Tịch Tích Chi lén lút nhét vào trong miệng, đồng thời quan sát vị chủ nhân mới của nàng. Nhìn hắn cứ cách một lúc lại nhíu mày, Tịch Tích cảm thán......"Thì ra làm đế vương cũng không dễ dàng gì."
Vừa phải đề phòng hạ thần có lòng phản nghịch, vừa phải xử lý việc nước từ trên xuống dưới để đảm bảo cuộc sống của con dân nước mình.
Làm người đã khó, làm Đế Vương càng khó hơn.
Sau khi ăn uống no say, Tịch Tích Chi nằm nghỉ ngơi dưỡng sức ở trên thư án. Đôi con ngươi trong suốt liếc về phía An Hoằng Hàn đang phê duyệt tấu chương, chữ viết trên đó ngoằn nghèo. Nhìn mấy lần, nhận ra mình không hề biết chữ viết của quốc gia này, Tịch Tích Chi liền tiến vào trạng thái tu luyện, điều hòa linh lực. Di chuyển chân sau, vừa mới chuẩn bị thay đổi thành tư thế khoanh chân, lại lảo đảo một cái, té ngã từ trên thư án xuống.
Mặc dù An Hoằng Hàn đang phê duyệt tấu chương nhưng cách một lúc lại nhìn con chồn nhỏ một cái, nhờ hắn lanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt được cổ con chồn nhỏ, nếu không tiểu tử này mà té ngã từ trên thư án xuống thì chắc chắn phải ngã đau.
Nhéo bắp chân mập mạp của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn nói: "Muốn làm gì mà nôn nóng vậy?"
Tịch Tích Chi đá văng bàn tay giày xéo thân thể nàng của người nọ, vừa định hô to một tiếng 'ta muốn tu luyện!', âm thanh cứng lại chặn ngang ở cuống họng. Nhìn toàn thân lông lá, Tịch Tích Chi ngẩng đầu...... Không thể không nhìn thẳng vào sự thật, nàng đã không phải người, làm sao có thể ngồi khoanh chân giống con người? Nàng không có hai chân chỉ có bốn chân của động vật.
Trong lòng không khỏi dâng lên sự thương cảm, làm cái gì không được cố tình lại biến thành một con chồn nhỏ. Từ một người tu tiên biến thành một con sủng vật, trên thế giới này còn có chuyện bi ai hơn so với cái việc này sao?
Rốt cuộc kiếp trước nàng tạo nghiệp chướng gì để ông trời trêu đùa nàng thế này.
Làm thế nào mới tu luyện thành Yêu Tinh? Dựa vào việc hấp thụ tinh hoa cả ngày lẫn đêm, tạo căn cơ vững chắc, sau đó trải qua Thiên kiếp mới đắc đạo thành tiên.
Tịch Tích Chi tính toán con đường tu luyện sau này...... Hết sức gian khổ.
An Hoằng Hàn cho rằng con chồn nhỏ hoảng sợ, vuốt ve đầu của nó an ủi.
Lâm Ân vẫn phục vụ trong ngự thư phòng, nhìn thấy một cảnh này, mắt không khỏi trợn to. Từ trước đến giờ, bệ hạ là người máu lạnh vô tình, giết hại huynh đệ ruột mà mặt cũng không biến sắc, nhưng bây giờ...... Thế nhưng an ủi một con vật nhỏ? Đã quen tính tình lạnh nhạt của bệ hạ, đột nhiên chuyển biến làm Lâm Ân không khỏi dụi mắt nhìn con chồn nhỏ.
Quả thật là một con vật có linh tính, khó trách bệ hạ yêu thích đến thế.
Không thích bị người khác vuốt ve, Tịch Tích Chi quay cái đầu lông lá sang một bên, tránh thoát khỏi bàn tay lớn kia.
Bắt được con chồn nhỏ đang né tránh, mặt An Hoằng Hàn tối đi mấy phần, "Được trẫm yêu thích là phúc phận ngươi tu ba đời. Ba lần bốn lượt né tránh trẫm, chẳng lẽ muốn trẫm giáo huấn ngươi thật tốt một bữa, mới có thể học biết an phận, ngoan ngoãn sống ở bên cạnh trẫm sao? Nếu cần thiết, trẫm sẽ đánh gãy hai chân của ngươi, xem ngươi tránh như thế nào."
Khuôn mặt Lâm Ân cương cứng một chút, đây mới là bệ hạ mà ông biết! Mới vừa rồi nhất định là ảo giác! Bệ hạ làm sao sẽ có lòng thương hại với một cái nhỏ sủng vật?
Tuyệt đối là hoa mắt, Lâm Ân liên tục thầm nghĩ ở trong lòng.
Vì tu hành, hàng năm Tịch Tích Chi đếu sống trong rừng sâu núi cao, bị ngăn cách, rất ít liên lạc cùng với bên ngoài. Thấy mặt của người đối diện đột nhiên trở nên dữ tợn, giật mình, thân thể tròn xoe run lên, trực tiếp lùi về phía sau.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, vẽ hổ nhưng khó vẽ xương. Sư phụ nói câu đó không sai, nháy mắt trước đó còn là khuôn mặt anh tuấn vô song, giờ khắc này lại trở nên âm trầm kinh khủng.
Người, quả thật là sinh vật khó để hiểu nhất trên thế gian.
"Biết sợ?" Thấy con chồn nhỏ run lẩy bẩy, An Hoằng Hàn thu hồi khí thế, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm của nó, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không đánh gãy hai chân của ngươi."
Dùng sức bắt được chân con chồn nhỏ, ngón tay ấn vào lớp thịt đệm đỏ au. Cảm xúc tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, An Hoằng Hàn nhịn không được bóp thêm mấy cái.
Tịch Tích Chi rất muốn rút móng vuốt về, thân thể này vốn vừa mới được sinh không lâu, lúc này cực kỳ yếu ớt non nớt. Mà người nọ hoàn toàn không chú ý dùng lực mạnh nhẹ, bóp chân nàng phát đau.
Chít chít......
Tịch Tích cuối cùng không nhịn được kêu ra tiếng, muốn ngăn lại hành vi xấu xa của người kia.
Mà đối phương không có chút phản ứng nào, vẫn tùy ý vuốt ve đệm thịt nàng như cũ. Đối với tiếng kêu của nàng, giống như không nghe thấy.
Tịch Tích Chi chỉ bắt nạt chủ nhân hiền, sợ người chủ ác. Huống chi bản thân bây giờ tay trói gà không chặt, nếu như đối phương mất hứng, một ngón tay cũng có thể bóp chết nàng. Đầu lông lá lại gần bàn tay lớn kia, lè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm liếm. Ý đồ kêu tỉnh lương tri của hắn, bỏ qua cho chân của mình.
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ướt át, An Hoằng Hàn lúc này mới hoàn hồn.
Ánh mắt con chồn nhỏ long lanh như nước, quan sát hắn, kêu lên hai tiếng 'chít chít', móng vuốt lặng lẽ rút ra khỏi tay hắn.
Đệm thịt màu hồng vừa mới chạm đất, Tịch Tích Chi lại nhanh chóng rút về. Con mẹ nó, người này không hiểu được dịu dàng chút nào, móng vuốt tê dại, vừa đụng đến đất liền đau.
Tròng mắt An Hoằng Hàn đen nhánh, thâm thúy không thấy đáy. Mỗi động tác như người của con chồn nhỏ đều làm hắn cảm thấy hứng thú bội phần.
"Rõ ràng chỉ là con chồn, cố tình lại giống một con người." An Hoằng Hàn nâng hai chân trước của con chồn nhỏ lên, ôm nó vào trong ngực.
Vân Chồn giống như là chó cảnh bỏ túi thời hiện đại, sau khi trưởng thành cũng chỉ có kích cỡ tương đương một con mèo nhỏ. Đừng nói là Tịch Tích Chi vẫn còn nhỏ, một bàn tay của An Hoằng Hàn đã có thể bao chùm nàng thật chặt.
Thân thể yếu nhỏ như vậy làm cho nàng cảm giác vô cùng bất lực.
Nhất định phải làm sủng vật kém người một bậc sao? Nhất định chỉ có thể cả đời chịu người khác định đoạt? Không hề có tôn nghiêm đáng nói ư?
Tịch Tích Chi không cam lòng, nàng vốn là một con người......
Tròng mắt dần dần ảm đạm xuống, đầu phờ phạc rũ rượi trên bàn tay An Hoằng Hàn.
Không hiểu nổi vì sao con chồn nhỏ trở nên yên lặng, An Hoằng Hàn ngẩng đầu nhìn Lâm Ân, hỏi "Nó làm sao vậy?"
Lâm Ân mồ hôi đầm đìa, vén tay áo lên lau mồ hôi, ấp úng nửa ngày. Hắn cũng không phải con chồn, làm sao biết con chồn nhỏ kia nghĩ cái gì.
Chậm trễ không nghe được câu trả lời, ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn nhanh chóng bao chùm một lớp băng tuyết. Ánh mắt sắc bén như mũi tên, đâm thẳng vào trái tim người ta.
Lâm Ân phục vụ An Hoằng Hàn nhiều năm, nhìn lên vẻ mặt kia liền biết là dấu hiệu nổi giận.
Lâm Ân bị dọa sợ đến mức hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên đất, "Bệ hạ, nô tài suy đoán, có lẽ con chồn nhỏ đói bụng."
Tịch Tích Chi lười nâng mí mắt, lỗ mũi không hài lòng 'hừ' hai tiếng. Đoán mò! Con mắt nào của ông nhìn thấy nàng đói bụng...... Một đĩa bánh ngọt vừa rồi kia, nàng đã ăn no căng bụng rồi.
"Hả?...... Thật sao?" An Hoằng Hàn đâm vào bụng con chồn nhỏ, nơi đó mềm như một dòng sông xuân.
Con chồn nhỏ được nuôi rất tốt, mập mạp, toàn thân là thịt, ôm đặc biệt thoải mái.
"Trẫm thấy nó rất no."
Người nào đó đâm nghiện, không ngừng quấy nhiễu bụng Tịch Tích Chi.
Mặc dù thân hình Tịch Tích Chi là một con chồn nhỏ, hợp với lý lẽ nhưng sự thật lại là một con người. Bụng bị một người đàn ông vuốt ve qua lại, không khỏi có chút thẹn thùng. Xoay người, như kiểu cá chết nằm ở trong tay hắn, kiên quyết không để cho hắn được như ý.
An Hoằng Hàn cười to lên, "Tên tiểu tử này lại còn biết ngượng ngùng."
← Ch. 002 | Ch. 004 → |