← Ch.003 | Ch.005 → |
"Này, đợi chút đã...!" Gấu váy bị kéo xuống một cách dứt khoát trước sức mạnh đáng sợ của Riftan. Nàng vội vàng nắm lấy gấu váy, ánh mắt Riftan lộ ra vẻ bực bội."Bỏ tay ra." "Sao, sao lại, ô, quần áo của em..." Cô ngước mắt nhìn anh với vẻ bối rối. Khuôn mặt người đàn ông chìm trong bóng tối, quay lưng lại với ánh lửa. Không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của anh càng làm Max thêm sợ hãi."Chắc chắn đi, nàng có muốn ta tiếp tục hay không?" Max kìm nén tiếng nức nở. Vai cô run lên khi anh ném đai lưng của cô xuống sàn. Hơi lạnh quét qua làn da đã lộ ra của cô."Bây giờ không thể dừng nữa đâu." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến tim Max trầm xuống. Anh vuốt ve cơ thể yếu đuối đang run rẩy vì căng thẳng của cô. Bằng bản năng của mình nàng cố đẩy ra, chàng đã kéo mạnh và khiến nàng dựa vào mình, vòng một tay qua eo nàng. Một cảm giác ngứa ngáy và nóng ran kì lạ chạy dọc cơ thể nàng."Chờ chút đã..." Nàng run giọng nói, nhưng Riftan chẳng thèm đếm xỉa đến những lời đó. Chàng cúi đầu xuống và hôn lên vai nàng. Nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn chàng. Đôi môi nóng bỏng lướt nhẹ lên làn da mềm mại của nàng. Sự đụng chạm xa lạ của chàng khiến Max rùng mình. Người đàn ông trưởng thành vùi mặt sâu vào ngực nàng như một đứa bé mới sinh."Thả lỏng ra nào." Bàn tay thô ráp vuốt ve tấm lưng căng cứng của nàng. Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên da khiến nàng nổi da gà. Anh cọ cái cằm thô ráp của mình lên làn da mềm mại của nàng, rồi luồn một tay vào vạt áo đang che eo của nàng. Nàng giật nảy người. Tay anh chạm đến vùng mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng được. Môi nàng run lên vì kinh ngạc."Ngài, ngài đang ...." "Nằm yên nào. Nếu cứ tránh né ta, nàng sẽ bị thương đấy." Chân nàng run lên vì sợ hãi. Người đàn ông này chỉ mới nhìn nàng có vài lần thôi, vậy mà bây giờ lại không ngần ngại chạm vào những vùng nhạy cảm nhất của nàng. Thật không thể tin được."Chuyện, chuyện này, đừng làm thế mà." Nàng túm lấy vai của anh, nhỏ giọng cầu xin. Dưới cái chạm ấy, nàng cảm nhận được cơ thể anh đang lắc lư và run rẩy. Làn da săn chắc của anh như bị thiêu đốt dưới bàn tay nàng. Như thể nàng đang cầm một chiếc bàn là nóng vậy. Môi Riftan vừa dán lên cơ thể nàng, đã nhanh chóng hôn môi nàng mãnh liệt. Hương vị thô ráp lạ lẫm của anh tràn vào miệng khiến vai Max run lên. Trong lúc nàng đang bị phân tâm, anh đã kéo váy cô và đưa tay xuống. Tiếng thét của cô bị hút vào miệng anh."Cái đệch..." Tiếng rên rỉ của nàng và lời chửi rủa của anh truyền ra từ môi hai người hòa vào nhau. Nàng vùng vẫy như con cá chép đang quẫy mạnh trong nước. Chính nàng cũng không nhận ra bản thân đang dần chìm sâu vào vùng nước xa lạ. Đôi chân nàng đạp mạnh theo bản của mình. Nhưng nàng chẳng thể thoát ra khỏi cơ thể rắn như đá của anh. Nàng cảm thấy mình như một con nai nhỏ vô vọng đang chống lại nanh vuốt của chó săn."Chết tiệt, ta không nhịn nổi được nữa rồi..." Chàng đẩy tay vào sâu hơn nữa, lẩm bẩm trong lo lắng. Max nín thở. Lời bà vú khuyên nàng: "Tiểu thư phải chấp nhận phục tùng mọi yêu cầu từ chồng mình.", đã chẳng còn khiến nàng bận tâm nữa rồi. Cô vùng vẫy như cá trên mặt nước dưới bàn tay săn sóc của anh. Một cảm xúc không thể tưởng tượng được lan ra khắp cơ thể của nàng."Hơ, không.... ! Ôi." Trốn tránh cũng chẳng làm được gì cả. Anh điên cuồng hôn và tiếp tục đụng chạm vào người cô. Max chỉ có thể cắn chặt gối. Không thể tin được lại xảy ra một chuyện như thế. Đôi mắt của nàng bỏng rát, còn đầu thì quay mòng mòng. Nàng không hề biết gì về chuyện này.
← Ch. 003 | Ch. 005 → |