Làm bạn gái anh đi!!!
← Ch.24 | Ch.26 → |
Nước mắt khiến tôi không nhìn thấy vẻ mặt Lí Minh Ngôn, tôi chỉ biết anh vươn người ôm lất tôi, lẳng lặng ôm tôi thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai tôi "Em là cô gái tốt."
Tôi cười có chút giễu cợt "Anh không cần an ủi em, vì để ý anh em đã sớm tôi luyện bản thân có thể vượt qua thử thách."
Lí Minh Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thật dịu dàng. Tay anh khẽ vuốt khuôn mặt tôi, dịu dàng nói "Đầu tiên có thể làm bạn gái anh được không. Nếu cảm thấy anh không yêu em, em có thể chia tay."
"Nếu cuối cùng anh vẫn không yêu em... em không phải càng thảm sao...." Không đợi anh trả lời, tôi nói luôn "Có điều, em nguyện ý nếm thử! Chỉ cần anh nguyện ý cố gắng yêu em."
Anh lặng lẽ nhìn tôi, đột nhiên nở ra một nụ cười, độ cong của môi lần này rất sâu, thật mê người, giống như ngôi sao sáng lấp lánh vậy. Tay anh khẽ vuốt tóc tôi, cười nói "Có lẽ, em chính là món quà ông trời muốn bồi thường cho anh." Không biết vì sao nhưng tôi lại nhìn thấy, nụ cười của anh phút chốc trở nên chua xót. {hana: Sún, đoạn này đã biết chưa nhỉ??? }
Sau khi xuống xe, anh vẫn nắm tay tối đến tận trước cửa nhà.
"Ngủ ngon." Anh dịu dàng nói. Khi anh chuẩn bị quay người rời đi, tôi đột nhiên nắm tay anh kéo lại.
"Sao thế?" Anh khó hiểu nhìn tôi.
"Em...." Tôi vội buông tay anh, mặt đỏ ửng lên "Em chỉ là xuống xác nhận.... chuyện kia... em hiện tại... là... bạn gái của anh sao...."
"Đúng." Anh gật đầu, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười thật đẹp. Tôi nhìn khuôn mặt anh lưu luyến không muốn dời đi.
"Ai da, anh xem!" Tôi đột nhiên chỉ hướng bên kia, Lí Minh Ngôn quay mặt đi, trong nháy mắt tôi rướn người hôn lên má anh, sau đó mang theo trái tim đập loạn điên cuồng chạy một mạch về nhà.
Vào đến phòng mình tôi vẫn cảm thấy tim mình vẫn đang đập điên cuồng, không cách nào dừng lại. Tôi chui đầu vào chăn, nhịn không được cười thành tiếng. Tôi là bạn gái Lí Minh Ngôn.... Tôi chính là bạn gái của Lí Minh Ngôn! Tôi là bạn gái của Lí Minh Ngôn a! Trời ạ, điên rồi điên rồi... Tôi đã trở thành bạn gái anh.... Ha ha... tôi chính là bạn gái anh...
Tâm trạng phấn khích của tôi kéo dài quá nửa đêm, để bản thân bình tĩnh lại tôi quyết định đi tắm. Nhưng khi vừa cởi đồ, tôi liền đã nhìn thấy vai và ngực đều đã bị lưu lại dấu vết của Trần Diệu Thiên... Nhớ đến chuyện ở khách sạn mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Tôi dùng sức lắc đầu, thật muốn mang hình ảnh kia quên sạch, nhưng đầu óc này giống như đang muốn trêu đùa tôi, càng không muốn nghĩ đến nó càng hiển hiện rõ ràng hơn. Tha thứ cho tôi khi nhiều năm trước tôi cũng đã trộm nhìn qua mấy cái hình xx, thật đúng là quá kích thích. Hơn nữa, giừo nghĩ đến, khi anh hôn tôi, chạm vào tôi trong người tôi bỗng có cảm giác vô cùng mãnh liệt và kỳ quái...
Chết tiệt! Máu mũi đều muốn chảy ra.
Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn Lí Minh Ngôn... tôi muốn Lí Minh Ngôn... Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi... Lí Minh Ngôn là bạn trai tôi... Tôi sau lưng anh sao có thể nghĩ về một người đàn ông khác chứa, chuyện này đúng là quá xấu xa... tôi rất xấu xa!
Đúng, chỉ là do đây là lần đầu tôi gặp loại chuyện này, trái tim yếu đuối thuần khiết mới bị đả kích tơi bời.
Khi tôi đã quay trở lại ổ của mình, mới nghĩ đến giấc mơ thành sự thật tôi không nhịn được mà ngây ngô cười rộ lên. Thật may ba già mấy ngày nay đi công tác, mẹ già lại cũng bạn ra ngoài đánh mạt trượt, không có ai quấy rầy cũng như đến tìm tôi nói chuyện, khiến cho tôi một mình quận trongg chăn lăn qua lăn lại, ha ha hi hi cười đùa.
Tôi hưng phấn lăn trái lăn phải, chạy tới bàn lấy cái gương, sau đó lên giường nằm tự mình ngắm mình.
"Chậc chậc, ai là người được cô gái xinh đẹp này yêu nhỉ?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là Lí Đại soái ca chứ còn ai!"
Hắc hắc! Hắc hắc hắc... Hắc hắc hắc hắc......
Thật muốn nghĩ đến lúc đi họp lớp, tôi nhất định phải kéo Lí Minh Ngôn đi cùng, nhất định hù chết bọn họ ha ha ha ha!
Đột nhiên tiếng điện thoại làm đứt đoạn thế giới cá nhân của tôi, tôi bò lên thấy có cuộc gọi đến, Trần Diệu Thiên... khóe môi đang cười bỗng chốc khép vội, tâm tình tôi đột nhiên cảm thấy tụt dốc. Nghĩ một chút, tôi nhấn nút cúp máy, nó vang lên một lần tôi tắt một lần. Đương nhiên đến lần thứ ba vang lên, không biết vì sao tôi lại nhấc máy.
".... Dám tắt điện thoại! Mẹ nó, em không muốn sống nữa phải không!" Đầu kia truyền đến giọng hét giận dữ của Trần Diệu Thiên, có điều giọng anh khàn khàn, giống như không tỉnh táo.
Tôi không nói gì.
"Nói chuyện!" Anh lại quát "... mẹ nó, em mau nói chuyện!!"
Tôi há miệng nhưng hoàn toàn không biết nóigì!
"Em bị điếc à! Nói chuyện đi!" Giọng anh càng lúc càng ấm ức "Nói chuyện đi!"
"...Nói gì được không... Tiểu Trư.... để cho anh nghe được giọng em...." Giọng anh khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào "...Anh chỉ là muốn nghe giọng em một chút... Tiểu Trư... Đừng ngoan cố với anh như vậy..."
"Tôi..." Tôi khó khăn mở miệng "tôi không biết nên nói gì."
"...Tiểu Trư... Không cần đối với anh như vậy..." Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm xúc động của anh "Đừng đối với anh như thế... Anh không chịu nổi..."
Lòng tôi run rẩy, không hiểu sao lại đau đớn.
"...Anh muốn gặp em... Tiểu Trư... cho anh gặp em..."
"..."
"Mở cửa...mở cửa..."
".... A?"
"Anh đang ở cửa nhà em, mở cửa!"
"..."
"...Mở cửa cho anh! mở cửa cho anh..." {hana: sao giống ông chồng bị vợ uýnh đuổi khỏi nhà thế nhỉ???}
Tôi chạy đến phòng ngoài quả nhiên nghe được âm thanh lộn xộn ngoài cửa, không xong rồi, đêm hôm khuya khoắt, anh còn tiếp tục như thế hàng xóm sẽ giận điên mất.
Tôi chạy vội xuống nhà, không muốn đi mở cửa nhưng trong lòng lại lo lắng. Tôi không biết nên dùng thái độ nào đối diện với Trần Diệu Thiên, hơn nữa nghe giọng anh là biết anh hiện tại không tỉnh táo, anh sẽ không uống rượu chứ? Nếu anh uống say làm càn thì làm sao giờ?
Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, đã không còn nghĩ được nhiều, tôi đành liều mình mở cửa, Trần Diệu Thiên lảo đảo tiến vào, hai tròng mắt anh đỏ bừng, cả người toàn mùi rượu, với tay ôm lấy tôi. Tôi cố gắng đưa anh đến ngồi lên sô pha. Mới vừa buông anh anh đã lôi thật mạnh, một bước kéo đầu tôi vùi sâu trong ngực anh.
"Ngoan..." tôi vừa định hung hăng mắng anh, tay anh đã chặn lại môi tôi. Đôi mắt mang theo men say cùng tơ máu nhìn tôi, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má, dịu dàng nói "Để anh nhìn em một chút... nhìn kỹ xem em có gì đặc biệt... vì sao lại khiến anh điên cuồng nhớ em..."
Tôi không nói được gì, chỉ biết cúi đầu thật thấp.
Tay anh vuốt qua môi tôi, khẽ nói "Thật nghĩ muốn hôn em..."
Tôi muốn đẩy anh ra đứng lên, anh lại nhanh chóng túm chặt thắt lưng tôi.
"Làm cái gì mà lại phát điên, đang đêm còn không mau về ngủ." Tôi hô lên.
"Sau khi uống rượu lái xe không an toàn, đêm nay ngủ lại nơi này."
"...Tôi giết!"
Anh dời ánh mắt, nhìn xuyên qua khung cửa sổ nhìn về phía toà nhà đối diện, cười như không cười nói "Dù thế nào anh cũng đã giúp em một ân huệ lớn, em không có nhân tính à?"
"..."Đúng vậy, ngay khi trần Diệu Thiên nói anh sẽ giải quyết, không biết anh dùng biện pháp gì, toà nhà lớn bên kia liền đình chỉ thi công, thậm chí còn tự giác phá huỷ, làm cho hàng xóm quanh đây còn mời Trần Diệu Thiên ăn cởm, tôi thấy anh bề bộn nhiều chuyện nên đã từ chối khéo. Bởi tôi thật sự lo lắng nếu tôi còn tiếp tục đi cùng Trần Diệu Thiên vài lần nữa chắc mọi người sẽ nghĩ tôi là bà Trần (vợ Thiên ca ấy) mất. Tôi chính là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch a. {hana: Hoàng Hà là con sống lớn của TQ}
"Vậy anh đi vào thư phòng ngủ đi, nhà tôi cũng không có phòng cho khách." Cùng lắm thì tôi đem cửa phòng mình khoá chặt là được.
"Anh muốn ngủ phòng em." "Không được." Tôi đã nhường rồi, đúng là được đằng chân lân đằng đầu."Em vong ân phụ nghĩ, qua cầu rút ..." "Được rồi!" Tôi chặn lại lời anh, bất đắc dĩ nói "Ngủ đi, cho anh ngủ là được chứ gì?" Cho nên nói, đắc tội cái gì cũng không nên đắc tội nhân tình a, nhất là một nhân tình không biết có phải nhân tình không! Tôi chỉ có thể qua phòng mẹ ngủ, nhất thiết phải khoá chặt cửa.
Trần Diệu Thiên nở nụ cười, giống như từ khi vào cửa đến giừo, đây mới là nụ cười vui vẻ nhất của anh.
"Đi tắm trước đi, mùi rượu, khó ngửi chết được!" Đem anh tống vào toilet xong, tôi quay lại phòng mình chơi máy tính. Chơi một lát đột nhiên nhớ đến Lí Minh Ngôn, nhịn không được lại muốn nhắn tin cho anh.
Tôi hiện tại là bạn gái anh, hẳn là có thể nhắn tin cho anh đi?
Suy nghĩ một lúc tôi xũng nhấn mấy chữ "Anh ngủ chưa?"
Chỉ một lát điện thoại sáng lên, là anh "Không ngủ được."
"Sao lại không ngủ được a?" Không lẽ anh có chuyện phiền lòng?
Qua một hồi lần, anh mới nhắn lại "vì nụ hôn của em."
...Mặt tôi nháy mắt đỏ ửng lên, tay dừng nơi bàn phím, lại không biết nên nói gì. Đột nhiên di động vang lên, tôi cố khống chế nhịp tim, nhận cuộc gọi...
"Bộ dạng đỏ mặt của em thật động lòng người."
.... Phốc! Anh không phải là lắp cameras ở đây chứ!
.... Hay là anh đang nói lúc tôi hôn anh đã đỏ mắt? Hình như cũng không đúng a!
Lại còn nói tôi động lòng người... Lưu Tuệ động lòng người như vậy, bạn gái trước của anh là đại mỹ nữ như vậy... Anh cuối cùng vẫn là đang trêu chọc tôi sao...
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, tôi buông điện thoại nhìn qua.... Trần Diệu Thiên vừa bước vào... "a...." Tôi đột nhiên hét lên chói tai "Anh sao không mặc quần áo!"
"Đi ngủ thì mặc quần áo làm gì." Anh dùng ánh mắt liếc xéo tôi một cái, sau đó cái thân hình to lớn chỉ quấn một chiếc khăn tắm càng lúc càng đến gần.
"Đồ ngốc! Anh như thế sẽ bị cảm!" Tôi nhảy xuống khỏi ghế, nhanh đóng cửa lại, sau đó chạy đến lấy điều khiển, mở điều hoà ra. Qua một lúc... Anh vẫn là đang nhìn tôi cười. Một đêm không trăng không sang, không gian yên tĩnh vắng lặng, nhìn thấy một người đàn ông khoả thân miệng cười ha ha không ngừng, loại cảm giác này.. a... có chút kỳ lạ...
Toàn thân tôi nổi hết da gà, run rẩy "Vậy anh ngủ đi, tôi cũng đi ngủ."
"Đây là phòng em em còn muốn đi đâu?" Anh kinh ngạc hỏi.
"Điên, nhà tôi không phải chỉ có mình phòng tôi, đương nhiên là đi tìm chỗ khác ngủ rồi!"
Anh nhìn tôi, vẻ mặt có chút u buồn, ngồi vào bên giường, tay giống như theo thói quen tìm kiếm cái gì đó, sau đó cau mày nói "để quên điện thoại dưới đống quần áo rồi." Anh đứng lên muốn đi lấy điện thoại, tôi nhịn không được ngăn trước mặt anh, không hờn không giận nói "Anh không ngồi yên được à, đồ của anh vẫn khoẻ mạnh bình thường."
"Đến đây, làm cho anh vui vẻ, anh sẽ không nghịch nữa." Anh ngồi trở lại bên giường, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh "Lại đây ngồi với anh."
Tôi trừng mắt, không nhúc nhích.
"Được rồi, không thể trông cậy vào em, anh đi lấy đồ vậy." Nói xong anh đứng lên, tôi ba bước thành hai tiến đến bên giường, ngồi xuống.
Anh nhướn mắt nhìn tôi "Em ngồi nhẹ thôi, cái giường nhỏ thế này, đều đã bị cái mông lớn của em ngồi gẫy a."
"Anh... đi chết đi!" Tôi trợn mắt quay đầu, đá vào chân anh. Không đá không biết, đá vào mới khiến tôi nhảy dựng lên "ối, chân anh sao nhiều lông vậy, anh là người rừng à."
"Không biết à, cái này gọi là gợi cảm." Anh liếc mắt nhìn tôi.
"Phốc, .... ha ha ha... Gợi cảm, ..... cái này gọi là gợi cảm.... Buồn cười quá, ... ha ha...." Tôi cười cười châm chọc. Anh còn dương dương tự đắc nhấc chân lên, kê lên bàn nói "Đây chính là đặc trưng của đôi chân đàn ông."
"Tôi thật không chịu nổi anh... Ha ha ha.... Lông chân là đặc trưng của đàn ông.... Anh đừng ghê tởm thế chứ.... ha ha ha..." Còn đang điên cuồng cười cười, phút chốc đã thấy mặt Trần Diệu Thiên gần trong gang tấc, anh bình tĩnh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy tình ý, giống như muốn tràn hết ra ngoài. Anh làm gì mà dựa vào gần thế, hơi thở đều đã phả vào mặt tôi, sắc mặt tôi tự nhiên đỏ lựng.
Bất ngờ không kịp tránh cái hôn của anh, lòng tôi hoảng loạn, vừa định tránh đi lại thuận tiện làm cho anh mút lấy cánh môi tôi, sau đó anh liên buông ra.
"Tiểu Trư..." Trong ánh mắt anh có sự dịu dàng cùng một chút bất đắc dĩ, giọng nói như phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ anh "anh thật sự không thể buông tha em."
← Ch. 24 | Ch. 26 → |