← Ch.02 | Ch.04 → |
Đêm đến, bão cát lại nổi, cuốn cát bụi bay đầy trời.
Nằm ở trên giường, Vu Tử Đồng mấy lần trằn trọc trở mình, vẫn cứ không buồn ngủ như cũ.
Nàng đứng dậy đi mấy bước đến ngồi vào cái bàn tròn bên cạnh, nhìn thấy nha đầu không chút tâm cơ nào đang ngủ rất ngọt trên giường, trong miệng còn không ngừng rì rầm, tựa như nói mớ.
Vu Tử Đồng lắc đầu cười cười, định cầm bình nước trên bàn, vì mình rót chén nước.
Chén vừa đưa lên miệng, nước còn chưa kịp nuốt xuống, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cô nương, Tử Đồng cô nương." Là giọng nói của chưởng quầy.
Vu Tử Đồng đi tới cạnh cửa, đem cửa mở ra thành khe hở.
"Chuyện gì?" Nàng nhìn chưởng quỹ, trông vẻ mặt hắn cũng buồn ngủ.
"Có vị gia tìm cô." "Tìm ta?" Tử Đồng hơi chau mày, theo ngón tay chưởng quầy, nhìn về phía sau hắn.
Phía sau hắn là một người đàn ông cao to, khuôn mặt anh tuấn, chính trực, mắt to mày rậm, cộng thêm sóng mũi thẳng, môi mỏng mím chặt. Tướng mạo trông rất đẹp mắt.
"Cô nương, chào cô, xin hỏi Vu Nguyệt có ở chỗ cô không?" Trong lúc Vu Tử Đồng quan sát hắn, Ngạc Đồ Khắc lắc mình tiến lên, hai tròng mắt cũng nhìn nàng chằm chằm không thả.
Khuôn mặt nàng cực kỳ tinh tế, vô luận là mi, mắt, mũi, môi, thậm chí là tóc mai, thần vận cũng giống như tác phẩm điêu khắc tinh xảo, là một người tựa như ngọc quý.
"Ngươi là ..." Tử Đồng nhíu mày.
Người đàn ông này, từ quần áo cho tới vẻ ngoài, không giàu cũng quý.
"Ta là nghĩa phụ của nha đầu kia." Ngạc Đồ Khắc không có ý định nói ra thân phận thật sự của mình, thứ nhất là không muốn quấy nhiễu dân, thứ hai là Cận Xuân quấn quýt hồi cung bẩm báo, nói Vu Nguyệt giả trang tiểu ăn mày, dính lấy một vị cô nương áo trắng, nhìn trời đã tối nhưng không chịu hồi cung.
Tử Đồng quan sát từ trên xuống dưới một hồi.
Đúng là Vu Nguyệt đề cập tới với nàng một nghĩa phụ, nhưng nhìn quần áo hắn thì thế nào cũng không giống một tên ăn mày.
Nếu hắn không phải tên ăn mày, vì sao lại để Vu Nguyệt đi làm đứa bé ăn xin đây? "Cô nương, thật là xin lỗi." Ngạc Đồ Khắc cũng hay tay ôm quyền, từ vẻ mặt Tử Đồng, hắn cũng biết nàng nghi ngờ." Nha hoàn nói cho ta biết, hôm nay nha đầu kia lại chơi trò giả làm đứa bé ăn xin." "Giả trang?" Tử Đồng hơi nhăn mày.
Khó trách lúc nãy trước khi đi ngủ, nàng phát hiện Vu Nguyệt sau khi tắm rửa, lại có phần không giấu được thanh tú.
"Ta ở chỗ này, trước cùng cô nương nhận lỗi." Ngạc Đồ Khắc lần nữa chắp tay nói lời xin lỗi.
"Tử Đồng cô nương, hai ngươi đã biết nhau, vậy trước hết ta nên lui." Một bên chưởng quầy thấy hai người đúng là có qua lại, xác định không còn nghi ngờ, vì vậy muốn lui xuống trước.
Tử Đồng hướng hắn gật đầu, rồi đem ánh mắt kéo trở lại trên người đàn ông.
"Nàng đã ngủ." Nàng chỉ vào Vu Nguyệt nói.
"Ta cũng đoán thế." Nha đầu kia luôn ngủ sớm."Nhưng ta nghĩ để không dễ dàng quấy rầy cô nương, nha đầu Vu Nguyệt này còn chưa từng rời khỏi nhà, ngủ đêm bên ngoài." Giữa hai người không có người thứ ba, Ngạc Đồ Khắc lập tức nhìn con ngươi trong suốt của Vu Tử Đồng.
Đôi mắt kia thoáng lấp lánh, giống như ngọc tím, cũng giống như thủy tinh hút hồn người, không chỉ đẹp mà còn gạt người ra ngàn dặm một cách thần bí.
Lần đầu tiên, tim của hắn vì một người con gái mà rung động.
Khẽ căn môi dưới, Vu Tử Đồng lui về sau ít bước, cửa hoàn toàn rộng mở.
"Nàng cũng mới ngủ, ta coi nàng ngủ say vô cùng, ngươi đem nàng ôm đi đi, chẳng qua đừng làm nàng tỉnh giấc." Ngạc Đồ Khắc nhìn nàng đi đến bên cạnh bàn, ánh nến chập chờn rơi trên thân hình thướt tha của nàng, hiện ra vẻ ngoài nhỏ nhắn.
"Cô nương, xem ngươi không giống người quan ngoại." Hắn sải bước tới đây, bước chân dừng ở bên cạnh người nàng.
Tử Đồng chỉ hơi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đưa tay bưng chén trà trên bàn, miệng nhấp nhẹ.
"Ta từ Giang Nam tới." "Giang Nam ... Ta tuy chỉ đi qua một, hai chuyến, nhưng mà đúng là vùng đất tốt." Địa linh nhân kiệt *, sơn minh thủy tú **, cũng vì vậy mà sản sinh ra nhưng rất nhiều người ưu tú.
"Ừ." Tử Đồng không muốn nói nhiều, gật đầu hai cái, tiếp tục uống trà.
Thấy nàng không nói, Ngạc Đồ Khắc không thể làm gì khác hơn là lướt qua nàng, đi đến giường bên cạnh, khom người ôm lấy Vu Nguyệt đang ngủ say.
"Cô nương, đối với việc cô chiếu cố Vu Nguyệt, lúc này tại hạ cám ơn." Trở lại bàn bên cạnh, Ngạc Đồ Khắc dừng bước, tay trống lấy ra từ đai lưng một miếng ngọc bội bóng loáng.
"Liền lấy ngọc bội này làm tạ lễ, sau này ở trong thành Lâu Lan, nếu gặp bất cư phiền phức gì, hoan nghênh cô tới tìm ta bất cứ lúc nào." Nhìn ngọc trong tay hắn, Tử Đồng cũng không đưa tay ra nhận.
"Thật ra thì, ngươi cũng không cần dùng nó cám ơn ta." Ngạc Đồ Khắc lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt, "Vì sao?" Hắn hỏi.
Đặt xuống chén trà, Tử Đồng nâng lên coi ngươi chợt lóe.
" Thường ngày ta cũng không tốt bụng giúp người nhiều, chẳng qua là trùng hợp cùng nàng có duyên." Lời của nàng làm Ngạc Đồ Khắc cười một tiếng.
"Nhận lấy đi, hoặc ví như sau này nói không chừng ngươi lại dùng đến." Một mỹ nhân băng giá, ngay cả cách trả lời cũng lãnh đạm, lạnh lẽo đến mức có thể làm tổn thương người khác.
Đem ngọc bội để lại trên bàn, Ngạc Đồ Khắc không nhiều lời nữa, ôm Vu Nguyệt, xoay người rời đi.
Nhìn đồ trên bàn, lại nhìn thân ảnh vừa rời đi, Vu Tử Đồng có chút ão não nhíu mày.
Từ trước đến giờ đều là nàng nói sao làm vậy, thế mà người đàn ông này lại không để cho nàng cự tuyệt. Lời nói, cử chỉ lại mang chút khí phách vương giả, bất giác nàng bắt đầu hoài nghi, hắn rốt cuộc là loại người nào? Cơ hồ vừa lên lưng ngựa, Vu Nguyệt liền tỉnh lại.
"A cha." Nàng giơ tay lên dụi dụi cặp mắt còn buồn ngủ.
"Không phải là ta, chẳng lẽ là Dạ Minh thúc của ngươi sao?" Bàn tay đặt trên đầu nàng, xoa đầu."Ngược lại, ngươi ra ngoài một ngày, ngay cả cung cũng không muốn trở về hay sao?" Tiếng gió gào thét bên tai, Vu Nguyệt cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại.
"Đúng rồi, Tử Đồng tỷ tỷ đâu?" Không vội vã trả lời, ngược lại Vu Nguyệt trước hết nghĩ đến Vu Tử Đồng.
"Thì ra nàng gọi là Tử Đồng." Khóe miệng Ngạc Đồ Khắc nâng lên một nụ cười tự nhiên.
" A cha, Tử Đồng tỷ tỷ là 'đồng' trong chữ, không phải là 'đồng' chỉ con mắt." Nhìn thấy khóe miệng hắn cười, Vu Nguyệt mạnh dạn suy đoán, nhất định a cha cũng thích Tử Đồng tỷ tỷ.
Chỉ là đối vời con ngươi tỏa sáng lấp lánh của nàng, không chỉ làm cho người ta yêu mến mà còn làm cho người mơ hồ cảm thấy thần bí.
"Hả?" Ngạc Đồ Khắc hơi nhíu mày." Đó là chữ nào?" "Là chữ nhật bên cạnh chữ đồng" Vu Nguyệt tặc tặc cười hai tiếng." A cha, tỷ ấy giống như tiên tử xinh đẹp có đúng hay không?" Ngạc Đồ Khắc suy nghĩ một lúc, không phản ứng với nàng.
"A cha, người nói, nếu con có một mẫu thân Vương phi xinh đẹp giống như Tử Đồng tỷ tỷ, tốt không?" Trong cái đầu dưa nho nhỏ Vu Nguyệt không nhịn được toát ra ý đồ xấu.
Ngạc Đồ Khắc cười một tiếng nhẹ nhàng, bàn tay đặt trên đầu nàng vuốt vuốt." Ngươi đừng nghĩ ra cái gì đó méo mó." "A cha, tỷ ấy không tốt sao?" Cổ Vu Nguyệt cố gắng giương cái cổ nhỏ lên.
Theo như nàng thấy, Tử Đồng tỷ tỷ xinh đẹp, hợp với a cha cao lớn, vĩ đại, vừa vặn là một đôi.
Môi mìm chặt, Ngạc Đồ khắc trầm mặt.
"Ngươi đừng làm loạn nữa." Trong miệng mặc dù khiển trách như vậy nhưng không nhịn được, trong lòng hắn liền nghĩ tới Tử Đồng cùng với thân ảnh hết sức tinh tế tựa như tiên nữ kia.
***** Buổi trưa ngày tiếp theo, Vu Tử Đồng vừa mới đứng dậy rửa mặt xong, tiếng gõ cửa bên ngoài liên tục làm cho nàng không thể không nhanh chóng bước chân tới mở cửa.
"Tử Đồng tỷ tỷ." Người từ bên trong vừa kéo cửa ra, ngoài cửa Vu Nguyệt đã không thể chờ đợi được mà nhảy vào.
"Thế nào ngươi..." Thấy nàng hôm nay trang phục khác hẳn, thật sự không giống đứa bé ăn xin. Vu Tử Đồng vừa mới mở miệng nói chuyện, Vu Nguyệt liền lôi kéo tay của nàng bước đi nhanh ra ngoài.
"Mau, mau, mau." Tâm tình của nàng xem ra hưng phấn lạ thường.
"Ngươi muốn kéo ta đi đâu?" Vì sao sau khi gặp nha đầu này, sự lãnh đạm của nàng lại không có tác dụng? " Thật vất vả a cha mới đáp ứng yêu cầu dẫn muội đi săn vịt hoang." Không để cho Tử Đồng có nửa cơ hội hỏi, hai người rất nhanh đi tới cửa của khách điếm.
"Cô nương, chào cô." Vừa mới ngẩng mặt, Vu Tử Đồng liền gặp Ngạc Đồ Khắc đang cưỡi trên lưng ngựa.
Ngày hôm nay, hắn không chỉ một mình, bên cạnh còn có nhiều hơn năm, sáu tùy tùng và một người đàn ông dáng vẻ thư sinh.
"Tử Đồng tỷ tỷ, muội giúp tỷ giới thiệu mới chút. Vị này là Dạ Minh thúc." Vu Nguyệt lôi kéo Tử Đồng chuyển sang Dạ Minh.
Dạ Minh gật đầu một cái, con mắt tinh nhuệ liếc nhìn Tử Đồng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Vu Nguyệt lại lôi kéo Tử Đồng vội vàng chuyển qua Ngạc Đồ Khắc."Vị này là a cha của muội, hai người hôm qua đã gặp, cho nên không cần giới thiệu." Đón nhận ánh mắt của Ngạc Đồ Khắc, Tử Đồng bất ngờ phát hiện, mình lại có chút mất tự nhiên.
"Về phần những người khác, còn lại là gia đinh." Vu Nguyệt nói lẩm bẩm dông dài, hoàn toàn không chú ý sự trao đổi ánh mắt giữa hai người.
"Tử Đồng tỷ tỷ, tỷ cùng a cha cùng cưỡi một con ngựa được không?" Vu Nguyệt cố ý tạo cơ hội.
"Hả?" Nhìn nàng một cái, Tử Đồng sửng sốt tại chỗ.
"Vu Nguyệt! Không được vô lý." Ngạc Đồ Khắc lên tiếng giải vây, liếc nhìn tùy tùng bên cạnh, tùy tùng xuống ngựa thật nhanh, dắt tới một con ngựa khác.
Vu Nguyệt nhìn con ngựa kia, cao giọng kháng nghị."A cha, đó là con ngựa của con." " Đem ngựa của ngươi nhường cho Tử Đồng cô nương, ngươi và Dạ Minh ngồi cưỡi chung một con ngựa là tốt rồi." Ngạc Đồ Khắc vừa nói vừa cùng Dạ Minh trao đổi một ánh nhìn.
Nghe được có thể cùng Dạ Minh cưỡi ngựa, Vu Nguyệt vui vẻ chạy đến trước mặt Dạ Minh.
"Dạ Minh thúc." Nàng kêu một tiếng nũng nịu, đưa hai tay của mình về phía hắn.
Dạ Minh bất đắc dĩ thở dài, khom lưng níu lấy hai tay nàng, lôi kéo lên, dễ dàng đem nàng ngồi ôm ở trước người.
"Cô nương, mời." Thấy Vu Nguyệt đã an trí tốt, Ngạc Đồ Khắc bảo tùy tùng đem cương ngựa giao cho Tử Đồng.
Nhìn dây cương trong tay, nhìn lại thân ảnh cao lớn ở trên con ngựa kia một chút, đầu tiên Tử Đồng có cảm giác phiền lòng. Mà nàng biết nguồn gốc của phiền lòng là bởi vì nàng mất đi quyền kiểm soát.
Giống như việc đêm qua hắn đưa ngọc bội cho nàng, hôm nay đi chơi, đều làm cho nàng không thể cự tuyệt.
Hơi cắn môi, cho dù trong lòng có muôn vàn không muốn, nàng vẫn tung người lên ngựa.
***** Vu Tử Đồng không biết ra khỏi bên ngoài thành Lâu Lan, lại vẫn có lục địa sông ngòi.
Con sông kéo dài trong suốt, rừng xanh che phủ đến chân trời, dọc theo bờ sông là bụi rậm, trong đó nở mấy đóa hoa nhỏ tô điểm. Cảnh sắc đẹp không sao tả hết.
"Đối với ngựa, cô nương tựa như khống chế không tệ." Ngạc Đồ Khắc thả chậm tốc độ để ngựa đi theo bên cạnh nàng.
Không biết là cố ý chậm lại tốc độ hay không, sau khi ra khỏi thành ngắm cảnh, mấy tùy tùng sau lưng Ngạc Đồ Khắc giữ một phần khoảng cách.
Vu Nguyệt và Dạ Minh thì ở xa xa sau cùng, ngựa vừa đi bọn họ vừa trò chuyện.
" Thật tốt." Vô tình nhìn thẳng hắn, Tử Đồng cố ý đem ánh mắt nhìn về phương xa." Lâu nay thành Lâu Lan phồn hoa, toàn bộ là do con sông này ban tặng?" "Đúng vậy." Ánh mắt Ngạc Đồ Khắc nhìn về phía xa, rơi vào cuối ngọn nguồn con sông." Sông Khổng Tước là ơn ban của trời cao dành cho Lâu Lan. Nó còn sở hữu một câu chuyện thần thoại đẹp và buồn." " Đẹp và buồn?" Ánh mắt của Tử Đồng hơi kéo trở về.
Thu hồi ánh mắt, Ngạc Đồ Khắc ngừng trước mặt nàng một lát, nói: "Tương truyền sông Khổng Tước này tiên tử trên trời mà giòng nước trong veo chảy trong sông là nước mắt của nàng." Tử Đồng khẽ cười một tiếng."Sau đó thì sao? Kế tiếp không phải nói là nàng cũng người yêu phàm trần tách ra?" Thần thoại, truyền thuyết hơn phân nửa là sinh động như thật, cộng thêm tin đồn thất thiệt, có thể tin mấy phần, mỗi người một ý.
"Không." Ngạc Đồ Khắc lắc đầu một cái, bày ra ánh mắt đen thoáng buồn bã."Về sau vị tiên tử kia thành phù thủy. Mà trong truyền thuyết, người đàn ông còn lại là Lâu Lan Vương." "Hả?" Tử Đồng có chút kinh ngạc, ánh mắt sáng lên. Truyền thuyết này cùng còn có mấy phần ý mới.
"Nói như vậy ... Nhưng Lâu Lan Vương sau này là hậu duệ của tiên tử kia?" A, huyết thống cao quý bao nhiêu, hậu duệ của tiên nhân.
"Không." Ngạc Đồ Khắc đông lại, lắc đầu hiện ra một nụ cười khổ.
"Không?" Tử Đồng hơi giương cao mày.
"Bởi vì Lâu Lan Vương yêu nữ nhân khác." Hắn vừa nói, khóe miệng cười có chút cứng nhắc.
Tử Đồng sửng sốt, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Nguyên lai là tiểu thuyết phụ lòng." Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng.
"Nàng không cảm thấy tò mò sao? Đối với tiên tử vì sao thành phù thủy?" Ngạc Đồ Khắc hạ dây cương, để cho tốc độ ngựa chậm lại chút nữa.
Vu Tử Đồng cũng theo hắn chậm ngựa lại."Là nguyền rủa sao?" Nàng đoán.
Hơn phân nửa chăng? Nếu một người con gái yêu một người đàn ông, cuối cùng nhận lấy kết quả phản bội, nàng nghĩ, tâm trạng oán hận là khó tránh khỏi.
Cong môi cười một tiếng, hai tròng mắt Ngạc Đồ Khắc tỏa sáng."Nàng rất thông minh." "Đây là phỏng đoán theo lẽ thường." Hắn khen ngợi rất trực tiếp, làm tim nàng bỗng dưng run lên.
"Vậy nàng có thể đoán được nguyền rủa như thế nào sao?" Ngạc Đồ khắc lại kéo dây cương, con ngựa dừng bước.
Theo động tác của hắn, Tử Đồng cúi xuống thở dài một tiếng bên tai con ngựa, con ngựa cũng theo đó dừng lại.
"Ngươi hỏi như thế là kiểm tra ta, bởi vì vào thành mấy ngày nay, ta nghe được lời đồn đãi về mặt tốt của bà phù thủy." "Đó là sự thật." Giữa hai người cách mấy bước, Ngạc Đồ Khắc một cước đá xuống nhẹ nhàng bụng ngựa, con ngựa đi về trước mấy bước.
"Thật?" Nếu những lời nhận xét về bà đều là tích cực thì tại sao lại nói đến lời nguyền rủa? "Đó là vì nàng yêu con dân Lâu Lan." Thẳng sống lưng, ánh mặt trời rơi trên mặt Ngạc Đồ Khắc, khắc sâu ngũ quan hấp dẫn người.
"Vậy nguyền rủa kia là chỉ gì?" Tử Đồng cố ý đem ánh mắt nhìn ra hướng phương xa, cố đè xuống trái tim rung động.
Quá không bình thường, nàng đem quá nhiều lực chú ý đặt trên người đàn ông này, không khỏi vô cùng quái dị.
"Nguyền rủa chỉ hạ xuống trên người Lâu Lan vương." Một đời một đời truyền xuống.
"Hả?" Nàng kéo ánh mắt trở về.
" Lâu Lan Vương qua các triều đại, chỉ có chính phi mới có thể sinh hậu duệ." Tiếng thở bốn phía thoáng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng gió vi vu. Ánh mắt của hai người trong không trung giao nhau, hơi nóng, có chút mãnh liệt, còn có chút mập mờ.
Để che giấu lúng túng, Vu Tử Đồng cười khẽ một tiếng.
"Như vậy nguyền rủa không khỏi quá nhẹ!" Ánh mắt Ngạc Đồ Khắc hạ xuống trên người nàng.
"Phải sao?" Nguyền rủa như vậy là quá nhẹ sao? Nếu như hắn yêu một người con gái nhưng người con gái này không cách nào trở thành của riêng mình hắn, nguyền rủa như vậy là quá nhẹ sao? "Hả?" Tịch mịnh hiện lên trong mắt hắn, làm lòng nàng run lên.
"Chúng ta không nên nói về đề tài này." Kéo dây cương trong tay, hắn tự mình thúc ngựa đi về phía trước.
Đầu tiên là Tử Đồng sửng sốt, cứng lại nhìn bóng lưng hắn mấy giây, mới lên tiếng để cho con ngựa đuổi theo.
"Mấy ngày đầu ta vào thành liền nghe nói, các triều đại Lâu Lan Vương, chính phi phải do phù thủy chỉ định, đúng không?" Nàng cũng không định để cho đề tài dừng lại như thế.
Ngạc đồ khắc không có đáp lại, chỉ hơi gật đầu một cái.
"Ngươi không nghĩ nên nghe cách nhìn của ta một chút sao?" Mặc dù nàng không hiểu, vì sao trong mắt hắn có tịch mịch, nhưng lại biết rất rõ mình không vui khi thấy.
"Cách nhìn của nàng?" Ngạc Đồ Khắc nghiêng mặt nhìn nàng.
"Thật ra nếu tiên tử đó thành phù thủy, mà phù thủy lại được chỉ phi cho Lâu Lan vương, mọi thứ đối với bà ấy mà nói cũng là một loại đau đớn, thống khổ đúng không? Có người nào sẽ vui mừng khi người đàn ông mình yêu mến ôm trong ngực nữ nhân khác đây? Huống chi nữ nhân đó còn là nàng tự tay chọn.
Lời nói nàng bay tới bên tai, Ngạc Đồ Khắc nhất thời không cách nào trả lời.
Sau đó trong quá trình săn vịt, hắn từng lần một suy nghĩ đến quan điểm khác biết của nàng.
****** Trở lại khách điếm, trời đã chìm phía Tây, Dạ Minh đem Vu Nguyệt hồi cung trước, lưu lại mấy tùy tùng canh giữ ở trong sảnh khách điếm, còn Ngạc Đồ Khắc đưa Vu Tử Đồng trở lại phòng của nàng.
"Ta đưa nàng ngọc bội, nàng có thể giữ lại?" Theo thân ảnh của nàng, hắn cất bước vào trong nhà.
Tử Đồng cầm đá lửa lên, đốt cây nến trên bàn.
"Ở chỗ này, trùng hợp ngươi nhắc tới, ta đang muốn trả lại ngươi." Từ bên hông móc ra ngọc bội, Tử Đồng đưa tới trước mặt hắn.
"Không, nàng nhận lấy, vật đã tặng người, có đạo lý nào lại thu hồi." Ngạc Đồ Khắc chắp tay sau lưng, đi vài bước, tự nhiên ngồi xuống trên ghế.
"Nghe giọng ngươi, có phải cự tuyệt hay không?" Cùng hắn sống chung một ngày, giữa hai người đã quen thuộc một chút.
Nhưng từ trong lòng Tử Đồng mấy phần cự tuyệt tình cảm, nàng thích mình lạnh nhạt, bởi vì nàng như thế này mơi có thể tỉnh táo để phán đoán từng chuyện.
Nàng sẽ không lưu lại thời đại này lâu, chỉ cần tìm được ngọc Như Ý, nàng sẽ đi.
"Nàng không mời ta uống chén nước sao?" Ngạc Đồ Khắc hiển nhiên không muốn bàn lại về chuyện ngọc bội.
Nhìn hắn, Tử Đồng không thể làm gì khác hơn là đem ngọc bội nhét lại vào túi ở thắt lưng.
"Ta rất kiên trì, ngươi không thu, ta trả lại Vu Nguyệt cũng giống nhau thôi." Vừa nói, nàng giúp hắn rót chén nước.
Nhận lấy chén nước, Ngạc Đồ Khắc lơ đễnh cười một tiếng."Ta nghe chưởng quầy nói, nàng tới Lâu Lan tìm đồ?" Nàng kéo băng ghế, ngồi xuống cách hắn một khoảng."Là bảo vật gia truyền." "Còn tìm chưa được?" Hắn trực giác đoán.
"Phải." Nếu không nàng cần gì phải lưu lại.
" Đã nghĩ đi tìm như thế nào chưa?" Hắn vừa nói vừa uống trà.
"Chưởng quầy nói ta có thể tìm một chút ở chợ." Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng hiểu, vô luận như thế nào, nàng phải gặp mặt phù thủy, bởi vì nàng hoài nghi ngọc Như ý ở trên người bà ấy.
"Chợ?" "Chỉ là mấy hôm nay chợ nghỉ." Nàng tựa như bất đắc dĩ nhún nhún vai."Vì tuyển tú." "Chỉ là mấy ngày mà thôi, qua tháng này, chợ lại khôi phục." Nhìn ánh mắt nàng tựa như có đăm chiêu khác, sau đó, Ngạc Đồ Khắc đứng lên, hỏi nàng: "Có thể nói ngày mai của nàng là rãnh rỗi?" Tử đồng không có đáp lời, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn hắn.
"Hoặc là ta có thể dẫn nàng đi đến vài chỗ tìm kiếm một chút." Ngạc Đồ Khắc nói tiếp.
"Xem ngươi tới nửa điểm cũng không giống thương nhân." "Ừ." Hắn cười một tiếng."Ta quả thật không giống thương nhân nhưng từ nhỏ lớn lên ở thành Lâu Lan này." Hắn mặc dù không phải thương nhân, nhưng lại hiểu được con đường kinh doanh, nếu không cũng không có nước Lâu Lan phồn hoa như hôm nay.
"Như thế nào?" Hai con mắt hắn nhìn nàng. Tựa như đang chờ đáp án của nàng.
Nàng nên cự tuyệt, nhưng lại một lần nữa, nàng cảm nhận được dòng khí thế không cho phản bác kia.
" Vậy đi, ngày mai gặp." Nàng bày ra cử động tiễn khách, đi tới trước cánh cửa.
Ngạc Đồ Khắc nhìn nàng một lần cuối cùng, không dừng lại lâu, cười xoay người rời đi.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |