Xem ai có thể cứng rắn đến cùng
← Ch.38 | Ch.40 → |
Đường Mạn dần dần tỉnh lại, vừa nhích thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn hệt như sắp tan ra.
Cô bật đèn xem giờ, là 2h khuya. Thời gian trôi qua lâu như vậy, hôm qua bị anh mạnh bạo kéo về nhà, hai người ở trong phòng cãi vã một trận kịch liệt, rồi sau đó anh thô bạo chiếm đoạt cô, tra tấn cô, cô không thể tin được là anh lại có dục vọng và kích tình mãnh liệt như vậy, hết lần này đến lần tiến sâu vào khác khiến cô hoàn toàn không có cách nào chịu đựng nổi, cả người đau rát hệt như muốn tan ra, mà anh lại không chút nào thương tiếc cô, một lần rồi một lần, không biết mệt mỏi, không biết anh hành hạ cô bao lâu, cuối cùng cô ngất đi. Đến khi tỉnh lại, chỉ thấy bản thân hệt như một con điếm bị bỏ lại trên giường, trên người chỉ đắp cái chăn, anh thì đã sớm biến mất dạng.
Cô cảm thấy khó quá, một chút sung sướng khi được phục vụ cũng không có, chỉ có đau đớn bị động, anh làm xong thì bỏ chạy, cái này được gọi là gì nhỉ, quả thực giống như là cưỡng hiếp.
Chống đỡ ngồi dậy, mặc quần áo vào, vừa mệt mỏi, lại vừa đói vừa khát, cả người không còn sức, mệt lả, lúc này mới nhớ đến lúc trưa không ăn gì, lúc tối cũng chưa ăn cơm.
Cô không dám bật đèn, lần mò xuống lầu, trong phòng tối đen, chân cô lại mềm nhũn, sau khi bước còn hai bậc cầu thang, cô không đứng vững nữa, một chân giẫm lên khoảng không mất thăng bằng, cơ thể té nhào thật mạnh ở trên sàn nhà, cũng may là không cao, chỉ có hai bậc thang. Mặc dù như vậy, cú ngã này vẫn khiến cô đau nhức.
Cô cảm thấy quá tủi nhục và chán nản, đâu có ai ép cô phải gả, con đường chính là do cô chọn, hiện giờ đau khổ như vậy, thật đáng đời, tự làm tự chịu.
Trương Khải Hiên nằm trong phòng cũng ngủ không yên giấc, lần tra tấn của đêm nay, anh nhìn cô không chịu đựng nổi đau đớn, không phải là anh không thương cô, nhưng anh cũng tức giận, rõ ràng là không chịu nổi, sao lại nhất định phải ngang ngạnh như vậy? Người phụ nữ này thật là!
Lỗ tai anh nghe rõ, tiếng Đường Mạn mở cửa, anh lập tức bật xuống giường như một phản xạ có điều kiện, bước chân rón rén đến cạnh cửa, ghé tai lắng nghe tiếng động ở bên ngoài, kết quả lại đúng lúc nghe được tiếng té ngã của Đường Mạn.
Trong lòng anh gấp gáp, vừa xót xa vừa đau đớn, cô bị té sao, té có bị thương không? Té nghiêm trọng lắm không? Thật muốn lập tức mở ra xem, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà anh không mở cửa, cho đến khi không nghe thấy tiếng động gì nữa, anh mới không kiềm chế được mà mở cửa ra, rón ra rón rén bước đến đầu cầu thang nhìn xuống.
Đường Mạn đang nhón chân đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm thức ăn, tìm một hồi, cô hơi thất vọng, nhà họ Trương nấu ăn tuy rất nhiều món, nhưng lượng lại ít, hơn nữa ăn xong một bữa thì quăng đi hết, không giữ lại, hiện giờ cô không có địa vị, không có chỗ đứng ở nhà họ Trương, ai lại chừa cơm cho cô chứ? Tìm tới tìm lui, chỉ tìm được một chén cơm, còn có một ít dưa chua lạnh mua ở siêu thị về.
Cô cười khổ, có ăn là được rồi, bây giờ còn kén chọn cái gì, cô lấy cơm ra, bỏ một ít dưa chua lên mặt, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại, cẩn thận nhón chân đi lên lầu.
Trương Khải Hiên nhanh chóng quay về phòng, anh siết chặt nắm tay cắn ở khóe miệng, anh muốn mắng cô, người phụ nữ cố chấp này, cúi đầu một chút, mềm mỏng một chút chẳng lẽ sẽ khiến cô không còn mặt mũi để gặp người khác sao? Đêm nay, nếu không phải cô làm ra bộ dạng kiêu ngạo, quật cường, lạnh lùng với anh, anh cũng không đối xử thô bạo với cô như vậy, nhưng mà cô cứ khăng khăng không chịu, cắn răng, ngậm miệng, khư khư dùng một ánh mắt oán hận để nhìn anh, anh lập tức nổi giận, rõ ràng là một chuyện rất thân mật, hai người giận dỗi nên thành ra giống như hai quân giao thành vậy. Làm tổn thương cô anh lại đau lòng, thựacsự đau lòng vì cô, đau lòng muốn chảy nước mắt, đau lòng đến nỗi rất muốn lập tức chạy xuống lầu, ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt, khẽ hôn cô, nhưng anh không muốn làm như vậy, cho tới bây giờ anh chưa từng nhượng bộ với phụ nữ, trước kia không có, sau này cũng không.
Anh cố chấp tự nói với mình, tàn nhẫn lên, cô tàn nhẫn với tôi, vậy thì xem ai có thể cứng rắn đến cùng, đồ đáng ghét.
**************
Sáng sớm hôm sau, anh rời giường, đi ngang qua phòng của Đường Mạn, anh phân vân một lát, hình như hôm qua cô bị cảm, không biết sáng nay đã đỡ hơn chút nào chưa, suy nghĩ xong, anh xuống lầu nói với Tiểu Lệ, "Em xem chừng chị Tiểu Mạn một lát, nếu cô ấy vẫn sốt, nhớ bảo tài xế đưa cô ấy đến bệnh viện."
Tiểu Lệ dạ một tiếng, anh cũng đến bệnh viện để tái khám.
Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm của anh, vẫn vô cùng hài lòng, "Khải Hiên, tình trạng sức khỏe của anh cũng không tệ lắm, trước mắt vẫn chưa cần làm hóa trị, bởi vì hiện tại anh dùng thuốc là tốt nhất, tạm thời xem ra tác dụng phụ của nó đối với cơ thể cũng khá ít, cho nên anh phải có lòng tin với chính mình, hơn nữa, chúng tôi cũng đang tìm người hiến tặng thích hợp, nếu như ở Đại Lục không có, chúng tôi sẽ nghĩ cách tìm ở khu Hương Cảng, tôi tin tưởng có thể có người thích hợp."
Anh bỗng nhớ đến chuyện gì đó, "Bác sĩ Lâm, nếu tôi muốn có con lần nữa thì được không?"
Bác sĩ Lâm có hơi do dự, nhưng suy nghĩ rất lâu, ông ta mới nói: "Khải Hiên, trên nguyên tắc thì tôi không đề xuất anh làm như vậy, dù sao anh cũng đang uống thuốc, ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng đến cơ thể, loại thuốc này làm tổn tương t*ng trùng, tuy rằng không bị ảnh hưởng đến tính chất cuộc sống, nhưng tôi lo lắng nó sẽ có ảnh hưởng đến đứa bé, anh hãy chờ tôi nghiên cứu một chút với các bác sĩ khác rồi sẽ trả lời sau. Tạm thời trước mắt anh không nên có con quá gấp gáp."
****
Khi về đến nhà anh lập tức đi lên lầu, Đường Mạn đã thay đồ xong, đang đọc sách ở trong phòng ngủ, ca làm việc của cô là 4h chiều nay, cho nên không vội đến nhà hàng Tây.
Thấy anh bước vào phòng, cô rất không vui, "Vào phòng không biết gõ cửa trước sao?"
Anh hừ một tiếng, "Tướng quân đi thị sát trận địa chẳng lẽ phải cần chào hỏi với binh lính trước hay sao?"
Đường Mạn cũng hừ một tiếng, "Nếu như con chuột muốn đi ăn vụng thì trước tiên hãy bước thận trọng một chút, nếu không có khi đó không phải là thức ăn ngon mà là cái bẫy chuột."
Anh nổi giận, người phụ nữ này, thật sự là bất cứ lúc nào cũng đều có thể làm tổn hại đến 800 người mà.
Đường Mạn phớt lờ anh, anh không vui, suy nghĩ một lát, anh đi qua, lấy một hộp thuốc từ trong túi quần ra, "Đường Mạn, uống thuốc này đi."
Dục Đình? Thuốc ngừa thai cấp, anh bắt cô uống thứ này?
← Ch. 38 | Ch. 40 → |