Giao thừa
← Ch.098 | Ch.100 → |
Trần Nghiên về nước vào ngày 29 tháng Chạp.
Trường bên đó không có kỳ nghỉ nên anh đã thức trắng ba đêm liên tục để hoàn thành bài tập trước. Trên máy bay, anh tranh thủ ngủ một chút, nhưng vẫn cảm thấy hơi mệt.
Anh không về Giang Bắc mà về Khi Nguyên trước.
Khi ra khỏi sân bay là 9 giờ sáng, Khi Nguyên gặp phải bão tuyết. Bầu trời xám xịt, những hạt tuyết rơi lên mặt như những mảnh băng sắc nhọn, ánh sáng xung quanh mờ mịt và u ám, không thể nhìn rõ cảnh vật ở xa.
Hôm nay khá may mắn, anh vừa chụp được ảnh bình minh trên máy bay. Anh lấy điện thoại trong túi ra, thao tác vài bước trên màn hình, đăng ảnh lên Weibo, rồi theo thói quen vào trang cá nhân của cô.
May mắn là Weibo không có tính năng lịch sử xem trang cá nhân, anh có thể tự do theo dõi cô mà không sợ bị phát hiện.
Anh liên tục làm mới trang.
Cô vẫn chưa cập nhật gì mới.
Có lẽ là do bận học, anh nghĩ vậy.
Trời tuyết, người đi đường rất ít, xe cộ cũng thưa thớt. Trần Nghiên chờ rất lâu mới bắt được một chiếc taxi, báo cho tài xế địa chỉ nhà Tống Tịnh Nguyên.
Tuyết phủ dày trên đường, tầm nhìn kém, tài xế lái rất chậm, 20 phút sau mới đưa anh đến nơi.
Đèn cảm ứng trong hành lang sáng tối không đều, kèm theo tiếng điện rè rè. Bậc thang phủ một lớp băng mỏng, Trần Nghiên bám vào tường đi lên, lấy chìa khóa trong túi ra, trên chìa khóa còn treo một cái móc khóa hình búp bê cầu nắng.
"Cạch" một tiếng, ổ khóa được mở ra, Trần Nghiên đẩy cửa bước vào.
Lần trước anh đến đây đã cách nửa năm, căn nhà đã lâu không mở cửa thông gió nên có một mùi ẩm mốc nhè nhẹ, khiến anh không thể kìm được mà ho vài tiếng.
Bóng đèn trong phòng khách dường như bị hỏng, bật mãi không sáng. Trần Nghiên đặt túi lên ghế sofa, cúi xuống ngồi xổm trước ngăn kéo bàn trà, tìm mãi mới thấy một cái bóng đèn mới, rồi anh kê ghế để thay bóng đèn mới vào.
Trước khi rời đi, Tống Tịnh Nguyên đã để lại vài chậu hoa, Trần Nghiên vẫn chăm sóc chúng, tưởng rằng nửa năm không ai chăm sóc sẽ chết hết, nhưng kỳ diệu thay, chúng vẫn sống.
Anh lấy một ít nước, đứng bên cửa sổ tưới hoa, một lúc sau thì ngẩn ngơ.
Người ta thường nói "tức cảnh sinh tình", mỗi lần trở về đây, trong đầu anh lại tự động phát lại những khoảnh khắc họ từng ở bên nhau, đôi khi nhớ đến hình ảnh cô chăm chú học bài trước bàn học, đôi khi nhớ đến hình ảnh cô ngồi trên thảm trong phòng ngủ, cười tươi nghe anh chơi piano, còn vỗ tay khen anh tài giỏi.
Những chuyện này dường như đã qua rất lâu, nhưng lại như vừa mới hôm qua.
Sau khi chăm sóc xong các chậu hoa, anh dọn dẹp căn nhà. Có lẽ vì mệt mỏi sau một ngày di chuyển, anh cảm thấy toàn thân không còn sức lực, cởi áo khoác nằm lên giườngcủa Tống Tịnh Nguyên, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy đã là buổi chiều.
Trần Nghiên mở mắt, nhìn trần nhà một lúc, cảm thấy tinh thần đã khá hơn, trở mình xuống giường.
Ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi, Trần Nghiên cầm áo khoác, chuẩn bị ra ngoài giải quyết công việc.
Anh đi về hướng phố Lai Hà, đi được nửa đường thì gặp một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Duệ đang mua hạt dẻ rang đường ở quầy hàng ven đường, nhìn thấy người đối diện còn tưởng mình hoa mắt, ôm hạt dẻ đi qua, mắt mở to: "Mẹ ơi, đúng là cậu à!"
"Ngọn gió nào đưa cậu đến Khi Nguyên vậy?"
Trần Nghiên lạnh lùng liếc cậu một cái, không muốn trả lời lắm.
Nhìn bộ dạng hốc hác của anh, Thẩm Duệ cũng lười so đo: "Lần này không về Giang Bắc nữa à?"
"Ngày mai đi."
"Vậy cậu về đây là vì?"
"Có việc."
"Được rồi."
Mùa đông ở Khi Nguyên, nhiệt độ có thể xuống dưới âm mười mấy độ. Trần Nghiên chỉ mặc một chiếc áo khoác dù, bên trong là áo hoodie có mũ, mặt anh tái nhợt, dưới mắt còn có quầng thâm, rõ ràng là nghỉ ngơi không tốt.
Thẩm Duệ nhíu mày: "Cậu không lạnh à?"
"Không."
"Ăn cơm chưa?" Cậu đưa hạt dẻ đang cầm trong tay ra.
"Chưa." Giọng Trần Nghiên lạnh nhạt, "Chưa đói."
"Tối nay tôi có tiệc, cậu đi cùng tôi đi." Thẩm Duệ lo lắng anh ở một mình, "Chúng ta cũng hơn nửa không gặp rồi."
Trần Nghiên im lặng một lúc, lắc đầu: "Thôi."
"Lần này cậu về Khi Nguyên, ông nội cậu có biết không?"
"Không cần biết." Trần Nghiên lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, làn khói trắng mờ tỏa ra xung quanh, khiến anh càng thêm tiều tụy.
"Thật sự đã cắt đứt quan hệ rồi à?"
"Ừ."
"Ông nội cậu cũng tàn nhẫn thật đấy, khóa tất cả các thẻ của cậu thì cũng thôi đi. Ngay cả những gì cô cậu để lại cũng tịch thu."
"Ông ấy muốn ép tôi phải mềm lòng." Trần Nghiên cười nhạt, "Nhưng không có tác dụng gì."
Thẩm Duệ thực sự không hiểu chuyện này: "Trần Nghiên, tự làm khổ mình như vậy không mệt à?"
Trần Nghiên gảy tàn thuốc, mặt không chút cảm xúc: "Không mệt."
"Tôi vẫn nói câu đó, dù thế nào đi nữa, cũng phải chăm sóc bản thân trước đã."
"Biết rồi." Trần Nghiên vỗ vai cậu, "Tôi có việc, đi trước đây."
Thẩm Duệ thở dài nhìn theo bóng lưng anh, rồi gọi với theo: "Cậu đi đâu vậy?"
"Nghĩa trang."
"?" Cậu nhíu mày sâu hơn, "Tôi nhớ không phải cô của cậu được chôn ở nơi khác sao?"
"Không phải cô tôi." Trần Nghiên không giải thích thêm.
Sau khi tạm biệt Thẩm Duệ, anh vào tiệm hoa mua một bó hoa, không hiểu sao tuyết lại rơi. Tuyết rơi lất phất, Trần Nghiên ôm chặt bó hoa trong tay, đi dọc theo con đường đá, cuối cùng dừng lại trước mộ của bà nội Tống Tịnh Nguyên.
Bó hoa trước bia mộ vẫn là bó hoa anh đã mang đến lần trước, sau vài tháng đã khô héo, bị tuyết trắng phủ một nửa.
Trần Nghiên nhìn khuôn mặt của bà trong ảnh, nhớ lại những nỗi tuyệt vọng và đau khổ của cô gái trong khoảng thời gian đó.
Anh từ từ quỳ xuống, đặt bó hoa xuống, giọng nói trầm khàn: "Bà nội."
"Đã lâu không gặp, bà còn nhớ cháu không?"
"Cháu là Trần Nghiên, là của Tịnh Nguyên —" Anh ngừng một lát, không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn gượng gạo chuyển chủ đề, "Trước đây, ở bệnh viện, bà đã gặp cháu rồi."
"Ngày đó cháu hứa sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, tiếc là bây giờ cháu đã thất hứa rồi." Ánh mắt Trần Nghiên trở nên u ám, sự lạnh lẽo trên người anh gần như hòa làm một với môi trường xung quanh, "Hy vọng bà đừng giận cháu."
"Nhưng cô ấy vẫn sống tốt, vẫn xuất sắc như trước, nên không cần quá lo lắng cho cô ấy."
"Cháu đoán bà nhất định rất nhớ cô ấy." Anh yếu ớt cười nhạt, đưa tay vuốt nhẹ nhẹ góc bia mộ, "Thực ra cháu cũng vậy."
Anh không biết mình đã ngồi đó bao lâu, phần lớn thời gian đều im lặng. Đến khi rời đi, trời đã hoàn toàn tối đen, nửa khuôn mặt của anh chìm trong bóng tối, quai hàm vẫn sắc sảo, nhưng cả người như bị cắt thành hai linh hồn khác nhau.
Một bên kiên cường, một bên suy sụp.
Trần Nghiên đứng trước bia mộ, cúi đầu, chậm rãi nói: "Nếu cô ấy không thể thường xuyên quay về thăm bà, bà đừng trách cô ấy nhé. Cô ấy chỉ bận học quá thôi, thực ra cô ấy rất yêu bà."
...
Tối hôm đó, Trần Nghiên bắt chuyến tàu lửa xanh lá đi tới Giang Bắc.
Anh mua vé ghế cứng, không gian chật hẹp, dù có ngồi thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, bên cạnh còn có một đứa trẻ đi cùng gia đình về quê ăn Tết, khóc lóc suốt cả đêm, khiến anh đau đầu chóng mặt.
Xuống tàu, anh giơ tay bóp nhẹ cái cổ đau nhức, ra khỏi ga tàu rồi đi thẳng về hướng đại học Giang Nam.
Anh nghe từ Ngu Tiếu rằng Tống Tịnh Nguyên đã xin ở lại trường trong kỳ nghỉ đông, sống một mình trong ký túc xá.
Cũng đúng thôi, cô không có người thân, cũng chẳng còn nơi nào khác để đi.
Thật ra, Trần Nghiên cũng không chắc có thể gặp được cô hay không, nhưng nghĩ đến việc cô ở lại ký túc xá đón Tết một mình, lòng anh không thoải mái, muốn dùng cách này để ở bên cô.
Tuyết trên đường đã được dọn dẹp một nửa, ánh đèn đường mờ mờ kéo dài bóng người. Trong kỳ nghỉ, bảo vệ cổng trường không quản lý nghiêm, anh định đi thẳng vào trường từ cổng chính.
Nhưng vừa đến cổng trường, chưa kịp bước vào, anh đã bắt gặp hình bóng mà mình ngày đêm mong nhớ.
Trần Nghiên vô thức giơ tay, dùng ngón tay chọc vào hình bóng đó từ xa, nỗi nhớ như sắp tràn ra khỏi lồng ngực.
Cô mặc một chiếc áo khoác trắng lông xù, hơi rộng, khiến cô trông gầy gò nhỏ bé, trông rất đáng thương, tóc đã dài thêm một chút, bị gió thổi bay loạn xạ.
Cô bước đi, Trần Nghiên cũng vội vàng theo sau.
Đây là cái Tết thứ ba mà Tống Tịnh Nguyên trải qua một mình.
Mặc dù cô đã quen với cuộc sống cô đơn này từ lâu, nhưng tối nay khi gọi video với bạn cùng phòng, nghe tiếng cười nói vui vẻ của họ với người thân, cô vẫn cảm thấy lòng mình ê ẩm, như thể bị ngâm trong nước có ga.
Tối nay Giang Bắc có tuyết, đường phố treo đầy lồng đèn đỏ, thỉnh thoảng có tiếng pháo từ xa vọng lại. Tống Tịnh Nguyên cúi đầu nhìn dấu chân trên tuyết, dẫm trên lớp tuyết mềm mại, đầu óc như bị nhồi một đống sợi rối lộn xộn, lục lại từng chút một những ký ức xưa cũ.
Nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần Tết đến, Tống Hồng Minh và Ngô Nhã Phương luôn cãi nhau vì đủ những chuyện nhỏ nhặt, trong khi các gia đình khác đang vui vẻ đón năm mới, còn mình chỉ có thể thu mình trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng cãi vã và tiếng đập đồ bên ngoài.
Nhớ lại có lần cùng bà nội chuẩn bị ăn cơm tất niên, thì Tống Hồng Minh say rượu xông vào, lật tung hết đồ ăn đã nấu xuống đất.
Hốc mắt đột nhiên cay xè, toàn thân cô run lên không kiểm soát được, vai cô phủ đầy tuyết, cổ và má lộ ra ngoài cũng vậy, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh.
Cô không biết mình bị làm sao, rõ ràng những cơn ác mộng này đã qua lâu, nhưng vẫn cảm thấy buồn không chịu nổi.
Tại sao số phận không thể đối xử tốt với cô hơn một chút?
Cô giơ tay xoa nhẹ khóe mắt, đầu ngón tay lau đi nước mắt, ngẩng đầu lên thì phát hiện mình vô thức đi đến khu thương mại gần đó từ lúc nào, trên quảng trường có rất nhiều người bán hàng rong nhân dịp lễ, còn có những người ra ngoài dạo chơi.
Tống Tịnh Nguyên nhìn thấy có người bán khoai lang nướng, đột nhiên rất muốn ăn, bèn mua một củ.
Cô ngồi trên băng ghế dài bên cạnh, lòng bàn tay lạnh lẽo được khoai lang làm ấm lên một chút, từ từ bóc vỏ ngoài ra, đầy mong đợi cắn một miếng nhỏ.
Không có mùi vị ngọt ngào như tưởng tượng.
Không biết có phải khoai lang bị hỏng hay không, mà lại đắng ngắt.
Cô chưa từng ăn củ khoai lang nướng nào khó ăn như thế này.
Tống Tịnh Nguyên bất ngờ bật khóc.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật khổ sở và xui xẻo, năm mới mà không có ai bên cạnh đã đành, tại sao ngay cả củ khoai lang cũng muốn làm khó cô?
Trần Nghiên trốn xa xa sau cột đèn đường gần đó, thấy cô như vậy, vừa đau lòng vừa lo lắng, như thể có hàng ngàn con kiến đang bò lên trên tim anh, cắn xé từng dây thần kinh của anh, giày vò mà khó chịu.
Anh muốn hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đêm giao thừa lại chạy ra ngoài một mình, và tại sao lại ngồi khóc bên đường.
Muốn hỏi cô có phải bị ai bắt nạt cô không, muốn đến lau nước mắt cho cô.
Nhưng anh không thể.
Chỉ có thể ở đó mà lo lắng.
Mỗi lần cô rơi một giọt nước mắt, tim anh như bị ai đó móc đi một phần.
Trần Nghiên cau mày thật sâu, nghĩ rất lâu cũng không biết phải làm sao, chuẩn bị gọi điện cho Ngu Tiếu hỏi xem có chuyện gì, ngay khi ngẩng đầu lên, anh thoáng thấy ở cửa trung tâm thương mại không xa có một người mặc trang phục hình thú.
Bàn tay nắm chặt cuối cùng cũng buông lỏng ra, Trần Nghiên vội vàng chạy về hướng người mặc trang phục hình thú đó.
Tống Tịnh Nguyên phát tiết một lúc, nhiệt độ bên ngoài thật sự quá thấp, ngồi yên ở đây một lúc, cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại. Cô xoa xoa tay, đứng dậy ném củ khoai lang hỏng vào thùng rác, tiếp tục bước đi không mục đích về phía trước.
Một đôi tình nhân đi tới từ phía đối diện, cô cúi đầu không để ý, lúc đi qua, thì va phải vai của cô gái kia, cô đau đớn giơ tay lên xoa, giọng có chút áy náy.
"Xin lỗi."
Chàng trai đối diện không những không hài lòng mà còn bực bội:
"Cô đi đường mà không có mắt à? Đường rộng như vậy không đi, cứ phải đâm vào bạn gái tôi sao?"
Ban đầu Tống Tịnh Nguyên còn cảm thấy áy náy, nghe xong câu này cũng cảm thấy ấm ức, cô ngẩng đầu lên chất vấn: "Thế tại sao các người không tránh tôi một chút?"
"Cô bị làm sao vậy hả?" Chàng trai cao lớn, trên trán có một vết sẹo, nhìn qua đã thấy không phải người dễ chọc, "Cô còn lý lẽ phải không?"
Cô gái bên cạnh không muốn gây sự vào đêm giao thừa, kéo bạn trai sang một bên, xin lỗi Tống Tịnh Nguyên: "Xin lỗi nhé, anh ấy nói chuyện hơi thô lỗ, cô đừng để ý."
Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, đôi tình nhân cũng quay lưng rời đi, nhưng những lời họ nói vẫn lọt vào tai cô từng chữ một.
"Vừa rồi sao anh lại nóng nảy như vậy, người ta cũng không cố ý mà."
"Chỉ là không muốn bảo bối của anh bị bắt nạt thôi mà."
...
Mắt Tống Tịnh Nguyên lại cay cay, suy nghĩ dần trôi xa, trong đầu lại hiện lên gương mặt ngông cuồng và kiêu ngạo đó.
Ngày trước khi anh còn ở đây, cũng như vậy, dù gặp phải nguy hiểm gì đều có anh bảo vệ bên cạnh, không ai có thể bắt nạt cô.
Vào lúc này, bỗng nhiên cô nhớ Trần Nghiên vô cùng.
Dưới bầu trời tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức lực nào, không kiểm soát được mà ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, co ro thành một khối nhỏ.
Đột nhiên, một cái bóng đổ xuống trước mắt cô, Tống Tịnh Nguyên từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện trước mặt mình là một chú gấu nâu, tay cầm một sợi dây, trên đó buộc một quả bóng bay hình trái tim màu hồng.
Gấu nâu ngồi xổm xuống, đưa tay giúp cô lau đi những giọt nước mắt, rồi lại xoa đầu cô, như một lời an ủi vô hình.
Chưa kịp để cô phản ứng, gấu nâu đã lùi lại vài bước, rồi bất ngờ nhảy múa ngay trước mặt cô.
Trên đầu là ánh đèn đường mờ mờ, ánh sáng vàng ấm áp bao quanh hai người họ, tuyết bay đầy trời như những tinh linh từ trên trời rơi xuống, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy mọi thứ xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, trong khoảnh khắc này, thế giới của cô chỉ còn lại hình ảnh chú gấu trước mắt.
Chú gấu nhảy điệu nhảy đang nổi tiếng trên ứng dụng video ngắn, vì dáng người cao, chân dài tay dài nên nhảy trông có vẻ vụng về, nhưng vẫn rất nỗ lực, đầu tiên là giơ tay trái, nhảy một bước sang trái, sau đó lại giơ tay phải lên, nhảy một bước sang phải, nhảy mấy vòng xong, rồi giơ hai cánh tay lên trên đầu tạo thành hình trái tim.
Tống Tịnh Nguyên bật cười.
"Cảm ơn bạn." Cô ngẩng đầu, chóp mũi đỏ ửng, giọng nói cũng mềm mại, "Cảm ơn điệu nhảy của bạn, nhảy rất đẹp."
Chú gấu không nói gì, hơi cúi người, đưa quả bóng bay hình trái tim trong tay cho cô, trên quả bóng còn vẽ một khuôn mặt cười thật lớn bằng bút dạ màu đen.
"Tặng tôi sao?" Tống Tịnh Nguyên hỏi.
Chú gấu gật đầu.
"Chắc bạn là nhân viên ở trung tâm thương mại gần đây nhỉ? Đây là hoạt động đón năm mới của trung tâm thương mại à?"
Chú gấu không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế như vừa rồi.
Tống Tịnh Nguyên đưa tay ra nhận: "Cảm ơn."
Chú gấu thắt sợi dây dưới quả bóng thành một nút, buộc vào cổ tay cô, gió nhẹ nhàng thổi qua, quả bóng cũng theo đó mà đong đưa.
Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu nhìn quả bóng, khuôn mặt cười trên đó được vẽ rất đơn giản, nhưng tâm trạng cô lại tốt lên rất nhiều.
"Thật sự cảm ơn bạn." Cô mỉm cười nhẹ, "Đây là món quà năm mới tuyệt nhất tôi nhận được."
Chú gấu lắc đầu, như muốn nói không có gì, rồi dang hai tay ra.
Trong đêm giao thừa, mọi sự ấm áp và cảm động mà cô nhận được đều đến từ người xa lạ trước mặt này, nên Tống Tịnh Nguyên ngẩn ngơ vài giây, cô chậm rãi đứng dậy, vòng tay ôm lấy anh.
Thấy cảm xúc của cô đã ổn định, Trần Nghiên trong bộ đồ thú nhồi bông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cảm nhận được sự mềm mại trên người cô, yết hầu anh khẽ lên xuống, ánh mắt sâu thẳm, nhịp tim và hơi thở đều trở nên nhanh hơn.
Anh cố gắng hết sức mới kiềm chế được khao khát muốn tháo mũ xuống để hôn cô.
Không biết ôm bao lâu, Tống Tịnh Nguyên buông anh ra, vẫy tay chào tạm biệt rồi nói rằng mình phải về rồi.
Trần Nghiên nhìn bóng lưng cô, lặng lẽ nói: "Bảo bối, năm mới vui vẻ."
——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Dỗ vợ chẳng dễ, Trần Nghiên phải bán nghệ.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |