Đều tại em liên lụy đến anh
← Ch.059 | Ch.061 → |
20. 05. 2024
Editor: Fino
Trần Nghiên không phải là người già mồm cãi láo, vết thương trên cánh tay ảnh hưởng rất ít đến cuộc sống hàng ngày của anh, chỉ là bình thường anh có thói quen mặc áo ngắn tay, băng vải màu trắng bị lộ ra ngoài, khó tránh khỏi bị người ta hỏi tới.
Ngày hôm sau, tại căn tin ăn trưa, Thẩm Duệ ngậm nửa cái xúc xích ngồi xuống bên cạnh Trần Nghiên, nhìn cánh tay băng bó chặt của anh, cảm thán một tiếng.
"Anh Nghiên, tối qua cậu lại đánh nhau với ai à?"
"Không phải nói rồi sao." Anh cau mày tặc lưỡi, "Đoạn thời gian này tôi đang ở nhà học bá của tôi."
Trên mặt Tống Tịnh Nguyên lộ vẻ ngượng ngùng, mở miệng giải thích: "Không phải..."
"Em còn nói không?" Trần Nghiên nhướng mi, lạnh lùng nhìn cậu một cái, "Lúc đang nấu ăn không cẩn thận bị dao làm xước."
Thẩm Duệ: "..."
"Nấu ăn?" Cậu tựa hồ nghe được rất nhiều chuyện lớn, ho khan hai tiếng, "Đừng nói giỡn, đại thiếu gia có cái nết gì tôi còn không biết sao? Nấu ăn, cậu đùa à?"
Trần Nghiên không thèm để ý tới cậu, Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh đương nhiên muốn bảo vệ bạn trai mình: "Hiện giờ Trần Nghiên nấu ăn rất giỏi."
"Thật sao?" Thẩm Duệ ngậm một cây tăm trúc trong miệng, "Vậy hôm nào tôi tới nhà cậu ăn cơm, cho mình nếm thử năng lực của đại thiếu gia với."
"Biến, ông đây chỉ nấu ăn cho bạn gái của mình thôi."
Thẩm Duệ bị công kích cũng không khó chịu, tặc lưỡi hai cái, giơ ngón tay cái lên.
Được rồi, cậu thật bội phục.
Lãng tử cũng có một ngày sẽ trở thành một người đàn ông tốt của gia đình.
Mấy ngày sau, cảnh sát gọi điện cho Tống Tịnh Nguyên, bởi vì xung quanh thật sự không có camera giám sát, cho nên hai tên côn đồ kia tạm thời không tìm được, nếu có tình huống mới yêu cầu cô lập tức báo cho bọn họ.
Cuộc sống bình lặng trở lại.
Trong giờ ra chơi chiều thứ sáu, Thẩm Chi Ý nằm trên bàn vẽ một cô gái 2D xinh đẹp trên giấy nháp, vẽ không vừa ý mấy ngày nay, bản thảo thừa bị vò nát thành một cục ném sang một bên.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Tống Tịnh Nguyên: "Tịnh Nguyên, cuối tuần này cậu có kế hoạch gì không?"
Tống Tịnh Nguyên ngừng viết, suy nghĩ một chút: "Không có."
"Vậy đi mua sắm với mình không?" Thẩm Chi Ý thêm làm nũng, chớp mắt nhìn cô, "Từ lúc cậu và Trần Nghiên ở bên nhau, cậu không có thời gian chơi với mình nữa."
"Mình bị thất sủng rồi."
Tống Tịnh Nguyên bị cô ấy nói hơi chột dạ, đó là sự thật, kỳ nghỉ đông năm ngoái sau khi xác định quan hệ với Trần Nghiên, phần lớn thời gian cô đều dính lấy anh, đối với Thẩm Chi Ý có chút lơ là.
"Được rồi." Cô cong mắt cười, nhéo má cô ấy một cái, "Cuối tuần này chỉ dành thời gian cho Chi Chi thôi."
"Được nhaa!" Thẩm Chi Ý thân mật dán lên cánh tay cô, "Ba giờ chiều chủ nhật này, gặp ở cổng trường nhé!"
Tống Tịnh Nguyên ra dấu OK với cô ấy.
Buổi tối, Tống Tịnh Nguyên nói chuyện này với Trần Nghiên, anh cũng không phản đối, ngón tay thon dài nghịch đuôi tóc của cô, dặn dò: "Mua sắm xong thì gọi điện thoại cho anh, anh qua đón em."
Tống Tịnh Nguyên đã hoàn thành nhiệm vụ học tập vào thứ Bảy, chiều Chủ nhật, cô đứng trước tủ quần áo chọn lựa rất lâu, Trần Nghiên dựa vào bức tường bên cạnh, cúi đầu nhìn cô, khịt mũi hừ nhẹ một tiếng, "Chọn quần áo lâu thế làm gì, ai không biết còn tưởng em muốn đi hẹn hò đấy."
Tống Tịnh Nguyên cong môi: "Con gái bọn em ra ngoài chơi cũng phải ăn mặc đẹp đẽ một chút có được không hả?"
"Lúc trước đi chơi với anh sao không thấy em để ý như vậy?"
Tống Tịnh Nguyên biết cô nói không lại anh, dứt khoát không nói nữa.
Trần Nghiên nhìn tủ quần áo một lượt, lấy ra một bộ váy dài màu vàng nhạt: "Cái này đi, anh cảm thấy cái này rất đẹp."
"Vậy được rồi." Tống Tịnh Nguyên nhanh chóng tiếp thu ý kiến của anh, thay chiếc váy dài, vòng eo hoàn mỹ lộ ra, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng, đôi mắt trong như nước, đôi môi đỏ mọng, ánh nắng chiều chiếu lên sườn mặt cô, tăng thêm vài phần mờ ảo.
Trần Nghiên lấy một điếu thuốc ra, cắn trong miệng, nói năng không rõ ràng: "Chậc, vợ của ông đây thật là đẹp mắt."
"Em mặc vậy đi ra ngoài khiến anh có chút không yên lòng đấy."
"Đến giờ rồi, em đi đây."
Tống Tịnh Nguyên ra cửa thay giày, Trần Nghiên phía sau đột nhiên lên tiếng gọi cô.
"Chờ một chút."
Tống Tịnh Nguyên khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng, đi tới vài bước, vén lọn tóc bên tai của cô ra sau tai, sau đó hôn lên khóe miệng cô.
"Được rồi." Anh giống như chiếm được chút tiện nghi, lông mày nhướng lên, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhã, "Đi đi."
Hôm nay Thẩm Chi Ý đặc biệt trang điểm nhẹ nhàng, nửa trên mặc áo sơ mi thắt nơ, kết hợp với quần ống rộng màu xanh bạc hà, đầu đội mũ bucket, vô cùng xinh xắn dễ thương.
Đối tượng mua sắm của các cô gái ngàn năm nay vẫn không thay đổi, Thẩm Chi Ý kéo Tống Tịnh Nguyên đi thẳng đến khu quần áo của trung tâm thương mại, lướt qua các loại váy tinh xảo. Tống Tịnh Nguyên trở thành quân sư cho cô ấy, xách túi ở một bên đánh giá: "Chi Chi, mình cảm thấy bộ này không hợp với cậu lắm đâu."
"Được rồi." Thẩm Chi Ý đành phải lưu luyến buông chiếc váy xòe màu hồng trong tay xuống, lập tức cầm chiếc áo sơ mi trắng bên cạnh lên.
Sau khi mua một lượt bốn bộ quần áo, hai người di chuyển đến khu vực văn phòng phẩm. Những miếng dán, băng dính và nhật ký nhiều màu sắc là những thứ Thẩm Chi Ý yêu thích. Nhìn những "em bé" vừa mới lên kệ, cô ấy ước gì mình có thể lấy hết trong tủ hiệu sách mang về.
Thẩm Chi Ý giơ hai quyển sổ bìa cứng lên: "Tịnh Nguyên, nếu là cậu, cậu sẽ chọn cuốn nào?"
Tống Tịnh Nguyên ngáp một cái, cầm một cuốn sổ mềm khổ lớn thông thường nhất được bọc trong giấy kraft lên: "Mình chọn cái này."
"Không đời nào. Bìa đẹp như vậy cũng không cám dỗ được cậu sao?"
"Yêu cầu duy nhất của mình là một cuốn sổ—" Tống Tịnh Nguyên xoa đầu cô ấy, "Chỉ cần dùng được là được."
"Được rồi." Thẩm Chi Ý thở dài, bả vai rũ xuống, "Quả nhiên, mình là một học sinh nghèo điển hình."
Khi hai cô gái nhỏ bước ra khỏi trung tâm thương mại, mặt trời đã sắp lặn, ánh chiều tà nhuộm bầu trời thành màu cam, cơn gió chiều xào xạc trở nên dịu dàng, lướt qua má mang đi hơi nóng, cành lá xào xạc.
Thẩm Chi Ý vốn định đến một quán đồ ăn Hàn Quốc mới khai trương ở trung tâm thành phố, nhưng sau khi đi ngang qua một quán đồ nướng trong một con hẻm, mùi thơm hấp dẫn từ bên trong tỏa ra khiến lòng cô ấy ngứa ngáy, thế là lập tức thay đổi ý định, ném thức ăn Hàn Quốc ra sau đầu, kéo Tống Tịnh Nguyên vào trong.
Quán ăn dạng ăn vặt, là kiểu ngồi ăn ngoài trời, Tống Tịnh Nguyên lấy khăn giấy ra lau chiếc ghế đẩu nhựa màu đỏ, chị phục vụ mặc tạp dề màu xanh lục đưa thực đơn ra trước mặt các cô, nói: "Hai chị em muốn ăn gì?"
Thẩm Chi Ý vô cùng hứng thú cầm lấy thực đơn: "Mua sắm cả buổi chiều, mình đói sắp ngất rồi, tối nay nhất định phải chiêu đãi bản thân một chút."
Cô ấy viết tất cả những món mình muốn ăn, rồi đẩy thực đơn đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên, Tống Tịnh Nguyên ghi thêm mấy món cô thích, gọi thêm hai chai nước trái cây, sau đó đưa thực đơn lại cho người phục vụ.
Khói lượn lờ xung quanh, mùi thịt nướng không ngừng xộc thẳng vào mũi.
"Hay là chúng ta thay nước trái cây bằng rượu nhỉ?" Thẩm Chi Ý nhìn mấy bàn xung quanh đều uống rượu, nóng lòng muốn uống thử, "Thịt nướng không ăn cùng rượu thì tiếc quá."
"Mình thấy cậu nên quên đi." Tống Tịnh Nguyên giúp cô ấy nhớ lại, "Lần trước lễ giáng sinh, cậu uống say thành cái dạng đó, nếu Thẩm Duệ không tới, mình không biết làm sao đưa cậu về nhà."
Thẩm Chi Ý vỗ vai cô: "Sao cậu dám cười mình?"
"Mình không có." Tống Tịnh Nguyên giơ hai tay lên trước ngực tỏ vẻ đầu hàng, "Mình chỉ nói sự thật mà thôi."
"Chuyện này không phải là có nguyên nhân sao?" Cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, Thẩm Chi Ý lấy ra, sau khi mở màn hình, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, khóe miệng nhếch lên từng chút rũ xuống, trông có chút suy sụp.
Tống Cảnh Nguyên uống một ngụm nước trái cây: "Sao vậy, Chi Chi?"
"Giang Vũ Đạc—" Giọng điệu của Thẩm Chi Ý đột nhiên trở nên tủi thân, "Anh ấy là siêu cấp ác nhân vô địch!"
"Mình thật vất vả mới dùng tài khoản phụ thêm bạn tốt anh ấy, còn chưa nói gì, vậy tại sao lại xóa mình đi chứ?"
Tống Tịnh Nguyên trong lòng mềm nhũn, xoa đầu cô ấy: "Chi Chi, đừng quá thương tâm."
"Ánh mắt anh ấy kém muốn chết." Thẩm Chi Ý ôm lấy chai thủy tinh trước mặt, "Mình không thèm để ý tới anh ấy nữa đâu."
"Lúc bé còn nói muốn làm bạn tốt với mình. Quả thực chính là một tên lừa đảo!"
"Ừ." Tống Tịnh Nguyên rất hiểu tâm trạng của Thẩm Chi Ý, an ủi cô ấy: "Đúng là tổn thất của anh ấy."
Thẩm Chi Ý trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Tịnh Nguyên, mình thật sự rất hâm mộ cậu."
"Mình có thể cảm nhận được, Trần Nghiên thực sự tốt với cậu."
"Mình quen biết cậu ấy cũng đã lâu, mặc dù quan hệ không thân thiết lắm, nhưng từ chỗ Thẩm Duệ, mình có chút hiểu biết về dáng vẻ trước đây của cậu ấy."
"Thẩm Duệ còn nói chưa từng thấy cô gái nào khiến cậu ấy để tâm như vậy."
Cô ấy ngước nhìn bầu trời thở dài: "Thật là một điều tuyệt vời khi tình yêu thầm kín trở thành sự thật".
"Đáng tiếc, loại may mắn này đã không đến với mình."
-
Trời càng ngày càng tối, quầy thịt nướng người cũng dần dần đông lên, Thẩm Chi Ý đột nhiên nói bụng không thoải mái, chui vào trung tâm mua sắm gần đó tìm nhà vệ sinh. Tống Tịnh Nguyên ăn không kém lắm, ngồi trên ghế vừa nhìn điện thoại vừa chờ cô ấy.
Trần Nghiên đang gửi tin nhắn cho cô.
[1: Còn chưa mua sắm xong sao?]
[Y: Không có, em đang ăn, nhưng sắp xong rồi. ]
[Y: Anh ăn cơm chưa?]
[1: Không đói bụng, em ăn cái gì?]
Tống Tịnh Nguyên chụp ảnh gửi cho anh.
[1: Em uống rượu?]
[Y: Không, là nước trái cây. ]
Trên bàn rượu gần đó đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào của mấy người đàn ông, xen lẫn những lời khó nghe, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, vô thức nhìn về phía đó, nhưng hai mắt lại không tự chủ được mở to.
Ngồi cách đó không xa là tên khốn mặt sẹo mà tối hôm đó cô nhìn thấy.
Bên cạnh hắn là hai người ăn mặc giống nhau, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút, ba người họ đang nói cười, hút thuốc, Tống Tịnh Nguyên vô thức muốn gọi điện thoại di động cho cảnh sát, nhưng giây tiếp theo, nội dung về cuộc trò chuyện giữa ba người họ lọt vào tai cô.
"Tên khốn Tống Hồng Minh vẫn chưa liên lạc được sao?"
"Nhắc đến chuyện này tao lại bực mình, mẹ kiếp, anh Long bên kia cứ giục tao."
"Ông ta nợ tổng cộng bao nhiêu?"
"Ba trăm vạn, nhưng hắn van ông xin bà cho hắn thêm một tháng." Người đàn ông gắt gỏng, "Mẹ kiếp! Kết quả thì sao? Hắn ta chơi trò mất tích với tao!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Không phải ông ta còn có con gái sao? Tên cặn bã này cũng không thể ngay cả sống chết của con gái ông ta cũng mặc kệ đấy chứ? Tao đã tìm ra địa chỉ rồi, mấy ngày nữa lại tiếp tục quấy rầy cô ta."
"Nhưng tao nhìn mấy ngày, con bé này một mực ở cùng một thằng con trai, hẳn là không dễ dàng."
"Tiểu tử kia mày cũng sợ? Dọn dẹp luôn đi."
"Mấy hôm trước đáng lẽ đã thành công, nhưng bên kia gọi báo cảnh sát."
"Sợ cái gì? Anh Long có thể tìm người giải quyết, nhiều nhất mày cũng chỉ ở trong nhà giam mấy ngày."
...
Góc bàn bị một người phục vụ đi ngang qua vô tình va phải, chai đồ uống đổ xuống, nước lạnh tràn ra mu bàn tay.
Đại não của Tống Tịnh Nguyên dường như rơi vào trạng thái chết máy.
Những lời nói của bọn côn đồ đó vẫn văng vẳng bên tai cô.
...
Tống Hồng Minh ở bên ngoài thiếu 300 vạn.
Ông ta đã không dùng 100 vạn mà cô đưa để trả nợ, mà bỏ trốn cùng với số tiền đó.
Vì để ép ông ta ra mặt, đám côn đồ này mới đến gây rắc rối cho cô.
Trần Nghiên cũng bởi vậy mà bị thương.
Cô cảm thấy trong lòng có chút trầm xuống, giống như cô thật sự tới hòn đảo trong mộng kia, sau lưng không ngừng có quái vật đuổi theo, cô chạy cách nào cũng không thoát, đành phải nhảy xuống biển, một làn sóng ập vào, nhấn chìm cô hoàn toàn.
Tất cả những điềm báo đêm đó đều là sự thật.
Đó là cách số phận thích đùa giỡn với cô.
Máu chảy đầm đìa nhưng không có hơi ấm, cô như mê man suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc này điện thoại di động trên bàn lại rung lên.
[1: Bạn gái, về sớm một chút đi, người yêu của em nhớ em. ]
[1: Nếu em không về, vết thương của anh sẽ bắt đầu đau. ]
Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm hàng chữ này, vành mắt dần phiếm hồng, tầm mắt mơ hồ.
Xin lỗi.
Thẩm Chi Ý từ trung tâm mua sắm đi ra, từ xa nhìn thấy sắc mặt của cô không ổn thì vội vàng đi tới, giọng điệu gấp gáp: "Sao vậy Tịnh Nguyên? Cậu không thoải mái à?"
"Mình chỉ rời đi một lúc, sao cậu khóc?" Thẩm Chi Ý nhìn cô đang cầm điện thoại, "Có phải Trần Nghiên bắt nạt cậu không? Mình mắng cậu ấy thay cậu!"
"Không có." Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, "Mình chỉ cảm thấy có chút không thoải mái."
"Vậy chúng ta về nhà đi, đi mua sắm cả buổi chiều chắc cũng mệt rồi." Thẩm Chi Ý đỡ cô dậy, phát hiện tay cô lạnh ngắt, như ngâm trong băng tuyết, "Mình đưa cậu về nhé?"
"Chi Chi, không cần đâu." Trong đầu cô là một mảnh hỗn độn, thức ăn trong dạ dày cũng đang sôi trào, cô nín thở chống đỡ, "Mình muốn về một mình."
"Nhưng cậu thế này có thực sự ổn không? Mình lo cho cậu."
"Không sao, về đến nhà mình sẽ nhắn tin cho cậu."
"Vậy được." Thẩm Chi Ý không lay chuyển được cô, "Nhất định phải chú ý an toàn."
Tống Tịnh Nguyên đứng một mình ở giao lộ, ngây ngốc.
Cô không biết đám người kia sẽ gây phiền toái cho mình như thế nào, cái gì cũng không biết.
Cô chẳng qua chỉ là một học sinh mười sáu tuổi, tay không tấc sắc, làm sao có thể chống lại họ?
Ngay cả khi báo cảnh sát cũng không gây thiệt hại gì, không bao lâu lại được thả ra, theo đó là sự trả thù nghiêm trọng hơn.
Cô vốn tưởng rằng đuổi Tống Hồng Minh đi, tất cả bóng tối sẽ qua đi.
Thật không nghĩ đến.
Tốt đẹp vừa được xây dựng giờ phút này tan thành mây khói, tất cả hạnh phúc và dịu dàng đều nhanh chóng rời bỏ cô, ngay cả chàng trai cô thầm thích hơn ba năm cũng vì cô mà bị thương.
Cô đã cố hết sức để giữ anh tránh xa những âm u này, nhưng cuối cùng anh vẫn bị cuốn vào.
Thực ra, cô nên biết, từ một khắc cô sinh ra trong gia đình như vậy, hạnh phúc đã định sẵn không đến với cô.
Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.
Đầu cô rũ xuống giống như cổ không chịu nổi sức nặng, Tống Tịnh Nguyên cau mày cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đã thất hồn lạc phách đứng ở giữa đường cái, một chiếc ô tô phóng nhanh lướt qua cô, một ý tưởng nguy hiểm chợt lóe lên trong tâm trí.
Có lẽ theo cách này, mọi thứ có thể kết thúc.
Cô nhắm mắt lại, chờ đợi một khoảnh khắc nào đó, cánh tay đột nhiên bị người kéo về phía sau, ngay sau đó cô đâm sầm vào lồ ng ngực ấm áp mà mạnh mẽ đó, tiếng phanh gấp chói tai cùng tiếng bánh xe ma sát vào mặt đất vang vọng trên đường phố, giống như là ma chú đòi mạng.
Trần Nghiên kéo cô trở lại vỉa hè, ánh mắt đen kịt nhìn cô: "Sao em không biết nhìn đường?"
Tống Tịnh Nguyên khó khăn hoàn hồn, âm thanh run rẩy: "Sao anh lại tới đây?"
"Không phải anh nói sẽ đến đón em sao?" Trần Nghiên đặt tay lên trán cô, "Không thoải mái à?"
"Có một chút." Tống Tịnh Nguyên nhìn thoáng qua vết máu băng bó trên cánh tay, nắm lấy cánh tay anh, "Vết thương lại nứt ra sao?"
"Trước tiên nói cho anh biết em làm sao vậy?"
"Có hơi chóng mặt." Cô thuận miệng nói.
"Anh đưa em đến bệnh viện?"
"Không cần đâu, có lẽ chỉ là nghỉ ngơi không tốt thôi."
...
Về đến nhà, Trần Nghiên ôm người đến ghế sô pha, đi vào phòng bếp hâm nóng một bình sữa, đút vào miệng cô: "Anh xuống lầu mua thuốc cho em."
Tống Tịnh Nguyên kéo tay anh: "Em thật sự không sao, không cần uống thuốc."
Màu đỏ sẫm trên băng vải không ngừng lan rộng, trái tim Tống Tịnh Nguyên thắt lại, cẩn thận thay băng gạc dính máu, vết thương lại bị nứt ra, còn có dấu hiệu nhiễm trùng lờ mờ, Tống Tịnh Nguyên nhíu mày: "Sao có thể như vậy?"
"Nhiệt độ cao vào mùa xuân và mùa hè, vết thương lành chậm." Trần Nghiên không thèm để ý, "Đó là bình thường."
"Anh ngồi ở chỗ này trước đi."
Cô đứng dậy lấy i-ốt và băng gạc, thấm ướt miếng bông, xử lý nhẹ nhàng: "Nếu đau, anh nói với em".
Trần Nghiên khẽ ừ một tiếng, không nói thêm lời nào, nhưng trên trán vẫn toát mồ hôi, gân xanh nổi lên.
Thấy anh như vậy, tay Tống Tịnh Nguyên càng lúc càng run, Trần Nghiên an ủi cô: "Anh thật sự không đau."
Cô cố hết sức giúp anh xử lí tốt vết thương, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống sàn.
Tách——
Trần Nghiên cau mày: "Tịnh nguyên?"
"Thật xin lỗi." Giọng Tống Tịnh Nguyên đứt quãng, ngã ngồi bên cạnh anh, má áp vào cánh tay anh, "Thật xin lỗi."
Đều là em liên lụy đến anh.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |