Vay nóng Tinvay

Truyện:Dâng Trào - Chương 054

Dâng Trào
Trọn bộ 123 chương
Chương 054
Đẩy hai người ra xa
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


03. 05. 2024

Editor: Fino

Tống Hồng Minh gửi một bức ảnh.

Tống Tịnh Nguyên mở ra, chỉ cảm thấy máu chảy ngược toàn thân, tràn ngập một luồng khí lạnh kinh người, ngay cả cử động cũng trở nên khó khăn.

Bức ảnh được chụp vào ban đêm, chất lượng hình ảnh rất mờ, chính giữa là cổng trường trung học Khi Nguyên, cô và Trần Nghiên nắm tay nhau ra khỏi trường.

Cô nhíu mày, cố gắng che giấu vẻ bất an trên mặt, gõ chữ: [Ông định làm gì?]

Bên kia trả lời rất nhanh.

[Tống Hồng Minh: Tiểu tử này với mày rất thân mật nhỉ? Nó có biết chuyện trong nhà mày không?]

[Tống Hồng Minh: Chắc mày cũng không muốn tao nháo tới tận trường học đi?]

[Y: Tôi không làm gì sai hết, ông nháo cái gì chứ?]

[Tống Hồng Minh: Không làm gì sai? Được, tao đợi mày ở trường. ]

Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay.

Một người như Tống Hồng Mình, bất cứ điều gì cũng làm được, ông ta cũng biết, cô quan tâm nhất là cái gì.

Chính cô có thể đập nồi dìm thuyền cùng ông ta trở mặt đến cùng, nhưng Trần Nghiên thì không thể.

Cô không muốn Trần Nghiên biết những điều tồi tệ này, càng không muốn anh bị tên vô lại ấy quấn lấy.

Đây là chuyện riêng của gia đình cô, cô không muốn anh nhúng tay vào.

[Y: Ông muốn tôi làm gì?]

[Tống Hồng Minh: Như vậy đi, 7 giờ tối, gặp nhau ở nhà hàng thịt nướng đối diện trường học của mày, chắc mày cũng không muốn lãng phí thời gian với tao đúng chứ? Giải quyết càng sớm càng tốt đi. ]

[Y: Tôi còn phải đi học. ]

[Tống Hồng Minh: Đến hay không mày tự mình quyết định. ]

"Sao vậy?" Trần Nghiên phát hiện cô có gì đó không ổn, nhét vào tay cô một viên kẹo, "Em gửi tin nhắn cho ai vậy?"

Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, miễn cưỡng mỉm cười, cố gắng bình tĩnh lại: "Không có việc gì."

Trần Nghiên không nói nữa, nhìn chằm chằm cô thật lâu, bình tĩnh nói: "Ăn cơm đi, lát nữa không phải còn tự học sao?"

"Dạ."

Tống Tịnh Nguyên cầm đũa gắp một ngụm mì, Trần Nghiên hỏi: "Thích quán này không?"

Thật ra cô chả nếm ra mùi vị gì, nhưng vẫn phối hợp nói: "Ngon lắm."

"Vậy lần sau lại dẫn em tới."

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, trong đầu tràn ngập tin nhắn vừa rồi của Tống Hồng Minh.

Từ lần trước bị thương, Trần Nghiên hầu như không dám rời khỏi cô, mỗi đêm đều phải đưa người đến trước cửa nhà, nếu như tối nay tan học không nhìn thấy cô, anh nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Cô chỉ có thể mau chóng đi qua gặp Tống Hồng Minh, sau đó nhanh chóng trở lại trường học.

Thời gian thỏa thuận là bảy giờ, buổi tối tự học kết thúc lúc tám giờ, cô chỉ có một giờ.

Hẳn là kịp.

Cô chán ghét Tống Hồng Minh đến mức không thèm ăn chút nào, ép mình ăn chút gì đó, nhưng vẫn sớm đặt đũa xuống.

Trần Nghiên đặt mu bàn tay lên trán cô: "Không thoải mái?"

"Dạ." Sắc mặt Tống Tịnh Nguyên tái nhợt, "Hôm nay chạy cả ngày nên có chút mệt mỏi."

"Vậy tối nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Trần Nghiên đưa cô về lớp, Tống Tịnh Nguyên ngồi trên ghế một lúc, nhìn thấy Trần Nghiên biến mất ở cửa lớp Hai, bèn đi ra ngoài đến văn phòng của chủ nhiệm lớp, chuẩn bị xin nghỉ với thầy.

Khoảnh khắc cô ra khỏi cửa, một bóng người từ một góc xa đi ra, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cau mày.

*

Tống Tịnh Nguyên bình thường luôn an tĩnh, chưa từng gây rắc rối gì, lão Vương cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp phê duyệt cho cô.

Trước khi đi, Tống Tịnh Nguyên không yên lòng dặn dò Thẩm Chi Ý: "Chi Chi, nếu Trần Nghiên tới tìm mình, cứ nói mình bị giáo viên tiếng Anh gọi đến văn phòng nha."

Thẩm Chi Ý gật đầu và ra hiệu "ok" với cô.

Gió đêm mát mẻ, mây đen che khuất ánh trăng, ngẩng đầu nhìn không thấy sao, hai bên đường cây bạch dương bị gió thổi vi vu, ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng màu cam mờ ảo, bởi vì dòng điện bất ổn mà lúc sáng lúc tối, giống như hai mắt của ma cà rồng trong phim.

Từng đàn côn trùng bay ngang qua, đêm nay nhất định là một đêm giông bão.

Tống Tịnh Nguyên tìm địa điểm mà Tống Hồng Minh đã đề cập, hít một hơi thật sâu, bật chức năng ghi âm trong điện thoại trước rồi mở cửa đi vào.

Không gian nhỏ tràn ngập mùi rượu, thuốc lá và khói dầu, cảm giác ngột ngạt nồng nặc ập đến khiến Tống Tịnh Nguyên không tự chủ được nhíu mày.

Một đôi say rượu khoác vai nhau loạng choạng từ chiếc ghế bên cạnh suýt nữa xô ngã Tống Tịnh Nguyên, còn dùng ánh mắt không có ý tốt đánh giá cô, nhìn đến đáy lòng buồn nôn.

Tống Hồng Minh ở bàn trong cùng, trên bàn bày ra một dãy chai rượu thủy tinh màu xanh lục, trên người ông ta tản ra mùi vị khó ngửi, trông có vẻ ốm yếu.

Tống Tịnh Nguyên không ngồi xuống, đứng ở bên cạnh bình tĩnh nói: "Ông gọi tôi tới đây làm gì?"

Tống Hồng Minh đơn giản nói trắng ra: "Tao muốn tiền."

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc trước ở đầu hẻm, bắt gặp ông ta cũng mấy tên côn đồ kia ở cùng một chỗ, còn có cuộc đối thoại lúc đó của bọn họ.

"Ông muốn bao nhiêu?"

Tống Hồng Minh không nghĩ cô sẽ nhả ra: "Một trăm vạn."

Tống Tịnh Nguyên cau mày: "Tôi không có nhiều như vậy."

"Hơn nữa—" cô nghiến răng, "ông có biết như vậy gọi là tổng tiền không?"

Tống Hồng Minh đột nhiên cười lên, lộ ra nụ cười nham hiểm: "Tống tiền? Tao là cha mày! Không có tao, làm sao có mày?"

"Mày có báo cảnh sát, cũng chả có ai quan tâm."

"Ngay cả khi mày đưa tao vào tù, bà lão trong nhà kia, còn có thằng nhóc kia, mày không suy nghĩ một chút sao?"

Tống Tịnh Nguyên nhéo mạnh vào lòng bàn tay, để lại vài vết máu đỏ đậm.

Tại sao một người đáng hận như vậy lại trở thành ba của cô chứ?

"Tao biết mày có tiền." Tống Hồng Minh nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt âm u không rõ, làm cho người ta không tự chủ được nảy sinh sự chán ghét, "Năm đó tiền con mụ thối tha kia để lại cho mày nhiều lắm, mà tao chỉ cần có một trăm vạn thôi."

"Nếu tôi đưa tiền cho ông, ông sẽ không làm phiền cuộc sống của tôi nữa, đúng không?"

"Phải."

Tống Tịnh Nguyên hít sâu một hơi, hai chân dưới đồng phục học sinh không nhịn được run rẩy: "Được, tôi đáp ứng."

Tống Hồng Minh đột nhiên cười lên: "Xem ra mày thật sự rất quan tâm đ ến bạn trai nhỏ của mày."

Ông nheo mắt nhìn Tống Tịnh Nguyên từ trên xuống dưới: "Giống như mẹ mày, từ nhỏ đã học cách dụ dỗ người khác rồi."

"Chuyện này không liên quan gì đến ông." Tống Tịnh Nguyên nắm chặt vạt áo, giọng nói không tự chủ được run lên, "Ông vừa nói, chỉ cần tôi đưa tiền cho ông, ông sẽ không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

"Đúng." Tống Hồng Minh ngẩng đầu uống một hớp rượu, "Tối mai, tao ở chỗ này chờ mày, tiền mặt."

Tống Tịnh Nguyên cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng: "Được."

Cô không muốn ở lại với ông ta dù chỉ một khắc, mùi dầu mỡ cay nồng trong quán k1ch thích dạ dày cô, cô lao ra khỏi quán thịt nướng, ôm góc tường nôn khan.

Tại sao mọi thứ lại phát triển như thế này?

Tại sao số phận lại áp đặt những bất hạnh này lên cô?

Những giọt nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt rơi xuống mặt đất xám xịt, bầu trời từ xa đến gần truyền đến tiếng vang ầm ầm, sau đó là những hạt mưa lạnh buốt trút xuống.

Tống Tịnh Nguyên ngồi xổm bên đường, hai tay ôm đầu gối, cảm thấy nhẹ bẫng sau khi kiệt sức.

Bất quá như vậy cũng tốt.

Sau khi đưa tiền cho ông ta, có lẽ những chuyện tồi tệ này sẽ kết thúc.

Chỉ cần ông ta không quấy rầy cô nữa, cô có thể sống tiếp với bà nội, Trần Nghiên sẽ không vô cớ bị cuốn vào.

Mưa dần dần nặng hạt, màn mưa che khuất tầm nhìn của cô, một lúc lâu sau Tống Tịnh Nguyên mới chậm rãi đứng dậy, cảm giác choáng váng mãnh liệt trong đầu, như bị rút cạn sức lực.

Từng giọt nước lăn dài trên má, cô không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt, tim nhói lên hồi lâu, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn nghiến răng tiếp tục đi về phía trước.

Dù thế nào cô cũng phải mạnh mẽ.

Một năm nữa, khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cô sẽ rời khỏi thành phố này, vạch ra ranh giới rõ ràng với Tống Hồng Minh, tất cả mọi thứ sẽ là một khởi đầu mới.

Chỉ một năm thôi.

Thời gian sẽ trôi nhanh thôi.

Vì bà nội, cũng vì Trần Nghiên.

*

Cô chạy thật nhanh về trường trước khi kết thúc tiết tự học buổi tối, áo khoác đã ướt quá nửa, tóc cũng dính nước.

Sợ Trần Nghiên sẽ phát hiện ra, Tống Tịnh Nguyên chạy vào phòng vệ sinh, lấy khăn giấy lau tóc, che đi toàn bộ chật vật trên người.

Khi chuông tan học vang lên, Tống Tịnh Nguyên thu dọn cặp sách, lo lắng hỏi Thẩm Chi Ý: "Chi Chi, hôm nay giữa giờ Trần Nghiên không tới tìm mình chứ?"

"Không." Thẩm Chi Ý nói: "Tịnh Nguyên, buổi tối cậu đi đâu vậy?"

"Có chút việc." Cô mơ hồ nói: "Đúng rồi, chuyện tối nay mình không có ở đây, cậu có thể giữ bí mật giúp mình được không? Đừng đề cập với đám người Thẩm Duệ."

Thẩm Chi Ý không hỏi nhiều: "Đương nhiên được."

Cô chậm rãi ra khỏi phòng học, đèn trong hành lang đã tắt, tối đen như mực, Trần Nghiên dựa vào tường khép hờ hai mắt, hai tay đút túi quần, khuôn mặt có chút uể oải, đường cong khuôn mặt sắc bén, trên người mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng kia.

Kể từ khi Tống Tịnh Nguyên đề cập vào ngày hôm đó, anh thực sự mặc đồng phục cùng cô mỗi ngày.

Trong mũi dâng lên một cảm giác chua xót, Tống Tịnh Nguyên vứt hết chuyện không hay tối nay ra sau đầu, nhẹ giọng gọi anh: "Trần Nghiên."

Trần Nghiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc rơi trên người cô, ngón tay buông thõng bên hông khẽ động.

Thật lâu sau, anh khàn giọng mở miệng.

"Sao ra muộn vậy?"

"Thu dọn sách vở hơi chậm."

Trần Nghiên đeo cặp sách của cô lên vai mình: "Tối nay tự học thế nào?"

Tống Tịnh Nguyên giật mình, nhanh chóng cười với anh: "Không tốt lắm, giữa chừng buồn ngủ quá, trong lớp cư nhiên ngủ gà ngủ gật, thiếu chút nữa bị giáo viên tuần tra phát hiện."

Trần Nghiên xoa đầu cô: "Phát hiện thì cứ phát hiện thôi, cô gái của anh buồn ngủ, để anh xem ai dám không cho cô ấy ngủ?"

"Anh thật bá đạo."

"Em không thích sao?"

Tống Tịnh Nguyên nắm tay anh: "Thích."

Bên ngoài trời vẫn mưa, Trần Nghiên bắt taxi đưa cô về, nhưng cả đoạn đường anh vô cùng trầm mặc.

Tống Tịnh Nguyên có cảm giác hoảng sợ khó tả, nhưng cô không hỏi được gì, chỉ có thể thỉnh thoảng nắm tay anh, nhéo ngón tay anh.

Trần Nghiên cười cười, thay vào đó nắm chặt tay cô, giọng điệu xấu xa: "Tối nay làm sao lại nghịch ngợm như vậy? Nếu còn động đậy nữa, anh trực tiếp đưa em về nhà anh."

Tống Tịnh Nguyên bị anh nói đến sắc mặt phiếm hồng, không lộn xộn nữa.

Đến cửa nhà, Trần Nghiên đưa cặp sách cho cô, nhéo mặt cô: "Tối nay ngủ sớm đi."

"Em biết rồi."

Nhìn Tống Tịnh Nguyên đi lên lầu, Trần Nghiên không vội rời đi, dựa vào đèn đường, khép hờ hai mắt, móc một điếu thuốc trong túi ra, châm lửa.

Ngọn lửa đỏ tươi đặc biệt chói mắt trong bóng tối, những vòng khói trắng cuộn lên.

Tiết tự học thứ nhất buổi tối kết thúc, anh đã đến cửa lớp Hai.

Chỗ ngồi trống không.

Anh cố ý ở lại thêm một lúc, đến khi chuông vào lớp vang lên được mười phút, Tống Tịnh Nguyên cũng không xuất hiện.

Vừa rồi khi tan học, anh liếc mắt một cái đã phát hiện tóc cô còn chưa khô hắn, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, quầng mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc. Truyện Thám Hiểm

Cho nên, cô đã đi đâu?

Tại sao lại giấu anh?

Một đoạn tàn thuốc rơi xuống, nóng bỏng trên da anh.

*

Sau khi Tống Tịnh Nguyên trở về nhà, bà nội còn chưa ngủ, tay cầm một lọ thuốc nhỏ màu trắng, đổ hai viên thuốc ra.

"Bà nội." Tống Tịnh Nguyên vội vàng đi tới, "Bà sao vậy ạ?"

"Không sao." Bà cười nói: "Bà chỉ hơi đau đầu, ngủ không được, uống chút thuốc giảm đau thôi."

Đối với người già mà nói, một chút bệnh nhẹ hoặc tai nạn nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, Tống Tịnh Nguyên không dám lơ ​​là, cầm lọ thuốc đọc đi đọc lại hướng dẫn nhiều lần, vẫn có chút lo lắng: "Cuối tuần này cháu dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra một chút nha."

"Không cần đâu." Bà xua tay, "Chút vấn đề nhỏ này căn bản không đáng ngại, trong lòng bà nội biết rõ."

"Kết quả cuộc thi hôm nay thế nào?"

"Rất tốt ạ." Tống Tịnh Nguyên cười cười, "Không có vấn đề gì."

"Vậy là tốt rồi, sự nỗ lực của Tịnh Nguyên nhà ta cũng coi như không uổng."

"Không còn sớm nữa, bà nội đi ngủ trước, Tịnh Nguyên cũng phải đi ngủ sớm một chút nhé."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.

Cô thật sự quá mệt mỏi, không còn sức lực để học, vì vậy miễn cưỡng đi tắm rồi trở về phòng, dùng điện thoại di động kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng.

Cũng may ngoại trừ mười vạn đưa cho Tống Hồng Minh, cô vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, thi đại học xong tìm một công việc làm thêm, dành chút học bổng cũng không tệ.

Mặc dù vậy, đêm đó cô ngủ rất trằn trọc, trong lòng luôn có một cảm giác hoang mang khó giải thích được.

Tống Hồng Minh hẹn cô bảy giờ tối, Tống Tịnh Nguyên quyết định giống như tối qua, xin lão Vương cho nghỉ, trước khi tan học thì trở lại trường.

Ăn trưa xong, Trần Nghiên đưa cô về lớp, trước khi đi còn nói với cô: "Chiều nay anh không tới, cơm tối em nhớ ăn ngon, có việc gì thì nhắn tin cho anh, tan học anh ở cổng trường chờ em."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây: "Có chuyện gì sao?"

"Ừ." Trần Nghiên khẽ nói, "Trở về nhà cũ một chuyến."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Một chút chuyện nhỏ."

Tống Tịnh Nguyên thấy anh không muốn nói nữa, cũng không hỏi thêm.

Buổi chiều tiếng chuông tan học vang lên, Tống Tịnh Nguyên xách cặp sách rời trường, đến một ngân hàng trên đường Lai Hà để rút tiền.

Nhân viên ngân hàng thấy cô còn nhỏ, lại đến một mình, rút số tiền không ít, hơi lo lắng cho cô, Tống Tịnh Nguyên tìm mọi cách giải thích hồi lâu đối phương mới miễn cưỡng đồng ý làm thủ tục cho cô.

Một trăm nghìn nhân dân tệ được lấy ra cho vào túi, Tống Tịnh Nguyên nặng nề bước ra khỏi ngân hàng.

Điện thoại trong túi rung lên hai lần, là tin nhắn của Trần Nghiên.

[1: Em đã ăn tối chưa?]

Tống Tịnh Nguyên nói dối: [Em ăn rồi. ]

[1: Ăn cái gì?]

[Y: Hoành thánh thập cẩm trong căn tin. ]

[1: Có ngon không? Chụp hình cho anh xem. ]

Đôi mi đen của Tống Tịnh Nguyên khẽ run, muốn che giấu: [Em ăn xong rồi, cũng đã lên lớp rồi, không chụp cho anh được. ]

[1: Có muốn ăn gì không? Anh ở ngoài mang về cho em. ]

[Y: Không cần đâu. ]

Buổi trưa cô ăn không nhiều, vừa rồi được Trần Nghiên dặn dò thì hơi đói, cô xem giờ, còn hai mươi phút nữa mới đến bảy giờ, bèn xoay người đến quán ăn vặt bên cạnh, gọi một chiếc bánh kếp trứng.

Vỏ bánh hơi nhão, đồ ăn kèm bên trong cũng không tệ, may mà Tống Tịnh Nguyên không kén ăn, cắn vài miếng là no bụng, chuẩn bị xách túi rời đi.

Trời nhá nhem tối, xe cộ qua lại bên đường phát ra tiếng phanh chói tai, người đi đường bận rộn cả ngày hối hả về nhà, cha mẹ tre thì dắt con nhỏ chia sẻ niềm vui trong ngày.

Tống Tịnh Nguyên nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, cảm thấy vô lực khó tả, dừng lại ba giây, xoay người đi về một hướng khác.

Không ngờ vừa đi được vài bước, cô đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc trước cửa quán trà sữa cách đó không xa.

Trái tim cô nảy "thịch" một cái, còn chưa kịp né tránh, Trần Nghiên đã nhìn thấy cô.

Sắc mặt anh trở nên khó coi, mặt mày trở nên lạnh lùng, trên cổ tay treo chiếc túi nilon màu trắng, bên trong có một cốc trà sữa.

"Tống Tịnh Nguyên." Trần Nghiên bước tới trước mặt cô, ánh mắt đen kịt không đáy, "Không phải nói em ở trường học sao?"

"Trần, Trần Nghiên..." Tống Tịnh Nguyên nhất thời không biết giải thích chuyện này thế nào, "Tại sao anh lại ở đây?"

"Câu này anh nên hỏi em mới đúng?" Trần Nghiên cười lạnh một tiếng, lui về phía sau nửa bước, tạo khoảng cách với Tống Tịnh Nguyên.

Hành động này thực sự gây tổn thương.

Tống Tịnh Nguyên muốn nắm tay anh, lại bắt hụt vào không trung, khóe môi Trần Nghiên nhếch lên, độ cong quai hàm cứng rắn, giọng nói lạnh băng: "Tống Tịnh Nguyên, em thật sự cho rằng anh có thể để em lừa gạt hết lần này đến lần khác sao?"

"Buổi tối tự học hôm qua, em đã đi đâu?"

"Em..."

Tống Tịnh Nguyên nhất thời không kịp phản ứng.

Làm sao Trần Nghiên biết rằng cô ra ngoài?

"Em đang giấu anh cái gì?"

Tống Tịnh Nguyên nhìn thời gian, đã gần bảy giờ.

Cô phải nhanh chóng đến đó.

"Sau này em sẽ giải thích với anh được không?" Giọng cô run run, "Bây giờ em có chuyện cần giải quyết."

"Chuyện gì?" Trán Trần Nghiên nổi gân xanh, đè nén lệ khí, "Anh đi với em."

"Thực xin lỗi." Hốc mắt Tống Tịnh Nguyên lập tức đỏ lên, cô biết như vậy sẽ làm Trần Nghiên thất vọng, nhưng cô đành phải làm như vậy, "Em muốn đi một mình."

"Tống Tịnh Nguyên!" Kìm nén nhiều ngày lửa giận lại bốc lên, "Rốt cuộc em coi anh là cái gì? Trước kia em bị thương, anh hỏi em làm sao, cái gì em cũng không nói cho anh biết."

"Không nói thì không nói đi, anh có thể chịu được, muốn ở bên cạnh em, bảo vệ tốt cho em là được, nhưng hiện tại em đang làm gì?!"

Giọng anh càng lúc càng mất kiểm soát: "Anh cố gắng hết sức ở bên cạnh bảo vệ em, mỗi ngày đều muốn dỗ dành cho em vui vẻ, vậy mà bây giờ em lại dùng sức đẩy anh ra! Em định làm cái quái gì vậy? Em có biết anh lo lắng cho em đến mức nào không?"

Cuối cùng, anh nện một quyền vào bức tường bên cạnh, để lại vết máu trên đốt ngón tay trắng lạnh sạch sẽ.

Nước mắt Tống Tịnh Nguyên không tự chủ được chảy xuống, cô đau lòng đi tới nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nức nở: "Trần Nghiên, anh đừng làm như vậy."

"Bây giờ anh hỏi em." Trần Nghiên rút tay về, trong giọng nói xen lẫn sự thất vọng cùng tức giận, "Có thể nói cho anh biết bây giờ em muốn làm gì không?"

Bên tai vang lên một tiếng nổ, bầu trời u ám như bị ai đó rạch một lỗ hổng, mưa xối xả hòa thành thác nước, đập giòn tan trên mặt đất.

Không khí đông cứng ba giây, nước mưa từ cằm chảy xuống quần áo, Trần Nghiên tự giễu cười, "Được, vậy anh đi."

*

Tống Tịnh Nguyên đến cửa hàng thịt nướng đúng giờ, lần này cô lặng lẽ bật chức năng quay phim, tìm một góc rất khuất, tránh bị Tống Hồng Minh phát hiện.

Ông ta vẫn là bộ mặt dơ bẩn không chịu nổi kia, thấy cô đi vào thì sốt sắng hỏi: "Tiền đâu?"

Tống Tịnh Nguyên không vội lấy ra đưa cho ông ta, liên tục xác nhận: "Nếu tôi đưa tiền, ông sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa đúng không?"

"Đúng." Tống Hồng Minh rõ ràng có chút không kiên nhẫn, "Mau đưa cho tao!"

Tống Tịnh Nguyên đưa tiền trong túi cho ông ta, ông ta nhe hàm răng ố vàng, cười như ma quỷ.

"Sớm biết như vậy có phải tốt không! Tránh được mấy chuyện không vui."

"Không có việc gì nữa, tôi đi đây." Giọng Tống Tịnh Nguyên lạnh lùng bình tĩnh, "Hi vọng ông nói được làm được."

"Đi đi." Tống Hồng Minh phất phất tay.

-

Tống Tịnh Nguyên không trở về trường, một mình đi dạo trên phố.

Trời vừa đổ mưa, qua một đêm nhiệt độ dường như trở về mùa đông, gió quấy động đuôi tóc, tà áo tung bay, đêm xuân cũng trở nên tiêu điều.

Một cặp đôi đi qua bên đường, cô gái trìu mến khoác tay chàng trai, cảm nhận được nhiệt độ trên người cô gái, chàng trai cởi chiếc áo khoác màu đen khoác lên người cô ấy.

Có lẽ là tức cảnh sinh tình, một cỗ chua xót mãnh liệt trào ra từ khoang mũi của cô.

Lách tách——

Hai giọt nước trong suốt rơi xuống đất, giống như dung nham từ núi lửa, nuốt chửng tất cả cảm xúc của cô.

Cô nhớ đến bóng lưng của Trần Nghiên vừa mới rời đi.

Dứt khoát lại thất vọng.

Thiếu niên vẫn dáng người cao thẳng, vẫn mặc chiếc áo phông đồng phục học sinh theo ý cô, ném cốc trà sữa còn nóng hổi vào thùng rác, như thể cũng vứt bỏ sự tín nhiệm đối với cô.

Là cô sai sao?

Thật sự sai sao?

Đúng vậy.

Rõ ràng muốn bảo vệ anh, kết quả vẫn hỏng bét.

Nhưng cô nên trách ai đây?'

Cô cúi đầu xuống, thoáng thấy chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay mảnh khảnh của mình.

Rõ ràng ngày hôm qua họ còn ước định về tương lai, nói không ai có thể chia cắt họ, nhưng hôm nay mọi chuyện lại trở nên tồi tệ, hết thảy đều đổ nát không chịu nổi.

Nhớ ngày gặp lại Trần Nghiên, lúc đó Khi Nguyên cũng đổ một trận mưa lớn, cô trốn trong màn mưa trên phố Lai Hà, lặng lẽ nhìn chàng trai không thể chạm tới đó.

Trận mưa kia nhớp nháp mà ẩm ướt, đem tâm sự thầm kín của cô hóa thành chua xót.

Mà giờ đây, trên cùng một con phố, lại một cơn mưa khác đẩy hai người ra xa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)