← Ch.089 | Ch.091 → |
Mẫu hậu hạ quyết tâm, ta không biết như vậy là tốt hay xấu. Lão nhân gia người đã lớn tuổi, nếu lại bắt đầu lao tâm lao lực lần nữa, không biết thân thể có thể chống đỡ được không.
Nhưng mẫu hậu lại muốn ta đừng lo lắng: "Ta sẽ không làm Sở Hiền phi khó xử, ta cũng không trông cậy nàng có thể vì ai gia mà sinh tôn tử đâu." Mẫu hậu nói, dường như đang tính toán gì đó: "Thật ra ta có đề nghị khác. Về Tiễn Bảo Bảo." Mẫu hậu thấy ta trừng mắt nhìn lên, vội nói: "Ý ta là, hậu cung này của con thiếu một người có năng lực, ít nhất thì Tiễn Bảo Bảo cũng làm việc tận tâm. Nếu như Lâm mỹ nhân bên kia có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, con có thể ban cho nàng làm Đức phi, để nàng giúp trông coi công việc. Cũng không phải là muốn con phong nàng làm hoàng hậu. Con khẩn trương như vậy làm gì?" Mẫu hậu giận dữ liếc ta một cái.
Thế còn A Nam thì sao? Mẫu hậu tính để A Nam ở đâu?
"Con yên tâm, ta cũng sẽ giúp con dàn xếp tốt cho Sở Hiền phi bên kia. Sắp tới tốt nhất là nàng nên an phận một chút, đừng gây chuyện nữa. Chờ thêm một thời gian, tin đồn bên ngoài về nàng tự nhiên cũng sẽ chìm xuống. Khi đó, nếu nàng có thể sinh cho con một bé gái, con muốn phong nàng làm hoàng hậu cũng không còn cái gì là không thể."
Ta rất kỳ quái nhìn mẫu hậu, mẫu hậu nói chuyện phong hậu này, suy nghĩ thật là lâu dài. Chính ta cũng chưa dám nghĩ đến phương án đó. Cũng không biết vì sao, ta vẫn có chút bất an. Mẫu hậu dễ dàng chấp nhận A Nam như vậy sao?
Mẫu hậu mạnh mẽ dứt khoát, lập tức trấn áp tất cả hậu cung. Trích Tinh Các của Phùng Yên Nhi và cung Trường Tín của A Nam đều trở nên im ắng. A Nam thì không nói, nhưng trong Trích Tinh Các không có tiếng ca múa truyền ra ngoài thật sự khiến nhiều người trong cung có chút không quen.
Đối với chuyện lần này, trong lòng ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng trong cung có chút nịnh bợ Phùng Yên Nhi, sợ là cũng không yên.
Từ mùng ba ta bắt đầu nhận được tấu chương từ các nơi gửi lên, phần lớn đều là gửi đi từ năm trước. Tấu chương ba ngày liền chất thành một đống. Quan viên có năm ngày nghỉ, ta đến một ngày cũng không có. Trên thực tế, ta cũng không dám nghỉ ngơi, đối thủ của ta còn có thể xuống tay với ta vào giao thừa, bọn họ làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như ngày tết cơ chứ?
Bọn họ không nghỉ ngơi, ta làm sao dám buông lỏng cho bản thân!
Ta chuyển tất cả tấu chương đến cung Trường Tín. Dựa vào cửa sổ xem xét từng quyển. Lại ban chiếu, hoặc chỉ thị. Mỗi chuyện đều cho câu trả lời thỏa đáng.
A Nam ngồi đưa lưng về phía ta, nàng cũng đang xem tấu chương, ta để cho nàng xem xét phương án giao thương hai miền nam bắc. Đây là ý kiến ta góp nhặt từ khắp nơi, thật vất vả mới soạn ra, hiện giờ cũng muốn để A Nam xem qua một chút xem có đề nghị gì không.
A Nam vừa xem, vừa làm như thật sự phê cái gì lên đó.
Cũng may, dường như A Nam không quan tâm chuyện nàng bị giam lỏng trong cung, dĩ nhiên, ta cũng biết rõ, giống như trước đây, trên đời này thật sự không có ai có thể trói buộc được nàng. Nàng cắn đầu bút, vừa nghĩ vừa viết. Trên tập giấy của nàng đầy vết mực. Còn có váy hoa của nàng, không biết tại sao cũng dính đầy mực nước. Cả người nàng đều là mùi mực thơm ngào ngạt.
"A Nam, tấu chương của Tạ Tử Nam lại đề cập đến yêu cầu mới." Ta lắc đầu nói với A Nam: "Tạ Tử Nam này! Là người đòi hỏi nhiều nhất trong số các thứ sử của ta."
"Hắn lại đòi tiền của triều đình sao?" A Nam thuận miệng hỏi, ngay cả đầu cũng không ngoái lại, hướng mái tóc đen nhánh về phía ta.
"Chuyện đó thì không có. Lần này hắn muốn mở trường học, nhưng định dùng tiền của nhân dân. Đây là chủ ý Ngũ Đức tiên sinh kia đưa ra cho hắn, bọn họ muốn xây thư viện nhi đồng." Từ sau khi lão gia hỏa Võ Hiếu Giai kia bị ta thả ra, nghe nói vẫn dốc sức cho việc dạy học và quản lý trường học.
"Chuyện tốt a!" A Nam nói: "Nam Sở vốn coi trọng giáo dục, nay xem như cục diện chính trị đã ổn định trở lại, lại xây dựng thư viện cũng là chuyện thường tình." Nàng dùng đầu bút gãi phía sau gáy. Ta nhìn thấy trên búi tóc của nàng vẫn là cây trâm bạch ngọc kia của ta.
"Dân chúng Nam Sở có tiền sao?" Ta hỏi lại.
A Nam lập tức buồn bực. Rốt cuộc nàng cũng quay mặt lại nhìn ta, ta thấy trên mặt nàng cũng dính vài giọt mực nước ở bên cạnh khóe miệng, giống như nàng ăn vụng thứ gì đó, không cẩn thận lưu lại chứng cứ. Ta không khỏi buồn cười, phải cố nén mới không bật cười thành tiếng.
Sau cái Phùng Ký gọi là Nam Phương bình định, dân chúng Nam Sở trốn ra ngoài rất nhiều. Sau khi ta đi tuần phía nam, dân chúng bên ngoài mới lục tục trở về nhà. Ở Nam Phương, Kim Lăng quận của Tạ Tử Nam có lẽ khá hơn một chút, có vài thế gia và phú hộ có thể chống đỡ việc học. Những quận huyện khác thì rất khó nói. Ta đẩy mấy tấu chương trên tay ra, có chút khổ não. Đại Triệu từ khi lập quốc đến giờ đã gần ba mươi năm, hơn phân nửa thời gian đều là trải qua trong chiến loạn. Cuộc sống khó khăn, dân chúng nghèo khổ. Thật sự đã đến lúc nên nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ là chính ta hồ đồ, đến bây giờ vẫn không thể đảm bảo cho dân chúng thiên hạ một cuộc sống yên bình ổn định.
A Nam nghiêng đầu nhìn ta, ước chừng đã nhìn ra chỗ phiền não của ta: "Hoàng thượng đừng gấp, chuyện này cũng có thể chậm rãi làm. Tích tiểu thành đại, từ từ sẽ tốt lên." Nàng chuyển động con ngươi trong mắt: "Kỳ thật, đối với việc này thiếp cũng có chút ý tưởng, nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói cho hoàng thượng. Chờ thiếp chuẩn bị tốt rồi sẽ nói sau."
Nàng nói không thể nói cho ta biết, nhưng lại lộ ra dáng vẻ ngứa ngáy khó chịu. Nàng ngồi phía trước, ánh mắt chợt lóe chợt tắt nhìn ta, chỉ chờ ta hỏi nàng.
Ta cố tình không mở miệng hỏi, chỉ vươn tay ra, phủ lên búi tóc của nàng. Gần đây bởi vì chuyện của Phùng Yên Nhi mà nàng giận dỗi ta, nhưng cây trâm bạch ngọc kia vẫn cắm ở trên đầu nàng. Điều này khiến ta rất vừa lòng. Lúc này ta không thể thỏa mãn lòng dạ hẹp hòi thừa nước đục thả câu của nàng, cho dù A Nam nghĩ chuyện kinh thiên động địa gì, cuối cùng nàng có thể không để cho ta biết không? Ta không hỏi, cho nàng bứt rứt đến chết!
Quả nhiên, bị ta làm thinh, A Nam không thú vị ngáp lên. Nàng nghiêng người, lại xem tập tấu chương dày cộm kia.
Trong lòng ta buồn cười, đột nhiên vươn tay ra phía sau lưng nàng, lập tức kéo nàng ngã vào trong lòng ta. Nàng kêu lên một tiếng, sau đó trơ mắt nhìn ta dùng ngón tay cái lau giọt mực trên khóe miệng nàng.
Ngoài cửa cung Trường Tín truyền đến giọng thông báo: "Dịch môn tướng quân Đặng Vân đến..." Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân đã vọt đến ngoài cửa.
Ta và A Nam đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng tách ra. Không đến sớm không đến muộn, tên tiểu tử kia lại lựa lúc này mà đến.
Ta thầm nghĩ tiểu tử Đặng Vân này đến thật không đúng lúc. Năm hết Tết đến, không phải hắn nên ở trong thành Lạc Kinh uống rượu cùng người ta đến lúc trời đen kịt sao? Tại sao lại đột nhiên đến tìm A Nam? Huống hồ hiện tại A Nam đang bị giam lỏng, mẫu hậu không cho người khác đến gặp nàng, hơn nữa Đặng Vân còn là khách lạ.
Đặng Vân đã trực tiếp đi vào, nghe tiếng bước chân hẳn là không hề có ý định dừng lại. Lần trước tên tiểu tử Đặng Vân này tới còn biết giả bộ một chút lễ tiết, bây giờ quả thực là đánh thẳng về phía trước rồi.
"Hoàng thượng!" Rèm cửa vừa kéo ra, Đặng Vân đã sải bước đi vào.
A Nam phản ứng còn nhanh hơn ta: "Xảy ra chuyện gì?" Nàng kích động hỏi: "Có phải lại là chuyện quân Kiến Chương không?" Vừa mở miệng, A Nam đã muốn nhảy dựng lên.
Giờ ta mới ý thức được, Đặng Vân gọi là "hoàng thượng". Hắn là tới tìm ta!
Hơn nữa, trang phục của Đặng Vân hôm nay cũng không phải là trang phục thường ngày, trên người hắn khôi giáp chỉnh tề, ghim buộc cẩn thận. Trong lòng ta căng thẳng, không phải là quân Kiến Chương trở mặt chứ?
Cũng may, ta nhìn thấy thần sắc của Đặng Vân không phải là uể oải mà hoàn toàn ngược lại, có chút hưng phấn.
A Nam cũng đã nhìn ra: "Là chuyện tốt!" Nàng nói, ánh mắt nàng nhìn Đặng Vân có chút hoài nghi: "Ngươi đã tìm ra người giở trò quỷ trong quân Kiến Chương?" Ta khẩn trương đối với chuyện trong quân Kiến Chương, A Nam vẫn biết.
Đặng Vân thật sự rất hưng phấn, liên tục gật đầu: "Hai ngày nay tuy rằng ta liên tục uống rượu say trước mặt người khác, nhưng thật ra là ngay cả ngủ ta cũng mở một con mắt. Muốn tính kế tiểu gia sao? Nằm mơ đi!" Thiếu niên này mặt mày hớn hở, trước hết tự khen bản thân một lần: "Hôm nay rốt cuộc đã có người không chịu nổi!" Hắn hưng phấn nói cho chúng ta biết: "Sáng sớm vừa tỉnh dậy đã có người dẫn mấy binh lính không rõ chân tướng của quân Kiến Chương ồn ào cái gì mà "không cần tướng quân là người phương nam, không chịu phục tùng dưới tay bại tướng". Bọn họ muốn giải trừ lệnh cấm, đánh thẳng vào doanh vệ." Đặng Vân nhìn thấy trên án có chén trà, không quan tâm là của ai, nhấc lên liền uống: "Cũng may ta đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ hôm nay để tung ra. Hôm nay một lưới bắt trọn bọn họ. Hơn nữa mấy kẻ đầu lĩnh, một người cũng chạy không thoát."
Ta lập tức vừa mừng vừa sợ, một người cũng chạy không thoát, cái này có nghĩa là, ta có thể truy xét nanh vuốt của Phùng Ký đang âm thầm hoạt động trong quân Kiến Chương rồi. Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một cái, Đặng Vân cũng vui lây. Đây thực sự là chuyện vui! Lần trước xảy ra chuyện của Quách Hưng, Tào Định trốn đi, ta vì không thể đào ra cái đinh trong quân Kiến Chương mà tiếc nuối không thôi. Bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng trốn không thoát.
"Hoàng thượng mau chóng thẩm vấn những người này, nhất định có thể quét sạch tất cả ám đinh trong quân Kiến Chương một lần." Đặng Vân từ đầu đến cuối vẫn là thúc giục ta.
Ta cười to, kiên nhẫn chờ đợi quả nhiên sẽ có kết quả, lúc này ta cũng sốt ruột khó kiềm nén. Việc này ta còn phải tự mình đi một chuyến. Có một số việc, tự mình nắm giữ vẫn yên tâm hơn.
A Nam vội vàng giúp ta cầm áo choàng và kiếm. Nàng biết việc này có ý nghĩa như thế nào.
"Hôm nay không cần chờ ta." Ta nói với nàng, lại lau mấy vết mực dính trên mặt nàng: "Chắc chắn sáng mai chúng ta mới có thể chạy về."
A Nam gật gật đầu: "Để Như Ý đưa toàn bộ tấu chương ở đây quay lại ngự thư phòng chứ?"
Ta gật đầu: "Hôm nay nàng cũng đi ngủ sớm đi, đừng để cho mẫu hậu bới móc."
Ta rất hưng phấn, không có nhiều thời gian lo cho A Nam, tuy rằng ta nên nghĩ đến việc nha đầu này rời khỏi mắt của ta chắc chắn sẽ không an phận như vậy.
Việc tra hỏi quân Kiến Chương còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của ta, những người đó, căn bản không cần nhắc tới, không cần tra tấn đã chủ động khai ra ai là người khơi chuyện, ai là người tung các loại tin tức trong quân Kiến Chương. Ta thẩm vấn cả đêm, sai người làm ghi chép lại toàn bộ, sau đó phá lệ, lần đầu tiên hạ lệnh lập tức giết các phạm nhân có liên quan, hết thảy đều theo quân pháp mà thi hành, một khắc cũng không được ngưng trệ.
Trong doanh trại đốt đèn lồng, nhưng trong đêm tối vẫn khiến người ta cảm giác được áp lực vô hình. Quan binh trong quân Kiến Chương bị ta gọi dậy ngay trong đêm, quan sát ta chém giết trong quân doanh của mình lần đầu tiên. Ta ngồi trên ghế dựa lớn ở trên cao, rất nhiều người là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng đế. Bọn họ lặng lẽ mở to hai mắt, tò mò muốn nhìn rõ mặt mũi của ta. Đáng tiếc ta mặc một thân áo đen, hoàn toàn hòa vào trong bóng đêm tối tăm.
Đây mới là nguyên nhân ta thường mặc đồ đen, là phương pháp năm đó ta phát hiện ra khi lãnh binh. Màu đen thường khiến người ta có cảm giác thần bí, trước kia vào thời điểm các huynh đệ ở trước mặt phụ hoàng tranh đoạt lợi hại nhất, binh lính của ta đều cảm thấy ta cực kỳ uy nghiêm lãnh khốc. Mà chúng thần và phụ hoàng đều cho là ta chưa thể hiện hết toàn bộ năng lực.
Sự thật chứng minh, ta từ trong đó có được chỗ tốt.
Hiện tại, ta mặc một thân áo đen, ngồi trong bóng tối dày đặc, uy hiếp binh lính của ta. Chém giết như thế này, so với mấy năm sau, bọn họ tiến vào hoàng cung của ta chém giết vẫn chưa đáng gì. Nhưng ta tin tưởng, lấy chuyện này ra chắc chắn có tác dụng nhắc nhở bọn họ trong thời gian rất lâu về sau sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Đây là lần đầu tiên ta đại khai sát giới lớn như vậy kể từ sau khi lên ngôi, ở đại doanh của quân Kiến Chương, coi như là hình thức xử phạt cao nhất đối với các tướng lĩnh. Trong một đêm, hơn mười đầu người rơi xuống. Máu của bọn họ chảy ra trong quân doanh đều hòa tan với tuyết đọng trên nền đất. Một đêm này đối với quân Kiến Chương cũng không chỉ mang ý nghĩa bình thường. Mỗi một cái đầu của những người làm việc cho Phùng Ký rơi xuống cũng là lúc ta vững vàng thu lại quân Kiến Chương về trong tay mình. Việc này chứng minh, đến lúc ta cần dùng máu tươi để bảo vệ quyền lực của mình, ta cũng nhất quyết không nương tay.
Trải qua lần tẩy trừ này, quân Kiến Chương phải qua thêm một thời gian nữa mới có thể trở lại quỹ đạo. Chẳng qua những chuyện còn lại ta giao cho Đặng Vân. Ta không cần hắn lãnh binh, nhưng ta cần hắn giúp ta nuôi binh.
Hiển nhiên, lần này ngay cả Đặng Vân cũng có chút giật mình đối với ta. Hắn cười như không cười nói với ta: "Hoàng thượng như thế này có thể dễ dàng khống chế bất cứ kẻ nào." Tiểu tử này không nhiều tuổi lắm, thế mà lại có thể ở trước mặt ta tỏ vẻ trưởng thành.
Sáng sớm ta chạy về trong thành, giả bộ như không có việc gì. Trên thực tế đúng là không có việc gì, thành Lạc Kinh vẫn còn đắm chìm trong không khí ngày Tết, đối với dân chúng mà nói thì chỉ cần cuộc sống gia đình mình tạm ổn là được. Trên đường người đi lại thưa thớt, phần lớn dân chúng mừng năm mới sẽ dậy muộn một chút. Bọn họ hoàn toàn không biết bên ngoài cửa thành đã xảy ra chuyện gì.
Khi ngựa của ta đi qua phủ Đại Tư Mã của Phùng Ký, ta thấy cửa phủ vẫn đang đóng chặt. Ta hơi cười lạnh, hắn là đang yên tâm chờ tin tức của quân Kiến Chương bên kia sao? Đáng tiếc, lần này, tin tức gì hắn cũng không chờ được. Quân Kiến Chương từ nay về sau không có liên quan gì đến hắn.
Ta kiềm nén cảm giác hưng phấn hồi cung, thậm chí cũng không quay về điện Thừa Càn của ta mà hừng hực hứng thú chạy về phía cung Khôn Ninh trước... Ta phải thật nhanh chóng chạy về chia sẻ niềm hưng phấn này của ta với mẫu hậu và A Nam. Lúc này trời vừa mới sáng, mẫu hậu đã sắp rời giường. Cho nên ta đến chỗ này của mẫu hậu trước.
Ta vừa mở cửa chính của cung Khôn Ninh liền phát hiện có điểm không đúng.
Nằm ngoài dự liệu của ta, mẫu hậu không ở trong cung Khôn Ninh. Mấy cung nữ trong cung nhìn thấy ta đều hốt ha hốt hoảng, ta hỏi bọn họ mẫu hậu ở đâu thì cả một đám đều không chịu mở miệng.
"Có lẽ hoàng thượng có thể đến cung Trường Tín xem thử một chút." Một tiểu cung nữ trong đó nhìn ta, tiết lộ nửa câu như vậy.
Trong đầu ta vang lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy sự tình có chút không ổn.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |