← Ch.088 | Ch.090 → |
Được Tiễn Bảo Bảo nhắc nhở, ta nhìn thấy khuôn mặt xanh mét phía xa xa kia của mẫu hậu thì không còn cảm thấy bất ngờ nữa.
Trên con đường nhỏ trước tổ miếu, mẫu hậu theo nghi thức mà bước đến, cả động tác và sắc mặt của mẫu hậu đều khiến cho người ta cảm thấy vô cùng nghiêm trang. Thân thể của mẫu hậu hiện giờ vẫn khỏe mạnh, lúc bước đi thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt nhìn người khác cũng vô cùng sắc bén.
Trong không khí còn vương lại mùi thơm của pháo Tết, nhưng lúc này ta lại ý thức được, một năm cũ trong cung đã qua rồi. Một vòng tuần hoàn sát phạt cùng tranh phong lại bắt đầu.
Ta không biết tại sao mình lại chột dạ, kỳ thật ta cũng không làm chuyện gì. Chỉ là vừa nghĩ đến người là mẫu thân của ta, lúc ta còn thơ bé, mẫu hậu là người duy nhất dùng toàn lực để bảo vệ ta, trong lòng liền không kiên định được như thế.
Bước chân đi đến trước mặt chúng ta thì dừng lại.
A Nam cùng Tiễn Bảo Bảo và các phi tần bên cạnh lập tức quỳ xuống thi lễ.
Ta đi lên, đưa tay đỡ lấy mẫu hậu. Mẫu hậu vừa chạm đến một cánh tay của ta, ngoài miệng đã nói: "Sở Hiền phi đứng lên đi."
Người chỉ gọi một mình A Nam đứng lên, việc này có chút kỳ quái. Lúc này ngay cả một người hờ hững với mọi thứ như A Nam cũng có chút thấp thỏm.
Mẫu hậu bước đi, cũng không thèm nhìn tới A Nam vẫn còn quỳ trên mặt đất: "Lễ tế tổ hôm nay, Sở Hiền phi không cần tham gia."
Người nói rất dứt khoát, tuyên bố phán quyết của nàng đối với A Nam. Lời này vừa nói ra, ta liền giật nảy người.
Lễ tế tổ Tết Nguyên Đán ở trong cung không giống với các nghi lễ thông thường, mặc dù chỉ là theo lệ hàng năm nhưng cũng là một nghi thức cúng tế, phân rõ vị thứ thân phận trong cung trước mặt tổ tiên Nguyên thị. Ở đây còn hàm chứa cả vinh dự và tôn vinh. Phi tần trong cung thường rất xem trọng. A Nam mới được phong năm nay, lại càng không nên vắng mặt.
Ta vốn còn hy vọng mẫu hậu có thể cho A Nam một cơ hội giải thích. Kết quả lại là như vậy.
Trong lòng ta biết rõ như vậy không ổn. Vừa định mở miệng, ánh mắt như lưỡi đao của mẫu hậu đã quét tới, ngăn lại lời nói cứng rắn của ta ở khóe miệng.
A Nam vẫn quỳ không hề nhúc nhích, nàng nhìn mặt mà nói chuyện, đôi mắt đen nhìn quanh một vòng, sau đó nhanh chóng rũ xuống, chỉ dập đầu với mẫu hậu một cái, sau đó liền đứng lên. Ta xem dáng vẻ của nàng, căn bản là không có ý định biện bạch cho bản thân.
Trong lòng ta gấp gáp, đánh ánh mắt về phía A Nam. Nhưng A Nam dường như không nhìn thấy. Nàng bước từng bước nhỏ, kính cẩn lui về phía sau, thật sự có ý định hồi cung. Tư thế của nàng nhìn có vẻ như là cung kính, thế nhưng sâu trong xương tủy rõ ràng vẫn mang theo ý kiêu ngạo.
Hóa ra là trong lúc này chỉ có một mình ta sốt ruột!
Được rồi, thật sự là chỉ có một mình ta. A Nam không cần, mẫu hậu cũng rất tự phụ. Chỉ có Nguyên Quân Diệu ta mới là người muốn sắp xếp cho cả hai người bọn họ yên ổn ở bên cạnh ta.
Ta nhịn không được, thốt lên: "Mẫu hậu, Sở Hiền phi đã làm sai cái gì sao?"
Câu hỏi này đổi lấy một cái liếc mắt hung hăng của mẫu hậu, bước chân của A Nam cũng hơi chậm lại.
Ta dứt khoát tiếp tục kiên trì: "Chuyện của Sở Hiền phi, nhi thần đều biết rõ. Mấy ngày gần đây, nhi thần nhìn thấy Hiền phi dẫu chịu mệt nhọc vẫn bận rộn lo chuyện mừng năm mới. Trên đầu còn vô cớ bị người ta đánh một phát, vẫn không dám nghỉ ngơi, nỗ lực chống đỡ đến tận hôm nay. Vì sao mẫu hậu còn muốn phạt nàng?"
Ta vì A Nam mà nói chuyện như vậy, có lẽ A Nam sẽ không cảm kích. Ta cũng không trông chờ nàng có thể cảm kích. Vốn dĩ ta cũng không nguyện ý bị kẹp giữa mẫu hậu và đám phi tần, tự chuốc lấy phiền phức. Nhưng A Nam không thể so sánh với người khác, nàng ở Lạc Kinh vốn đã là tứ cố vô thân, nếu ta cũng không giúp nàng, làm sao nàng có thể sống yên trong cung. A Nam ở trong hậu cung này, ta không thể không để ý.
Mẫu hậu trừng mắt: "Các nàng tuổi trẻ không bận rộn, chẳng lẽ để cho lão thái bà ta đây bận rộn sao? Chỉ làm một chút chuyện vụn vặt như thế đã hô to gọi nhỏ, cũng cho là có công hay sao?"
"Mẫu hậu, nhi thần không có ý này." Lúc này tất cả phi tần đều đã đến đông đủ. Vẻ mặt tất cả đều là đến xem trò vui. Có mấy lời, ta và mẫu hậu cũng không thể nói rõ.
"Ngươi cũng không cần đau lòng như vậy." Mẫu hậu trợn mắt nhìn ta: "Người nên nói không nói, cần ngươi phải lên tiếng sao!"
Ta sửng sốt.
Đúng vậy, ta đau lòng, hơn nữa cũng chỉ có ta đau lòng. Lúc này A Nam đang cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên ta biết, A Nam không thích biện bạch cho bản thân, tính tình của nàng vốn là như vậy. Từ sâu trong đáy lòng ta mơ hồ cảm nhận được, phía sau vẻ quật cường của A Nam có thứ ta không biết rõ. Không biết tại sao, chỉ cần ta đối tốt một chút, các phi tần khác ít nhiều gì cũng có chút đắc ý cùng cảm kích. Chỉ có A Nam là không.
Có lẽ nàng là vì không đau, cho nên sớm đã buông lỏng tâm tư kia rồi. Dù sao trước đây ta đối xử với nàng cũng không mấy dễ chịu.
A Nam không quan tâm, nhưng ta lại để ý.
Mẫu hậu lại lên tiếng: "Ta không thiên vị, Thục phi cũng bị ta phạt như vậy." Người tuyên bố.
Ta lại sửng sốt, lúc này mới ý thức được, trong số những người đến đây hôm nay vẫn không nhìn thấy Phùng Yên Nhi. Nàng ta luôn coi những sự kiện như hôm nay là cơ hội để khoe khoang tốt nhất, thế mà bây giờ lại không thấy bóng dáng!
"Ta đã cho người đến chỗ Thục phi tuyên ý chỉ, nàng không cần đến đây." Mẫu hậu nhẹ nhàng nói xong một câu, trên mặt như phủ băng: "Ngày hôm qua gây ra cảnh tượng hỗn loạn ở trong cung, đã đến lúc phải trị một chút. Mẫu hậu chỉ giết người đáng chết, phạt người nên bị phạt. Qua năm mới sẽ bắt đầu tra xét từ Thục phi. Hoàng thượng không có ý kiến chứ?"
A Nam kinh ngạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn mẫu hậu.
Mẫu hậu uy nghiêm liếc mắt nhìn các phi tần khác đang đứng trang nghiêm: "Trong cung có quy củ, không phân biệt thân phận cao thấp, có sai tất phải bị phạt! Từ hôm nay, cả Thục phi và Hiền phi đều bị cấm túc trong cung mình nửa tháng. Hai người các nàng không được tham dự các hoạt động trong cung, không gặp khách lạ, không tiếp đón các phi tần tỷ muội khác. Cộng thêm lần trước phạt đánh, trong vòng nửa tháng mừng năm mới này, các nàng cũng không được nhận lễ mừng, nhất quyết không được tham gia múa hát vui chơi. Các ngươi cũng có thể giám sát."
Mẫu hậu nói xong một mạch, ánh mắt sáng ngời đảo qua người bên cạnh, chờ đợi.
A Nam càng cúi đầu. Tuy rằng đầu nàng cúi thấp, nhưng con mắt lặng lẽ xoay tròn, không biết lại đang suy nghĩ chuyện gì.
"Hai vị nương nương từ hôm nay trở đi đều là người chờ xử tội, tùy thời nghe chiếu gọi đến. Những việc còn lại trong cung, tất cả đều do ai gia tự mình xử lý." Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: "Cùng với Tiễn chiêu nghi giải quyết."
Lúc này, mọi người đều câm như hến, nào có ai dám dị nghị. Chỉ có Tiễn Bảo Bảo ưỡn ngực.
Ta còn muốn lên tiếng, nhưng lại đột nhiên phát hiện A Nam nháy mắt với ta, muốn ta đừng mở miệng nữa.
Mẫu hậu quét mắt qua mọi người một lượt: "Các người không một ai làm cho người ta bớt lo!"
A Nam yên lặng lui xuống. Trước khi đi còn mấp máy đôi môi, không tiếng động nói với ta một câu: trì hoãn một chút.
Ta muốn tranh cãi chuyện Đặng Hương ở phủ công chúa ở trước mặt mọi người dường như cũng không ổn, A Nam cũng không muốn để ta tranh cãi nữa. Ta đành phải thôi. A Nam là kiểu người hành động, không muốn đấu võ mồm. Nàng đại khái có quyết định của mình.
Giờ lành chưa tới, hoạn quan xướng lễ cung kính mời mẫu hậu đi vào bên trong ngồi một lát. Mẫu hậu khoát tay áo, ý nói người cũng thà rằng đứng chờ. Hoạn quan xướng lễ nhìn vẻ mặt mẫu hậu, dĩ nhiên là cũng nóng lòng.
Lúc này, chỉ có một mình Tiễn Bảo Bảo đứng ở bên người mẫu hậu, nàng ta ưỡn thẳng lưng, bắt chước dáng vẻ của mẫu hậu. Chỉ là nhìn nàng ta không giống vẻ uy nghiêm mà giống như mang sát khí của thần giữ của. Thực ra hình tượng của nàng ta vốn cũng rất uy nghiêm.
Hôm nay ta phải vô cùng nhẫn nại thực hiện một bộ nghi thức tế tổ rườm rà. Mẫu hậu cũng tốt, Tiễn Bảo Bảo cũng tốt, đều là người thích cẩn thận tỉ mỉ. Vốn là chuyện vui mừng, rốt cuộc lại biến thành không có chút vui vẻ nào.
Hơn nữa, ta biết ta còn phải đến chỗ linh huấn của mẫu hậu. Hôm nay ở trước mặt mọi người, mẫu hậu không nói toạc ra, nhưng cuối cùng nhất định vẫn là muốn hỏi cho rõ ràng.
******~
Theo lễ xưa, vào ngày Tết Nguyên Đán, các bậc trưởng bối Nguyên thị sẽ mang theo tiểu bối đến chúc Tết. Hôm nay mẫu hậu đều lấy cớ thân thể không tốt để từ chối. Người đặc biệt ở trong cung Khôn Ninh chờ ta.
Ta không dám lại đến cung Trường Tín dỗ dành A Nam, loại thời điểm này, ta ít gây chuyện cho nàng thì tốt hơn. Cởi bỏ lễ phục, ta liền lập tức đến chỗ mẫu hậu.
Lần này, mẫu hậu chờ ta ở trong phòng. Không cần mẫu hậu ra lệnh, ta vừa vào cửa đã đuổi tất cả mọi người lui ra hết. Gian phòng này, ngoại trừ mẫu hậu vẫn sinh hoạt hàng ngày, bình thường đều không cho người ngoài bước vào. Gian phòng nhỏ hẹp, ngăn cách với bên ngoài. Lúc này thời tiết đã không còn lạnh lắm, trong cung vẫn còn thông nhiệt, không khí trong phòng có chút nóng bức. Mẫu hậu lại đóng cửa sổ, khiến cho người trong phòng muốn đổ mồ hôi.
Ta vừa vào phòng, không thể không mở vạt áo, chỉ hận không tìm được cây quạt tới phẩy một chút.
Mẫu hậu ngồi rất nghiêm chỉnh: "Lòng yên tĩnh, tự nhiên sẽ lạnh!" Người nói với ta.
Sau đó lại nói: "Hai vị nương nương kia bị ai gia phạt, cũng không thấy các nàng biện bạch gì. Vốn dĩ định để cả hai người đều đến quỳ ở trong Phật đường, sau nghĩ lại lại sợ hai người gặp mặt sẽ đánh nhau trong Phật đường, làm bẩn mắt thần phật. Lỗi phạm phải trong năm vừa rồi, ai gia cũng không muốn nhìn thấy một màn gà bay chó sủa."
Ta trầm mặc.
"Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, con có thể không liên quan sao." Mẫu hậu trừng ta một cái: "Hôm nay là ngày tế tổ, ta vốn còn mong có thể thấy được con phân định rạch ròi một chút. Diệu nhi con còn không lo trông coi giang sơn sự nghiệp? Còn muốn giữ lại cái mạng già của người mẹ này hay không?" Âm thanh của mẫu hậu có chút phát run: "Đừng cho là ta nghe không ra mấy lời Sở Hiền phi nói trong yến tiệc hôm qua đều là nhắm thẳng vào Phùng gia!"
Ta cười khan một tiếng, trong lòng lập tức nặng tựa ngàn cân. Ta biết rõ chuyện này không gạt được mẫu hậu.
"Các ngươi có thể có chứng cớ sao?" Mẫu hậu hỏi.
Ta lắc đầu.
Mẫu hậu đau lòng nhìn ta.
Lúc này ngồi sát mẫu hậu, ta mới nhìn thấy trong mắt mẫu hậu đều là tơ máu, biết người cả đêm qua ngủ không ngon giấc. Vì chuyện hôm qua mà đã phải suy nghĩ cả đêm.
Quả nhiên, sau một hồi trầm ngâm, mẫu hậu lại hỏi: "Đại Triệu ba trấn hai mươi tư doanh, con nắm chắc được mấy doanh?" Mẫu hậu lập tức chạm đúng chỗ đau của ta.
Nói đến đây, ta gần như muốn rơi lệ trước mặt mẫu hậu. Không ai hiểu con bằng mẹ, mẫu hậu rõ ràng đã biết chỗ khó xử của ta. Ta nói không thành lời, chỉ có thể lắc đầu với mẫu hậu.
Mẫu hậu thở dài một tiếng: "Ai gia cũng biết! Ban đầu nhiều đại thần phản đối như vậy, con lại khư khư cố chấp, càng muốn tăng thêm quân quyền cho Phùng gia." Mẫu hậu hung hăng dí sát ngón tay trên trán ta: "Hài tử nhà ngươi, sao lại cứ đưa đầu đến dựa trên người nữ nhân. Phụ hoàng ngươi cũng được, ai gia cũng được, cũng không đến mức như nhà ngươi."
Nhưng phụ hoàng cũng tốt, mẫu hậu cũng được, không phải đều dạy ta nhân nghĩa yêu người sao? Ta yêu, kết quả lại là như vậy!
"Chuyện này con có tính toán gì không? Nay ta cũng chỉ có thể phạt nhẹ, cánh chim phía sau người ta đã cứng cáp, con ở đây lại không có chứng cứ!" Mẫu hậu nhìn ta, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Giữ nàng ta lại, về sau từ từ giết." Ta nhìn về phía mẫu hậu, thề: "Nhi thần luôn có cách giữ được đồ của mình."
Mẫu hậu nhìn ta hận cắn răng: "Cho nên ngươi liền chuyển qua thích yêu nữ Sở Tư Nam kia đúng không?""
Ta lo sợ, nghi hoặc lẫn khó hiểu nhìn mẫu hậu: "Ngày hôm qua là A Nam đã cứu nhi thần."
Mẫu hậu gật đầu: "Nàng không hiểu chuyện triều chính." Mẫu hậu nói: "Nhưng ngươi muốn lợi dụng nàng, không sợ bị nàng lợi dụng ngược lại sao?" Mẫu hậu lại dí trán ta lần nữa: "Vì ta luôn không tin tưởng nam nhân. Cái khác không nói, nam nữ bọn họ trong lúc phóng nước miếng không có quy củ, ngươi có biết không?
"Mẫu hậu, người là đang nói chuyện trong phủ công chúa sao, đó là có người hãm hại Sở Hiền phi. Sở Hiền phi ngày ngày đều ở cùng nhi thần, tuyệt đối không có chuyện cẩu thả." Rốt cuộc cũng nói đến A Nam.
"Hãm hại?" Mẫu hậu cười lạnh: "Vậy con nói cho ta biết, Mính Hương tiên sinh kia rốt cuộc là chuyện gì? Một nam tử độc thân như hắn, vì sao lại ở trong phủ công chúa?"
"Đó là..."
"Đừng quên cô nương kia của cửu đệ con. Chính mình diêm dúa lẳng lơ không nói, còn mang theo một nữ nhân không sạch sẽ vào cung."
Ánh mắt ta sáng lên: "Nhưng không phải phụ hoàng cũng giữ chắc giang sơn sao?"
Mẫu hậu gấp đến độ phất khăn tay lên mặt ta: "Phụ hoàng con là ai cơ chứ! Huống chi, làm sao con biết trong lòng người phương nam bọn họ là cái gì, cho dù bây giờ sạch sẽ, về sau thì sao? Trong lòng thì sao? Con dựa vào cái gì mà đảm bảo rằng khi đối mặt với con, trong đáy lòng nữ nhân kia hoàn toàn là vô tư?"
Ta ngẩn người. Ta phải thừa nhận, cho đến bây giờ, đối với lòng của A Nam... Ta vẫn không có tự tin. Tới bây giờ ta vẫn không nắm chắc được lòng của A Nam. Thậm chí nàng cũng không thể so được với Phùng Yên Nhi, nàng ở trước mặt ta ngay cả giả bộ cũng không làm. A Nam quan tâm đến dân chúng Nam triều, quan tâm đến bạn cũ cố giao. Quan tâm tới tất cả những ký ức của nàng, còn có trách nhiệm trên người nàng. Lòng A Nam lớn như vậy, ta lấy cái gì đến lấp đầy?
Mẫu hậu lo lắng thở dài: "Ta đã sớm không thích nữ nhân như Sở Ti Nam, ngày thường ba tai hai bệnh (hay mắc bệnh), không lúc nào thấy khỏe mạnh. Thế nhưng nhìn thấy khí thế của nàng lúc chất vấn Hà Tử Ngư, nào có dáng vẻ mà một nữ nhân lương thiện nên có."
Ta vội nói: "Sở Hiền phi chính là như vậy, mẫu hậu không nhìn thấy dáng vẻ lúc nàng ấy vì nhi thần mà làm việc ở Giang Nam, so với ngày hôm qua còn dũng mãnh hơn." A Nam thật sự là một nữ nhân kỳ lạ. Trong thân thể nhỏ bé kia của nàng thật sự cất giấu lực bộc phát kinh người. Khí chất trời sinh, chính là hoàn toàn khác xa những nữ nhân khác.
Mẫu hậu không tranh cãi với ta: "Ta cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cầu nàng đừng như vị kia của Phùng gia, năm sáu năm cũng không sinh nổi một quả trứng. Nếu nàng thật sự tốt, vậy thì mau sinh con trai cho nhi thần của ta đi, như vậy liền tốt hơn bất cứ chuyện gì khác."
"A Nam chắc chắn làm được." Ta vội nói: "Đừng nhìn A Nam gầy như vậy, đến lúc nàng sinh nhi tử chắc chắn có khí lực."
Mẫu hậu trừng mắt liếc ta một cái, lại thở dài một tiếng: "Phụ hoàng con ra đi, liền ném cả giang sơn cho Diệu nhi con. Nhưng chúng ta cô nhi quả mẫu, cũng là không có bản lĩnh bảo vệ phần gia nghiệp này. Dựa vào người khác lại không tin tưởng được, vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ trách mẫu hậu không hiểu việc triều chính, không thể giúp con một phen." Nói xong, mẫu hậu thương xót rơi lệ: "Về sau, mẫu hậu sẽ không lười nhác, hậu cung này, mẫu hậu sẽ liều mạng già giúp con trông nom, để con có thể toàn tâm toàn ý cai quản triều đình. Ta cũng không tin, nhi thần ta thông minh như vậy mà không giải quyết được quỷ kế của bọn tiểu nhân kia." Mẫu hậu cắn răng, hình như đang tính toán cái gì.
Ta không cần mẫu hậu giúp ta trông coi hậu cung, bởi vì ta luyến tiếc A Nam luôn phải chịu phạt, lời này ta không thể nói với mẫu hậu được.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |