← Ch.135 | Ch.137 → |
Nụ cười của A Nam còn rực rỡ hơn cả cảnh xuân. Vừa nhìn thấy A Nam cười, lòng ta cũng vui vẻ lên. Dường như mùa xuân trong lòng ta cũng đã bắt đầu, cây cỏ tươi tốt, cả người đầy sức sống.
"Người miền nam muốn kết thân với công chúa, theo quy củ không phải là khắc tên mình lên ngọc làm tín vật sao?" Ta mặt dày nói với A nam: "Tiếc là lúc trước trên cây trâm ngọc này không khắc tên của ta. Nàng cũng không thể không thừa nhận." Ta cảm thấy hiện giờ ta nói ra lời này là vừa đúng, mùa xuân vừa đâm chồi nảy lộc, mọi thứ đều còn kịp.
A Nam nhìn ta một chút, lại nhìn xuống cây trâm, mặt ửng đỏ lên.
"Cây trâm này vốn là thứ ta vẫn mang theo bên người." Ta vội vàng giải thích với A Nam: "Mặc dù không phải là rất quý giá, nhưng cũng không phải là một miếng ngọc tầm thường, đây là ngọc Dương Chi thượng hạng, không pha trộn tạp chất." Ta giơ tay lên thề thốt với A Nam: "Ta đối với A Nam là thật lòng. A Nam đừng bao giờ... đừng không yên lòng về ta nữa." Lời này của ta cũng không phải là đau buồn thương tiếc gì, ta chỉ muốn chờ đến khi đã xử lý xong mọi chuyện rồi, ta chắc chắn sẽ như hình với bóng bên cạnh A Nam, cho dù là ai cũng không thể tách hai chúng ta rời khỏi nhau. Ta nhẫn nhịn bao lâu nay chỉ để chờ một ngày đó.
Đáng tiếc ta nóng lòng như vậy lại không đổi được cái gật đầu đáp ứng của A Nam. Nàng chỉ cúi đầu, hoàn toàn yên lặng, nhìn cây trâm ngọc trong tay.
A Nam vẫn còn lo lắng chuyện gì sao? Trong lòng ta có chút nghi ngờ.
Một lát sau, A Nam cầm cây trâm ngọc lên cho vào tay áo, cây trâm của ta lặng lẽ biến mất trong tay áo nàng. Trong lòng ta lập tức vui mừng.
Cảm thấy cảnh vật bên ngoài dường như cũng bừng sáng lên.
Theo nghi lễ của người miền nam, công chúa tiếp nhận ngọc bài của nam nhân rồi thì sẽ lấy thân báo đáp, A Nam sẽ không hối hận chứ?
"A Nam!" Ta khẽ gọi tên nàng.
"Hoàng thượng..."
"Ừ?"
A Nam cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn ta.
"Có lời nào cứ nói thẳng." Ta khích lệ nàng. Ta muốn nghe nàng gọi tên của ta.
"Hoàng thượng định xử lý Phùng Yên Nhi như thế nào?" Nàng nhỏ giọng hỏi ta.
Ta hơi thất vọng: "A Nam vẫn đang lo lắng chuyện này sao?" Ta không hiểu: "Đối với chuyện của Phùng Yên Nhi, nàng không nhìn thấy quyết tâm của ta sao?"
A Nam vẫn còn chần chừ: "Phùng gia vốn là bọn nhát gan." Nàng suy nghĩ một chút: "Dựa vào việc chèn ép người dân phía nam mà nổi loạn cũng không thể coi là vinh dự gì. Chỉ là thiếp không hiểu, hoàng thượng..." Nàng đột nhiên ngẩng đầu: "Hoàng thượng đã từng yêu Phùng Yên Nhi?"
Ta cả kinh, lập tức có chút chột dạ, chuyện này rất rõ ràng, lúc đầu Phùng Yên Nhi ở trong hậu cung vô cùng được cưng chiều. Nhưng tại sao A Nam lại muốn hỏi chuyện này? Ta khẳng định ta đã từng yêu Phùng Yên Nhi, thậm chí còn có thể nói là mê luyến. Lòng người chính là nơi sâu nhất trên đời, chưa tới chỗ sâu nhất thì vĩnh viễn sẽ không biết trong đáy lòng của người ta giấu thứ gì. Phùng Yên Nhi từng khiến ta trầm mê, nhưng đến lúc chìm xuống lại nhận lấy kết quả là cả người đều tàn nát. Cho đến lúc đó, ta mới biết tình yêu trước kia của ta đều không có chút giá trị nào.
"Hoàng thượng yêu Phùng Yên Nhi ở điểm nào?" A Nam hỏi.
Ta lại không dám trả lời, ta biết chắc chắn sẽ có một ngày A Nam chất vấn ta, nhưng lại không nghĩ tới nàng sẽ hỏi thái độ của ta đối với Phùng Yên Nhi. Dù sao những nữ nhân khác ở bên cạnh ta đều hỏi: "Hoàng thượng yêu ta thật sao? Hoàng thượng yêu ta ở điểm gì?" Chỉ có A Nam không như vậy, nàng hỏi ta yêu một nữ nhân khác ở điểm gì. Câu hỏi này hỏi đến tận nội tâm của ta, ta không dám trả lời.
Ta biết ta yêu Phùng Yên Nhi ở điểm gì. Mỗi nam nhân, hoặc ít hoặc nhiều đều có phần nông cạn. Thật ra thì đối với nam nhân mà nói, ngoại hình của nữ nhân chỉ là thứ yếu, nữ nhân biết thuận theo ý người khác, khiến cho nam nhân cảm thấy bản thân hắn quan trọng mới là trọng điểm. Cho dù là hoàng đế như ta cũng sẽ thiếu tự tin, cho nên cũng sẽ giống như những nam nhân khác, bản chất đều là ham hư vinh.
Điểm mạnh của Phùng Yên Nhi chính là nàng ta nói láo trước mặt ta quá nhiều, khiến cho ta tự đánh giá sai bản thân. Thay vì nói ta từng yêu Phùng Yên Nhi thì nên nói rằng ta yêu sự hư vinh của chính mình.
Ta cũng chưa đến nỗi vì sự nông cạn của bản thân mà hối hận. Trên đời này, rất nhiều người nông cạn cũng vẫn sống rất tốt. Chỉ là một bậc đế vương như ta, cái giá phải trả cho sự nông cạn của mình là rất lớn. Nơi thâm cung này, bóng tối chính là lớp màn che cho sự chết chóc. Ta từng đi qua cái chết mới có thể nhìn ra chân lý của tình yêu, so với những nam nhân khác đã là rất may mắn.
Nhưng những lời này, ta cũng không thể nói cho A Nam nghe vào lúc này. Bởi vì chút hư vinh này vẫn còn giấu dưới đáy lòng ta.
A Nam không chờ được câu trả lời của ta, có chút thất vọng: "Ta biết, ta chưa đủ tốt." A Nam cúi đầu lẩm bẩm.
Điều này làm cho ta hốt hoảng. Không biết là suy nghĩ A Nam đã đi nơi nào rồi.
"Đâu có!" Ta vội nói: "A Nam là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện..." Ta không nói được nữa, chỉ ngơ ngác nhìn A Nam, lời ngon tiếng ngọt như thế này đối với một tiểu nữ nhân như nàng thật sự không hề có chút tác dụng nào.
A Nam giống như một chiếc gương, sự chân thật của nàng phản chiếu lại sự bất lực của ta. Chỉ là bây giờ ta đã hiểu, trong lòng A Nam cũng sẽ giống như những nữ nhân khác, cần một chút ấm áp.
"A Nam là tốt nhất." Ta sờ sờ búi tóc của nàng: "Không có sự giúp đỡ của nàng, hôm nay làm sao ta có thể còn ngồi ở đây với nàng." Lời này của ta hoàn toàn là sự thật. Giữa ngày xuân như thế này, quanh quẩn bên mũi đều là mùi vị mát lành của mùa xuân, bên tai là tiếng đùa giỡn ríu rít của mấy nữ hài tử, hoàn toàn trái ngược với sự im lặng của nữ nhân mà ta yêu. Lại nghĩ đến những gì mà chúng ta đã từng cùng nhau trải qua, hiểm nguy ở Giang Nam, âm mưu ở trong cung, tất cả những chuyện này, nếu không có sự giúp sức của A Nam, ta sẽ không thể đi đến ngày hôm nay.
Mà xuất phát điểm của tất cả những chuyện này cũng chính là từ khi giọt lệ nàng rơi, bắt đầu cho sinh mệnh mới của ta.
"A Nam, đến bây giờ ta mới biết, tình yêu cũng có trọng lượng, yêu không đủ thì sẽ không thể qua được sự khảo nghiệm của thời gian." Ta nói từ đáy lòng.
Nếu yêu không đủ, đến lúc phải lựa chọn giữa được và mất, sống và chết thì sẽ dễ dàng bị sụp đổ, chỉ có tình yêu thật sự sâu sắc mới có thể chống lại sự khảo nghiệm này. Đến ngày ta chết ta mới biết A Nam, cũng đến tận ngày đó ta mới hiểu rõ chính mình.
Khi ta vừa mới trùng sinh, ta đã từng luống cuống khi phải đối mặt với những khó khăn trước mắt. Trời sinh tính tình ta như thế, phần lớn thời điểm là trốn tránh hoặc hồ đồ, luôn cảm thấy mình không cách nào bì được với nhị ca và cửu đệ. Mà giang sơn toàn thiên hạ cũng không vì một lời ca tụng bậc đế vương nhân từ mà thống nhất và lớn mạnh. Là chính A Nam đã thôi thúc ta bước từng bước về phía trước. Cho dù chính nàng cũng là một nữ nhân lương thiện thì đến lúc gặp nguy hiểm vẫn có thể giúp ta đưa ra một phán đoán chính xác nhất.
Ta luôn hiểu rõ, A Nam đối với ta rất tốt.
Ta nhìn xuống mái tóc đã được sửa lại chỉnh tề của A Nam, thử đưa tay ra ôm lấy hai vai nàng.
Lần này A Nam không tránh né, đặc biệt là nàng không cắn ta, dường như nàng vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không để ý đến cánh tay ta đã lặng lẽ ôm lấy nàng. Thân thể gầy mảnh của A Nam nằm trong ngực ta, cơ thể ấm áp của nàng dường như ngay sát bên tim ta.
Ta thở hắt ra một hơi.
"A Nam, ta sẽ không bao giờ để cho nàng phải chịu thêm chút ủy khuất nào nữa." Ta nói: "Mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc. Ta hứa với nàng, từ nay về sau, A Nam chính là duy nhất của ta, là người có địa vị cao nhất trong hậu cung này."
"Ôi!" Có lẽ là A Nam cảm thấy không thoải mái, theo bản năng giãy giụa trong ngực ta.
Ta ôm chặt nàng, chỉ sợ nàng sẽ lại trốn thoát.
"A Nam còn nhớ rõ không?" Ta hỏi: "Ta đã từng nói qua, nếu A Nam là một cái la bàn*, ta tình nguyện làm đá nam châm, chỉ hy vọng có thể hấp dẫn được A Nam, sẽ không bao giờ bị mất phương hướng nữa. Cho dù thiên hạ rộng lớn, A Nam sẽ luôn hướng về phía có đá nam châm."
* Tư Nam trong tên của A Nam có nghĩa là la bàn
Rèm cửa sổ nhẹ bay, cuốn theo chút gió xuân mập mờ.
A Nam không động đậy, dường như cứng đờ trong ngực ta. Khuỷu tay của ta khép lại, siết chặt vòng eo gầy của A Nam, khiến nàng càng dính chặt vào người ta. Mặc dù A Nam gầy nhưng thân thể rất dẻo dai, đem lại cho ta thứ xúc giác đặc biệt của riêng A Nam.
Hơi thở mùa xuân vấn vít xung quanh khiến người ta khó mà không động lòng. Nụ hôn của ta rơi xuống trên đỉnh đầu A Nam, chỉ sợ chậm một chút thì A Nam sẽ phản ứng kịp rồi đẩy ta ra.
A Nam ngửa mặt lên.
Ta bất chấp tất cả, đôi môi theo bản năng mà đặt xuống trán A Nam, rồi đến đuôi mày, mí mắt, cánh mũi... Ta hôn từng chút một, mỗi một nơi đã hôn qua đều để lại mật ngọt.
Rốt cuộc đến lúc này A Nam đã định thần lại, nàng hơi giãy giụa, ngoảnh mặt sang chỗ khác, cố tránh thoát công kích của ta.
"Phùng..." Nàng còn muốn nói điều gì đó.
"Đừng nhắc đến chữ Phùng kia nữa!" Ta đột nhiên trở nên thô bạo.
A Nam đã không có chỗ nào để trốn nữa, ta siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khiến cho mỗi lần nàng giãy giụa chỉ càng gần sát cơ thể ta hơn. Nàng tránh trái tránh phải cũng không tránh thoát được cái ôm của ta, ngược lại càng kích thích sự nhiệt tình của ta. Thân thể ta căng chặt, giữa thời tiết này, thật sự rất hợp để làm chút chuyện gì đó. Một khi A Nam đã rơi vào trong vòng tay ta, ta liền không thể nhẫn nhịn được. Nhưng A Nam không biết, mỗi lần nàng chạm vào người ta, cho dù ta đã cố gắng khắc chế thì cũng vẫn là sự tiếp xúc vô cùng ấm áp.
"A Nam! A Nam!" Trong giọng của ta vừa có ý van xin vừa có ý đòi lấy bằng được. Nụ hôn cùng với sự tiếp xúc nhẹ nhàng bên ngoài đã không đủ thỏa mãn ta nữa, ta còn muốn thăm dò sâu hơn.
A Nam bất đắc dĩ, cố gắng vùi mặt vào trong khuỷu tay ta. Nàng dường như rất ngượng ngùng, có lẽ khí trời ngày xuân vừa ấm áp vừa mập mờ khiến cho người ta dễ dàng say mê và e lệ.
Ta cảm thấy giống như mình đã động phải một con nhím nhỏ, bề ngoài nhìn qua thì mềm mại nhưng thực ra lại đầy gai nhọn, khiến cho ta không biết phải đặt môi mình lên chỗ nào.
Ta định vén tay áo của mình lên: "A Nam muốn cắn thì cứ cắn ta đi." Ta giương mắt giả bộ mạnh mẽ.
Vết thương lần trước do A Nam cắn vẫn còn lưu lại trên tay, lúc này mới vừa kết thành vảy, hơi sưng lên một chút, phía trên là một vòng tròn trịa, có thể nhìn thấy dấu răng nho nhỏ của A Nam. Vảy kết lại còn chưa chắc, vừa rồi A Nam giãy giụa lại chảy ra một chút máu.
A Nam không nhúc nhích, mở to mắt nhìn vết thương kia.
Ta biết nàng lại mềm lòng.
Trong lòng ta âm thầm bật cười, một tay nắm toàn bộ thân thể A Nam, tay còn lại khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, dùng lồng ngực vững chắc của mình để an ủi nàng: "Không sao, nếu A Nam tức giận thì cứ cắn đi. Chỉ cần nàng đừng tự làm tổn thương lòng mình là được rồi." Ta cẩn thận ôm thân thể gầy teo vào trong ngực, để cho nàng dựa vào người ta.
"A Nam cắn cũng được, cắn cho ta tỉnh táo ra!" Ta có ý kích động nàng: "Cho nên nếu A Nam muốn cắn thì cứ cắn đi, chỉ cần là A Nam, như thế nào cũng được." Ta mặt dày khẽ cọ lên khuôn mặt mịn màng của A Nam: "Nhưng mà hôm nay ta thật sự rất muốn A Nam." Ta khẽ nói: "Ta nhịn đã lâu rồi."
Người trong ngực vẫn còn đang ngẩn người, ta lại hôn nàng lần nữa, nàng vẫn không phát hiện ra.
A Nam chính là như vậy, chỉ thích mềm không thích cứng, cho dù ta hiểu rõ tính cách của nàng cũng không dám đụng vào sự sắc bén của nàng, chỉ có thể từ từ học cách dụ dỗ nàng.
"Muốn A Nam!" Ta nói như vậy, đồng thời hôn nhẹ lên khóe môi đỏ mọng của nàng.
A Nam vẫn còn ngẩn người, chưa kịp né tránh. Lúc A Nam ngẩn người chính là lúc nàng đáng yêu nhất.
"Muốn A Nam!" Ta lại rên rỉ một lần nữa ở bên tai nàng, đồng thời bắt đầu cẩn thận cởi y phục của A Nam ra. Đây không phải là lỗi của ta, đây là lỗi của cảnh xuân, ai bảo cảnh xuân làm say lòng người đến như vậy.
← Ch. 135 | Ch. 137 → |