← Ch.127 | Ch.129 → |
Ta một hơi uống cạn sạch ly rượu trước mặt: "A Nam đang ở đâu?"
Đặng Hương nhìn ta một hồi, giống như trên mặt ta có thứ gì rất đẹp, khiến ta không được tự nhiên. Cũng may hắn lại nhanh chóng quay mặt đi.
"Hoàng thượng quả thật là nôn nóng." Đặng Hương nhìn ra bên ngoài cửa sổ lẩm bẩm.
Điều này, ta không thể không thừa nhận: "Trước kia tính tình ta còn dễ kích động hơn bây giờ, gần đây đã nhẫn nại hơn nhiều." Trong lời của ta đều có ý thúc giục Đặng Hương nhanh nói ra chuyện hắn biết.
Đặng Hương không còn tranh cãi nữa, hắn lặng lẽ lấy ra một món đồ từ trong ngực, đặt ở trên bàn: "Đây chính là thứ hoàng thượng thấy hứng thú."
Ta đưa tay ra muốn bắt lấy bình sứ kia, Đặng Hương lại thu tay về.
"Hoàng thượng biết trong này là thứ gì không?" Hắn cẩn thận nắm bình sứ kia.
"Câu hôn." Ta cười lạnh một tiếng: "Nếu như lời của ngươi không phải là giả dối."
Đặng Hương nhìn nhìn ta, lại thả chiếc bình kia xuống bàn: "Không phải là giả." Hắn gật đầu một cái: "Ta vốn tưởng rằng ở trong cung khó thấy được thứ này." Mắt hắn nhìn ta, dường như có chút hiếu kỳ đối với ta. Nhìn qua thì hẳn là A Nam không nói cho hắn biết chuyện ta trúng độc câu hôn.
Ta nắm lấy chiếc bình nhỏ lên tay, không tự chủ được đưa một tay khác sờ sờ lên bụng mình. Cảm giác quặn đau thỉnh thoảng xuất hiện ngày hôm nay chẳng qua chỉ là tưởng tượng của ta. So với sự đau đớn thì cảm giác tuyệt vọng trong lòng còn đáng sợ hơn. Tay ta cầm bình sứ không tự chủ mà nắm chặt hơn.
Cũng may, về độc câu hôn, trí nhớ của ta cũng không hoàn toàn hỏng bét. Ít nhất ta vẫn nhớ A Nam, ở Giang Nam nàng đã từng vì thân thể này mà chiếu cố ta một ngày một đêm.
Cái túi da heo kia giúp ta ấm lên, cái vẻ sốt ruột vội vội vàng vàng bỏ đủ các loại thuốc vào miệng ta, tất cả đều là những thứ tốt đẹp trong trí nhớ của ta.
Nàng bỏ vào miệng ta những thứ thuốc kia, cuối cùng loại bỏ hết độc câu hôn trong thân thể ta.
"Nàng thật sự là có thể lấy được!" Ta thở dài một cái.
"Là có người nhét vào trong rổ nàng." Đặng Hương nói: "Lúc người kia đến gần A Nam, còn tưởng rằng không có ai chú ý, thật ra thì A Nam vẫn chú ý, còn có ta cũng chú ý."
Đôi mắt của ta không khỏi sáng lên: "Vậy là ai? Mính Hương tiên sinh có thấy rõ không?"
Đặng Hương nhìn ta, trong mắt lại có tia giễu cợt.
"Được rồi, trước hết ngươi nói cho ta biết A Nam đang ở đâu, ta biết nàng không xảy ra chuyện gì." Hiện tại ta cảm thấy chắc chắn là Đặng Hương đã giấu A Nam đi.
Đặng Hương lắc đầu một cái: "Hoàng thượng, ngươi quan tâm quá nhiều chuyện."
Ta không phản bác được.
Hôm nay tình cảnh của ta nguy cấp, còn mất A Nam, thật sự là quá nhiều chuyện. Quan trọng hơn là, dường như A Nam cũng không có lòng tin đối với ta. Nếu như ta cứ thất bại như vậy, A Nam còn có thể tới nhặt xác cho ta sao? Hiện tại mọi thứ đều đã thay đổi, nhưng lại dường như không có gì thay đổi. Cách thức đối mặt của ta đã khác, nhưng nội tâm của ta lại vẫn chưa thay đổi. Ta vẫn bất đắc dĩ và hốt hoảng như kiếp trước, ta cần thân thể gầy mảnh của A Nam để chống đỡ cho nội tâm của ta.
A Nam, nàng đang ở đâu? Tha thứ cho ta có được không? Chẳng lẽ nàng không biết, nàng chính là phương hướng của cuộc đời ta, không có nàng, trong lòng ta không nắm chắc.
"Ta không biết A Nam đã đi đâu." Khóe miệng Đặng Hương nhếch lên: "Cho dù có biết thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Hoàng thượng nên biết, A Nam có rất nhiều cách gạt người, nàng rời đi chưa được mấy bước đã đến căn phòng mà nàng chuẩn bị xong xuôi từ trước, chúng ta gặp nhau ở đâu, nàng dặn dò ta về cái bình này xong liền làm ta hôn mê. Từ đầu A Nam đã không có ý định để cho ta biết hành tung của nàng, nàng đã sớm có chuẩn bị, mặc dù ta có một chút xíu y thuật nhưng cũng không phải là đối thủ của A Nam."
Ta và Đặng Hương hai mặt nhìn nhau, phát hiện ra ai trong chúng ta cũng không thể nói là mình hiểu rõ A Nam.
Ta nhớ tới trước đây ta cũng từng bị A Nam bỏ thuốc, chỉ vì đi hỏi thăm tung tích của Huyền Tử. Tiểu bảo bối này căn bản không biết sợ, nàng cũng không để ý tâm tình của chúng ta.
Ta cười khổ, lắc đầu: "A Nam vốn không cần đi."
Đặng Hương xì môi coi thường: "Đừng quên A Nam là công chúa Nam triều, nàng từ hoàng cung nước nam bước ra, sớm đã thấy rõ sự bẩn thỉu của hoàng cung. Hoàng thượng ở trước mặt nàng bày những trò kia, thật sự cho rằng A Nam không nhìn ra sao?" Đặng Hương giễu cợt nói.
"Đã nhìn ra, tại sao nàng vẫn còn rời đi?"
"Bất kỳ một sự do dự nào của hoàng thượng cũng có thể khiến A Nam nhìn ra hoàng thượng không kiên định. Hoàng thượng ngươi nói thật đi, có phải ngươi vẫn còn một chút hy vọng đối với Phùng gia hay không, hy vọng rằng đối tốt với bọn họ thì có thể đề phòng rắc rối xuất hiện. Cuối cùng cái gì cũng sẽ không xảy ra, thu binh làm hòa?"
Ta ngẩng đầu nhìn Đặng Hương, cảm thấy dường như hắn đã nói đúng. Ta thực sự không muốn đến cuối cùng sự việc phát triển đến mức xảy ra xung đột. Có lẽ thật sự có thể không đánh mà thắng, giải quyết được tất cả mọi chuyện. Đây chính là sự không kiên định mà A Nam nhìn ra được sao? Nếu quả thật là như vậy, có phải có nghĩa là ta sẽ đàm phán hòa bình không? Dường như là sẽ không, kiếp này, nhìn qua có vẻ như Phùng gia chỉ là có dã tâm mà thôi, ta nên tha cho bọn họ một con đường sống. Nhưng ở kiếp trước, bọn họ thật sự đã chặt đầu của ta xuống. Làm sao ta có thể bỏ qua cho bọn họ. Có một số việc, A Nam và Đặng Hương không biết. Bọn họ không biết ở kiếp trước ta và Phùng gia đã kết thù sâu tựa biển, bọn họ lại cho rằng là ta đang mềm lòng.
"Mính Hương tiên sinh không nên trở về trong núi lúc này." Ta nói: "Ta cũng không tin ngươi chịu đi. Không bằng ngươi dùng lực lượng ngầm mà ngươi bố trí trong thành giúp ta mấy việc, một là giúp ta tìm được A Nam, hai là giúp ta theo dõi Phùng gia." Ta ngắm nghía cái bình đựng độc câu hôn mà A Nam đã lấy được.
Đặng Hương hé mắt nhìn ta, dường như đang khinh bỉ ý nghĩ kỳ lạ của ta.
"Hôm nay huynh đệ Đặng gia các người rõ ràng đã đứng về phía ta, ngươi cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho huynh đệ các người sao? Còn có A Nam, một khi bị những người đó phát hiện ra đầu mối trước, A Nam cũng sẽ gặp nguy hiểm. Hôm nay ta phải đi tuần tra, tám doanh phía nam bên kia cũng có hành động không ổn. Mà nhị ca còn phải chủ trì kỳ thi mùa xuân, có người cho rằng không có nhị ca, điều động tám doanh phía nam là một cơ hội." Ta cười xấu xa với Đặng Hương: "Bọn họ thật sự điều tám doanh phía nam, xảy ra xung đột với miền nam thì phải làm sao? Đối với ta mà nói, người đã bỏ bình câu hôn vào rổ của A Nam cũng rất quan trọng." Ta thực sự có rất nhiều chuyện.
Đặng Hương hiểu ý của ta, hắn trừng mắt nhìn ta một cái: "Điều động tám doanh phía nam thế nào là do hoàng thượng khống chế quản lý. Về phần người đã bỏ bình thuốc độc vào trong rổ của A Nam... Hắn cũng chỉ là kẻ thù của hoàng thượng mà thôi, không phải kẻ thù của ta."
"Dáng vẻ người này thế nào? Lúc này hắn ta có thể đang ở đâu?" Ta ép hỏi.
Đặng Hương lại bắt đầu uống rượu.
Ta nhắc nhở hắn: "Ta biết ngươi đã đưa ngọc bài đính hôn năm đó cho A Nam. Ta đối với chuyện lần này rất để ý. Nhưng ta thà đi hỏi A Nam cũng không muốn hỏi ngươi việc này. Bởi vì ta biết ngươi có quyền tranh đoạt nữ nhân mà ngươi muốn. Ta nói như vậy, chính là đang dùng tư cách nam nhân nói chuyện với ngươi, chứ không phải là tư cách của hoàng đế. Nếu như không phải là ta thấy ngươi đối xử tốt với A Nam, ta sẽ không như thế."
Đặng Hương dường như là bị ta chọc trúng chỗ đau: "Ta biết A Nam đã rất lâu rồi."
"Chuyện này không liên quan tới với quen biết A Nam bao lâu."
"Bởi vì ngươi, ta không thể cùng A Nam nữa." Đặng Hương chậm rãi uống rượu, thoạt nhìn hắn cũng không có vẻ đau lòng, hoàn toàn ngược lại, là một loại thoải mái đến kỳ lạ: "Lòng của A Nam càng ngày càng xa ta, nếu không A Nam cần gì phải dùng thuốc để làm ta hôn mê? Cái này, ta sớm đã hiểu rõ, cho dù ngươi như thế nào, A Nam cũng sẽ không lựa chọn ta. Ta..."
Ta gật đầu. Ta đồng ý với lời của Đặng Hương.
Trong lòng ta lại có chút đồng tình với Đặng Hương. Dù sao thì A Nam cũng đã giúp ta tìm được độc câu hôn, còn có người có độc câu hôn kia. Chỉ bằng điểm này, ta cũng sẽ không cần tuyệt vọng. Huống chi ta còn yêu A Nam. Nói đến đây, ít nhất thì A Nam cũng yêu ta, nàng mới đối xử tốt với ta như vậy!
Đặng Hương cố ý thong thả ung dung vừa uống vừa nói: "Người nọ vóc dáng không thấp, có thể sánh ngang với hoàng thượng. Khuôn mặt sáng sủa, đeo một cái tráp nhỏ đựng sách, ăn mặc bình thường, cố ý che giấu những điểm khác biệt." Đặng Hương ngừng lại: "Hoàng thượng phải cảm ơn A Nam thật nhiều, nàng biết ngươi muốn tìm người này, cho nên A Nam cố ý động chân động tay trên thân người kia, để ta dễ dàng chú ý đến hắn."
Ánh mắt ta sáng lên, vội nói: "Đây rất giống người ta muốn tìm, Mính Hương tiên sinh mau nói xem, sau đó thì người kia như thế nào rồi?" Muốn cảm ơn A Nam cũng là chuyện của ta và A Nam. Đặng Hương đừng hòng nhúng tay vào. Ta vốn là người hẹp hòi, ở phương diện này lại càng hẹp hòi hơn.
"Sau khi bỏ bình thuốc độc vào rổ A Nam, người nọ còn tưởng rằng A Nam không chú ý tới hắn, còn nghênh ngang rời đi, lại bị A Nam cố ý dùng cán dù chạm vào đầu hắn, khiến chiếc khăn trên đầu hắn bị nhuộm một khối đỏ thẫm. Cứ như vậy, đám người càng chen chúc, A Nam và ta cũng có thể dễ dàng truy tìm bóng dáng của người nọ. Trên cán dù của A Nam vốn là bôi thuốc nhuộm màu đỏ." Đặng Hương dừng lại đúng điểm mấu chốt, lại bắt đầu tự rót rượu ra uống.
Ta gấp gáp: "Sau đó thì người nọ đi đâu? Hắn có đi vào trong trường thi không? Hay là hắn đi chỗ khác?"
Đặng Hương không vội, hắn uống rượu, ăn một chút đồ ăn, lúc này mới tiếp tục: "Sau khi ta thấy hắn và A Nam lướt qua nhau liền chạy thẳng tới kiểm tra một chút, Phùng Mại và Vân đệ dây dưa bên cạnh, hấp dẫn sự chú ý của quan coi cửa, người nọ rất nhanh chóng đi vào trong trường thi." Đặng Hương nói, dừng một chút lại bổ sung: "Nơi người này đi đến cửa vào trường thi khoa võ, chắc chắn là một sĩ tử thi võ. Trong lòng ta nghi ngờ hắn là mạo danh, sợ quan coi cửa soát kỹ sẽ nghi ngờ hắn."
Ta uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, sau đó đứng lên, cất kỹ bình câu hôn kia.
"Hoàng thượng như thế này là muốn đi rồi sao?" Đặng Hương cười hỏi: "Quả nhiên là qua cầu rút ván, khó trách A Nam không tin ngươi."
Ta không hiểu, nhìn hắn.
Ánh mắt Đặng Hương chuyển ra phía ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm lời nào.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, hết một ngày mưa, thành Lạc Kinh cuối cùng cũng thấy được trời trong xanh. Một vầng mây tỏa ánh sáng óng ánh phía cuối chân trời, nhuộm vàng cảnh vật hai bên bờ Lạc Thủy. Trong không khí mang theo hơi nước khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đáng tiếc, từ phía xa xa, một đội người ngựa từ trong thành vội vã vọt ra, phá vỡ bức họa yên tĩnh đẹp đẽ này. Bọn họ ăn mặc giống nhau, cưỡi ngựa lao vút, vừa nhìn từ xa đã biết không phải là thương nhân bình thường.
Những người đó dừng lại trước cửa quán rượu, có người kêu lên: "Ra khỏi thành cũng không có quán nào nữa, chi bằng nghỉ chân ở đây một chút."
"Thật là vô cùng vội vàng." Đặng Hương thản nhiên cười. Ánh mắt của hắn quét qua mấy người ăn mặc kỳ lạ này, lộ ra một nụ cười: "Đều không phải là người tốt lành gì."
"Phùng gia." Tay của ta chạm lên chuôi kiếm. Bởi vì ta không hạ lệnh cho người nào đi về phía nam, cho nên những người này chắc chắn là thủ hạ của Phùng Ký được điều đến Y Khuyết. Bọn họ hẳn là chạy thẳng tới phía nam. Không phải là xông tới tám doanh phía nam thì còn có thể là đi đâu? Ta đã sớm biết Phùng Ký nhất định sẽ điều người đi, chỉ không nghĩ tới hắn sẽ hành động nhanh chóng như vậy.
Đặng Hương chậm rãi uống rượu của hắn: "Bọn họ là muốn ở đây chờ trời tối, hẳn là thừa dịp trời tối mò đến cửa Y Khuyết."
"Chỉ bằng mấy người này sao?" Ta cười giễu một tiếng.
"Nếu như bên kia không chuẩn bị trước, hẳn là có thể." Đặng Hương nhắc nhở ta.
Những người kia vội vàng xuống ngựa, chỉ là mười mấy người, hiện tại ta có thể lập tức giải quyết bọn họ, cũng tránh cho bọn họ đi đến phía nam gây chuyện. Ta nóng lòng muốn thử.
Đặng Hương ngay cả nghiêng mắt cũng không nghiêng, nhìn bọn họ: "Nguyên huynh không phải là còn có việc trong thành sao? Phong cảnh đẹp như vậy mà nhuốm máu thì không tốt. Dù sao ở cửa Y Khuyết cũng đã sớm sắp xếp người kiểm tra. Nguyên huynh vẫn nên lo chuyện của chính mình đi."
Lời này của hắn đã nhắc nhở ta, ta sớm đã sắp xếp người canh giữ ở cửa Y Khuyết. Kể từ khi ta đứng trước Đại Phật ở Long Môn, giả bộ nhận được tin gấp từ tám doanh phía nam trước mặt Phùng Yên Nhi, trong hai tháng này, ta ghi chép rõ tên tuổi từng người của Phùng Ký ở tám doanh phía nam vào sổ, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, những người này đều có thể rớt đầu bất cứ lúc nào. Ta bây giờ còn gấp cái gì!
Tay ta buông lỏng chuôi kiếm, thật ra ta là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ta cũng không khỏi tự cười chính mình.
"Ta vẫn là đi tìm A Nam trước." Ta nói, vòng người đi ra bên ngoài: "Ngươi cũng để ý chuyện này giúp ta." Ta không có chút khách khí nào đối với Đặng Hương: "Ta sẽ phái người theo dõi nhất cử nhất động của ngươi, nếu ngươi tìm được A Nam trước, đừng hòng che giấu."
Ta đi được vài bước, lại quay đầu lại: "Ta biết ngươi cũng yêu A Nam, nhưng ngươi không cần mơ tưởng nữa, A Nam là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta!"
Đặng Hương ở phía sau ta mắng một câu thô tục. Cái người nhìn qua thì nho nhã này thì ra cũng biết phát cáu!
← Ch. 127 | Ch. 129 → |