← Ch.114 | Ch.116 → |
Trong đại điện âm u đưa tay ra không thấy rõ năm ngón, không thể không đốt đèn. Thật ra thì lúc này mới chỉ sắp đến giữa trưa, vốn nên là thời điểm sáng nhất ngày.
Thế nhưng trên bầu trời bên ngoài đại điện lại đầy mây đen, nặng nề hợp lại, giống như gói chặt cả trời đất. Tình hình này giống như là chuẩn bị đổ mưa to. Không cần A Nam nhắc nhở, ta cũng đã nhìn ra.
Lúc này, bên trong điện Thừa Càn, ta ngồi ở chính giữa. Hai bên là Thục phi và Hiền phi, chỉ có một mình Tiễn Bảo Bảo quỳ trên mặt đất.
Vụ án Tiễn Đức phi hạ độc Lâm tu nghi đã xét hỏi hai ngày. Phàm là người có liên quan, chuyện gì nên nói đều đã nói. Thật sự là Tiễn Bảo Bảo đã để Đổng Đức đi gài tang vật cho A Nam. Mà Đổng Đức kia nghĩ rằng lúc trước hắn bị đánh là do hắn báo cáo hành tung của ta cho mẫu hậu, cho nên hắn có chút hận ta, cũng vì đó mà hận ta thích A Nam."Ban đầu Hiền phi biết được cũng không nghiêm trọng, lão nô nói cho Thái hậu biết thì bị đánh, lão nô rất tức giận." Đây cũng là lý do của hắn. Nhưng hắn chẳng qua chỉ là đi gài tang vật, cũng không biết chuyện trước đó.
Chỉ là, cung nhân trong cung Tử Lưu và cung Vinh An bị đánh thì không chịu được, chỉ đích danh Tiễn Bảo Bảo đêm đó đã từng cho Lâm tu nghi trà an thần giảm béo. Đến đây, Tiễn Bảo Bảo đã không thể chối cãi nữa.
Quan trọng hơn là, sau khi Tiễn Bảo Bảo nghe A Nam nói đứa bé kia sau này sẽ là một kẻ si ngốc thì hoàn toàn tuyệt vọng: "Ta sẽ không còn cơ hội nữa." Nàng ta nói. Cũng không tranh cãi nữa.
Ta đã đưa cho phụ thân của Tiễn Bảo Bảo một bức chiếu chỉ, có khiển trách cũng có an ủi, coi như là giao phó hậu sự của con gái cho hắn. Tuy hắn cũng là quan lớn ở biên cương nhưng không nắm quân đội trong tay, mà ở Đại Quận ngay gần đó có quân Kỳ Sơn của ta, hắn không thể so với Phùng gia, ta cũng không sợ hắn kiếm chuyện.
Dĩ nhiên, ta đã chuẩn bị lập tức điều hắn vào kinh.
Nói thật, những chuyện như vậy luôn rất phiền phức. Một khi trong cung gặp chuyện không may thì phải nghĩ đến gia đình phía sau những cung nhân đó, chuyện này ít nhiều gì cũng khiến ta có chút dao động. Lần này cũng may là sắp mở khoa thi, sẽ có rất nhiều người mới được vinh danh.
Sau này nếu Đại Triệu có thể truyền tới đời sau của ta, nhất định ta phải đặt ra quy củ, hoàng đế không được cưới hỏi với con nhà hào môn.
Cũng may toàn bộ Tiễn gia đều có thể sắp xếp được ổn thỏa.
Một chuyện khác khiến cho ta đau đầu chính là Mậu Nhi của ta.
Hiện giờ mẫu hậu bệnh không dậy nổi, gần như toàn thể đại phu trong Thái y viện đều hầu hạ trong cung Khôn Ninh. Mậu Nhi đáng thương tạm thời ở chỗ Liễu tu viện, Liễu tu viện cũng không mấy vui lòng. Cũng may là A Ô không chê đệ đệ, cứ đứng cạnh bên nôi đệ đệ không chịu rời, Liễu tu viện mới miễn cưỡng đồng ý chăm sóc thằng bé hai ngày. Đứa bé này từ nhỏ đã si ngốc, người nào nuôi dưỡng nó cũng không phải là chuyện tốt, trong cung còn có ai chịu chứa chấp nó đây?
Còn nhớ tới ngày đó, ai cũng muốn dính lấy đứa bé này để lấy lòng, so với tình cảnh lúc này, nghĩ nghĩ một chút cũng khiến người ta chạnh lòng.
"Đổng Đức và cung nhân hai cung đã chỉ rõ và xác nhận là Tiễn phi, Tiễn phi còn điều gì muốn phản đối không?" Ta hỏi Tiễn Bảo Bảo. Lúc này ta gần như đã bình tĩnh lại, lúc hỏi câu này cũng không hề có chút tức giận nào.
Vì sao ta lại có thể không nghĩ tới, Tiễn Bảo Bảo này lại có thể bí quá hóa liều giết người ở trong cung cơ chứ! Ta thấy nàng ta dáng dấp thô kệch, bộ dạng thành thật, ai ngờ được nàng ta lại có thể làm ra chuyện như thế! Hơn nữa, nàng ta giết người rồi còn muốn gài tang vật cho A Nam!
"Tóm lại là ta ngu ngốc." Tiễn Bảo Bảo cúi đầu nói.
Kể từ khi nàng ta biết lần này nàng ta chạy không thoát tội, nàng ta nói đi nói lại chỉ một câu này.
"Ngươi từ đâu mà có cỏ đoạn trường kia?" A Nam mở miệng đặt câu hỏi, trong mắt nàng lúc này đầy nghi ngờ: "Ngươi có biết cỏ đoạn trường là thành phần chủ yếu để bào chế độc câu hôn không?" Hôm nay xét hỏi Tiễn Bảo Bảo, ta không gọi những phi tần khác, chỉ cho hai người Phùng, Sở ngồi hai bên. Đã gọi các nàng đến, tất nhiên các nàng có thể hỏi những gì muốn biết.
Lúc này vừa nghe A Nam hỏi như vậy, ta liền ngẩn ra, A Nam rốt cuộc lại nhắc tới độc câu hôn kia. Ngay cả ta cũng không biết cỏ đoạn trường và loại thuốc độc kia có liên hệ như vậy. Ta từng trúng loại độc kia, A Nam biết rõ.
Vừa nghe đến độc câu hôn, ánh mắt của ta liền không tự chủ quét về phía Phùng Yên Nhi. Lúc này sắc mặt Phùng Yên Nhi âm trầm, nhìn Tiễn Bảo Bảo chăm chú không biết là đang nghĩ gì. Lúc ta nhìn nàng ta, nàng ta đột nhiên giật nảy mình: "Hiền phi nói rất đúng, người bình thường làm sao lại biết đến cỏ đoạn trường, thiếp cũng là lần đầu tiên nghe nói đến." Nàng ta cười với A Nam một tiếng, giống như nóng lòng phủi sạch bản thân.
Độc câu hôn! Chẳng lẽ chuyện này lại có liên quan tới Phùng Yên Nhi? Nếu không A Nam cần gì phải nhắc cho ta biết.
A Nam hỏi đúng vào trọng tâm, Tiễn Bảo Bảo cũng chỉ giống như những người dân thường chỉ biết viết chữ mà thôi, làm sao hiểu được cỏ đoạn trường là cái gì. Nàng ta càng chưa từng tìm hiểu qua y thuật, từ đâu mà có được cỏ đoạn trường?
Lòng ta cũng nổi lên nghi ngờ.
Tiễn Bảo Bảo cúi đầu quỳ ở đó, dường như đang cân nhắc điều gì, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía A Nam: "Hiền phi chớ suy đoán, tóm lại vẫn là ta ngu ngốc." Tiễn Bảo Bảo thở dài một tiếng. Lúc này nàng ta đang nhìn A Nam, có hối hận cũng có đau lòng, nhưng hơn tất cả là ao ước cùng đố kỵ: "Ta không nên nổi lòng tham, sớm biết sẽ có kết quả này, không bằng yên ổn làm một chiêu nghi."
Nàng ta từng muốn trở thành hoàng hậu, ban đầu lúc mẫu hậu ám chỉ con trai của Lâm mỹ nhân có thể lấy danh nghĩa của nàng ta, nàng ta từng tới thăm dò ta. Lúc ấy tuy rằng trong lòng ta không thích lắm, nhưng cũng chỉ nói qua loa cho có, chưa hoàn toàn chặt đứt con đường thăng tiến của nàng ta.
Khi đó trong lòng ta cảm thấy cổ nhân cũng có Vô Diệm* từng làm hậu, đây là cái gọi là coi trọng phẩm đức không coi trọng diện mạo, chọn người xấu nhất làm hoàng hậu có thể làm giảm bớt phân tranh trong hậu cung.
* Chung Vô Diệm là một trong ngũ xứ Trung Hoa (năm người phụ nữ cực kỳ xấu xí của Trung Hoa nhưng có tài năng xuất chúng và phẩm hạnh cao thượng, giúp chồng làm nên sự nghiệp lớn lao trong lịch sử Trung Quốc được sử sách ghi lại, gồm: Chung Vô Diệm vợ của vua Tề Tuyên Vương, Hoàng Nguyệt Anh vợ của Khổng Minh Gia Cát Lượng, Mô Mẫu, Mạnh Quang, vợ Hứa Doãn)
Bây giờ nhìn lại, nữ nhân xấu xí cũng không chắc là có đức hạnh!
"Xin hoàng thượng minh giám." A Nam nghiêng đầu nói với ta: "Cỏ đoạn trường có độc tính lớn như vậy, chỉ cần vài cái lá là có thể lấy mạng người! Ở trong cung, ngay cả Thái y viện cũng không dám cất giấu thứ này. Người nhà lẫn thân thích của Tiễn Đức phi đều ở Đại Quận xa xôi, nếu không có người bên cạnh giúp một tay thì chắc chắn không lấy được thứ này!"
Tiễn Bảo Bảo run lên một cái.
"Là có người cho ngươi cỏ đoạn trường sao?" Lúc này vẻ mặt của ta ngược lại lại ôn hòa, cúi người nhìn Tiễn Bảo Bảo đang quỳ ở đó: "Nếu thực sự có người cho ngươi thứ này, ngươi cứ nói ra, trẫm sẽ tha chết cho ngươi." Nếu lúc này nàng ta nói ra tên Phùng Yên Nhi thì ta cũng sẽ không kinh hãi. Nếu nàng ta thật sự có thể chỉ ra rằng chính Phùng Yên Nhi cho nàng ta độc dược thì càng tốt, ta có thể xử phạt theo mức cao nhất, giết toàn bộ Phùng gia.
Điều duy nhất ta lo lắng ở thời điểm hiện tại chính là nếu sự việc không phải là như vậy thì cục diện ngược lại càng khó thu xếp.
Tiễn Bảo Bảo nâng đầu, trong mắt vừa là kinh hãi vừa là lo sợ.
Người trong thiên hạ đều sợ chết, đừng nhìn Tiễn Bảo Bảo vóc dáng thô to, đến lúc này nàng ta cũng không tránh được lộ ra vẻ run rẩy yếu đuối. Huống hồ nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân.
Tiễn Bảo Bảo nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái: "Chuyện này không thể trách người khác, là lỗi của thiếp. Là thiếp ngu ngốc, so ra còn thua kém một tiểu cung nữ của cung Trường Tín." Nàng ta nhìn A Nam: "Ở trong hậu cung này, thiếp chỉ bội phục một mình Hiền phi, đầu tiên là thân phận công chúa cao quý hơn người, thứ hai là bởi vì co được dãn được, một mình ở trong lãnh cung cũng chịu được. Thiếp không thể như vậy, thiếp muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tài năng không có tài năng, bàn về thân phận cũng không thể so được với công chúa. Nhưng thiếp cũng không chịu được khi bản thân phải cúi thấp đầu trước người khác. Hôm nay thiếp không hối hận, chỉ trách bản thân vừa ngu dốt lại không biết nhẫn nhịn!" Nàng ta cười với A Nam một tiếng: "Chẳng qua là, ngay cả Hiền phi cũng còn phải nhẫn nhịn, cao quý, thông minh, xinh đẹp thì thế nào, không phải cũng chỉ là hạng hai thôi sao. Đổi lại là thiếp, thiếp chắc chắn không chịu nhẫn nhịn." Nàng ta cười lên: "Hiền phi chuyện gì cũng hiểu, nhưng lại không có biện pháp gì."
A Nam đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.
Gần đây tính khí của A Nam không tốt lắm. Tiễn Bảo Bảo cười nàng vì nàng có thể nhẫn nhịn, nàng lại càng không thể nhẫn nhịn được.
Phùng Yên Nhi đắc ý, nhìn theo bóng lưng A Nam cười một cái: "Cũng khó trách Hiền phi muội muội tức giận, miệng lưỡi Tiễn phi thật là độc! Nói gì mà cũng chỉ là hạng hai, nếu là ta thì lúc này cũng đã tức chết. Ở trong cung vất vả trông coi mọi chuyện, mẫu thân của hoàng tử trưởng bị hạ độc chết, mình lại bị gài tang vật. Thực sự là không dễ dàng gì." Phùng Yên Nhi vừa nói vừa đứng lên: "Chuyện này của Tiễn phi không liên quan đến thiếp, thiếp cũng xin cáo lui." Nói xong nàng ta khinh miệt liếc nhìn Tiễn Bảo Bảo: "Ngươi mới không có mệnh làm hoàng phi." Phùng Yên Nhi cũng rời đi.
Trong đại điện âm u chỉ còn ta và Tiễn Bảo Bảo đang giằng co.
"Hậu cung của hoàng thượng cũng chỉ có thể là như thế này, chỉ cần nhiều nữ nhân như thế này ở cùng với nhau, chắc chắn không thể tránh được có sống có chết, thiếp cùng lắm chỉ là đi trước một bước. Có chết cũng không đáng tiếc." Tiễn Bảo Bảo dường như đang nói với ta, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú bóng lưng Phùng Yên Nhi đang bước từng bước ra khỏi cửa.
Ta có chút tức giận, nhưng không có ý định phát tác.
Đến phút cuối cùng Tiễn Bảo Bảo vẫn còn cố khích tướng A Nam và Phùng Yên Nhi, nàng ta cho rằng đây chính là cao minh sao? Lại không nói đến trong lòng ta sớm đã đoán được nàng ta là có ý nhằm vào A Nam. Coi như là A Nam thật sự đấu với Phùng Yên Nhi đến ngươi chết ta sống thì cuối cùng vẫn có một người thắng. Mà người cuối cùng giành thắng lợi này cũng không liên quan gì tới Tiễn Bảo Bảo. Ta không phải không biết nàng ta giả bộ trước mặt ta. Nói thật, ở phương diện này, A Nam và Phùng Yên Nhi đều hơn hẳn nàng ta.
Quả nhiên, bước chân của Phùng Yên Nhi hơi chậm lại, nàng ta quay đầu, nhìn Tiễn Bảo Bảo cười một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn là tư thế của người thắng: "Vậy tỷ tỷ đi tốt nhé, muội muội không tiễn." Lúc này nàng ta mới dứt khoát bước ra ngoài.
Phùng Yên Nhi không nhịn được.
Chờ các nàng đều đã rời đi, ta cúi người nói với Tiễn Bảo Bảo: "Đến lúc này rồi, có mấy lời nếu ngươi vẫn dứt khoát không nói thì cũng chỉ có thể nát vụn trong bụng ngươi." Lúc này ta nói chuyện không tránh khỏi có chút nghiêm nghị: "Thật ra thì ngươi có nói hay không trẫm cũng đã biết là đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là, nếu ngươi nói thì trẫm có thể lưu lại cái mạng này cho ngươi, sau này làm nhân chứng. Nếu ngươi không nói..." Ta nháy mắt sang bên cạnh, lão công công của phủ Tông Nhân liền bưng một tấm lụa trắng ba thước bước lên.
Đây là cơ hội cuối cùng ta cho nàng ta, ta chỉ muốn biết là ai đã đưa cỏ đoạn trường vào trong cung. Có lẽ lần theo đầu mối này ta còn có thể tìm tới Lý Dật.
Tiễn Bảo Bảo khóc, lập tức há miệng gào khóc: "Nếu hoàng thượng đã biết còn hỏi thiếp thân làm gì! Nếu thiếp thân có cách tố cáo nàng ta thì thiếp thân đã sớm tố cáo rồi. Chỉ là lúc trước vì cẩn thận nên thiếp đâu dám sắp xếp nhân chứng bên cạnh, đến lúc này chỉ nói suông thì có ích gì? Tóm lại là thiếp biết mình không tốt, lúc trước không nên nổi lòng tham."
Thì ra là như vậy, quả nhiên là một nữ nhân ngốc nghếch. Hoặc là nói khôn khéo thái quá.
Ta rất tiếc hận đứng lên. Tiễn Bảo Bảo cẩn thận đến mức ngay cả người bên cạnh cũng không tin tưởng, vậy thì trên đời này còn có ai có thể vì nàng ta mà lên tiếng đây?
Ta nhìn nữ nhân này, thở dài.
A Nam làm việc cũng rất cẩn thận, nhưng cho dù là đi đâu thì bên cạnh nàng cũng luôn có người đi theo. Nhất là khi A Nam ở trong cung, mấy lần nguy cấp, nếu không phải bên người còn có cung nữ và hoạn quan thì chẳng phải đã tạo cơ hội cho người khác xuống tay với nàng rồi sao? Làm người chính là như vậy, đôi khi cũng phải tin tưởng và tạo quan hệ với người bên cạnh mình.
Lần này cũng có lỗi của ta. Đổng Đức kia cũng vì ta đánh hắn mà hắn mới cố ý trả thù.
Thật ra những cung nhân bên người A Nam kia có mấy người là tai mắt của mẫu hậu, A Nam có thể bao dung cho họ thì đến thời khắc mấu chốt, họn còn có thể làm chứng cho A Nam.
Tiễn Bảo Bảo là người khiến cho ta chỉ có thể lắc đầu.
Tiễn Bảo Bảo nặng nề dập đầu với ta: "Tạ ơn hoàng thượng để cho thiếp được chết toàn thây. Ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của thiếp, bản thân thiếp sinh ra như vậy, cũng không nên muốn mọi chuyện tốt trên đời đều là của mình. Dung nhan không có, đức hạnh đã mất, thiếp còn có mặt mũi nào mà sống?" Nói xong, nàng ta đứng dậy, tiến lên nắm lấy dải lụa trắng kia.
Bên ngoài đại điện nổi gió, dưới bầu trời âm u chỉ có nhành liễu mảnh lắc lư trong gió. Ta không nói gì nữa, mặt không biểu cảm nhìn Tiễn Bảo Bảo bái biệt với ta, sau đó xoay người rời đi. Nữ nhân này và ta cũng không có tình nghĩa gì, cùng lắm cũng chỉ là trời xui đất khiến thì quen nhau. Nếu như nàng ta có kiếp sau, ta cũng hy vọng nàng ta có thể tìm được một nhà thích hợp, được người khác yêu thương.
Tiễn Bảo Bảo nắm dải lụa trắng, vừa đi vừa than khóc, từng bước một trở về cung Vinh An của nàng ta, trong hậu cung vắng lặng như thể không có tiếng người, chỉ nghe được tiếng khóc của nàng ta.
Âm thanh kia giống như vẫn quanh quẩn bên tai ta, rất lâu sau vẫn chưa tản đi. Mà ta chỉ muốn ngồi xuống, trong đại điện yên tĩnh không có ai quấy rầy ta.
Như Ý đi lên: "Hoàng thượng, Tiễn..." Như Ý không biết phải gọi Tiễn Bảo Bảo như thế nào: "Người họ Tiễn kia, đã chết rồi!" Cuối cùng hắn nói cho ta biết.
Tiếng than khóc bên tai ta dường như ngưng lại.
Ta gật đầu một cái. Giết người đền mạng, không có gì đáng nói. Mẫu hậu nói, muốn làm chuyện như vậy thì phải có bản lĩnh để người khác không bắt được.
"Bảo phủ Tông Nhân giữ lại xác chết kia hai ngày, chờ cha nàng ta vào kinh nhặt xác." Ta nói. Đây là ân điển của ta dành cho Tiễn gia, không để cho người ta tha xác Tiễn Bảo Bảo đến gò chôn những thi thể lưu lạc không rõ danh tính.
"Bên Thái hậu vẫn chưa biết." Như Ý nhắc nhở ta.
Ta không thể không đứng lên: "Trẫm tự mình đến nói." Ta từ trong đại điện âm u bước ra.
Như Ý lập tức cầm dù theo sau. Mưa vẫn chưa rơi xuống, dường như vẫn đang chờ mây tụ lại đủ nặng nề để đổ xuống tầm tã một lần. Trong không khí đầy hơi nước, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Ta cảm thấy thứ ta hít vào trong ngực không phải là khí mà chỉ toàn là nước, căng trướng lên làm ngực ta đau đớn.
Ta đi rất chậm, trong đầu suy nghĩ xem nên an ủi mẫu hậu như thế nào.
Ngay khi ta cúi đầu quẹo qua một góc tường, Như Ý ở sau lưng ta đột nhiên thấp giọng kêu một tiếng: "Hoàng thượng!"
Ta ngẩng đầu, dưới bầu trời màu xám tro, ở trước mặt có một bóng người mặc áo trắng vội vã lướt qua.
Ta dõi mắt nhìn theo một lúc mới nhìn ra là một tiểu cung nữ mặc áo trắng đang dọc theo con đường nhỏ cạnh con kênh của hoàng cung, bước đi vội vàng.
"Đây không phải là Bạch Thược cô nương của cung Vinh An sao?" Như Ý có chút khó hiểu.
Ngay khi hắn nói, ta cũng lờ mờ nhớ ra gương mặt vị cô nương này, nàng ta là đại cung nữ thân cận của Tiễn Bảo Bảo.
"Không phải tất cả cung nhân của cung Vinh An đều đang bị bắt giữ sao? Tại sao nàng ta lại đi lại bên ngoài?" Như Ý nhỏ giọng nhắc nhở ta.
Thật ra thì ta sớm đã nghĩ tới, cung nữ này ta cũng không quen thuộc, bởi vì ta rất ít đến cung Vinh An. Nhưng hai ngày nay phủ Tông Nhân tiến hành thẩm vấn, ta đều dự thính, cho nên có chạm mặt nàng ta. Nàng ta vốn vẫn đang bị xét hỏi, lúc này vẫn chưa được thả ra.
Mẫu hậu thích dùng màu sắc để đặt tên cho các cung nữ trong cung, ở Trích Tinh Các là Lục Kiều, ở cung Trường Tín là Hồng Anh, còn có Bích Châu ở chỗ Liễu Tu Viện, tất cả đều có tên tương tự như vậy. Cái tên Bạch Thược này đương nhiên cũng là do mẫu hậu ban cho.
"Có phải là vội vàng bỏ đi để làm tang sự cho vị kia của Tiễn gia?" Như Ý ở bên cạnh suy đoán.
Cái này cũng không đúng, ta không lên tiếng, ai dám thả người?
Đúng lúc này, cô nương đang đi đứng vội vàng ở phía đối diện đột nhiên ngẩng đầu, linh hoạt liếc mắt nhìn chúng ta. Mặc dù sắc trời mờ tối nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy vẻ sắc bén trong ánh mắt kia.
Lúc này ta vừa đi qua góc tường, trong khoảnh khắc nàng ta ngẩng đầu, ta nhanh chóng đẩy Như Ý về phía sau, hoàn toàn khuất sau bóng tối của bức tường, cũng hoàn toàn tránh được ánh mắt của đối phương.
Vị cô nương kia không thấy được cái gì.
Mưa sắp rơi xuống, nàng ta bước đi nhanh hơn, gần như là chạy bước nhỏ.
Ta ngơ ngác nhìn bóng dáng người đó.
"Hoàng thượng! Người cười như vậy nhìn rất kỳ quái!" Như Ý ngạc nhiên nhìn ta.
Ta sửng sốt, lúc này mới để ý thấy Như Ý đang nhìn ta bằng ánh mắt giống như bị hù dọa.
Ta lau mặt một cái, lại bày ra sắc mặt bình thường lần nữa: "Như Ý, trước hết ngươi dẫn bọn họ đến cung Khôn Ninh của mẫu hậu, sau đó nói với mẫu hậu trẫm có chuyện gấp cần làm." Ta nói. Lời còn chưa dứt, ta đã nhảy vọt lên, lặng lẽ đuổi theo bước chân cô nương áo trắng kia
← Ch. 114 | Ch. 116 → |