Âm mưu của cỗ viễn trì 2
← Ch.27 | Ch.29 → |
Ở một quán café đối diện khách sạn, một lớn một nhỏ đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ông ngoại, tối nay thành phố không được bình yên nha."
"Ha ha, tiểu Ninh thật biết quan sát, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi." Cỗ Viễn Trì vui vẻ nói, đôi mắt láo liên, xoa xoa tay.
Trên đầu Viễn Ninh chảy xuống 3 vạch hắc tuyến. Nhà người ta chiến tranh ông ở đây thu lợi a. Nham hiểm, nham hiểm.
"Ông ngoại, ông có chắc là lần này Ngô Liệt cùng Ngô Thế Huân đều tới Cỗ gia chúng ta xin giúp đỡ? Gia tộc nhà mình có to như họ đâu."
"Tiểu Ninh, con thật ngốc, Ngô gia đứng thứ 1 trên thương trường, gia tộc ta không thể chiếm vị trí thứ nhất nhưng vị trí thứ 2 tất nhiên là chúng ta xưng tên không ai dám tranh giành. Lúc nãy, Calen thông báo Đại Thiếu gia Chu gia ra tay chèn ép Ngô Liệt a, ta đã nói với Lưu Liên bắt đầu thực hiện kế hoạch. Con chờ xem kết quả đi. Ha ha ha." Cỗ Viễn Trì hừng hực chí khí, nghĩ đến kết quả mà mình muốn ông không khách khí thoải mái cười.
Ặc, hơ hơ đừng nói mong muốn của ông ngoại là ....
"Ông ngoại, đừng nói là ông muốn thống nhất thiên hạ, lật đổ ngôi vua a." Sắc mặt Viễn Ninh xanh mét.
Chuyện gì có thể chứ chuyện thâu tóm tất cả thì Cỗ gia còn thua xa Ngô gia a.
Cỗ Viễn Trì đang cười thì ngậm miệng. Nhìn sắc mặt không thể tin của cô cháu ngoại mà khóe miệng co rút.
"Tiểu Ninh a, ông đang tính kế sao cho ta ngang hàng với Ngô gia a, một núi không chứa hai hổ nhưng một nước có thể chứa hai vua, con không nên không có chí khí như vậy a."
"Ông chắc không đó?" Viễn Ninh lắc đầu nghi hoặc.
"Hừ dù gia tộc ta không được tham gia vào chính trị như Ngô gia nhưng những cái khác tất nhiên sẽ có phần. Nên nhớ chúng ta còn gia tộc lánh đời ở phía sau hỗ trợ. Một hồi đẫm máu phân chia thắng lợi, lần này chiến lợi phẩm của chúng ta không ít đâu, con tạm thời qua nhà của nha đầu Mạn Tuyên ở đi, ta dấu con suốt hai mươi mấy năm, nếu họ biết Cỗ gia còn có 1 vị tiểu thư thì...." Viễn Trì sắc mặt lạnh lẽo nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của Viễn Ninh.
"Ngoại, nhưng con đã kế thừa công ty, họ vốn đã biết con." Viễn Ninh bất mãn với yêu cầu của ông ngoại, cô không ngu ngốc ngồi chờ người ta bằm thịt đâu.
"Con nghĩ ta thông báo với bên ngoài là con kế thừa à, sao con không suy nghĩ vì sao ta lại chỉ để tiểu tử họ Trương kia cùng nha đầu họ Tô làm thư ký, cấm tất cả mọi người không được bước đến tầng 145, tại sao phải làm một thang máy dành riêng cho tổng tài ở chỗ khuất của công ty, tại sao mỗi lần họp hay những buổi gặp mặt khác thư ký Trương đều thay con làm?"
Viễn Ninh trợn mắt nhìn ông ngoại. Cô cứ nghĩ ông ngoại... Ừm, một người dị thường.
Viễn Ninh gật đầu thỏa hiệp với ông ngoại. Hai ông cháu trở về biệt thự Cỗ gia, chưa ngồi được lâu, Viễn Ninh bị ông ngoại Cỗ đuổi sang nhà Mạn Tuyên. Chuyện công ty tạm thời ông ngoại xử lý.
Còn bên Ngô gia lúc này.
Thế Huân hí mắt nhìn lão thái thái đang khóc rống, ai nói gì khuyên gì lão thái thái đều không nghe. Miệng cứ liên thuyên mắng con trai, con dâu, cháu trai bất hiếu, không để ý đến cái mạng già này. Trong lòng tràn đầy sự chán ghét.
Tề Dục, THẩm Hạo, Hiểu Bằng và Trịnh Phàm thảnh thơi ngồi uống trà nhìn lão thái thái cùng vị cháu gái của bà ta khóc rồi lại nháo như đang xem hí kịch, hận không thể vỗ tay khen hay, diễn rất tốt.
Ngô Lai Tuân nhẫn nhịn dỗ dành mẹ mình. Nháy mắt với vợ. Tề Liễu ánh mắt lạnh lùng trừng chồng mình. Kêu nàng dỗ bà ta? Hừ thà kêu nàng đi khỏi cái nhà này thì có còn hơn. Ngày nào cũng nháo, nháo đến nỗi A Huân không chịu về nhà làm nàng lo lắng, nhớ thương con trai mình. Ngô Lai Tuân thở dài, mẹ chồng nàng dâu đến khi nào mới sống hòa thuận a. Ông cảm thấy thật đau lòng cho bản thân mình. Mẹ vì cháu trai thứ cùng cháu gái xa mà chèn ép cháu trai trưởng, bắt ông làm điều mà mình không muốn. Con trai trưởng vì không muốn gặp bà nội mà sống ở ngoài. Vợ vì nhớ thương con trai mà mặt lạnh với mẹ, cô quạnh ông mấy tháng nay, lúc nào cũng khó chịu với cháu gái xa, không quan tâm con trai thứ để nó tùy ý làm bậy.
Ngô Lai Tuân tròng lòng không ngừng than thở, cảm thấy mình làm người thật thất bại.
Tề Liễu hậm hực, đá Nhược Đan đang ôm chân mình van xin. Thấy sắc mặt con trai càng ngày càng tối, bà hận không thể đá chết Nhược Đan. Vừa lúc đó, Ngô Liệt bước vào biệt thự.
Anh sững người, chuyện gì đây?
← Ch. 27 | Ch. 29 → |