Cầu phúc lại gặp họa
← Ch.57 | Ch.59 → |
"Ta...ta không có. Chuyện này nhất định là có hiểu lầm...Hiểu lầm thôi!" Bị Đại biến thái áp chế dưới thân đến không thể động đậy - ta giãy dụa.
"Hiểu lầm?!" Đại biến thái nhìn ta, càng tỏ ra vui vẻ, càng là tức giận.
Ta liều mạng gật đầu.
"Ta xem là ngươi đang muốn chết!" Dứt lời, khởi động thân thể, từ trên phủ xuống nhìn ta.
Ta thấy chuyện đã bại lộ, cũng không có đường lui, đành dứt khoát nghiêng đầu nhắm mắt lại: "Đến đây đi! Chỉ xin đừng quá thô bạo!"
Vừa nói xong liền cảm giác thân thể nhoáng cái bay lên không trung, xoay tròn một hồi lại đập mặt xuống giường. Cả người rơi xuống lồm cồm trên giường, chu mông lên như chó con."Đại biến thái, ngươi muốn...A! A! A!...Đau mà..." Cái tên...biến thái chết bằm này, ngang nhiên dám...đánh mông ta!
"Còn dám bướng bỉnh? Ửm ~?" Đại biến thái vừa nói, lại một chưởng trọng trọng đánh xuống.
"A...Đau quá!!!" Ta tru lên giống như heo bị chọc tiết, muốn giấu cái mông đi nhưng lại bị Đại biến thái sau lưng kéo trở về, Ba! Lại đánh một phát trúng ngay mông ta!
"Không dám! Không dám!...>_
Ba ~! Lại đánh nữa."Ừm ~ Ta thấy ngươi nhất định là chỉ nói lừa phỉnh ta thôi ~!"
"Không có! Không có!" Ta lấy tay che mông, lại bị Đại biến thái dùng một tay kéo ra, tay kia lại trọng trọng phát xuống.
"Còn dám phản kháng?!"
"Ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, Đại biến thái ngươi đừng đánh nữa!".... >o
"Thật sự đã biết sai rồi?" Đại biến thái ngừng tay.
"Đã biết đã biết!" Liều mạng gật đầu.
"Sai chỗ nào?"
"Không, không nên xui khiến Tiếu tướng quân khiến hắn cho là bản thân đã yêu thương ngươi. Càng...lại càng không nên nói với hắn kỳ thật ngươi cũng có ý với hắn." Ta vội vàng nắm bắt cơ hội thẳng thắn nhận tội.
"Cái gì?! Thì ra là ngươi không chỉ nói với Tiếu Tụ Hoa là ta thích nam nhân?" giọng nói Đại biến thái cực kỳ trầm thấp, cực độ khinh khủng.
˙▽˙ Hả? Nguyên lai đại biến thái cũng chưa hoàn toàn biết... Hết... Xong đời.
Đại biến thái méo mặt nhìn ta. Trong phòng lúc nãy bị bao trùm trong bão táp, bây giờ lại yên tĩnh lạ lùng...
Ta che mông, xoay người, thừa lúc đang yên lặng đến quỷ dị này, lập tức lui ra sau.
Ba...! Một âm thanh phát ra mang theo chút hồi âm vang vọng quanh quẩn khắp gian phòng."A...!" Tiếng kêu la vô cùng thê thảm đồng thời vang lên, nương theo mấy tiếng ba, ba... mà nối gót vang lên cùng nhau quanh quẩn.
Ba ~ ba ~ Âm thanh vẫn còn đang tiếp diễn, đột nhiên có tiếng cửa phòng mở ra, theo sau là giọng nói của Tiểu Si vang lên: "Tỷ tỷ, các ngươi đang làm cái gì?!"
Nghe thấy tiếng Tiểu Si, Đại biến thái rốt cuộc dừng tay. Ta cũng nhả ra cái gối đầu đang cắn chặt trong miệng. Thấy Tiểu Si, mặc một thân áo ngủ, trong tay ôm cái gối đầu lớn, đứng ở đầu giường.
"Tiêu sỉ.... Cưu tá...(Tiểu Si...Cứu ta!)" Ta vừa khóc vừa cầu cứu.
Tiểu Si vứt bỏ gối đầu, nhảy đến trên giường, vừa kéo Đại biến thái vừa hét vào mặt hắn rống giận: "Không được đánh Nhị Nữu tỷ tỷ!!! Buông ...tỷ tỷ ra!!!"
Đại biến thái đẩy Tiểu Si một cái: "Đừng tưởng rằng ngươi là Tam hoàng tử thì ta không dám làm gì ngươi!"
Tiểu Si lại lần nữa nhào tới Đại biến thái, Đại biến thái nghiêng người tránh né. Tiểu Si xoay người tiếp tục lăn vào, vì vậy...Đại biến thái nghiêng người áp xuống cái mông đang bị trọng thương của ta còn Tiểu Si lại đang áp chế trên người Đại biến thái.
"A...!" Tiếng tru cực kỳ bi thảm.
"Chuyện gì a? Trẫm..." Cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.
"..."
"..."
"..."
"...Ngày mai sẽ cử hành nghi thức, các ngươi...tiết chế một chút!" Cửa phòng đóng lại.
"..."
"..."
T_T...
"Các người! Ngoài ra đi đều ta cho!" (Các ngươi, đi ra ngoài hết cho ta!) Ta cắn chăn nghẹn ngào thét lên.
Sáng sớm...
Lúc ta bưng mông xuống lầu ăn sáng, dè dặt ngồi trên ghế, hoàng thượng nhìn ta lắc đầu."Đã nói các ngươi ngày hôm qua tiết chế một chút mà..."
Ta vô cùng ai oán nhìn hoàng thượng, ngươi còn ở đó mà châm chọc ta sao T_T
Nhưng là sau này, lúc ta một lần nữa nghe thấy câu nói đó, vẻ mặt ta càng thêm ai oán.
Ngày hôm sau, dưới đài hiến tế...
Ta kinh ngạc chỉ vào tế đàn có đến hàng trăm bậc thang lên đến tận mây xanh.
Hoàng thượng lắc đầu: "Đã nói phải tiết chế rồi mà..."
Ta quay đầu nhìn Tiểu Si một chút, à bây giờ phải là Lục mỹ nam mới đúng. Lục mỹ nam gật đầu, ta thống hận cắn răng, liền bắt đầu từng bước từng bước đặt chân - đi lên tế đàn!
Vốn mấy trăm bậc thang này không thể làm khó ta được, nhiều nhất cũng chỉ mệt một chút thôi. Nhưng hiện tại, mang theo vết thương trên mông, cứ mỗi bước đi lại dày vò a dày vò. Nhớ lại sau khi bị Đại biến thái đánh xong, ngày hôm sau ta đưa tay vuốt mông, hình dấu tay người rõ ràng in hằn trên mông, còn có thể mò thấy từng cái từng cái một! T_T Cũng còn may là, ta là ngươi đi đầu tiên, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ta. Nếu không, bọn họ nhất định sẽ rất kinh ngạc, tại sao Thánh Nữ Linh Sơn lại dùng vẻ mặt dữ tợn như vậy đi lên tế đàn...
Thật vất vả mới leo lên đến đỉnh tế đàn, ta hít vào mấy hơi thở thật sâu, mới có thể sửa lại nét mặt, xoay người lại.
Nhìn quan sát xuống bên dưới tế đàn.... Người quỳ lạy rậm rạp, xuyên suốt tầm nhìn chỉ toàn là một màu tối như mực. Nhiều người như vậy mà chỉ dập đầu quỳ lạy, không có một chút ầm ỹ nào. Nếu nói không bị toàn cảnh thế này làm cho rung động - chỉ là giả dối thôi. Cảm giác ở trên cao nhất, độc tôn duy ngã thế này...thì ra lại tuyệt vời như vậy. Có lẽ là đã bị hào khí ở đây lây nhiễm, ta bất tri bất giác cũng trở nên trang nghiêm
Đọc tế văn cầu phúc, dâng hương, quỳ lạy, nghi thức dựa theo trình tự cứ từng bước mà thực hiện. Kế tiếp chính là hiến tế máu của hoàng thượng và Tam hoàng tử, lấy danh nghĩa hoàng tộc của triều đại hướng về phía trước tỏ vẻ chờ lệnh, phù hộ sinh linh. Vừa lúc ta đem hai chén máu đi lên phía trước tế đàn, tế đàn đột nhiên bắt đầu kịch liệt lay động. Chén máu trong tay thiếu chút nữa là bị đánh đổ. Người dưới đất vẫn quỳ lạy như trước, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù bọn họ có đi lên nhìn xem cũng không thấy rõ lắm trên tế đàn rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
Lay động xong, viên đá ta đang đứng dưới chân đột nhiên đẩy ra hai bên, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị rớt xuống dưới. Lục mỹ nam phi thân tiến đến kéo ta lại, ai ngờ Lục mỹ nam còn chưa vận sức, tảng đá dưới chân hắn cũng tự động mở ra, cùng ta rơi xuống hố sâu. Rơi xuống tiếp đất, ta kêu rên lên, bởi vì, chỗ tiếp đất là cái mông tội nghiệp của ta-!
Ta giãy dụa, thật vất vả đứng dậy, trong nháy mắt lại bị một vật thể rơi xuống đập vào. Ta lại ngã xuống đất, kêu rên lên một tiếng...ta phun! Cái mông ta lại tiếp đất!
"Nhị Nữu! Ngươi không sao chứ!" Một đôi tay giúp ta đứng dậy. Tảng đá trên đỉnh đã tự động đóng lại miệng hố. Ta muốn lấy dtdd ra chiếu sáng, lại phát hiện dtdd không có ở trên người, có thể là lúc té xuống đã rơi xuống đất rồi. Ta gian nan ngồi xổm xuống lục lọi mò tìm, lại mò thấy một vật thể ấm áp mềm nhũn.
"Ai...Ai đang sờ trẫm!"
"..." Ta chuyển phương hướng, tiếp tục mò. Sờ soạng hồi lâu cũng không mò thấy gì, không khỏi sốt ruột, đột nhiên nhớ ra Thần bí thạch còn đang bị trói chung trên dtdd, vội vàng hô: "Thần bí thạch, nghe được lệnh ta, lập tức biến thành dạ minh châu cho ta!" Vừa dứt lời, trong một góc nhỏ của mật thất lập tức phát ra ánh sáng lờ mờ. Ta mừng rỡ chạy tới, đúng là một viên dạ minh châu tròn xoe nằm bên cạnh dtdd.
Ta cầm lấy dtdd, lại nói với Thần bí thạch."Lớn hơn một chút!" Thần bí thạch bay lên không trung, phát ra ánh sáng chói lòa, cả mật thất rốt cuộc hoàn toàn sáng ngời ngời.
"Trăm phòng vạn phòng, không ngờ Yến Vương lại ngang nhiên sẽ như thế!" Hoàng thượng cũng đứng dậy, trong giọng nói mang theo chút phẫn nộ.
Ta gật đầu."Tại lễ tế dâng máu, chúng ta đều biến mất. Yến Vương có thể mượn cơ hội này nói trời xanh không thừa nhận các ngươi. Nhưng điều ta càng quan tâm hơn chính là, chúng ta có thể ... ra ngoài được hay không đây."
Tất cả mọi người không ai nói gì thêm nữa. Ta tỉ mỉ quan sát mật thất thật lâu."Ta nói, cái mật thất này cũng không đến nỗi quá nhỏ." Ít nhất chúng ta ba người rớt vào bên trong cũng không đến độ phải chen lấn.
Lục mỹ nam trong khuôn mặt của Tiểu Si gật đầu. Hoàng thượng có vẻ hơi nghi ngờ - nhìn về phía ta
"Hơn nữa, cái mật thất này cũng không sâu. Bây giờ đang là ở phía dưới tế đàn, nhưng là, tế đàn được kiến tạo theo hình thang. Trên tế đàn nhất định thể tích cũng không lớn." Ta tiếp tục nói.
"Ý của ngươi là, tường đá nơi này sẽ không phải là rất dày?" Hoàng thượng hình như đã hiểu ý ta."Nhưng cho dù tường đá không phải rất dày, muốn đánh nát nó cũng thực sự không phải chỉ dùng lực của ta và ngươi là có thể làm được-."
Lục mỹ nam nhìn về phía ta, tựa hồ đang do dự, có nên hay không ... tiết lộ thân phận.
Ta hướng hắn lắc đầu, sau đó quay hướng Thần bí thạch thét lên: "Lại đây!" Thần bí thạch bay trở về trong tay ta, ta liền ra lệnh cho nó: "Biến thành mũi khoan!" Trong mật thất lại tối thui trong nháy mắt. Ta lấy dtdd ra, chiếu vào trong tay. Thần bí thạch đã biến thành một cái mũi khoan cầm tay giản dị.
"Dùng cái này đi!" Ta đưa mũi khoan giao cho hoàng thượng."Mặc dù chậm một chút nhưng nhất định có thể ra ngoài được."
"Ý của người là, Trẫm làm?!" Hoàng thượng ngập ngùng nhìn mũi khoan trong tay ta.
"Không phải ngươi thì là ai đây? Ta cũng không đủ sức!" Ta vuốt vuốt mông, tìm đến một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hoàng thượng lại nhìn Tiểu Si, lắc đầu, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc!
"Ta nói, ngươi cần phải nhanh lên một chút, lệnh bài của ta chỉ phát sáng được một thời gian thôi-!" Ta vừa nói xong, hoàng thượng liền thở hổn hển, thở hổn hển càng dùng sức đập mạnh.
Một lúc lâu sau, ầm, hoàng thượng bỏ mũi khoan xuống, đầu đầy mồ hôi - ngồi bệt dưới đất: "Trẫm nghỉ ngơi một lát!"
Ta nhìn cái hố trên tường chỉ lớn bằng nửa trái bóng rổ, khinh bỉ lườm hoàng thượng. Lục mỹ nam cũng đã nhặt mũi khoan lên, tiếp tục đập phá. Có lẽ trước đó đã bị Hoàng thượng phá hư, hoặc là do Lục mỹ nam đã dùng nội lực, chỉ một lúc sau bức tường bị đập phá liền lộ ra một cửa động, một tia sáng chiếu vào. Sau khi tảng đá đầu tiên bị dời đi thì việc lấy ra mấy tảng đá khác cũng dễ dàng không ít. Rất nhanh chóng liền đào ra được một cửa động có thể cho một người chui lọt qua được. Cùng lúc cửa động được khai thông, tiếng đao kiếm đánh nhau cũng truyền tới.
Chỉ là...chúng ta tựa hồ đã mở sai phương hướng rồi. Tế đàn này, chính diện là lầu thang, còn mặt sau chính là một vách tường thẳng tắp, dưới vách tường lại là một khu rừng rậm. Mà nơi chúng ta phá tường đi ra, vừa lúc là mặt sau của tế đàn...
Ba người chúng ta ngươi nhìn ta rồi ta lại nhìn ngươi, lại nhìn gió mát thổi qua lồng lộng bên ngoài cửa động, thở dài. Ai, đành phải đổi phương hướng, làm lại lần nữa vậy!
Vừa mới chuyển thân, lại nghe thấy một tiếng kêu dài, là Tiểu Chu Tước! Ta mừng rỡ vô cùng, vội vàng xoay người lại. Đúng vậy, liền thấy Tiểu Chu Tước đang bồi hồi đậu ngoài cửa động.
"Nhị Nữu, ta mang bọn ngươi ra ngoài!" Tiểu Chu Tước đang hiện nguyên hình nói chuyện với ta.
Ta gật đầu, cất giữ dtdd và Thần bí thạch cẩn thận rồi nhảy lên lưng Tiểu Chu Tước. Theo sau, hoàng thượng và Lục mỹ nam cũng lần lượt nhảy lên.
"Tiểu Chu Tước, bên ngoài hiện tại thế nào rồi?" Ta ngồi trên lưng Tiểu Chu Tước, hỏi.
"Sau khi các ngươi đột nhiên biến mất, người của Yến Vương liền bao vây tế đàn. Tư Đồ thừa tướng đánh nhau với bọn họ. Sau lại thấy có một nhóm người thật kỳ quái xuất hiện. Ba bên đang đánh nhau rất hỗn loạn!" Tiểu Chu Tước trở lời.
"Ừm, vậy dẫn chúng ta bay trở về tế đàn đi!"
Tiểu Chu Tước gật đầu, đang muốn bay đến phía trước thì đột nhiên chấn động, thân thể kịch liệt chao đảo.
"Tiểu Chu Tước? Ngươi làm sao vậy?"
Cúi thấp người, tận lực giữ lại thăng bằng, nhưng Tiểu Chu Tước đột nhiên phản ứng thất thường lại làm cho ta có dự cảm không tốt chút nào.
Đúng như ta nghĩ, Tiểu Chu Tước sau một lúc rúng động, thân thể bắt đầu đảo mình rơi xuống. Lúc đang rơi nhanh xuống đất, Tiểu Chu Tước dùng hết sức lực cuối cùng, bao lấy chúng ta rồi lăn xuống đất, hóa thành hình dáng một tiểu cô nương, che bụng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Ta vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Tiểu Chu Tước đang quay cuồng trên đất. "Tiểu Chu Tước, ngươi bị làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!"
Tiểu Chu Tước không nói được lời nào, chỉ biết ôm bụng, bộ dáng rất thống khổ.
"Tiểu Chu Tước, ngươi bị đau bụng sao?"
Tiểu Chu Tước gật đầu. Sau đó khó nhọc nói: "Ta có thể là, bị trúng độc!"
"Trúng độc?!"
"Sáng nay ta, lúc bay đến tế đàn, phát hiện trên đất có rất nhiều giun béo..."
"Sau đó ngươi liền ăn?!"
Tiểu Chu Tước gật đầu. Đột nhiên ho một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu Chu Tước!" Ta kêu lên sợ hãi. Móc ra viên thuộc cứu mạng, vội vàng đút cho Tiểu Chu Tước.
"Không nên -!" Lục mỹ nam đột nhiên đưa tay ngăn cản."Tiểu Chu Tước là thần tộc, loại độc thông thường không thể đối phó được nàng. Người hạ độc hiển nhiên là người hiểu rõ Linh Sơn, biết được nhược điểm của Tiểu Chu Tước!"
"Vậy làm sao bây giờ?!" Ta ôm lấy Tiểu Chu Tước, không biết phải làm thế nào mới giảm được đau đớn cho nàng.
"Trước tiên ta cứ thử ngăn chặn huyệt đạo cho nàng. Chỉ có Thanh Long mới có thể chữa trị được, chúng ta phải nhanh chóng trở về Linh Sơn." Lục mỹ nam nói xong, kéo Tiểu Chu Tước ra khỏi lòng ta, điểm huyệt đạo rồi truyền một ít chân khí cho nàng. Tiểu Chu Tước lập tức hôn mê..
← Ch. 57 | Ch. 59 → |